Phần 108
– “Chủ tịch Đức… cảm ơn đến ủng hộ… Xin lỗi… phòng vip đã hết…” Tuyết Vân tỏ vẻ áy náy, có chút khó xử, trong tình huống bây giờ vì hai phó Chủ tịch Thông, Cơ cùng các vị Trưởng, Phó Trưởng Phòng cùng khách đang ở phòng vip. Hắn là Chủ tịch huyện ngồi bên ngoài, nhìn thì không có gì nhưng nếu vì chuyện này mà “bắt tội” thì thật là không hay.
– “Ha ha… Tới ăn cơm thôi mà… Cần gì phòng vip hay không vip… Có bàn trống là được rồi…” Phát tay, Đức cười, hắn không quan liêu đến nổi cần phải ngồi trong phòng vip chứng tỏ được thân phận Chủ tịch huyện của mình.
– “Vậy thì tốt quá… Đức Chủ tịch… Các vị, xin mời bên này…” Vân thấy hắn không câu nệ… mừng rỡ… quay người đi trước dẫn đường.
– “Ây ui… Vị này chắc là Chủ tịch huyện đây rồi… Hi hi… Tôi là Lâm Tú Quỳnh… dữ hôn… Đến bây giờ mới được gặp…” Lâm Tú Quỳnh õng ẹo đến gần nói.
Nàng vừa trong phòng vệ sinh đi ra, thấy bà chủ Vân khách sáo với một đám người, lúc đầu Quỳnh không để ý lắm nhưng khi thấy giữa đám phụ nữ, chỉ có một thanh niên mà gương mặt Quỳnh thấy trong đoạn video trên mạng, lúc con nàng xảy ra chuyện… Quỳnh không quên được. Là hắn… thằng Chủ tịch huyện baby.
Lẽ ra khi Trưởng CA Mai Thảo “nể mặt” Phó Chủ tịch Vân Cơ mà thả Thành Long, Quỳnh nên hài lòng cùng con về Phú Quốc rồi nhưng đùng một cái, chuyện hắn lình xình nhám nhúa tay chân trong việc cứu trợ dẫn đến việc tiểu tổ trên Tỉnh điều tra. Kế đó rộ lên tin đồn hắn sắp bị điều đi chỗ khác khiến Quỳnh mừng rỡ. Nàng muốn nhìn thấy tận mắt hắn như con chó nhà tang cuốn gói khỏi Cao lãnh, lúc đó nàng sẽ cười lớn vào mặt hắn để trả mối hận vì hắn mà con trai nàng bị chịu khổ không ít mấy ngày nay và nhất là nàng cảm thấy vô cùng mất mặt. Quỳnh muốn nhân cơ hội này gỡ gạc chút đỉnh để lấy lại mặt mũi.
Quỳnh mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Lâm Chánh Hy thì là một chuyện không thể chấp nhận được, cháu trai của một Phó Chủ tịch thường trực sao có thể bị một tên Chủ tịch huyện nho nhỏ cho người bắt nhốt như vậy được chứ? Nếu vấn đề này không được giải quyết thì sau này uy tín của lão sẽ tổn thương trầm trọng. Tuy nhiên, bò lên vị trí Phó Chủ tịch thường trực của một tỉnh, Lâm Chánh Hy không phải là người đơn giản, trên đường đi đến Cao lãnh, lão rất thận trọng, dòm trước ngó sau, chưa dám manh động. Lão sợ đụng phải thứ dữ thì không nên cho đến khi xảy ra tin đồn… Aiz… tưởng là thứ dữ, ai dè cũng thường thôi. Thứ thường mà dám đụng tới cháu của Lâm Chánh Hy? Mày không chết cũng sẽ bị thương.
Hai Phó Chủ tịch nho nhỏ của một huyện chưa đủ tư cách cho một Phó Chủ tịch thường trực như lão mời dùng cơm. Vì vậy trưa nay, Lâm Tú Quỳnh theo ý lão mời hai người Thông, Cơ dùng cơm để giao lưu một chút với mục đích nắm rõ tinh hình rồi thừa cơ gây rối… Thật là đúng lúc, Quỳnh nhìn thấy hắn… Lần đầu chạm mặt, nàng liền tỏ thái độ, tuy là không lộ liễu nhưng ẩn ý cười cợt thì ai cũng có thế thấy.
