Phần 107
– “Chị dâu… Chị không sao chứ?”Tiến Lực bị áp giải đi rồi… Thấy áo Nhã Thy rách, tuy biết chị dâu này thuộc loại “bán trời không văn tự” nhưng Hưởng tắc kè vẫn làm bộ quan tâm… Nếu không Đức ca hỏi tội thì không gánh nổi…
– “Bộ anh thấy tôi có sao hả?”Nhã Thy quắc mắt… quát.
– “Em… Em không phải là ý này…” Hưởng thầm than… Bà cô này vui buồn bất chợt, chỉ có Đức ca mới trị nổi a…
– “Ha ha… give me “5”… Nhã Phương thấy mọi chuyện xảy ra như mình muốn, hai chị em đánh tay nhau nghe một cái “bốp”… Cười hi hi ha ha…
Trước hai người chị dâu này. Hưởng tắc kè và bọn đàn em không dám thở mạnh… Cũng may chuyện cần làm đã làm xong rồi…
Cao lãnh… cùng thời gian.
Nga đã về nhà hôm qua, chuyện Trương Tấn dũng thề thốt sẽ sửa đổi nàng không quan tâm, bây giờ dũng có ai đi nữa nàng cũng sẽ không thấy quan trọng nữa. Dù sao dũng đã ăn chả và nàng đã ăn nem… Nhưng vấn đề không dừng ở đó… Đêm qua nàng nằm mơ thấy mình rên siết trong vòng tay của hắn… Rồi giật mình thức giấc với nhiều tiếc nuối. Bây giờ nàng không biết mình phải làm gì và đang làm gì nữa rồi. Hôm qua đối diện với Phương Linh, Nga lúc đầu rất hổ thẹn nhưng sau đó lại thấy không có gì phải ngượng ngùng. Nàng không nói, hắn không nói, đây là bí mật của nàng và hắn… Nga nhớ lại hôm ở Cần Thơ nàng đã nói với hắn hãy quên chuyện này đi, nhưng nói thì dễ, làm thì không dễ.
“Cộc… cộc… cộc”… Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ… Nga biết đó là Thư ký Ngọc Hà…
– Vô đi…
– “Bí Thư… Chủ Tịch Đức có việc cần gặp chị…”Ngọc Hà mở cửa bước vào nói.
– Mời Chủ tịch Đức vào… À. Khoan… Chị ra ngoài, khoảng ba phút thì mời Chủ tịch Đức vào…
“Dạ… Bí thư” Ngọc Hà ra ngoài khép cửa… Cửa vừa đóng” Nga cuống quýt lấy gương soi mặt, sửa máy tóc, tô lại son môi, nét mặt ửng hồng… Nàng tu chỉnh chút nhan sắc xong rồi giả bộ nghiêm túc chăm chú nhìn vào công văn trên bàn.
Có tiếng mở cửa, biết là hắn, mặc dù tim đang đập thình thịch nhưng Nga vẫn “chăm chú” vào văn kiện trước mặt.
– “Bí Thư… Chị khỏe…” Đức vào văn phòng Nga. Thấy nàng đang “chăm chú” đọc văn kiện, hắn cười thầm… nhưng mặt ngoài rất nghiêm túc và quy củ chào lãnh đạo.
– “À… Chủ tịch Đức… Mời cậu ngồi… Khỏe chứ? Bà xã và em bé sao rồi” Nga cố làm ra vẻ như không có gì giữa hai người.
– Cả hai đều khỏe… cảm ơn chị… Ừm… Hôm nay đến đây là muốn thông báo cho chị biết, tôi quyết định kiện công ty Hồng Ngọc về sai phạm trong việc làm cột đèn đường ở huyện mình. Haha… Nói cho chị biết trước thôi. Lát nữa chúng ta có cuộc họp về chuyện này.
– “Ừm… Tôi có đọc qua lịch trình hôm nay” Nga gật đầu.
