Phần 12: Gió nổi
Vẫn như mọi hôm, Nga vẫn ngủ chung giường cùng con. Tuy cả hai đều chưa ngủ nhưng căn phòng lại tĩnh mịch lạ thường, không còn tiếng cười nói, cũng chả còn lời ru à ơi của mẹ. Thậm chí hôm nay nàng cũng không còn ôm con ngủ nữa. Cả hai đang nằm quay lưng vào nhau, mỗi người đều đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Quay trở lại thời điểm sau khi Hà chạy về.
Nga từng bước nặng nề như người vô hồn tiến vào nhà, nàng đã hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở về bình thường. Nhưng không! Cái mùi dâm dục của cuộc giao hoan nồng nặc khắp căn phòng, vũng nước tiểu khai nồng vẫn còn đó. Bàn, ghế thậm chí là sàn nhà đâu đâu cũng có dấu tích của cuộc hoan lạc. Nhìn con đang cuống cuồng thu dọn bằng ánh mắt thất vọng, nàng cuối cùng cũng đành chấp nhận cái sự thật nghiệt ngã này.
Ít lâu sau.
Thu dọn xong, phải mất một lúc lâu Hải mới có thể lấy hết can đảm để mở lời với mẹ:
– Con… xin lỗi!
– Xin lỗi về cái gì?
Nàng chán nản đáp như người mất hồn.
– Vì con đã… lén… đưa… bạn… gái về nhà… làm… chuyện ấy ạ!
– Bạn gái? Thế ai đã nói với mẹ rằng chưa có bạn gái?
Nàng trừng mắt nhìn con, giọng nói bắt đầu có phần giận dữ.
– Con xin lỗi! Con không cố ý giấu mẹ… con định một thời gian nữa sẽ nói cho mẹ biết!
– Con còn định lừa mẹ sao? Con nghĩ mẹ sẽ tin con sau khi con nói dối mẹ? Đã thế còn đưa gái về nhà làm bậy. Một thời gian là bao giờ? Tới khi nó vác cái bụng chình ình ra thì mới nói đúng không? Con làm mẹ tức chết mà!
– Bọn con… có biện pháp an toàn mà!
Hắn lí nhí đáp.
– Lại còn dám lừa mẹ! Đừng tưởng nãy mẹ không thấy gì? An toàn mà… tống hết vào con nhà người ta thế hả?
– Hôm nay là… ngày an toàn của cô ấy ạ!
– Ngày an toàn? Được lắm, anh giỏi rồi, cái này cũng biết! An toàn hay không sao anh biết được? Từ miệng đứa kia nói chứ gì? Nó nói thế anh cũng tin à? Nó bảo anh ăn cứt anh cũng ăn sao? Nó úp sọt đổ vỏ cho thì mới sáng mắt ra!
Nàng vỗ bàn tức giận quát lớn mắng con, thằng con nàng làm nàng hết nhịn nổi rồi.
– Hà không phải người như thế! Tụi con là… lần đầu của nhau! Tụi con yêu nhau thật lòng!
Hải vội thanh minh. Thấy mẹ quát mắng người mình yêu không ra gì làm hắn rất đau lòng.
– Không phải người như thế? Lần đầu? Tôi thấy tận mắt nó đĩ thõa thế nào mà anh còn bênh nó được à? Anh tưởng tôi mù chắc?
Nhớ lại những âm thanh cùng cảnh tượng hoang dại ấy, nàng sôi máu quát mắng càng lớn hơn.
Mẹ mắng chửi thậm tệ người hắn yêu, thậm chí còn gọi là đồ đĩ thõa khiến hắn có bắt đầu giận khó nhịn được rồi.
– Lại còn yêu cơ đấy! Mới nứt mắt ra đã đòi yêu với đương, lại còn làm bậy bạ. Còn ra thể thống gì không? Tôi không dạy anh nên giờ anh hư đốn đúng không?
Trong cơn tức giận Nga đã lỡ lời. Hải kinh ngạc nhìn mẹ, hắn như không tin vào tai mình nữa. Hắn lần đầu thấy mẹ giận dữ quát mắng mình như vậy cũng có chút sợ, hắn cũng biết mình sai trước nên không dám cãi lời hay to tiếng. Nhưng sao mẹ hắn có thể thốt ra câu ấy? Hắn không thể nhịn được nữa rồi!
– Đúng đấy! Do mẹ không dạy con đấy! Giờ mẹ có tư cách gì mắng con? HẢ?
Hắn đứng dậy quát như hét vào mặt nàng. Tức giận quay người bỏ đi, hắn muốn rời khỏi cái nhà này. Nhưng vừa tới cửa thì đã bị mẹ hắn ôm ngăn lại!
