Phần 103
Tuyết, Yến vẫn còn chưa có kinh nghiệm nhiều trên đường đời muôn vạn sắc thái. Hồng Ngọc là mỹ nữ, lúc nào cũng được đám dâm dê Đồng Tháp mơ tưởng cho tôi được một lần lên giường với nàng thì cho dù có tổn thọ 1 hay 2 tháng cũng cam tâm nhưng chẳng bao giờ được nàng ban cho một nụ cười mà vẫn coi nàng là “thần thánh”, lúc nào gặp nàng, người nào cũng si khờ… Bởi vậy Hồng Nọc rất kiêu ngạo. Thái độ và cử chỉ rất cao cao tại thượng. Cho đến khi gặp Chủ tịch huyện Đức này, hắn coi nàng hình như rất “tầm thường” thậm chí bài xích khiến tự ái nàng bị tổn thương trầm trọng… Lòng tự ái ấy dần dần biến thành cảm tình khiến tâm tinh của nàng bây giờ rất phức tạp.
– “Vậy anh muốn tôi làm gì?” Hồng Ngọc dịu giọng.
– Khoan đã… Mất lòng trước được lòng sau. Nếu cô muốn tiếp tục lo cho em gái ăn học vừa lo cho bà mẹ bệnh tật. Cô phải tuyệt đối nghe lời tôi trong toàn bộ kế hoạch. Cô đồng ý không?
– “Anh nghỉ sao?” Hồng Ngọc thở dài… Nàng có quyên lựa chọn sao?
– “Vậy được… Việc đầu tiên tôi sẽ làm là truy cứu trách nhiệm của Công Ty Hồng Ngọc về công trình bả đậu không chất lượng… bình tĩnh nghe tôi nói hết trước khi hỏi này hỏi nọ…” Thấy Hồng Ngọc như muốn nhảy dựng lên, hắn trấn an.
– Cô cũng đã nói đó mà. Trưởng ban Đồng sẽ bỏ mặc vì tổn phí sẽ rất lớn… Để tránh phải vô khám bóc lịch, dĩ nhiên là khai phá sản và đem công ty ra bán. Lúc đó ông ta sẽ cho một Hồng Ngọc khác hay Thúy Ngọc gì đó đứng ra mua lại với giá hời. Cuối cùng là một công ty Hồng Ngọc mới hay Thúy Ngọc gì đó ra đời. Nói tóm lại… nhìn thì thấy thay đổi nhưng sự thật là không có gì thay đổi và chỉ có cô là bị thiệt thòi. Cô đồng ý chứ?
Nghe hắn thao thao bất tuyệt, nét mặt Hồng Ngọc trắng bệch.
– “Không được hợp lý lắm. Khi Công ty Hồng Ngọc rao bán. Sẽ có nhiều người hoặc công ty khác nhảy vô mua. Như vậy lão làm sao mua lại được với giá hời chứ?” Lam Điền cải.
– Đừng ngây thơ, với thế lực của lão ta ở Đồng Tháp này, cô nghỉ có ai dám nhảy ra cạnh tranh với lão chứ? Muốn chết sao? Nhảy vô sẽ bị lão chèn ép. Không chết cũng bị thương, tiền mất tật mang. Thử hỏi có ai ngu như vậy không chứ? Cho nên tôi đã thiết kế một sách lược từng bước đưa lão ta vào tròng khiến lão tính già hóa non… Tôi đảm bảo cô không sao. Lúc đó tôi sẽ cho người cạnh tranh mua Công ty Hồng Ngọc sẽ được nâng giá lên. Ai sợ lão nhưng tôi không ngán lão chút nào.
– “Ông ta chắc chắn sẽ mua sao? Xin lỗi nha, lời nói của anh trước sau không hợp lý chút nào” Lam Điền nghi hoặc. Đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người.
