Phần 109
Tú Nhi và Phương Linh đều là Biên tập viên mỹ nữ của đài truyền hình Cần Thơ và Đồng Tháp nên rất được ái mộ. Cả hai đều có kênh youtube và Facebook riêng để thỉnh thoảng “live stream” giao lưu cùng khán giả. Tuy bây giờ Tú Nhi đã ra ngoài đảm nhiệm Phó Tổng giám đốc của một công ty đang phát triển nhưng số người ái mộ nàng vẫn không giảm. Đặc biệt hôm nay nàng hợp tác với Phương Linh để cùng lên sóng cho nên khi vừa mới bắt đầu, số lượng người xem rất nhiều và dần dần tăng chóng mặt. Mười lăm phút đầu, số lượng người xem đã gần trăm ngàn và vẫn tiếp tục tăng mạnh. Chủ đề của buổi thảo luận hôm nay là một vấn đề đang rất “hot” đó là “Tự do ngôn luận” trên mạng xã hội. Lấy ví dụ tiêu biểu là chuyện cứu trợ miền Trung” lình xình gần đây…
– “Tú Nhi từ Cần Thơ và…” mỉm cười nhìn Phương Linh…
– “Phương Linh của Đồng Tháp xin kính chào tất cả quý vị khán thính giả thân thương trên khắp cả nước…”
Mở đầu cho buổi phát sóng, Tú Nhi, Phương Linh xuất hiện trên màn ảnh, cả hai duyên dáng đẹp rung động lòng người. Tú Nhi giới thiệu khách mời cho buổi trực tuyến hôm nay. Tất cả đều là “thứ dữ”: Bí Thư Hải, Chủ Tịch Vân, Phó Chủ Tịch Thảo của Thành phố Cần Thơ. Phó Chủ tịch học hữu, Trưởng ban tuyên giáo Tố My của Hậu Giang và đặc biệt có sự xuất hiện của Bí Thư Ngọc Lệ và Phó Chủ Tịch của Hà Tĩnh. Lại còn có bác sĩ Ngọc Lan. Giám đốc Sở Y tế Đồng Tháp.
Liền có người đặt câu hỏi tại sao lại có bác sĩ Ngọc Lan, Phương Linh lập tức trả lời “bác sĩ Ngọc Lan là con gái của Lệ Bí Thư và cũng là một trong những người trên tuyến đầu của đợt cứu trợ năm ngoái ở Hà Tĩnh”. Là một trong chứng nhân hùng hồn cho sự việc.
– “Phương Linh này… Năm ngoái bạn là người đã từng theo sát phái đoàn cứu trợ… hihi. Phải nói là từ “A” đến “Z”… Bạn có cảm nghỉ thế nào về những lời nói trên mạng gần đây?
– “Hi hi… Chỉ có 4 chữ thôi trong cụm từ “Thật là hoang đường”.
– “Bí Thư Lệ… Chủ Tịch Diễm, hai vị là quan phụ mẫu của Hà Tĩnh… Hai người nghỉ sao về cụm từ này?” Tú Nhi tạm thời quay sang Lệ và Diễm… Nàng dẫn dắt chương trình khéo léo và sinh động.
– “Ha ha… Trước hết xin chào tất cả. Tôi từ Hà Tĩnh vào đây mục đích chính là thăm đứa con gái Ngọc Lan đang công tác tại Sở Y tế Đồng Tháp. Ngọc Lan, nó cũng là người đã từng đồng hành với cô Phương Linh đây trong suốt quá trình cứu trợ… Nói thiệt nha… Mấy ngày nay tôi thật là bất mãn với những lời vu khống bịa đặt vô căn cứ không bằng chứng, mở miệng nói bừa của số người đã khởi động câu chuyện này…” Lệ Bí thư sắc mặt nghiêm túc, không hài lòng.