– Mẹ xin lỗi! Mẹ giận quá lỡ lời, mẹ không cố ý! Đừng bỏ mẹ, Hải ơi! Mẹ sai rồi! Mẹ không mắng con nữa đâu mà… Huhu… Mẹ xin con! Đừng bỏ mẹ con ơi! Mẹ chết mất! Huhu…
Nàng ôm chầm lấy hắn khóc như mưa. Cảm xúc hắn cũng vỡ òa, hắn cũng khóc, hai mẹ con đứng đó khóc hồi lâu mới bình tĩnh lại chút. Hắn không còn bỏ đi nữa nhưng từ bữa cơm cho đến khi ngủ hắn đều không nói với nàng câu nào mặc kệ nàng có nói có làm gì đi nữa, điều đó lại càng làm nàng đau lòng hơn.
Nàng lỡ lời làm tổn thương con, nàng ân hận lắm. Nàng cảm thấy con sai một thì nàng sai mười rồi. Chính nàng là người bỏ hắn đi từ nhỏ, nàng cảm thấy đúng như con nói, nàng không có tư cách mắng con thậm chí còn thốt ra lời thậm tệ ấy. Nàng hận chính bản thân, cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ.
Cũng không thể hoàn toàn tách Nga được. Nàng là kiểu phụ nữ truyền thống, thật khó để cho nàng chấp nhận những cảnh tượng vừa rồi. Chứng kiến con mình trụy lạc trong nhục dục làm nàng sợ con sẽ trở thành người hư hỏng, không lo học hành chỉ ham mê chuyện trai gái. Ở nơi này đã lâu, nàng cũng đã thấy đã nghe về những kẻ chuyên “làm khổ con nhà người ta”, nàng không muốn con nàng sa ngã trở thành loại người như vậy. Cũng từng nghe nhiều về các cô gái làng chơi, hư hỏng, đến khi “dính” hậu quả thì lại úp sọt người khác. Mới có 16 tuổi mà đã hư hỏng đến thế, dám đến nhà trai làm bậy, còn rên rỉ đầy tục tĩu với con nàng nữa. Ở tuổi đấy của nàng, đến cái nắm tay còn đỏ mặt, chuyện ấy cũng phải chính thức thành vợ chồng mới cho. Nghiễm nhiên trong mắt nàng, Hà đã trở thành một đứa hư hỏng, đĩ thõa. Nhưng nàng đâu biết nàng đã nghĩ oan cho cô gái ấy, chính con nàng là người dạy hư con người ta và cô gái ấy cũng chỉ dâm với một mình con nàng thôi.
Với Nga, con cái sai cha mẹ mắng mỏ là chuyện thường tình, cũng chỉ vì muốn tốt cho con muốn con nhận ra cái sai, không tái phạm lại cái sai. Nhưng giờ nàng đâu còn dám mắng mỏ con nữa, khuyên thì chắc chắn nó không nghe, chỉ sợ vì vấn đề này mà còn làm mối quan hệ mẹ con nàng mới hàn gắn lại đổ vỡ. Chỉ còn cách giải quyết ở cô nhóc tên Hà kia, nàng tự nhủ. Nàng sẽ chứng minh cho con nàng thấy cô nhóc kia tồi tệ thế nào. Để làm được điều đó, nàng quyết định sẽ theo dõi cô nhóc đó.
Trưa hôm sau.
Nga đang ngồi ở một quán nước gần cổng trường, nàng mặc một bộ quần áo lao động bạc màu, khăn bịt kín mặt, đầu thì đội một chiếc nón lá. Trông nàng chả khác gì mấy bà đồng nát cả, nhưng tất nhiên nàng không ở đây để nhặt hay thu mua phế liệu, nàng đang đợi một người.
Bỗng dưng một chiếc xe ô tô chạy qua khiến nàng sửng sốt. Đã 2 năm rồi nhưng nàng còn nhớ như in chiếc xe ấy, biển số xe ấy làm sao nàng có thể quên được, nó thuộc về kẻ mà nàng hận nhất trên đời này. Đỗ ở lề đường không xa chỗ nàng, cánh cửa xe mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông trung niên mặc vest đen lịch lãm, khuôn mặt chữ điền, nét mặt nghiêm nghị. Nhìn ông người ta liên tưởng đến một vị lãnh đạo hay một doanh nhân thành đạt.
– Không sai! Là hắn ta! Hắn đến đây làm gì?
Nàng nghĩ thầm mà sợ hãi. Nhìn hắn đi vào cổng trường, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng thầm nghĩ có lẽ hắn đến gặp lãnh đạo trường chứ không liên quan đến nàn. Với nàng hắn chính là tên ác ma mà nàng không bao giờ muốn gặp lại.