– “Lâm Tú Quỳnh? Xin lỗi, tôi không có ấn tượng…” Đức mỉm cười…
– “Dĩ nhiên là Chủ tịch Đức không có ấn tượng rồi… nhưng con trai tôi là Lê Thành Long…” Quỳnh nghiêm mặt… muốn sanh sự nhưng nghỉ kỷ, nàng cố dằn, đợi thêm vài ngày nữa, nàng đợi được mà.
– “À… Thì ra là vậy… Có chuyện gì sao?” Đức nhún vai…
– Không… Bây giờ không có chuyện gì… vài hôm sau thì chưa chắc. Ây ui… Tôi đang cùng Phó Chủ tịch Thông và Phó Chủ tịch Cơ đang ăn cơm bên trong… Chủ tịch Đức, hay là cậu cũng vào trong ngồi một chút? Còn chỗ mà. Hi hi…
– “Cảm ơn nhiều… không cần đâu… Các vị cứ tự nhiên… Đức mỉm cười… Hắn làm sao không nhận ra người đàn bà này có ý hạ nhục khi nói “còn chỗ mà”. Nhưng lời nói đầy không làm hắn nổi nóng.
– “Vậy thì thôi vậy… hy vọng sau này gặp lại…” Nét mặt đắc ý, Quỳnh quay người bước đi… nàng vào phòng vip chưa được bao lâu, trong phòng vang lên tiếng cười rộ…
– “Hay là chúng ta đi chỗ khác” Thi căm tức khi thấy hắn bị người đàn bà kia giỡn mặt khinh thường…
– Hả. Tại sao? Đã tới đây rồi thì ngồi xuống ăn cơm thôi… Lát nữa có buổi họp… Nà nà, Các chị cứ tha hồ kêu món đi. Trưa nay tôi đãi, đừng khách sáo nha.
Chi, Thơ không biết gì hết nên hồn nhiên vui vẻ. Hoa và Thủy liếc về căn phòng vip cười thầm “Chết đến nơi mà còn không biết… Chủ tịch Đức này đúng là biết cách giả trư ăn hổ mà”
Bà chủ Vân cũng không ngờ người đàn bà kia lại có những lời chanh chua như vậy, nàng khâm phục sự trầm tĩnh hiếm có của hắn…
– Hi hi… Các chị làm cái gì vậy. Ăn cơm phải chuyện trò rôm rả mới vui… Nà chị Chi, chị Thơ. Hai người mai này phải làm tốt công việc đó nha, phạm sai làm. Tôi không nể mặt đâu à. Trưởng Phòng Thủy và Chánh văn phòng Hoa, phải tiếp đãi phai đoàn Đà Nẵng cho tốt nha… Thất bại thì đừng hòng lên chức… Tôi nhìn việc không nhìn người đâu à… Biết chưa…
– “Chủ tịch Đức. Có câu nói này của anh… Hi hi… Coi bộ chúng tôi được lên chức là cái chắc rồi…” Thủy pha trò…
– Thì để coi sao đã… ụa… nhưng mà cô mới lên chức mà… lại còn muốn lên nữa à?
– “Ha hi hi”… Cả bàn ăn uống nói chuyện vui vẻ… Chúng nữ âm thầm quan sát hắn để xem có phải là gượng gạo vui vẻ? Nhưng không tìm ra chút nào là hắn làm bộ vui vẻ…
Chủ Tịch Đức thật sự là đang vui vẻ… Rất vui vẻ vì mọi sự việc đang diễn ra như hắn đã dự đoán… Bầy chuột đã lộ mặt rồi… Không vui sao được.
Bên trong phòng vip. Nếu là trước kia thì Thái Hữu Cơ sẽ ngồi ghế chủ vị dành cho người quan trọng nhất nhưng hôm nay cách bày trí có tới hai ghế chủ vị. Có nghĩa là Nguyễn Thông và Thái Hữu Cơ bây giờ ngang nhau, Thái Hữu Cơ không vui lắm khi thấy “đàn em thuộc hạ” trước kia bây giờ ngồi ngang hàng với mình. Thông tuy được nước nhưng cũng không thể lấn lướt quá đáng, hắn và Thái Hữu Cơ muốn là đồng minh ngang hàng để hai bên cùng có lợi. Cả hai tính rồi, tên Chủ tịch huyện baby này chắc chắn sẽ bay, và Mai văn Trường sẽ bay theo, như vậy hai cái ghế Chủ tịch huyện và Chủ tịch hội đồng nhân dân nếu biết cách thao tác một chút thì ai sẽ trông khoai đất này nếu không phải là hai người họ chứ?
