Phần 4: Rung động đầu đời
– Trật tự, trật tự! Xếp hàng vào! Giờ tôi đọc đến tên ai phòng nào, người đó hô to, rõ là “CÓ” nghe chưa? Sau đó các em di chuyển đồ đạc về số phòng tương ứng.
Tiếng giáo viên vang vọng khoảng sân trước ký xá. Một top học sinh đang xếp hàng theo yêu cầu giáo viên, người nào cũng đang ẵm trên người những chiếc ba lô và túi đồ to vật vã.
– Đã nghe rõ chưa?
– RÕ!!!
Một lát sau…
… Bạn đang đọc truyện Thằng điên tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/10/truyen-sex-thang-dien.html
– Phòng 302: Nông Quốc An.
– Có.
– Vũ Thế Hải.
– Có.
– Hà Huy Thành.
– Có.
– Nông Văn Quốc.
– Có.
– Phòng 302 nhanh chóng di chuyển đồ đạc về phòng ngủ. Tiếp theo phòng 303:
Hải nhanh chóng di chuyển đồ vào phòng 302, không lâu sau cũng gặp được ba bạn cùng phòng của mình. Lần đầu tiên phải sống xa bà nội lại còn ở cùng 3 người khác, lồng ngực hắn đập liên tục vì hồi hộp và ngại. Ba người còn lại cũng chả khá hơn là bao, họ cũng như hắn là những học sinh từ các nơi khác nhau trong tỉnh đến. Không ai trong phòng nói với nhau câu nào, ai lo việc người đấy, không khí khá gượng gạo.
– Bà nội bảo trước lạ sau quen, mình không cần vội vàng quá.
Hải tự an ủi bào chữa cho sự nhút nhát của mình.
Đêm đầu tiên ở ký túc xá thật khó ngủ, ngủ ở một nơi xa lạ, cùng phòng những người chưa quen biết, ngày mai còn là ngày khai giảng đầu tiên ở ngôi trường mới, có thể được gặp những người bạn mới.
– Điên mất thôi! Hôm nay vẫn còn chưa nói gì được ra hồn với 3 bạn cùng phòng, mai sẽ còn gặp nhiều bạn nữa phải làm sao đây.
Hải ủ rũ thầm nghĩ. Với bao cảm xúc hỗn tạp, đến tận đêm khuya hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Bịch!
Thả người nằm trên giường Hải nhớ lại ngày khai giải của mình. Ngoài những bài phát biểu nhàm chán thì những tiết mục trẻ trung sống động, nhất là những tiết mục nhảy của nhóm nữ làm hắn thấy thật phấn khích, nó thật khác xa so với những tiết mục văn nghệ hắn từng được xem tại trường cấp 2 ở quê. Không khó để có thể tìm thấy một bạn nữ xinh xắn trong trường, lần đầu được nhìn thấy nhiều gái xinh như vậy ngoài đời thực khiến tim Hải có chút loạn nhịp.
Nói một chút về ngôi trường này. Mỗi khối sẽ có các lớp chuyên các môn khác nhau như toán, vật lí, hóa, văn, sinh, tiếng Anh. Hải sẽ học lớp 10 Sinh, nghe tên lớp thôi cũng biết hải học lớp chuyên Sinh rồi đúng không? Khóa chuyên sinh mới mới của năm nay có sĩ số 40, trong đó nữ chiếm gần 2/3. Sau khi cô giáo chủ nhiệm giới thiệu, hắn được xếp ngồi cạnh một bạn nữ. Đây là lần đầu tiên hắn được xếp ngồi cùng bàn một bạn, chưa kể đó lại còn là một bạn nữ rất xinh đẹp. Hồi còn học ở quê thầy cô luôn xếp hắn ngồi một mình ở bàn cuối, dù thầy cô không xếp như vậy hắn cũng sẽ xin ngồi một mình và những học sinh khác cũng chả ai muốn cùng bàn với “Hải điên” cả.
Qua việc cô giáo gọi tên Hải biết được cô bạn ngồi cùng bàn mình tên là Hà. Ngồi cạnh một bạn nữ xinh đẹp khiến hắn hồi hộp đến mức có chút khó thở. Thiếu nữ kế bên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc đen suôn dài như thác nước rủ xuống, khoác ở đầu vai, làn da trắng mịn, mặt để mộc nhưng lại làm toát lên vẻ thanh thuần xinh đẹp. Giờ mà nghĩ lại mấy cô hot girl đã từng nhìn thấy trên mạng thì hắn thầm tặc lưỡi vì “mấy cô hot girl cũng chỉ đến vậy”.
Cả buổi Hải như người trên mây suy nghĩ vẩn vơ:
– Sao có người xinh thế được nhỉ?