– 100% Thì không dám nói nhưng không dưới 80%, có biết tại sao không? Hồng Ngọc công ty là nơi ông ta chuyển hàng lậu và rửa tiền, số tiền lên đến mấy chục ngàn tỷ cho nên Công Ty Hồng Ngọc có thể đổi tên nhưng vẫn là do lão đứng phía sau giật dây, lão không thể để lọt vào tay người khác. Hy sinh cô chỉ là chuyện không thể tránh khỏi. Chuyện cột đèn chỉ là mồi lửa làm cho sớm hơn thôi.
– “Lão có thể lập một Công ty mới mà…” Tuyết thắc mắc.
– Được chứ… Nhưng không phải là một sớm một chiều đâu à. Phải cần một thời gian để Công ty mới có thể hoạt động hữu hiệu. Trong khi đổi tên Hồng Ngọc thì dễ dàng hơn nhiều.
– “Ouf… Nghe anh nói như vậy, công ty này có nhiều tay mắt của lão ta… Anh sai tụi em tới đây, như vậy không sợ lộ sao?”Yến giật mình.
– Ha ha… Không cần phải khẩn trương. Làm như vậy là để cho lão có cảm tưởng nắm mọi việc trong tay. Việc quan trọng bây là Tổng Giám đốc Hồng Ngọc, cô giữ lấy cái Iphone này để cô và tôi liên lạc. Tôi không dấu cô, nhờ vậy mà lúc nào vị trí của cô lúc nào tôi cũng biết. Không phải là để theo dõi mà là đề phòng trường hợp bất trắc cô gặp nguy hiểm thì chúng tôi có thể giải cứu.
– Còn gì thắc mắc nữa không…
… Không ai nói gì. Hông Ngọc, Vệ Lan, Lam Điền, cả ba đều yên lặng, hình như để tiêu hóa những gì hắn vừa nói.
– “Yến, Tuyết… Hai em làm việc đi.” Hắn nói xong cúp máy… Hồng Ngọc lúc này mới sửng sốt, chưa nói xong mà sao lại cúp máy?
– “Anh ấy là vậy đó nhưng không có ác ý” Yến giải bài cho hắn…
– “Hai cô muốn chúng tôi làm gì?” Vệ Lan hỏi.
– “Kiểm định giá trị của Công ty Hồng Ngọc. Tuần này là Tôi và Tuyết, Tuần tới là Tú Nhi và Thụy Vũ, chúng tôi luân phiên, tuần hai ngày trong thời gian bao lâu thì cái đó còn tùy.” Tuyết đáp…
– Mong là hắn giữ lời…
– “Yên chí đi… anh ấy nhất định làm được.” Yến mỉm cười…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Thanh Thanh trong khi chờ đợi, nàng đi một vòng chụp hình selfie với quang cảnh chung quanh khách sạn chợt cảm giác có một người tiến gần đến sau lưng. Là con gái của Năm Ngởi võ sư Bình Định rất có tiếng, dĩ nhiên có chút “thân thủ” nên Thanh Thanh đề cao cảnh giác. Định bụng nếu tiến thêm vài bước nữa nàng sẽ quay lại “tống” cho một đá… Bất ngờ một giọng nói mà nàng ngày đêm không quên vang lên.
– Selfie chụp ở cự ly gần… Tôi giúp cô nha…
– “Làm hết hồn…” Thanh Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt phong tình vạn chủng… dáng vẻ rất đáng yêu.
– “Hi hi… Cái gì hết hồn chứ. Sợ dê chúa à? Làm gì có”Đức giả bộ nhìn quanh. Vừa xong cuộc họp trực tuyến với Hồng Ngọc, hắn đến khách sạn Mường Thanh. Hắn vừa đậu xe thì thấy có mỹ nữ đang chụp selfie, nhận ra chính là người đẹp xứ Đà Nẵng nên mon men tới gần.
– “Anh nói sai rồi… Tôi vừa thấy trước mặt… Trùm của trùm” Thanh Thanh “trề môi”…
– Wow… Tôi giống sao?
– Không phải giống… mà chính là đích thị.
