Phần 89: Lần theo dấu vết
Vương Đại Lực thấy tôi trả lời lại câu hỏi của Hoàng Tiểu Đào mà lại không thèm trả lời nó, liền bất bình: “Con mẹ mày Tống Dương, tao hỏi mày từ nãy đến giờ thì mày im ỉm không đáp, Tiểu Đào tỷ tỷ mới hỏi mày có 1 câu mà mày trả lời ngay lập tức được! Nói, có phải mày cố tình không trả lời anh không?”
Tôi nói: “Được rồi, được rồi, lát nữa tao sẽ trả lời mày!” Sau đó lại quay sang Hoàng Tiểu Đào: “Hình dáng bên ngoài của vân tay và “vết ấn” khá giống nhau, tôi đang nghĩ có khi nào kẻ ra tay giết người và kẻ dọn dẹp thi thể cùng là 1 người hay không?”
“Cùng 1 người?” Hoàng Tiểu Đào nhướng lông mày: “Nhưng 1 tên thì cẩn thận, bình tĩnh, 1 tên lại qua loa đại khái! 2 dạng này lại có thể là cùng 1 người được sao?”
Tôi cởi bỏ găng tay, từ túi xách lấy ra 1 cái thước kẹp, sau đó đo đạc dấu vân tay và “vết ấn” 1 hồi. Vân tay lưu lại trên túi khá là mơ hồ, tôi chỉ có thể tìm được 3 dấu ngón tay tạm cho là hoàn chỉnh nhất, sau đó lấy kết quả đem so, thấy rằng 3 dấu vết này với 3 “vết ấn” lưu lại trên người nạn nhân hoàn toàn giống nhau về chiều dài.
Nhưng điều này vẫn rất kỳ quặc, hung thủ giết người rất bình tĩnh, cẩn thận mà đeo cả găng tay, thế nhưng lại vô ý mà lưu lại khá nhiều dấu vân tay bên ngoài mặt bao nilon, hơn nữa có thể đoán được y vứt xác trong lúc nội tâm khá là hoảng loạn nữa.
Điểm mà Hoàng Tiểu Đào nghi vấn này cũng là chỗ mà tôi không thể giải thích được, nhưng tôi cảm giác được, chính cái điểm này lại là mấu chốt cho toàn bộ vụ án, chỉ là hiện tại nó như 1 khung cửa sổ mà chúng tôi vẫn chưa thể nào khoan mở được. Cảm giác này cũng giống như bị mắc xương cá vậy, vô cùng khó chịu.
“Còn tiếp tục khám nghiệm tử thi nữa không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Không cần nữa!”
Nói xong, tôi như thường lệ lại móc ra 1 xấp tiền vàng, hỏa táng trước thi thể, sau đó niệm 1 đoạn “vãng sinh chú”, từ gầm cầu đột nhiên nổi lên 1 trận âm phong, cuốn hết tro tàn tiền vàng sau đó biến mất trên mặt sông, những người cảnh sát đang đứng ở đó đều lập tức ngây người.
Hoàng Tiểu Đào thì giống như là nhìn mãi đã thành thói quen: “Tống Dương, cậu về trước đi, tôi còn phải ở lại đây thu dọn hiện trường, tạm thời cũng chưa có gì để điều tra thêm. Chờ sáng mai mọi người đem manh mối thu thập được tổng hợp lại sau.”
Tôi đang định bảo là để tôi hỗ trợ luôn cho, nhưng nghĩ lại thì tôi ở lại cũng chả làm được gì, hơn nữa chạy liên tục từ 4h sáng tới giờ cũng đã khá mệt, liền đồng ý, tôi có cảm giác tôi không “khỏe” bằng Hoàng Tiểu Đào.
Sau khi quay lại trường, dĩ nhiên là tôi lại bỏ luôn mấy tiết buổi chiều, thay vào đó, tôi đến thư viện, ngồi điều tra 1 số tư liệu đến tận lúc thư viện đóng cửa mới chịu quay về ký túc.