– “Về phần Cần Thơ… Có người đã tìm ra là đầu đuôi câu chuyện này xuất phát từ Cần Thơ… Bí Thư Hải… Chủ Tịch Vân… Hai người nghỉ sao? Hi hi… Lady first… Chủ Tịch Vân, Bà có ý kiến gì?” Tú Nhi hỏi…
– “Hi hi Ha ha… Mọi người cười ồ. Bí Thư Hải dĩ nhiên tỏ ra rất phong độ. Liếc nhìn máy tính trước mặt, gần nữa triệu người đang xem khiến lão kinh hỷ…”Má ơi… nhiều dữ vậy sao?” Không phải là lần đầu lão có những buổi trực tuyến như thế này nhưng tối đa chỉ có hai hoặc ba ngàn người trực tiếp theo dõi, được như vậy là hãnh diện lắm rồi. Bây giờ xấp xỉ nữa triệu… Bởi vậy tỏ ra rất lịch thiệp, trí thức, từ tốn… Hướng về Chủ Tịch Vân, lão đưa tay ra, mỉm cười, ngụ ý mời phát biểu trước.
– “Qua sự kiện lần này… Tôi nhận thấy có người hình như không hiểu rõ cụm từ “Tự do ngôn luận” hoặc là không muốn hiểu mà lợi dụng khái niệm này để tạt nước bẩn vào người khác… Hướng dẫn sai lầm dư luận quần chúng với ý đồ… có thể nói là không trong sáng… Nói một cách cụ thể nha, tuy người khơi nguồn của chuyện này không nêu danh tính nhưng hầu như mọi người chúng ta đều hiểu người bị tấn công là ai… Chuyện này không thể chấp nhận được…”Nói tới đây Vân ngừng… nhìn Bí Thư Hải, ngụ ý để lão tiếp lời.
– “Năm ngoái, Thành Phố Cần Thơ đã nhịp nhàng phối hợp với Hậu Giang thông qua Trần Đức… Cùng tiến hành công tác cứu trợ… Tất cả đều rất minh bạch… Chi thu đều rất rõ ràng… sẵn đây mới nói nha, phải nói là chi nhiều hơn thu… Chuyện này tôi nghỉ Chủ Tịch học hữu và Trưởng ban Mi của Hậu Giang cùng với Bí Thư Lệ và Chủ Tịch Diễm có thể làm chứng… Aiz… vậy mà…” Ra vẻ tiếc nuối, Hải lắc đầu ngừng một chút.
Lương học hữu gật gù, tằng hắng mấy cái.
– Đúng là như vậy, chi nhiều hơn thu, khác biệt gần 6 tỷ, lúc đó tôi thấy kỳ quái, nhờ Thư ký và phòng tài chính duyệt lại mấy lần, kết quả đều không thay đổi. Ngay sau đó tôi có liên lạc với Chủ tịch Diễm ngoài Hà Tĩnh để được xác nhận một lần nữa… Không có sai lầm nào hết, chi nhiều hơn thu… ha ha, cuối cùng Trưởng ban Mi tiết lộ thì ra là Trần Đức là đại gia, hắn bỏ tiền túi để trả phí tổn trải nhựa cho con đường và tu sửa trường học ở thôn…
– “Là Thôn Tân Thắng” Diễm mỉm cười nhắc nhở.
– Ờ… Đúng rồi là thôn Tân Thắng.
– “Đừng nói chuyện làm đường nữa, đã là quá khứ rồi, nói hiện tại đi, hiện nay ở trạm y tế Thôn, chi phí thuốc men và lương bổng của số y tá làm việc ở đó mỗi tháng cũng hai, ba trăm triệu vẫn là Trần Đức trả đó” Chủ Tịch Diễm nói thêm vào.
– “Có chuyện này?” Trưởng ban Mi sửng sốt…
– “Trưởng Ban Mi không biết cũng không có gì lạ, cái này con gái tôi Ngọc Lan và cô phóng viên Phương Linh là rành nhất” Lệ Bí thư gật đầu. Mọi người đưa ánh mắt nhìn Ngọc Lan, Phương Linh. Cả hai không hẹn mà đồng thời nhớ lại lúc hắn cõng bé Hiền con chị Lượm trên đường đi vào thôn… Nơi đó mà tình yêu bắt đầu.