– Chuyện thứ hai là tiến trình góp vốn xây dựng nhà máy lương thực và siêu thị Đồng Tháp rất khả quan… Tôi có gặp qua phái đoàn đầu tư từ Đà Nẵng ở Cần thơ… Hôm nay có lẽ đã đến đây rồi… Nếu không có gì thay đổi, họ sẽ đầu tư 100 tỷ vô huyện mình…
– 100 Tỷ? Nga sửng sốt… Đây là một con số lớn. Tuy nàng không làm gì nhưng trong tương lai, thành tích là có đấy.
– “Hi hi. 100 tỷ thôi mà… cũng được…” Đức “khiêm tốn”.
– “Cái gì mà cũng được. Quá tốt rồi… cậu thiệt giỏi, giao thiệp rộng” Nga mỉm cười, khen dồi, Thấy mình thất thố, nàng im miệng, đang nghiêm túc mà, sao lại cười?
– “Bí Thư Nga… Chị khen làm tôi có chút kiêu ngạo… Thôi không làm phiền chị nữa… Lát gặp trong buổi họp” Hắn nói xong đứng lên đi ra cửa, vừa quay mặt liền mỉm cười. Tâm trạng của nàng, hắn hiểu, ngại ngùng bên ngoài “em chả” bên trong rất muốn… hôm ở Cần Thơ, khi lâm trận, giọng điệu rên siết của nàng, hai chân kẹp lấy eo hắn, hai tay cào cấu và nhất là khi ngậm cặc hắn cũng rất là tham lam… Bản chất nàng rất nồng nhiệt, chỉ cần thêm một chút lửa thì sẽ bùng cháy dữ dội… nhưng đồng thời cũng còn rất bảo thủ. Cần phải có những “bất ngờ” để huấn luyện. Bởi vậy hắn nói kiếu từ, thật ra là bước đến gài móc cửa…
– “Không có gì nói nữa sao?” Thấy hắn vô đây chỉ nói hai ba câu rồi bô đi, Nga tức mình, chuyện nàng với hắn sao có thể như là phấn trắng viết trên bảng đen vậy? Viết xong rồi xóa? Nga sửng sốt… Tức mình sẵn giọng… Vừa lúc này hắn đã quay lại, đến sát bên, cúi xuống hôn lên môi nàng…
– “Ưm… coi chừng có người vô” Nga xô nhẹ hắn ra… Mừng sợ lẫn lộn… Mừng là hắn không quên, sợ là tên này bạo thiệt, đây là văn phòng…
– Cửa khóa rồi… Mình đang họp mà…
Qua kinh nghiệm trong các trận ‘du kích’ đầy kích thích như thế này, Đức làm sao chịu bỏ qua. Hai tay hắn ôm lấy gương mặt đẹp của nàng tham lam mút lấy chiếc lưỡi thơm tho… Nghe hắn nói đã khóa cửa, ngần ngừ một chút… nàng bắt đầu đáp trả nhiệt tinh, hơi thở bắt đầu hổn hển. Tay hắn bắt đầu xâm lược, từ dưới váy nàng đi ngược lên… Nga hết hồn… Không phải hắn muốn ở đây đó chứ? Không được đâu à… Nàng chặn tay hắn.
– Ở đây không được…
– “Cửa khóa rồi… hôn hít thôi mà…” Hắn lì lợm… Ngồi ngay xuống, vén váy nàng lên, chui đầu và úp mặt vào ngay vùng tam giác, tuy còn cách lớp vải mỏng của quần lót nhưng Nga chết điếng… Không gian và thời gian kích thích nàng tột độ… Nga nghỉ bụng “cũng đúng, cửa đã khóa, hơn nữa chỉ hôn hít thôi mà…” Vì vậy siêu lòng không cản hắn nữa, đứng dựa vào mép bàn… để mặc hắn chui đầu vào váy, hôn hít mò mẫm, nàng còn thậm chí dang rộng hai chân để hắn dễ dàng hành động…
Giữa lúc tâm hồn đang mê ly, di động trên bàn reo tên… Nga liếc mắt nhìn màn hình, hoảng hốt, là ông xã Trương Tấn dũng gọi tới… dĩ nhiên là không muốn bắt máy trong lúc này, có lý nào trong khi hắn đang lộng hành trên cơ thể mà nàng nói chuyện với ông xã qua di động chứ? Nhưng mà máy cứ reo hoài.