Sau nghĩ trở về, tôi cứ nằm trên giường suy nghĩ mãi về vụ án, Vương Đại Lực thò cổ ra mép giường nhìn xuống bảo: “Tống Dương, mày vẫn đang suy nghĩ về vụ án đấy à? Cứ thế thì làm sao chịu nổi! Ngủ sớm tí đi, sáng mai mày không định đến cục cảnh sát mà họp sao?”
“Được rồi, không nghĩ thì không nghĩ!”
“Mà đúng rồi, mày khỏi cần phải đi lấy nước sôi, tao có pha cho mày 1 bồn nước ấm rồi đấy. Trong ngăn kéo còn 1 ít mì tôm, nếu thấy đói thì cứ tự nhiên!” Nó khuyên nhủ tôi.
Lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, thằng này tuyệt đối không phải vì tiền thưởng mà mới đối tốt với tôi như thế đâu, mà ngay từ những ngày đầu tiên nó đã như thế rồi. Chỉ cần tôi bận bịu việc gì mà quên mất không lấy nước hay ăn cơm là nó liền thay tôi đi làm những việc đó. Mấy năm đại học ngắn ngủi có thể có được những người anh em tốt như vậy quả thật là vô cùng đáng giá.
Tôi liền nói cảm ơn, Vương Đại Lực đáp lại: “Cảm ơn cái gì? Đã là anh em thì không cần cảm ơn!”
Tôi cứ nằm trên giường mà suy nghĩ mãi về vụ án đến tận 3h sáng thì mới mệt mỏi mà ngủ đi, lúc ngủ lại còn mơ mộng “lung tung” nữa! Giấc ngủ vì thế mà cứ chập chờn, chẳng ngon chút nào.
Sáng hôm sau, tôi và Vương Đại Lực cùng đi đến cục cảnh sát, các cảnh sát cũng lục tục kéo tới. Như mọi khi, Hoàng Tiểu Đào lại mời mọi người ăn sáng. Tôi để ý thấy lão Vương không có mặt, liền hỏi Tiểu Chu, Tiểu Chu nói sáng sớm hôm nay lão Vương đã đi rồi, hình như là về quê Mã Kim Hỏa để điều tra.
Đúng 8h sáng, Hoàng Tiểu Đào bắt đầu buổi họp về vụ án. Đầu tiên cô ấy tổng hợp những diễn biến chính của vụ án, sau đó cô ấy thông báo những manh mối mà mọi người điều tra được. Sợi dây thừng mà hung thủ sử dụng được sản xuất ở 1 nhà máy tên là Mỗ. Nhưng trong thành phố Nam Giang có tới mấy chục cửa hàng bán loại dây thừng này, thế nên quá trình điều tra tiếp theo sẽ tốn 1 chút thời gian.
Tiếp theo là manh mối về bóng cười – N2O, ở thành phố Nam Giang đã không còn bệnh viện hay phòng bệnh nào sử dụng loại này, đến cả những phòng khám thú y cũng không dùng tới. Trong nước cũng không còn nhà máy hay công ty nào sản xuất, vì thế có thể nói rằng N2O này là do hung thủ tự tổng hợp ra để sử dụng.
Có người lập tức đưa ra nghi vấn, Mã Kim Hỏa chỉ mới học hết cấp 3, liệu có đủ trình độ để tổng hợp được N2O hay không?
Một người khác nói, bây giờ bất cứ thứ gì cũng có thể tìm được trên mạng, thậm chí từ những bộ phim về tội phạm cũng có thể thu được không ít thứ “hữu ích”, chỉ cần có tâm lý phạm tội là có thể thu được 1 số thủ pháp phạm tội rồi. Trước kia cũng đã có 1 trường hợp là mấy nông dân dốt đặc cán mai, học theo phim ảnh mà chế tạo được thuốc nổ rồi đi cướp xe chở tiền đấy thôi.
Tiểu Chu giải thích: “N2O là 1 loại hợp chất vô cơ có công thức khá đơn giản, chỉ cần thông qua quá trình nhiệt phân Amoni Nitrat – NH4NO3 là đã có thể thu được! Chỉ cần là người biết lên mạng, và có 1 chút hiểu biết về hóa học là đã có thể tự chế tạo được rồi.”