– “Ha ha… hi hi…”Cả hai bật cười sau một lúc đấu võ mồm…
– “Welcome to Cần Thơ… Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận…”Hắn đột nhiên nghiêm túc nói.
– Tại sao? Có gì nguy hiểm? Đừng hù tôi nha.
– “Hi hi… Cô không nghe người ta nói sao?”Cần Thơ gạo trắng nước trong… Ai đi đến đó lòng không muốn về… Biết đâu vài hôm nữa gặp một anh nào đó ở xứ này cô sẽ quyến luyến không muốn quay về Đà Nẵng nữa.
– “Còn khuya í” Thanh Thanh lườm… hai má hây đỏ…
– “Dì Liên và chị Tiên đâu? Sao cô một mình vậy”Đức nhìn dáo dác.
– Dì tôi có lẽ đang trò chuyện với chị Liên…
– Đi… Mình lên gặp họ…
Hai người sánh vai vào trong thang máy… Trong lòng có “quỷ” nên Thanh Thanh có chút không được tự nhiên hơn nữa thỉnh thoảng hắn nhìn nàng cười. Nụ cười “dễ ghét”…
– “Tôi có gì không ổn à… Sao anh cười hoài vậy?” Thanh Thanh rúc cục “trừng mắt”… gắt.
– “Ụa… Cô nhìn tôi hoài nên thấy tôi cười hoài… Đúng không?” Hắn cười… hỏi ngược lại.
– “Vô duyên”… Biết miệng lưỡi mình không lanh lợi bằng hắn. Nàng ngoảnh mặt, “mắng” nhưng ánh mắt đượm ý cười. Đứng sau lưng nàng cơ thể nàng toát ra một mùi thơm nhè nhẹ khiến hắn ngất ngây đồng thời âm thầm niệm.”A di đà phật”… cứu con với, tại vì con lợn lòng đang nổi lên. Không nổi lên sao được. Thanh Thanh là mỹ nữ mà, thuộc loại “ngực tấn công mông phòng thủ”, đàn ông nhìn nàng không nổi lòng hươu dạ vượn mới là lạ.
Thanh Thanh đến trước phòng 504… gõ nhè nhẹ.
– Chị Tiên, Dì… Anh Đức tới rồi…
– “Chị mở cửa dùm đi… Em vào toilet thay đồ…” Tiên thầm oán hận Liên làm hư bột hư đường…
– “Cậu tới rồi…” Liên mở cửa phòng, mỉm cười, trước mặt Thanh Thanh, rất nề nếp. Đức mỉm cười, nhớ đêm ở ngoài Đà Nẵng bộ dáng phóng đãng của “Dì Liên”.
– “Dì Liên khỏe chứ… Chị Tiên đâu?”.
– “Tôi ở đây…”Tiên mỉm cười từ trong toilet bước ra, ăn mặc rất chỉnh tề trong lòng vẫn còn hậm hực vì Liên “phá” chuyện tốt của nàng.
– “Cậu không sao chứ?” Bốn người ngồi xuống Liên quan tâm hỏi, ý nàng muốn nói chuyện cộng đồng mạng xầm xì trên phây bù.
– “Hi hi… Những chuyện nhỏ nhặt này làm sao làm khó lão đại được… Có đúng không?” Tiên mỉm cười. Nàng cũng theo dõi nhưng tin tưởng tuyệt đối không có chuyện gì có thể quật ngã hắn.
– “Không có chuyện gì. Có người muốn kiếm chuyện thôi. Chờ họ cười xong rồi thì cho họ khóc. Không nên bận tâm. Chúng ta bàn chuyện chính nha. Lần này mời hai người vô đây là có mối làm ăn tốt muốn giới thiệu…” Hắn đem chuyện nhà máy chế biến thực phẩm và siêu thị nói ra.