– Làm thế nào để bắt chuyện để không bị ghét nhỉ?
– Xinh như vậy chắc có bạn trai rồi?
– Lỡ chưa có thì sao?
Hải vẫn chưa nhận ra mình trúng tiếng sét ái tình với cô bạn cùng bàn. Những ngày sau đó hắn như người mất hồn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh và suy nghĩ đến cô gái ấy. Hà thường xuyên xuất hiện trong các giấc mơ của hắn, đôi khi là trong những giấc mơ lãng mạn, đôi khi là cả trong những giấc mơ ướt át.
1 tuần trôi qua.
Hải dù đã làm quen được với các bạn cùng phòng ký túc xá sau buổi tiệc nhỏ được tổ chức tại phòng để mọi người làm quen. Nhưng với cô gái hắn thương thầm thì vẫn chưa có tiến triển gì, thậm chí đến tiếng chào hỏi cũng đầy gượng gạo.
– Cô cần đi xử lý một số việc nên lớp sẽ tự quản cho đến khi có trống ra chơi. Lớp trưởng và các cán bộ lớp nhớ quản lớp cho tốt, cô mà để nghe thấy các lớp khác tiếng ồn từ lớp mình thì tiết sau cô dạy sẽ cho cả lớp mình giờ trung bình vào sổ đầu bài. Rõ chưa nào?
– Rõ ạ!
– Nghiêm!
Sau khi cô giáo rời khỏi lớp học Hải bỗng thấy Hà chán nản nằm gục xuống bàn.
– Hà bị sao nhỉ? Chả lẽ bị ốm? Hay là do mình làm cô ấy ghét rồi?
Đang thầm lo lắng thì bỗng có một chuyện không ngờ xảy ra.
– Haizz! Mệt quá đi!
Một dòng suy nghĩ không biết của ai chạy vào đầu làm da gà Hải nổi lên. Đã gần 1 năm kể từ lần mất kiểm soát gần năm năm ngoái, đó đã là một khoảng thời gian dài yên ổn chưa từng có với hắn. Hắn đã âm thầm từ bỏ nó, từ bỏ nó để sống một cuộc sống bình thường. Hắn không bao giờ dám sử dụng dị năng ở trường, đặc biệt lại còn trong lớp học, nơi xung quanh tầm mắt có rất nhiều người đủ để mất kiểm soát ngay lập tức nếu suy nghĩ của họ chảy vào đầu. Tất nhiên việc đọc được suy nghĩ của ai đó vừa rồi là một sự vô thức sử dụng dị năng. Điều này khiến Hải lo lắng rằng dị năng của mình đang có dấu hiệu mất kiểm soát.
– Không ổn rồi, chắc mình phải xin lớp trưởng về phòng ký túc xá rồi tự nhốt mình lại thôi, nếu mà để mất kiểm soát trong lớp học và bị nhìn thấy thì mọi chuyện sẽ chấm dứt với mình.
Mặt tái mét đang định đứng dậy thì bỗng một dòng suy nghĩ khác lại chạy vào đầu Hải.
– Aizzz! Thật đói quá đi! Chết tiệt tại sao báo thức không kêu chứ, hại mình không kịp ăn sáng.
Hải tròn mắt nhìn về phía cô bạn cùng bàn xinh đẹp đang nằm gục đầu trên bàn.
– Đây là suy nghĩ của Hà sao?
Khi mắt rời sự tập trung khỏi Hà, dòng suy nghĩ lập tức biến mất. Hải thử liều nhìn vào một số người khác nhưng không có gì xảy ra cả.
– Vậy là sao? Dị năng của mình đang mất kiểm soát nhưng mình chỉ đọc được suy nghĩ của Hà?
Thay vì lo lắng thì nụ cười đang dần nở trên môi của Hải. Hắn đã quyết định nhanh chóng một quyết định táo bạo. Hiện tại điều kiện sử dụng dị năng thay vì nhìn vào bất kỳ ai thì đã chuyển đổi thành chỉ nhìn vào Hà rồi, và điều kiện kích hoạt chắc không có thay đổi gì, vì dạo gần đây trong tâm chí của hắn chỉ toàn là bóng hình nàng nên sự khát khao có lẽ đã vô thức kích hoạt dị năng.
– Vậy thì chỉ cần để nó thuận theo tự nhiên. Chỉ cần nghĩ việc đọc được suy nghĩ của Hà là điều bình thường và hiển nhiên, không cần nghĩ thêm về dị năng của mình, làm lơ như không biết đến nó.
Nét mặt lo lắng của Hải khi nãy đã hoàn toàn biến mất, khí chất bỗng hoàn toàn thay đổi thành một vẻ tự tin chưa từng thấy.