Hoàng Tiểu Đào tạm thời ngưng cuộc tranh luận của bọn họ lại, sau đó tiếp tục nói, chủ yếu là những phát hiện mà tôi thu được từ 2 thi thể, còn có nhưng chuyện chúng tôi thu được sau khi đến điều tra nơi ở của 2 người mất tích kia. Cả về dự đoán của tôi là sau khoảng 2 ngày nữa sẽ xuất hiện nạn nhân mới, mọi người trong phòng họp đều ồ lên, có lẽ tất cả mọi người đều cảm nhận được sự cấp bách về mặt thời gian.
Nhưng vụ án này đang như là ở trong ngõ cụt, Mã Kim Hỏa ở đâu không ai biết, nhân thân nạn nhân ở đâu cũng chưa liên hệ được! Bây giờ điều tra tiếp như thế nào?
Hoàng Tiểu Đào nói, trước tiên phải đi kiểm tra camera của tất cả những cửa hàng bán loại dây thừng kia, đó là việc hôm nay mà tất cả mọi người phải làm. Những công tác điều tra khác thì tạm thời đều tạm dừng lại.
Sau đó Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi có đưa ra kiến nghị gì không, tôi nghĩ ngợi 1 chút nói: “Hung thủ muốn bắt cóc nạn nhân chắc chắn phải sử dụng xe ô tô, chiếc xe này chắc chắn từng xuất hiện gần chỗ ở của 3 người mất tích kia. Quan sát thêm camera ở những giao lộ của những khu phố đó có lẽ sẽ có được kết quả.”
“Được!”
Hoàng Tiểu Đào lập tức phân phó cho vài người đi đến trụ sở công an giao thông những nơi gần chỗ ở của 3 nạn nhân để xem lại camera của những ngày qua.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Hoàng Tiểu Đào nói với tôi: “Tống Dương, danh tính của người mất tích thứ 3 tạm thời vẫn chưa điều tra được, cậu cứ về trước đi vậy!”
“Không cần! Để tôi và Vương Đại Lực giúp kiểm tra video đi!” Tôi nói.
“Cũng được!”
Thế là suốt cả buổi sáng, chúng tôi ở lại cục cảnh sát để xem đủ loại video giám sát, Hoàng Tiểu Đào gọi người mang TV và máy quay đến phòng hội nghị, bởi vì cục cảnh sát không có đủ thiết bị nên cũng phải ra ngoài thuê thêm 1 ít.
Sau đó mọi người chia nhau ra, mỗi người 1 màn hình, 1 góc phòng, liên tục quan sát theo dõi, thỉnh thoảng có người dừng màn hình lại nhỏ thuốc nhỏ mắt, hoặc châm 1 điếu thuốc. Trong phòng tràn ngập khói thuốc, sương khói mờ nhân ảnh!
Thời gian của những video giám sát này đều kéo dài đến tận cả ngàn giờ, đều phải dùng tốc độ gấp 4 lần để xem, tôi với Vương Đại Lực cũng đang chằm chằm nhìn vào 1 màn hình, cảm giác vô cùng nhạt nhẽo buồn tẻ, làm người ta buồn ngủ muốn chết.
Vương Đại Lực cuối cùng không chịu nổi, làm ra dáng vẻ không còn gì nuối tiếc trần đời, nằm dài ra ghế: “Quá chán, quá buồn tẻ, thà cho tao xem “cừu vui vẻ và sói xám” còn thú vị hơn!”
“Cảnh sát điều tra vốn dĩ là như vậy, manh mối dù có bé như hạt vừng cũng không được bỏ qua! Mau quay lại xem đi!”
Bị tôi thúc giục, nó lại thở dài, tiếp tục ngồi thẳng lại xem video.
Có công mài sắt có ngày nên kim, 1 người cảnh sát từ màn hình của mình phát hiện 1 chiếc minibus màu trắng, chiếc xe này xuất hiện tại chỗ ở của 2 người mất tích. Hơn nữa, thời gian xuất hiện của nó lại khá ăn khớp với thời gian 2 người kia bị mất tích.
Lập tức, Hoàng Tiểu Đào cho người đến chỗ cục công an giao thông để tra cứu về biển số của chiếc xe này!