– Bác sĩ Ngọc Lan… Phương Linh nói chị là một trong những người trên tuyến đầu, chị có đồng ý với Phương Linh… Hi hi… Chị nói vài lời đi…
Tú Nhi dẫn dắt, Ngọc Lan và Phương Linh cùng kể… Câu chuyện làm chuyện tốt mà không để tên và cũng chưa bao giờ kể công nhưng lại bị chụp mũ nhám tay mờ ám khiến mọi người cảm động. Không ai để ý đến số lượng người xem trực tuyến xấp xỉ nữa triệu… Nhiều lời bình với khối trái tim đỏ.
Lời khen ngợi càng nhiều thì lời chửi rủa cho kẻ xấu mồm càng nhiều…
Đồng Giao, Thụy Vũ. Thanh Nhã tuy không tham dự trực tiếp nhưng cũng là một phần tử bên lề của buổi trực tuyến đến lúc cuối, nhìn màn hình lòng hoan hỷ khi thấy số người theo dõi đã vượt quá nữa triệu rồi…
Cao lãnh.
Cùng lúc này, Đức Chủ tịch đang đi đến trong phòng họp. Thông thường đúng ba giờ họp thì kém 5 phút mọi người đã có mặt đông đủ, Chủ tịch và Bí Thư đến đúng ba giờ. Đây là quy luật bất thành văn… 2 giờ 59 phút, Bí Thư Nga và Chủ tịch Đức xuất hiện cùng lúc ngay cửa phòng họp. Mặt Nga nghiêm trang nhưng đượm nét hồng, nhớ lại sáng nay, trong văn phòng nên không dám nhìn thẳng vào mặt hắn nhưng thì hắn tỉnh bơ. Mỉm cười, nhìn nàng.
– Bí Thư… Chị khỏe…
– “Ừm… ừm khỏe” Nga lí nhí ậm ừ, đi nhanh như ma đuổi vào phòng họp, Đức bước theo, nhìn sau lưng nàng mỉm cười. Hắn cảm thấy nàng thật thú vị.
Phiên họp của Ủy Ban nhân dân huyện. Chủ Tịch HĐND Mai Văn Trường và Bí Thư Nga là do hắn mời vì có chuyện đặc biệt cần hai người có mặt nhưng lại không thấy hai Phó Chủ tịch huyện và Chánh văn Phòng… Điều này rất không bình thường, Trưởng CA Xuân Mai nhìn hắn, ánh mắt có ý cười, nhè nhẹ gật đầu. Chỉ có hắn mới hiểu được nàng muốn truyền tín hiệu gì.
– “Ba giờ rồi… Chúng ta bắt đầu họp” Đức nhìn đồng hồ, thấy đúng ba giờ liền tuyên bố buổi họp bắt đầu. Ngay lúc này, Hai Phó Chủ Tịch Hữu Cơ và Nguyễn Thông cùng Chánh văn phòng Bân bước vào, vừa đi vừa nói cười rất tương đắc, cả ba đang nói về trận banh đấu tối hôm qua. Nhìn nét mặt thản nhiên của Đức Chủ tịch, Mai văn Trường thầm nghỉ chắc sắp có phim hay coi… Nhìn ra có người muốn gây hấn, Nga nhíu mày. Các Trưởng phòng hai mắt dán lên màn hình của máy laptop như là rất bận rộn nhưng thật ra đang vểnh tai nghe ngóng chung quanh.
– “Ây chết… ha ha… Ba người chúng tôi mải mê bàn chuyện trận banh nên suýt chút nữa quên đến họp, cũng may là anh Bân sực nhớ… Haha… Xin lỗi nha…”Thông nói “xin lỗi” nhưng nét mặt vô cùng vênh váo.