– “Sao không bắt máy?” Thấy Nga không bắt máy, Đức ngước mặt lên hỏi.
– “Bắt cái gì chứ… Là ổng í…” Nga trừng mắt…
– Hi hi… Bắt máy đi.
Tưởng hắn ngừng, có chút tiếc nuối. Nàng lườm, kéo quần lót lên, bắt máy…
– A lô…
Nga vừa nói “a lô”… Đức lại khiến nàng không kịp trở tay… Quần lót vừa kéo lên lại bị hắn một lần nữa kéo xuống rồi úp miệng vào, lần này còn hăng hơn lần trước… Được dịp hôn hít sờ mó thân thể trong khi nàng nói chuyện với ông xã, có khi nào hắn bỏ qua chuyện kích thích như vậy chứ, vì vậy càng hăng hái hơn nhiều… Nga đành chịu trận, ậm ừ nói chuyện với chồng, người không ngừng uốn éo. Mắt “hung dữ” lườm, tay ngắt… Nhưng ánh mắt rõ ràng đượm đầy tình ý… Một tay cầm máy, tay kia ghì đầu tóc hắn. Miệng ậm ừ, nàng có nghe ông xã nói gì đâu chứ…
Trương Tấn dũng nào biết giữa hai đùi của bà xã mình đang được người khác tận tình khai thác. Lão gọi đến để rủ vợ cùng nhau đi ăn trưa… Mục đích để hàn gắn rạn nứt giữa hai vợ chồng…
Nga vừa cúp máy thì hắn cũng dừng… Khởi đầu như vậy là đủ rồi. Còn nhiều thời gian mà… Phải từ từ huấn luyện.
– “Cậu thật là…”Nàng ngắt hắn một cái mạnh…
– “Hi hi… Định mời chị cùng nhau đi ăn cơm nhưng nghe chị nói đi ăn cơm với ông xã… Thôi để khi khác. Bye… Bon appetit!”, Tay xoa giữa hai đùi, miệng hôn nàng thêm một cái, quay người bước đi… Nga nhìn theo hai mắt long lanh. Lòng vẫn còn rạo rực, thầm mắng “cứ như vậy rồi bô đi?”.
Đức vừa về văn phòng ngồi chưa được năm phút, Thái vân Cơ gọi đến… Hắn mỉm cười bắt máy.
– “A lô… Nghe nói cậu về rồi?” Giọng Vân Cơ nũng nịu.
– Wow… Chị cũng nhạy tin đó chứ, có gián điệp bên cạnh tôi à?
– “Hi hi… Gián điệp gì chứ… Sao lại nói như vậy, tôi muốn quan tâm cậu thôi mà… Ừm. Nè, cho cậu biết cái này, tên Thông kia có tìm tới, mang cho tôi hộp quà, cậu biết cái gì trong đó không? Hi hi là 100 ngàn mỹ kim…” Vân Cơ khoe…
– Nhiều vậy à… Làm giàu rồi. Chúc mừng nha… Nhưng nói với tôi làm gì.
– Hi hi… Vân Cơ này không có cái gì giỏi nhưng không bao giờ phản bội hay đâm sau lưng bạn bè. Hắn muốn đâm sau lưng cậu mà muốn cầu cạnh tôi sao… Hắn đừng có hòng… Hơn nữa…
– Hơn nữa cái gì?
– 100 Ngàn quá ít… vài triệu thì được…
– “Ha ha… vậy cũng phải” Biết nàng pha trò, hắn bật cười.
– Nà… có rảnh không, tới nhà ăn cơm…
– “Ăn cơm thôi à?” Đức ỡm ờ…
– “Cậu muốn sao thì sao đi…” Giọng Vân Cơ lẳng lơ…
– Hôm nay không được… Để hôm khác…
– Hôm nào cũng được, nữa đêm nữa hôm. Anytime… Khi nào thuận tiện, chị đưa cậu chìa khóa nhà.