– Vì vậy chả cần gì phải lo lắng cả chỉ cần mình để mọi việc thuận theo tự nhiên, chẳng những dị năng không bị mất kiểm soát vì chỉ có suy nghĩ của một mình Hà chảy vào đầu.
Người ta nói tâm tư thiếu nữ là cái khó thấu hiểu nhất mà, mà giờ vừa có thể đọc được suy nghĩ người trong lòng vừa còn không bị mất kiểm soát thì còn gì bằng.
– Tùng, tùng, tùng…
Tiếng trống ra chơi khiến Hải trở về thực tại từ trong miên man suy nghĩ. Nhìn sang người con gái kế bên tươi tỉnh rồi lại chợt ủ rũ sau khi nghe thấy tiếng trống.
“Aizz! Bực mình thật đấy, nay mình đi vội quá quên đem ví rồi!”
Suy nghĩ buồn bực của Hà hiện lên trong đầu Hải. Sau khi nhận ra quên mang ví, Hà chán nản lại gục đầu xuống bàn.
“Aizz! Giá như có ai mua cho mình một cái bánh mì que khoái khẩu và một lọ sữa Milo thì tốt biết mấy… Mà làm gì có ai cơ chứ!”
Những điều mà nàng thầm than thở được Hải rõ như lòng bàn tay.
– Mình có mang ví! Tốt rồi!
Nghĩ là làm Hải chạy một mạch xuống căng tin trường học mua một bánh mì que và một lọ sữa Milo, rồi lại chạy một mạch trở lại lớp. Giờ nghĩ đến làm thế nào đưa nó cho nàng, hắn mới có chút bối rối. Nhưng biết rõ được nàng đang rất đói nên sự tự tin của hắn tăng lên. Sợ nhất là làm mất lòng người đẹp nhưng giờ đã đọc được suy nghĩ của nàng thì hắn còn sợ gì nữa, có chăng đối diện với người trong lòng vẫn cảm thấy chút hồi hộp bối rối.
– Có vẻ cậu đang đói nên tớ đã mua thêm một chút đồ ăn!
Hắn bối rối đưa túi đồ ăn nàng.
“Cậu ấy tốt quá, nhưng mình nhận không thế thì ngại quá đi. Nhưng mình đói quá, mình có nên nhận không đây”.
Hà vẫn đang chần chờ chưa trả lời. Biết nàng đang “nghiện mà còn ngại” hắn dứt khoát để túi đồ ăn lên bàn trước mặt nàng.
– Đừng ngại mà, đều là bạn cùng bàn, phải giúp đỡ nhau chứ, cậu cứ nhận đi nếu không tớ sẽ thấy buồn vì cậu không coi tớ là bạn đấy.
Vì đã suy nghĩ câu trả lời ngay từ lúc đang đọc suy nghĩ của nàng rồi nên câu trả lời của hắn ngày càng tự nhiên và tốt hơn.
“Trông cậu ấy có vẻ khù khờ nhưng tốt đấy chứ! Vậy mình đành nhận vậy”
– Khù khờ sao? Mặc dù đúng sự thật nhưng biết Hà nghĩ vậy về mình cũng hơi đau lòng đấy!
Hắn đau lòng thầm nghĩ.
– Cảm ơn cậu!
Hà mỉm cười cảm ơn rồi sau đó chẳng còn ngại ngùng nữa, chiếc bánh mì que và hộp sữa nhanh chóng được xử lý!
– Cảm ơn cậu nha! Hôm nào tớ sẽ đãi lại cậu một bữa thật xịn xòo… òòò…
Chưa nói xong thì Hà bị bất ngờ bởi hành động của Hải làm cho ngây người.
Thực ra Hà ăn khá vội nên còn dính lại vụn bánh mì ở khóe miệng, Hải không biết lấy đâu ra dũng khí hoặc do vô thức đã vô tình đưa tay lên má gạt đi vụn bánh mì. Sau khi thấy nàng ngây người hắn mới chợt nhận ra mình có hơi thất lễ.
– Xin lỗi Hà, tớ không cố ý đâu, tại… tại do tớ… tớ thấy vụn bánh mì trên mặt cậu mà cậu không nên vô thức lau giúp! Tớ chỉ có ý muốn giúp thôi! Đừng giận tớ nhé!
Hải đỏ mặt cuống cuồng xua tay giải thích.
– Không sao đâu!
Hà lí nhí đáp lại. Giờ nàng mới tỉnh lại từ hành động táo bạo của cậu bạn cùng bàn. Hải rất muốn biết suy nghĩ lúc này của nàng, nhưng giờ hắn rất xấu hổ không dám nhìn nàng nên cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thầm mong người đẹp đừng giận mình.
Sự ngượng ngùng khiến cả hai không thể nói thêm câu gì cho đến hết buổi học.