– “Trễ năm phút thôi mà… Có vấn đề gì lớn chứ… Ha ha…” Hữu Cơ làm ra vẻ kẻ cả… Hắn và Thông tin tưởng Đức đang ngồi trên đống lửa, trên Tỉnh, Trưởng Ban Đồng là tổ trưởng của tiểu tổ điều tra đặc biệt. Ông ta sẽ tha cho nó sao? Không phải là 90% mà là 100%… Nó chết chắc rồi. Nghỉ như vậy nên Cơ thì không cần nói vì đã không thuận mắt với nhau từ ngày đầu, về phần Thông, hắn thấy mình không cần phải nịnh bợ nữa… vì vậy giọng bắt đầu bố láo, khiêu khích.
– “Ha ha… Không sao… ngồi đi” Đức Chủ tịch mỉm cười, nhìn Xuân Mai… khẽ gật đầu, nàng hiểu ý lấy di động gửi hàng “text” ra ngoài…
– “Ha ha. Thấy chưa… Tôi đã nói là không sao mà…” Thông, Cơ đắc ý… ngồi xuống vị trí của mình…
– Được rồi. Chúng ta họp… Hôm nay tôi có chuyện muốn tuyên bố. Quyết định này đã được thông báo với Bí Thư Nga và Chủ tịch Trường là tôi quyết định truy tố công ty Hồng Ngọc. Họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm về cột điện trên tuyến đường mà họ đã thi công.
– “Chủ tịch huyện… Quyết định này hồi nào sao tôi không biết vậy? Phó Chủ Tịch Cơ, Chánh văn phòng Bân… Hai anh có biết vụ này?” Thông chau mày ra vẻ kẻ cả.
Mọi người trong phòng họp biến sắc… Bầu không khí trở nên căng thẳng. Thủy liếc nhìn Thi ngồi sau lưng hắn, tuy Thi có nói sẽ không có gì ầm ỉ nhưng Thủy vẫn hồi hộp. Nga nhíu mày, nàng chưa tiện lên tiếng nhưng nàng tin tưởng hắn có cách đối phó hai con cáo già này. Mai Văn Trường khâm phục nét mặt bình tỉnh giả trư ăn hổ của Chủ tịch Đức, nếu lão không đích thân nhìn thấy bức hình kia thì có lẽ lão nghỉ mình và hắn đi chung một xuồng rồi. Trường nhìn em gái Mai Thanh Phương, cũng là Trưởng phòng kinh tế hạ tầng của huyện, khẽ mỉm cười, trấn an nàng. Hồi trưa này, Mai Thanh Phương tuy đã nghe anh mình nói “trời sập xuống cũng không sao” nhưng nàng nghe vậy thì biết vậy chứ trong lòng rất lo lắng… Kẹt cái là nàng gặng hỏi mà lão cứ làm ra vẻ “bí mật quốc gia”… Không chịu hé miệng.
– “Không… Tôi không có chút ấn tượng về vụ này. Anh thì sao… anh Bân” Cơ ra vẻ trâm ngâm nghỉ ngợi.
– “Không… Tôi cũng không rõ” Bân hàm hồ đáp…
– “Tôi thông báo với các Trưởng phòng của huyện… Không phải thông báo với các người.”Đức mỉm cười.
– “Chủ tịch Đức… Cậu nói vậy là có ý gì… Quyết định là tập thể quyết định chứ không phải là một cá nhân nào đó” Thái Hữu Cơ trầm giọng.
– “Câu này rất đúng nên tôi hoàn toàn đồng ý” Thấy Thái Hữu Cơ “phất cờ”, Nguyễn Thông liền hò reo.
– “Rất tiếc là hai người không thuộc vào tập thể ở đây… Nên tôi không cần hai người có đồng ý hay không… Nói như vậy hai người có hiểu chưa?” Đức nheo mắt… Vẻ khinh thường.
– “Hoang đường… Hai người chúng tôi là Phó Chủ tịch huyện… Cậu đừng quên.” Thông nheo mắt nhếch miệng cười với vẻ rất coi thường.