Chức vụ Trưởng phòng nghe thì oai nhưng lương rất bèo, vậy mà Nguyễn Nhật Hùng có nhà lầu đúc 3 tầng, đi xế hộp Lexus và có đứa con trai đang du học ở Anh quốc. Không cần nói ai cũng biết vị trí Trưởng Phòng tài chính huyện là một vị trí có rất nhiều chất béo nên Hùng Trưởng Phòng mới giàu sụ. Chuyện như vậy đã quá rõ ràng. Từ lâu dân xầm xì nhưng cơ quan chức năng của nhà nước cứ nói là do bên vợ của Hùng trưởng phòng chạy xe ôm 4 đời tích tụ cần kiệm nên mới có ngày hôm nay vì vậy không thể truy cứu.
Bốn đời chạy xe ôm? Dân nghe mà hết hồn, bừng tỉnh: Thì ra đều là một giuộc. Thôi thế thì thôi vậy… không ai lải nhải nữa, biết đâu họa sẽ giang xuống đầu…
Buổi cơm trưa hôm nay, là em vợ của Hữu Cơ, Hùng dĩ nhiên có mặt. Hắn phấn khích hơn ai hết, nét mặt đỏ bừng. Từ lúc bị đá ra khỏi vị trí trưởng phòng tài chính, ánh mắt của mọi người nhìn khiến hắn rất khó chịu, cảm thấy bị coi thường, bởi vậy đối với chủ tịch Đức có thể nói là có mối thù “bất cộng đáy thiên”. Bây giờ thì quá hay rồi, thằng kia sắp ngã, hắn sẽ nhanh chóng được phục chức, nói không chừng thao tác đúng cửa thì cái ghế Phó Chủ tịch huyện không thể là không được. Bên cạnh hắn, em của Thông… Nhân và Chánh văn Phòng Bân cũng có cùng tư tưởng. Ai cũng đang tìm cách vận động để có được lợi ích tốt nhất trong câu chuyện này.
Lê Thành Long cũng đang có mặt trong phòng, trước đây mấy ngày, lúc còn bị nhốt vì tội âm mưu ám sát lãnh đạo, hắn chỉ cầu mong được ra là chạy về Phú Quốc nhưng bây giờ tình thế đã khác, hắn muốn ở lại để coi thằng kia xuống chó đến cỡ nào, không chừng có cơ hội đạp một đạp cho đã cơn tức. Đương lúc mọi người đang rôm rả bốc phét tâng bốc lẫn nhau thì Tú Quỳnh bước vào, mặt mày tươi rói.
– Hi hi, Các vị biết tôi mới vừa gặp được ai không? Là lãnh đạo huyện đó, đang dùng cơm bên ngoài với một đám người nên ghé bàn cậu ta chào hỏi một chút…
Nếu là lúc trước, cả bàn sẽ đồng loạt đứng lên tranh nhau ra ngoài chào hỏi lãnh đạo để chứng tỏ lòng tôn kính, nhưng hôm nay không ai nhúc nhích, họ liếc nhìn phản ứng của hai “đại lão” để hùa theo. Nhưng hai người này vẫn cứ bất động, dường như là không nghe gì hết vậy.
– “Anh rể… Như vậy chúng ta có nên ra ngoài chào hỏi một chút không?” Hùng gợi ý, không phải là tốt lành gì. Hắn muốn nhân cơ hội này giỡn mặt một chút…
– “Ậy… đây là giờ phút riêng tư của lãnh đạo, không được làm phiền…”
Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện cho nên Thái Hữu Cơ lúc này rất là thu liễm. Đụng độ trên hội nghị thì được nhưng đụng độ bên ngoài cho dù chỉ là những lời khiêu khích lẫn nhau thì thật là không nên.
Hùng tiu nghỉu… Hắn thật muốn ra ngoài trêu đùa vài câu nhưng nghe anh rể nói như vậy hắn đành nuốt giận…
– “Hi hi… Chủ tịch Cơ nói phải đó… Trưởng Phòng Hùng, ông đừng có nóng lòng, sợ gì không có cơ hội” Thấy khơi mào “chiến tranh” không được Lâm Tú Quỳnh thầm cụt hứng nhưng ngoài miệng ra vẻ đồng tình.