Tên ác ma ấy chính là Quang, một doanh nhân thành đạt có tiếng trong tỉnh. Không những thế hắn còn có gia thế khủng, không ít người trong dòng họ giữ chức vụ cao trong bộ máy hành chính nhà nước, một kẻ có quyền có thế tại mảnh đất này. Đằng sau vẻ ngoài đạo mạo ấy là một kẻ tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Không những thế đối với nàng hắn còn là một kẻ hết sức ghê tởm. Nàng còn nhớ sau khi bươn chải đủ nghề ở đây được vài năm, nàng may mắn được nhận vào làm ở một xưởng dệt may. Nhưng cái may mắn mà nàng nghĩ ấy lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của nàng vì xưởng may đó xui thay lại chính là của hắn. Lần đầu hắn gặp nàng là trong một buổi thăm công xưởng của lãnh đạo công ty, vẻ đẹp thanh thuần của nàng nhanh chóng để lại ấn tượng cho hắn. Rất nhanh thông tin về nàng được hắn nắm rõ: Xuất thân từ vùng quê nghèo, lên đây tìm kiếm việc làm và càng làm hắn hứng thú hơn nữa là nàng là một người phụ nữ có gia đình. Ai mà ngờ được đằng sau vẻ đạo mạo ấy lại là một kẻ thích “xơi” vợ người khác. Hắn ưa thích làm những người vợ hiền thục sa ngã vào vòng tay của hắn. Ở nàng hội tụ đủ mọi yếu tố mà hắn đang tìm kiếm, làm sao hắn có thể để yên nàng dưới nanh vuốt của hắn được.
Bằng vẻ ngoài đạo mạo và thủ đoạn cao tay của hắn, nàng dần dần có thiện cảm với hắn. Một mình cô đơn không thân quen nơi đất khách quê, một người phụ nữ ngây thơ như nàng người nàng dần bị các thủ đoạn của hắn làm cho cảm động. Nàng ngây thơ tin vào những lời tán tỉnh, thề thốt của hắn. Nàng tin hắn yêu nàng thật lòng. Nàng tin hắn và vợ từ lâu chỉ còn danh nghĩa vợ chồng chỉ miễn cưỡng chung sống với nhau che mắt thiên hạ mà thôi. Nàng tin hắn sẽ chăm lo cho mẹ con nàng, hắn sẽ không tiếc tiền bạc mà chạy chữa cho con nàng. Nàng không cần một danh phận chính thức, chỉ vậy thôi là quá đủ với nàng rồi. Đủ để nàng tự nguyện dâng hiến cho hắn.
Nhưng đến khi có được nàng, hắn mới lộ rõ bản chất của một kẻ cặn bã. Hắn bắt đầu dần lộ ra là một kẻ thích bạo dâm, ép nàng phải so sánh hắn với chồng nàng, khen hắn có con cặc to bự hơn, làm nàng sướng hơn. Điều đó làm nàng cảm thấy ghê tởm, đầy thất vọng. Khi nàng muốn rời bỏ hắn thì lại bị hắn dùng quyền thế để đe dọa uy hiếp nàng, nàng đã cố gắng chạy trốn vài lần nhưng còn chưa rời khỏi tỉnh thì đã bị bắt lại. Lần cuối nàng cố chạy trốn, một người tốt bụng cố giúp nàng thoát khỏi sự truy tìm của bọn tay sai của Quang đã bị giết ngay trước mặt nàng. Khi nàng nhận ra hắn còn thao túng một thế lực xã hội đen cũng là lúc hắn ra tối hậu thư cuối cùng: Nếu nàng còn có ý định chạy trốn hay không phục tùng hắn sẽ hủy hoại mọi thứ của nàng, mạng sống, người thân, danh tiết. Hắn cười toe toét khi thấy nàng tuyệt vọng, thì ra hắn để nàng chạy trốn vài lần vì hắn cảm thấy vui mà thôi. Càng chống đối thì càng làm máu bạo dâm trong hắn hăng hơn, giày vò nàng khổ hơn thôi. Vì tính mạng và an toàn của người thân đặc biệt là đứa con trai bé bỏng mà nàng mắc nợ nàng đành phục tùng hắn, cố gắng làm hắn thỏa mãn. Cũng vì thế mà nàng bấy nhiêu năm nay nàng không một lần về thăm con. Căn nhà nhỏ mà nàng đang ở thực ra cũng chả phải là của một người quen cho nàng ở nhờ, mà nó là của hắn mua cho nàng để hắn tiện bề qua lại. Một căn nhà nhỏ sẽ ít nổi bật tránh ánh mắt nhòm ngó của người đời hơn, một căn nhà nhỏ cũng vừa vẹn ý muốn của nàng. Trong căn nhà nhỏ ấy, hắn huấn luyện nàng từ một người phụ nữ thanh thuần trở thành một người phụ nữ dâm đãng, hiểu đủ cách làm thỏa mãn đàn ông trên giường. Cũng đã 2 năm hắn không còn tìm đến nàng, có lẽ nàng đã trở thành “món đồ chơi đã chán” như hắn từng nói, hoặc có lẽ hắn đã có “đồ chơi mới” rồi cũng nên. Nhưng không có nghĩa là nàng đã thoát khỏi nanh vuốt của hắn, vì dù nàng đã trở thành “món đồ chơi cũ” thì nàng vẫn là tài sản của hắn, nói cách khác hắn vẫn coi nàng là “vật sở hữu” của hắn. Có lẽ cả đời này, nàng sẽ chả thể rời khỏi mảnh đất này, sống mãi dưới nanh vuốt của hắn.