– Hi hi… Nếu sau khi xuống tham quan, thấy tốt thì đầu tư chút ít vào coi như ủng hộ tui làm ra thành tích. Nếu được thì cảm ơn nhiều. Còn nếu như thấy không hứng thú cũng không sao, coi như xuống Miền tây sông nước du lịch một chuyến cho biết đó biết đây vậy mà. Ừm, quên nữa, chuyện làm ăn ngoài kia ra sao rồi… Khá chứ?
– “Mỗi tháng một phần lợi nhuận đều chuyển vào tài khoản của anh mà… Anh không coi à?” Thanh Thanh trách, đích thân nàng mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản của hắn một số tiền.”Con số” là bằng chứng hùng hồn cho sự làm ăn khấm khá, vậy mà hắn hình như không biết… Cái tên này, 2 tỷ một tháng là con số thiên văn vậy mà vô cùng hời hợt.
– Ouf… Sorry… Bận quá nên không có kiểm… Nhưng nghe cô nói, như vậy là làm ăn ngoài kia khấm khá rồi, vậy cũng mừng.
– “Anh không quên kiểm tiền em chuyển cho anh mỗi tháng đó chứ?” Tiên hỏi nhỏ, trong lòng cũng sửng sốt. Nàng nghỉ chắc hắn cũng không kiểm và không biết mỗi tháng “Lâu đài” ở Cao lãnh và Biệt thự ở Đại Ngải chuyển bao nhiêu tiền cho lão đại xài vặt.
– “Hi hi… Không… Khi xài thì bấm thẻ… Không thiếu tiền nên không biết” Đức ngượng ngùng nói. Hắn chỉ nhớ lâu lắm rồi, Phó Loan nói tiền lương của hắn là 50 hay 1 trăm triệu gì đó, nàng chuyển mỗi tháng cho hắn xài để xã giao. Từ đó mỗi lần xài tiền là hắn đem thẻ ra bấm mật mã, Có bao nhiêu tiền trong tài khoản. Hắn thật sự không biết.
Tiên, Liên và Thanh Thanh nhìn hắn như nhìn quái vật. Cứ xài tiền mà không biết mình có bao nhiêu tiền để xài… Đây là lần đầu tiên trong đời mới nghe nói có người như vậy và người đó đang ngồi rước mặt mình.
– “Từ lúc bắt đầu, đã chuyển cho anh hai lần, mỗi lần 2 tỷ…” Thanh Thanh hờn giận “thông báo”.
– “Mỗi tháng Đại Ngải và Cao lãnh chuyển 200 Triệu”. Tiên “lườm”.
– Hả? Nhiều vậy à? Đức sửng sốt bây giờ hắn mới biết mỗi tháng mình có hai tỷ mấy để xài, đó là chưa tính tiền lương của Đức Lập chuyển qua. Rồi hắn sực nhớ số tiền của Phạm bá Thành và Lại Đức Quang…
– “Hi hi… Xem ra anh cần người quán xuyến tiền bạc của anh rồi” Thanh Thanh cười duyên dáng…
– “Hi hi… Vậy thì không cần… Ừm… Thôi trở lại chuyện chánh ha…”Hắn nghỉ thầm chỉ có đàn ông ngu mới đưa đàn bà giữ tiền.
– “Hi hi… Không cần phải nói nữa… Cậu là lão đại mà, lão đại nói sao thì sao đi. Không lẽ cậu muốn đem tiền của chúng tôi đi đổ biển hay sao chứ? Nhiều thì không có, nhưng 100 tỷ thì không thành vấn đề. Nhà máy lương thực hay siêu thị gì đó, cậu là lão đại, cứ quyết định là được. Con thấy sao Thanh Thanh?”Liên thẳng thắng.
– “Dĩ nhiên rồi chúng tôi tin tưởng anh… nhưng mà nói trước nha… Anh phải chịu trách nhiệm 100 tỷ của chúng tôi đó. Lời chúng tôi hưởng, lỗ thì anh bù…” Thanh Thanh duyên dáng nói đùa.
