Phần 84: 3 người mất tích
Hoàng Tiểu Đào cười: “Chủ ý này không tệ, chúng ta lập tức tìm con mồi thôi!”
Vì thế chúng tôi nhanh chóng mà sưu tầm những hồ sơ dựa theo tiêu chuẩn này: Tuổi từ 35 trở lên hoặc dưới 15 bỏ qua, thân thể có bệnh, tần tật, gầy yếu hay béo phì cũng bỏ qua.
Dùng tư duy của hung thủ để truy tìm con mồi, đem tất cả những người mất tích này bỏ vào trong 1 cái siêu thị, niêm yết giá rõ ràng. Tôi cảm thấy chính tôi cũng đang vô cùng biến thái, không kém hung thủ là bao.
Chúng tôi để những tập hồ sơ bị loại đặt sang bên trái, còn lại thì để bên phải. Chồng hồ sơ bên trái càng lúc càng dày lên, còn bên phải vô cùng ít, cuối cùng chỉ có 8 tập hồ sơ ở phía bên phải.
Hoàng Tiểu Đào nói: “8 Người này có khả năng sẽ là con mồi tiếp theo của hung thủ.”
“Chờ 1 chút đã!”
Tôi cẩn thận xem lại 1 chút, lấy ra 1 tập hồ sơ: “Người trong tập hồ sơ này có tiền sử bệnh tâm thần, từng được điều trị trong bệnh viện, loại bỏ.”
“Vì sao?”
“Vì khi điều trị bệnh tâm thần, bệnh nhân sẽ phải sử dụng 1 lượng lớn thuốc an thần, hơn nữa cơ thể sẽ hoạt động rất ít trong 1 quãng thời gian dài, chất thịt rất kém.”
Thời điểm tôi nói ra điều đó, gương mặt Hoàng Tiểu Đào hơi run lên 1 chút.
“Người này hàm răng có vấn đề, chắc chắn ăn uống khó khăn, nhìn qua ảnh cũng thấy khá xanh xao vàng vọt, khẳng định là rơi vào tình trạng thiếu dinh dưỡng lâu dài. Bỏ.”
“Người này thì đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, trên người có thêm silicon cùng với acid hyaluronic, thịt dĩ nhiên không thể ăn được. Bỏ.”
“Người này làm công nhân đường ống thoát nước, trên người chắc chắn có lưu lại xú khí dưới ống cống. Thịt sẽ rất hôi, bỏ.”
Tôi liên tục bỏ đi 4 tập hồ sơ nữa, Hoàng Tiểu Đào nói: “Nhìn cậu nói nãy giờ, tôi sinh ra 1 thứ cảm giác, chính cậu là tên biến thái làm bánh bao nhân thịt người kia!”
“Nếu tôi mà là tên biến thái đó, người đầu tiên mà tôi muốn ăn chính là…” Tôi đột nhiên nhìn Hoàng Tiểu Đào 1 cái, sau đó im bặt không nói thêm gì nữa.
“Người đầu tiên muốn ăn là ai? Là ai? Cậu nói xem?” Hoàng Tiểu Đào hỏi dồn.
“Không nói, không nói nữa!”
“Hừm!”
Đúng lúc này, tôi chú ý tới 1 tập hồ sơ đang cầm trên tay, người mất tích tên Mã Diệu Tổ, từng làm việc trong lò mổ, quê quán là 1 thôn trang nhỏ trong thành phố Nam Giang, tuổi là 32.
Hoàng Tiểu Đào thò cổ nhìn sang nói: “Người này nhìn qua xanh xao vàng vọt, dưa theo tiêu chuẩn biến thái của cậu thì không thể ăn được. Bỏ đi.”
Cô ấy đang định cầm lấy tập hồ sơ để bỏ qua bên trái, thì tôi lại lắc lắc đầu: “Từ từ đã, tôi có cảm giác người này chính là Mã Kim Hỏa.”
“Nhưng nghề nghiệp của anh ta không có ghi là làm ở xưởng chế biến thịt. Hơn nữa tên cũng không hề giống nhau.” Hoàng Tiểu Đào không tin nói.
“Là người có kinh nghiệm làm việc trong lò mổ, nếu có đi xin việc trong xưởng chế biến thịt thì cũng không tính là kỳ quái! Hơn nữa rất nhiều người ở các làng, xã đều có 2 tên, 1 cái dùng thường ngày là tên tục, 1 cái là tên khai sinh. Cô thử tới xưởng thịt kia, hỏi xem người tên Mã Kim Hỏa có phải là người này không.” Tôi nói với Hoàng Tiểu Đào.
“Được!” Hoàng Tiểu Đào tiếp lấy tập hồ sơ trong tay tôi.