– Hi hi… That sounds good! (Nghe hấp dẫn… dịch theo nghĩa bóng)
– Câu thích thì được rồi… Nà… 100 ngàn mỹ kim kia, cậu nói đi, chị phải làm sao đây? Đưa cho cậu nha hay trả lại cho hắn?
– Đưa tôi làm gì? Người ta có lòng hiếu thảo, vậy thì cứ giữ lấy mà xài…
– “Hả? Cậu không nói đùa chứ?” Giọng Vân sửng sốt, là 100 ngàn mỹ kim đó, sao không động lòng vậy? Còn kêu nàng cứ bỏ túi xài. Người đàn ông như vậy thật hiếm có a…
– “Hi hi… Tùy chị đi, sao cũng được, nhưng đừng trả lại hắn… Bỏ túi xài đi ha… Thôi không nói nữa…” hắn cúp máy…
– “Wow… Bảnh thiệt… Coi 100 ngàn đô mỹ như 100 ngàn mình vậy…” Bên cạnh Vân Cơ, Tuyết Cơ ghé tai nghe ké… nghe hắn coi nhẹ 100 ngàn đô mỹ, đàn ông khác chắc chắn là hai mắt sáng rỡ, chiếm lấy rồi… Bởi vậy nàng hâm mộ, trầm trồ.
– “Hi hi… Hắn có nhiều cái rất đặc biệt… Em không biết đâu…”Vân Cơ có chút tự hào… Bây giờ mới có người đàn ông tốt với nàng, tuy hắn nhỏ tuổi hơn nàng nhiều nhưng rồi sao chứ…
– Biết rồi… hi hi… chị nói mấy chục lần… không biết cũng không được.
– “Có muốn thử không?” Vân Cơ nhìn em… cười.
– “Thử? Ây da… thật là bậy bạ… Thôi không nói nữa, em đi về…” Tuyết Cơ lòng bồi hồi… Chạy như ma đuổi. Vân Cơ nhìn theo sau lưng em gái mỉm cười.
– “Biết là sẽ có chuột chạy ra đường mà…” Cúp máy, Đức cười lạnh, cầm di động gọi…
– “A lô… Anh về rồi à? Em bé thế nào?” Giọng Mai Thảo vang lên.
– Hi hi… Khỏe, đẹp trai giống như anh vậy, hay là cho em một đứa nha?
– “Nà, là anh nói đó nha, cứ bắt em và Xuân Mai nuốt hoài…” Giọng Mai Thảo có chút hờn mát, nàng và Xuân Mai cũng thuộc hàng “băm” rồi… Cũng nghỉ tới lúc có một đứa con cho mình trước khi bước qua hàng “bốn”. Lúc đó chuyện sinh nở không tốt lắm. Mỗi lần hắn bắn, không Xuân Mai thì nàng nuốt vào bụng, thật là… như vậy làm sao có bầu được chứ?
– Hi hi… Em muốn sao thì sao đi ha… Ừm… chuyện ra sao rồi?
– “Còn ra sao nữa, thằng cha Thông, Thái Hữu Cơ và Chánh văn Phòng Bân mấy ngày nay rất là khắn khít, còn con mụ Lâm Tuyết Quỳnh kia, thả con mụ ta ra rồi, không biết ơn, còn muốn nhập bọn làm loạn…” Giọng Mai Thảo không hài lòng.
– “Không sao hết… Lo Thái Hữu Cơ và Nguyễn Thông và đồng bọn trước… Bye cưng”Hắn cúp máy, trầm tư… suy nghĩ về nhân tuyển thích hợp…
“Cộc… cộc… cộc”… Có tiếng gõ cửa…
– “Vô đi.” Đức nói vọng ra.
– Trưa nay đi ăn chỗ nào… anh có cần đặt phòng vip không? – Ngọc Thi bước vào hỏi.