– “Ha ha… Cứ quyết định như vậy, không có tiền tôi lấy thân thế…” Thấy mình được hết lòng ủng hộ, tâm tinh khoan khoái, Đức cao hứng pha trò nhưng người nói vô tinh người nghe hữu ý. Nét mặt Thanh Thanh ửng hồng.
– “Lão đại… Hi hi… Anh làm Thanh Thanh mặt đỏ hết rồi.” Liếc mắt nhìn Liên, Tiên cười trêu. Liên thầm than… Thanh Thanh này rõ ràng… Aiz…
– Ngày mai ba người xuống Cao lãnh, không cần gấp. Cứ đi đó đây chơi cho thoải mái. Ngày mốt tôi trở xuống, Lúc đó bắt tay vào việc… Ừm Hôm nay Sorry nha, không thể đi ăn cơm tối với các người được, Đợi xuống Cao lãnh sẽ bù.
– “Là cậu nói đó nha…” Liên hụt hẫng nhưng nghỉ lại cho dù hắn cùng với cả ba người đi ăn cơm… Kè kè bộ ba như vậy thì có ích gì. Thời gian còn dài mà. Tiên cũng buồn bực không kém, Thanh Thanh tâm trạng bồi hồi. Ánh mắt long lanh, không biết đang nghỉ gì…
Đức không phải là không muốn ngồi xuống cùng ba người Tiên, Liên và Thanh Thanh ăn bữa cơm. Nhưng nghỉ lại chờ khi hắn trở xuống Cao lãnh cũng không muộn, bây giờ mà không đến gặp Đồng Giao và Thanh Nhã thì là chuyện lớn. Cũng may là lúc này Đồng Giao thường ở với Thanh Nhã… Quyên thì không có vấn đề gì, nàng nói sẽ gặp hắn ở Cao lãnh. Vậy cũng tốt. Nếu không thì không biết phải làm sao mà phân thân ra.
– “Chúc mừng nha… Lên chức “Daddy” rồi… Tưởng anh được làm cha nên quên em và Thanh Nhã rồi chứ”. Mở cửa, thấy hắn… Đồng Giao “chu mỏ” nói lẫy để xả bớt cơn bực tức trong lòng. Nàng biết Nancy sanh em bé, hắn từ Cao lãnh về, ngày đầu tiên không nói, đến hôm nay mới tới đây, vì vậy không hài lòng…
– “Quên thì chắc không quên đâu, nhưng em và chị không quan trọng lắm… Có phải không… Nói đi? ” Thanh Nhã dựa sát vào người hắn. Ánh mắt đầy uy hiếp, chỉ cần hắn trả lời không làm nàng hài lòng thì lãnh giáo “Cửu Âm Bạch cốt trảo” của nàng đang uy hiếp nơi vùng eo…
– “Ha Ha… Sao lại nói như vậy chứ. Bận thì có bận nhưng đang sắp xếp thời giờ định đến đây sớm hơn thì bị cái vụ lình xình trên phây bù nên cần làm một số việc… Bây giờ coi như tạm xong nên chạy tới đây liền… Hi hi… Thay đồ mau đi. Ba người mình ra ngoài hóng mát rồi ăn cơm tối…” Đức vừa xạo chút chút vừa đánh trống lảng để tránh họa “sát thân”.
– “Không đi đâu hết… Thời buổi này không nên đến chỗ đông người, muốn gì gọi giao tới nhà được rồi” Thanh Nhã liếc Đồng Giao nháy mắt.
– “Phải đó, gọi món ăn tới nhà, an toàn hơn nhiều. Em gọi đồ ăn tới… Nhưng trễ một chút, Nà, đừng đánh trống lảng nha. Đừng tưởng em và chị Thanh Nhã không biết. Có phải vì Gia Kỳ mà bị người ta ám toán không?” Đồng Giao “trừng mắt”.
Đổ mồ hôi… đổ mồ hôi. Đức chợt nhớ lâu lắm rồi, có nghe câu “Một vợ thì nằm giường lèo, hai vợ thì nằm chèo queo, ba vợ thì xuống chuồng heo mà nằm”… Lúc đó hắn chỉ mong khi lớn lên sẽ được nằm chuồng heo. Bây giờ tuy không phải là vợ nhưng có đến mấy chục người hầu hạ dưới cặc. Sướng thì sướng thiệt nhưng cũng rất đau đầu.