– “Anh Thông, anh Bân. Lát nữa trong hội nghị, nghe nói hắn sẽ đưa công ty Hồng Ngọc lên bàn mổ, lúc đó chúng ta nhất định không đồng ý… Hai anh nghỉ sao?”Trầm ngâm một chút, Thái Hữu Cơ nhìn Chánh văn phòng Bân và Thông… hỏi. Giọng điệu rất khiêm nhường.
– Dĩ nhiên rồi… Không chỉ là hôm nay mà bắt đầu từ bây giờ, hắn đưa cái gì ra, chúng ta cũng không đồng ý.
– “Như vậy cũng không có ích gì… Bí Thư Nga. Trưởng CA. Trưởng ban Quân sự và lão Mai Văn Trường đều là người của hắn…” Chánh văn Phòng Bân lắc đầu.
– “Hi hi… Chánh văn phòng Bân, ông không hiểu sao? Đây là cách duy nhất để trên Tỉnh điều hắn đi…” Thấy Bân đầu óc chậm chạp, Quỳnh cười giải thích…
– Ạhhh… Thì ra là vậy…
Bân tỉnh ngộ… Nội bộ bất hòa vì lãnh đạo không có uy tín sẽ thúc đẩy “Trên” sẽ điều động hắn đi… Hắn vừa mới nhậm chức không lâu mà đã xảy ra chuyện như vậy, thật là không tốt cho tiền đồ. Tương lai làm sao có thể được đề bạt nữa? Chiêu này thật cao tay a…
– “Ha ha… Vậy mà chị nhìn cũng ra… giỏi thiệt…” Thái Hữu Cơ đưa ngón tay cái khen ngợi.
– “Hi hi… Vui miệng lở mồm thôi. Là chuyện của huyện các anh tôi không nên xen vào…”Tú Quỳnh màu mè…
– “Ha ha… Sao lại không nên chứ… Chị đã ngồi ở đây với chúng tôi thì coi như là người một nhà, có ý kiến gì cứ nói… Có phải không anh Thông? Anh Bân?” Thái Hữu Cơ híp mắt nói. Hắn nhìn Lâm Tú Quỳnh một hồi, cảm thấy rất ưng ý. Tuy không phải là mỹ nhân nhưng cũng không tệ, cặp vú như hai trái bưởi năm roi, mông săn cứng, doggy là tuyệt vời, trong lòng đã có ý định gạ đụ vì vậy đang chờ thời cơ thích hợp… Bây giờ trước mặt nhiều người, nhất là con trai của nàng đang ngồi chình ình ngay trước mặt cho nên hắn giữ thái độ nghiêm túc đạo đức.
– “Anh Cơ nói rất phải… Chị Quỳnh không cần phải khách sáo… Có ý kiến gì xin cứ nói ra nghe…”Thông gật gù, bên cạnh Thái Hữu Cơ bấy lâu, Thông biết Thái Hữu Cơ rất dâm dục nên đã từng dâng vợ mình cho Thái Hữu Cơ đụ dễ đổi lấy lợi ích, hôm nay nhìn qua một cái là Thông liền biết lão Cơ này đang muốn mụ Quỳnh, thôi thì kệ lão đi. Thông chỉ thích tiền…
Chánh văn phòng Bân dĩ nhiên là không có ý kiến, lão là người cuốn theo chiều gió để trục lợi, hai “đại lão” đã nói vậy, lão nào dám có ý kiến gì.
– “Hi hi… Hai anh nói vậy thì được rồi… mai này còn nhiều cơ hội mà… Thôi, tôi xin phép trước… Long… Chúng ta về” Tú Quỳnh đứng lên, miệng cười tươi, nhìn ánh mắt dâm dê của Thái Hữu Cơ nàng cười thầm. Muốn đụ bà? Mi chưa đủ tư cách… Làm chó thì được.
Thái Hữu Cơ nhìn theo với ánh mắt thèm thuồng. Hắn thèm thân hình của Tú Quỳnh thì ít thèm thân thế của Tú Quỳnh thì nhiều… Lâm Chánh Hy là một Phó Chủ Tịch Thường trực đầy quyền lực. Bây giờ Thái Kiêm Cơ đã chết, Thái Hoàng Cơ như cục cứt trôi sông, con đỉ Thái vân Cơ nhìn mình với ánh mắt bất thiện. Cho nên Thái Hữu Cơ nghỉ nếu bây giờ nếu có giao tình tốt với Lâm Chánh Hy thì là một chỗ dựa không tồi, có thể suy nghĩ.