– “Phòng Vip? Hi hi… Cùng nhau đi ăn bữa cơm thôi mà, tôi không quan liêu như vậy đâu, đặt phòng vip làm gì chứ… thôi đi.” Đức phát tay.
– “Vậy được, tôi ra ngoài…” Thi quay lưng định bước ra.
– Ậy… khoan… chờ chút… Ngồi xuống đi… Có chuyện muốn hỏi chị…
– “Chuyện gì?” Thi vẫn đứng…
– Sao hả… Có nhớ anh Đương không? Hay là chị về lại Cần Thơ đi ha… Tôi kiếm người khác… Hi hi, để anh chị xa nhau như vậy thật là ngại quá… Chị giúp như vậy là quá nhiều rồi.
– “Sao vậy? Có phải tôi làm không tốt?” Thi sửng sốt, mặt biến sắc…
– Không phải là không tốt. Hi hi mà là quá tốt… Nhưng để anh Đương một nơi, chị một nẻo, tôi thật là áy náy… Cho nên…
– “Anh không cần ngại… Không sao đâu… Tôi… tôi thích công việc này… trừ khi anh chê…”Nói câu này Thi chợt thấy mình thất thố. Mặt nàng đỏ bừng… cúi gằm xuống.
Ý của nàng muốn nói là trừ khi chê tôi làm việc không tốt nhưng trong lòng có quỷ, hơn nữa mấy ngày nay Thủy cứ nói ra nói vô hoài… cho nên nói nữa câu thấy không ổn liền dừng lại… Đức nghe cụm từ “trừ khi anh chê”… liền hiểu lầm là nàng nói hắn “chê” nàng…
“Chê?”Làm gì có chuyện đó? Dĩ nhiên là không rồi, Thi là mỹ phụ mà, đàn bà đẹp có chồng là gu của hắn… Thi đứng đối diện, hai gò vú ẩn hiện dưới áo sơ mi lụa nhìn thật hấp dẫn… Bản tính gian phu khó chừa nổi lên, hắn cầm tay nàng lên hôn…
– Chê chị? Sao có thể chứ.
Thi run lên… Hắn hiểu lầm rồi, nàng không phải nói như vậy… Nhưng nàng thích hắn thật mà… Nhiều lần nàng nằm mơ thấy hai người làm tình, giật mình tỉnh giấc, giữa hai chân ươn ướt. Nàng không nhớ chồng, nàng và Đương nói chuyện qua điện thoại, trên facebook rất thường, nhưng khi hắn về Cần Thơ, nàng thấy trống vắng, hôm nay thấy hắn trở lại, nàng mừng.
– “Tôi… tôi ra ngoài làm việc” Thi rút tay lại chạy ra ngoài như ma đuổi. Đức nhìn theo mỉm cười…
Khi Đức cùng đám người Thi, Thơ, Thủy, Hoa, Chi đến nhà hàng K. H thì ba chị em Mỹ Chi cũng như hai anh em Tín, nghĩa đã rời khỏi nên không gặp. Bà chủ Tuyết Vân nhìn thấy hắn mặt tươi rói cùng 5 mỹ nữ bước vào, có chút sửng sốt… Đang lúc dầu sôi lửa bỏng vậy mà vẫn còn có tâm tình vui vẻ? Nàng càng lúc càng hiếu kỳ về vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, nghe nói hắn về Cần Thơ vì bà xã sinh con đầu lòng, Tuyết Vân thắc mắc: Vậy Phương Linh là ai của hắn vậy? Nhưng chuyện này đối với Tuyết Vân chỉ là chuyện nhỏ, cái mà nàng quan tâm chính là hắn có qua được cơn sóng gió này? Vì vậy chuyện đầu tư vào siêu thị, Tuyến Vân đang lưỡng lự, cắt ca cắc củm mới để dành được một số tiền nếu sai lầm thì có thể mất hết. Vừa rồi Phó Chủ tịch Thông và Phó Chủ Tịch Thái Hữu Cơ nói bóng gió khiến nàng phải e dè không ít.