– “Ha ha… không phải đâu, Nà, nếu bây giờ ba người mình ra ngoài ăn cơm, có tên cán bộ nào đó phải lòng em hay Thanh Nhã mà tấn công anh… chẳng lẽ đó là lỗi của hai em hay sao? Cho nên không trách Gia Kỳ được… Có phải không… Thôi đừng nói chuyện này nữa… Nà, Lúc này ra sao rồi… Wow… Thanh Nhã, Đồng Giao, hai em hình như mập ra rồi…” Hắn nói vòng vo tam quốc một hồi rồi đánh trống lảng… Cuối cùng là đánh ngay tử huyệt của phụ nữ…
– “Anh nói bậy bạ gì đây?” Nghe hắn nói mình “mập” ra… Cả hai sợ hết hồn. Có mỹ nữ nào không sợ mất vòng eo? Ba vòng bằng nhau là điều đại kỵ. Mặc đồ sẽ như cái thùng phuy. Bởi vậy liền chạy đến trước kính săm soi…
– “Cũng vậy mà… không có ú lên” Đồng Giao cãi…
– “Nói bậy nói bạ… Làm người ta hết hồn…” Thanh Nhã “lườm”.
– “Không phải chứ… Đâu, để anh kiểm tra chút coi…”Hắn nghiêm túc tay trái ôm vòng eo Thanh Nhã… Tay mặt ôm vòng eo Đồng Giao…
– “Ờ… phải ha… Wow… thơm quá vậy?” Mũi hít hết người này hết người khác… Đồng Giao cảm nhận được mông mình chạm “cái đó” khiến nàng xốn xang, Đầu ti của Thanh Nhã bị tay hắn “xâm lược”. Cả hai bây giờ mới biết bị “lừa” rồi… Thanh Nhã chờ Đồng Giao “đẩy hắn ra… Đồng Giao chờ Thanh Nhã “chặn tay” hắn… Nói nào ngay không phải là lần đầu… Có gì để ngại ngùng chứ? Hơn nữa mấy ngày nay không phải là mong đợi lúc này sao?
Đã một đời chồng. Thanh Nhã là “đàn chị” nên bạo dạn hơn Đồng Giao nhiều. Mấy lần trước cũng là nàng “tiên phong” mà… Hắn ngậm đầu ti nàng mút một hồi, khiến trong lòng nàng dục tinh bừng bừng, hai má đỏ gay như người say rượu. Không chịu được nữa, đẩy hắn nằm ngửa ra, nàng kéo phéc mơ tuya quần xuống, kéo cặc hắn ra ngoài, sục lên sục xuống vài cái rồi trước ánh mắt ngây ngốc của Đồng Giao, con cặc hắn mất hút trong miệng. Đầu nàng gục gặc như gà mổ thóc… Như một dâm phụ.
Bàn tay hắn chạm vào giữa hai đùi lục lọi. Nơi đó ướt đẫm, người Đồng Giao nóng ran, từng mảnh quần áo trên người nàng vung vãi khắp nền nhà, hơi thở nặng nhọc, Đồng Giao kẹp đầu hắn giữa hai đùi mình, ngồi xuống, áp sát nào, hắn mút mạnh… Miệng nàng rí lên những âm thanh quái lạ…
Di động hắn run lên từng hồi… Được một lúc rồi ngừng. Tiếp đó là tiếng bíp bíp. Có người gửi tin nhắn… Hắn đang phê và vô cùng bận bịu, nào có nghe gì đâu…
– “Chắc là tại cái vụ phây bù nên ảnh bận… Có lý nào không quan tâm đến mình chứ.” Thục Hiền giận dỗi, thầm quyết định tìm xuống Cao lãnh để cho hắn một bất ngờ…