Tiếng trống trường vang lên, chả mấy chốc đám học sinh ào ào ra khỏi cổng trường. Tiếng trống làm nàng tỉnh lại từ trong hồi ức, nàng trấn an bản thân dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua, chỉ cần nàng yên phận sống tại mảnh đất này và không gây phiền phức cho hắn thì có lẽ hắn sẽ không còn tìm đến nàng nữa. Giờ đây nàng có thứ cần phải bận tâm nhiều hơn, tập trung nhìn về đám học sinh đang ào ào ra khỏi cổng trường, chả mấy chốc nàng cũng thấy bóng dáng con trai nàng trong đấy, cũng may con không nhận ra nàng làm nàng yên tâm. Nhưng cho đến khi cổng trường đã không còn học sinh trở ra nữa, nàng vẫn không thấy bóng dáng cô nhóc tên Hà đâu. Trước đây khi lần đầu gặp mặt, con nàng đã từng nói rằng cô bé ấy là bạn cùng lớp. Mà giờ đây con nàng đã đi về từ lâu nhưng nàng vẫn chưa hề thấy bóng dáng của Hà. Thở dài thầm nghĩ rằng có lẽ hôm nay Hà đã nghỉ học, nàng chán nản định đi về thì bỗng, người mà nàng mong ngóng đã xuất hiện nhưng bất ngờ thay Hà lại đang đi cùng với Quang. Hai người họ bất ngờ tiến về phía nàng làm nàng thót tim nhanh chóng xoay người quay lưng về phía họ.
– Cô ơi bán cho cháu một thẻ viettel 50 nghìn ạ!
– Tuần trước bố vừa nạp tiền điện thoại cho con đã tiêu hết rồi sao? Dạo này con dùng gọi cho ai mà hết nhanh vậy?
Quang hỏi bằng giọng ngờ vực.
– Đâu có! Tại cái điện thoại mới bố mua cho con lên mạng được mà lên mạng bằng sim hơi tốn tiền bố ạ!
– Vậy thì nạp hẳn 500 nghìn đi!
– Thế bố nạp cho con đi! Con sắp hết tiền tiêu vặt rồi!
– Con chỉ được thế là nhanh thôi! Thấy con học hành tốt thầy cô khen nên coi như bố thưởng. Chị ơi bán cho tôi 500 nghìn thẻ điện thoại.
– Chỗ em không có thẻ 500 nghìn! Anh chịu khó nạp 5 thẻ 100 giúp em ạ!
– Đấy cầm mà nạp đi! Hôm nào được nghỉ bảo mẹ dẫn đi đổi sang sim trả sau như bố cho tiện, một tháng hết bao nhiêu bố thanh toán một lượt.
Cuối cùng thì hai người họ cũng lên xe rời đi. Nhưng Nga chả thể thở phào nhẹ nhõm được, nghe được cuộc đối thoại của hai người họ vừa rồi có ngốc mới không nhận ra Hà là con gái của Quang. Nàng run lên khi biết sự thật này, con trai nàng đã dây phải ai thế này. Chắc là lão Quang vẫn chưa biết, nếu lão mà biết mối quan hệ của con trai nàng và con gái lão, nàng sợ không dám nghĩ tới. Cái tên ác ma coi mạng người như cỏ rác ấy thậm chí còn không tha cho những tên đàn ông ve vãn nàng chứ đừng nói đến con trai nàng và con gái hắn đã có quan hệ trai gái. Nhớ lại con trai khẳng định đã lấy đi lần đầu của Hà, nàng mặt cắt không giọt máu.
– Lão sẽ giết con mình mất!