– “Ha ha… Sắp không phải rồi” ngả lưng vào thành ghế, Đức nheo mắt cười mỉa, thái độ rất bá đạo… Đối với hắn, người ta lịch sự thì mình tao nhã, người ta cà chớn thì mình thô bỉ, muốn chơi? Bố sẽ chơi tới bến với chúng mày. Gặp bố mà giở quẻ là chúng mày chỉ có nước “đổ lệ khi thấy quan tài”…
– “Ha ha… Chuyện này không phải cậu có thể làm chủ được…”Cơ cũng cười cười khinh thường.
– “Ha ha… dĩ nhiên rồi… nhưng mà…” Đức cũng cười… nụ cười “tiếu lý tàng đao”.
“Các người làm gì vậy? Đây là ủy ban nhân dân…”Thấy hai bên lời qua tiếng lại, giương cung bạt kiếm… Bí Thư Nga liền nhắc nhở, nàng sợ không kiểm soát được tinh hình. Đàn ông nóng tinh, có khi nào đứng lên tay đấm chân đá thì thật là không hay.
– “Ha ha Bí thư Nga, chị yên tâm, tôi là người rất chừng mực… Chúng ta là người văn minh mà… ngay cả bắt bọn đầu trộm đuôi cướp nhất định cũng trong khuôn khổ của luật pháp. Hai người này… chậc… chậc…” Hắn chỉ Thông, Cơ… bĩu môi, lắc đầu tặc lưỡi… Ra vẻ vô cùng khinh thị.
Thái độ của hắn làm Thông, Cơ chột dạ… Ánh mắt giao nhau… Chánh văn Phòng Bân vô cùng khẩn trương. Lão đang suy nghĩ đã có phải mình đã phóng lao quá sớm?
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa. Trước cặp mắt ngạc nhiên của mọi người, Trưởng CA huyện Xuân Mai nhanh chóng đứng lên đi ra mở cửa… Như là nàng biết ai đến vậy.
Cửa mở… Đại Tá Mai Thảo, Quyền Trưởng CA của Thành phố Cao lãnh và Trung úy Đan Thùy cùng khoản 6 chiến sĩ CA… Mọi người nghi hoặc. Không biết đã xảy ra đại sự gì. Sao giống như là dẫn đội bắt người vậy?
– “Đại Tá Thảo… Có chuyện gì vậy?” Là lãnh đạo cao nhất ở huyện. Thấy có sự bất thường Bí Thư Nga lên tiếng hỏi.
– “Bí Thư Nga… Chúng tôi có đủ bằng chứng đến đây bắt giữ Phó Chủ tịch Thái Kiêm Cơ về tội hiếp dâm cách đây hai năm… Trung úy Đan Thùy… còng Thái Kiêm Cơ lại…” Mai Thảo từ tốn nói… Nàng theo thủ tục thông báo với Bí Thư một tiếng, sau đó Bí Thư phản đối hay chấp thuận thì không quan trọng… Nàng vẫn cho người còng tội phạm.
– “Các người nói bậy bạ cái gì đây… Bí thư… Tôi vô tội a…” Thái Kiêm Cơ kêu lên thảm thiết khi hai chiến sĩ CA quặt tay hắn ra sau và còng hắn với còng số “8”. Giờ phút này Thái Kiêm Cơ cảm thấy như trời đất sụp đổ. Hắn nhìn Thông với ánh mắt cầu cứu… ngụ ý nói… lúc này là giây phút môi hở răng lạnh, Thông cần lên tiếng, nếu không ôm nhau mà chết thôi.
Thông làm sao không hiểu ánh mắt của Thái Kiêm Cơ, hắn trầm giọng.
– “Khoan đã… Có phải có hiểu lầm gì không? Các người đã điều tra kỷ chưa? Phó Chủ tịch Cơ là người tốt. Không thể nào đâu…”Thông nghiêm nghị nói… nhưng vừa nói xong… đến lượt hắn đứng không vững, muốn xỉu… lỗ tai hắn lùng bùng khi nghe Mai Thảo lạnh lùng nói.
– Phó Chủ tịch Thông, chúng tôi có đủ bằng chứng ông cố ý làm thất thoát tài sản nhà nước, xâm chiếm tài sản người khác… Đan Thùy… Còng luôn người này…
– “Các người nói bậy bạ gì đây… Ha ha… Hiểu rồi… Mấy người và hắn là cùng bọn… Trần Đức Ngươi tưởng ngươi còn làm như Chủ tịch lâu dài à? Bí Thư Nga, tôi bị oan… chị nên đứng ra phân xử cho chúng tôi.” Thông nhìn ra mình bị Đức “ra tay”, hắn la ó kêu oan… Tình hình vô cùng náo loạn.
– “Chuyện các người phạm pháp không có liên quan đến ai làm Chủ tịch huyện… Tôi không can thiệp được” đã là người của hắn, Nga dĩ nhiên là đứng về phía hắn rồi, hơn nữa đây là chuyện phạm pháp mà, sao nàng có thể can dự vào được.
– “Nói nhiều làm gì… mang họ đi” Mai Thảo quát.
– Ậy… khoan… Chờ một chút… Ha ha… Ây da… Tôi nhớ rồi, mấy ngày trước thấy trên MXH có người nói bóng gió là tôi nhám tay tiền cứu trợ lũ lụt miền Trung… Lúc đó tôi nghỉ hay là làm y như thiệt đi, coi kết quả thế nào… Vì vậy tự tung tin mình sắp bị mất chức… Wow… Vậy mà các người cũng tin… Hi hi… Sorry nha… Chủ tịch Trường… Ông có nghe chuyện này chứ?
– “Ha ha… Thì ra là cậu… Có… Tôi có nghe tin đồn này nhưng ai mà nghe mấy chuyện ba xàm ba láp chứ… Ây da… anh Thông, anh Cơ, hai anh không phải tin chuyện này đó chứ?” Văn Trường mỉm cười, đắc ý, mắt nhìn em gái: Tin anh mày chưa?
Thông mặt xám như tro tàn… Ngay lúc này. Phó Trưởng phòng Nhân, em hắn, mặt hớt hơ hớt hải chạy vào… hắn gọi điện định báo cho anh mình biết những gì vừa thấy trên youtube nhưng Không tắt di động vì đang họp, vì vậy Nhân tất tả chạy đến đây đích thân muốn nói tin dữ, đúng lúc thấy anh hắn và Phó Chủ tịch huyện Thái Hữu Cơ cả hai đều bị còng tay. Tuy tay không bị còng như anh hắn nhưng Nhân mặt xám như tro tàn khi viển ảnh của một tương lai u ám đang dần hiện trước mắt.
“Bịch”… Chánh văn phòng Bân cảm thấy tối sầm mặt mũi… lão ngã xuống bất tỉnh nhân sự…
– “Mau… mau… kêu xe cứu thương…” Nga hoảng hốt kêu lên…
Nhìn CA “hộ tống” hai vị “đại lão” huyện ra xe tay trong còng số “8”, xe cứu thương thì chở Chánh văn Phòng đi bệnh viện. Bên trong UB huyện… Náo loạn cả một bầy… Mọi người không dám thở mạnh. Giờ phút này, ai cũng có ý nghỉ riêng. Đám người phe cánh của Thái Hữu Cơ và Nguyễn Thông đang suy nghĩ tìm cách xóa quan hệ với hai người. Trái lại thân tín của Trưởng phòng Phương kích động, Phương là em gái của Chủ tịch Trường… Ai cũng nhìn rõ Chủ tịch Trường và Đức Chủ tịch huyện vô cùng thân thiết. Như vậy thì Trưởng phòng Phương nhất định là người của Chủ tịch Đức rồi. Cũng như Thủy Trưởng phòng tài chính vậy.
Tuyết Hoa nghe Chánh văn Phòng Bân ngã xỉu vì bị “đột quỵ”, ngoài mặt ra vẻ “đau thương” nhưng trong lòng nở hoa… Bức hình kia làm nàng giữ vững niềm tin. Bây giờ hy vọng xóa được chữ “Phó” lớn hơn bao giờ hết.