Còn lại 3 tập hồ sơ, 1 người trong đó là 1 nữ công nhân xưởng dệt, những đặc điểm nhận dạng hoàn toàn giống với thi thể mà tôi mới xét nghiệm, có thể kết luận chắc chắn rằng đây chính là nạn nhân rồi.
Mặt khác còn có 2 người, 1 người làm công ở siêu thị, tuổi khoảng 24. 1 người khác làm ở bãi rửa xe, tuổi khoảng 26. 2 người này đều là nam.
Tôi tự nói: “2 Người này có khả năng chính là nạn nhân kế tiếp. Mà có lẽ giờ này đã bị sát hại rồi cũng nên…”
Hoàng Tiểu Đào nói: “Chúng ta thử đến nơi ở của bọn họ kiểm tra xem, biết đâu phát hiện được điều gì đó.”
“Được!”
Hoàng Tiểu Đào giao lại tập hồ sơ “Mã Kim Hỏa” kia cho 1 người cảnh sát khác, kêu người này đến xưởng thị điều tra xem sao. Sau đó tôi cùng Hoàng Tiểu Đào đi lấy xe rồi đi tới chỗ siêu thị mà 1 trong 2 người kia từng làm, dò hỏi ông chủ ở đó. Ông chủ nói, người này tên Tiểu Trương, khoảng 1 tháng rưỡi trước thì đột ngột bỏ việc không rõ nguyên nhân, gọi điện thoại cũng không được. Nên sau 48h đã báo mất tích cho đồn công an gần nhất.
“Tiểu Trương này mất tích 1 tháng rưỡi mà không có ai là người nhà đến tìm anh ta sao?” Tôi hỏi.
“Có lẽ cậu ta và người nhà đã đoạn tuyệt nhiều năm rồi thì phải, chính chủ nhà trọ của cậu ta cũng đến tìm tôi 1 lần, bảo tôi đóng tiền điện nước cho cậu ta! Chuyện này không phải rất khôi hài sao? Tôi và cậu ta có quan hệ gì chứ, mà tôi cũng đâu có xem tiền như rác bao giờ.”
“Vậy ông biết địa chỉ nhà trọ của anh ta chứ?”
“Chờ 1 chút, tôi vẫn còn giữ hợp đồng lao động của cậu ta, để tôi sao cho cậu 1 bản.”
Ông chủ đưa cho chúng tôi địa chỉ, trước khi chúng tôi rời đi còn cho chúng tôi 2 chai nước khoáng, nhưng mà dĩ nhiên là chúng tôi từ chối.
Nhà trọ của Tiểu Trương cách siêu thị khoảng 3 khu phố, chúng tôi tới nơi, may mắn gặp được luôn người chủ nhà. Chủ nhà là 1 bác gái trung niên, vừa nghe chúng tôi nhắc đến cái tên Tiểu Trương liền lập tức lải nhải, nói tiểu tử này ngày thường ăn ở vô ý tứ, lúc nào cũng ném rác bừa bãi, nước bẩn thì tràn lan không lau dọn. Lúc dọn nhà đi cũng không thèm báo lại, đến lúc bà ấy lên kiểm tra phòng mới phát hiện bóng đèn, TV đã mở suốt 1 tuần. Lại còn nợ 1 tháng tiền điện chưa chịu trả. Nhắc tới lập tức làm bà ta muốn sôi máu.
Tôi hỏi: “Phòng của cậu ta đã có ai thuê chưa?”
“Chưa chưa, vẫn còn để trống. Mà đúng rồi, 2 vị cảnh sát, trong lúc tra án các vị có thể nói giúp là tôi có phòng đang cần cho thuê không? Phòng này của tôi…” Sau đó bác chủ nhà bắt đầu 1 bài thuyết minh về căn phòng của mình tốt đẹp như thế nào…
Hoàng Tiểu Đào ngắt lời: “Xin lỗi, chúng tôi là hình cảnh, việc này không thể giúp được.”
“Hình cảnh?” Bác gái kinh hãi: “Thằng nhóc Tiểu Trương đó có phải là phạm pháp gì không? Tôi thấy hắn suốt ngày đóng cửa im ỉm, có ra ngoài thì gặp ai cũng không chào, chắc chắn là có làm chuyện gì ám muội.”
Bác gái này quả thật là quá nhiều lời, cứ tiếp tục dây dưa thì có khi đến sáng mai cũng chả xong, Hoàng Tiểu Đào liền bảo bà ta nhanh chóng đưa chúng tôi tới phòng Tiểu Trương.
Chúng tôi đi vào phòng, căn phòng chắc đã được bà chủ quét dọn lại 1 lần, tôi nhìn quanh phòng hỏi: “Lúc Tiểu Trương rời đi, đèn với TV đều mở phải không bác?”
Bà chủ gật nhanh: “Đúng vậy.”
“Vậy còn cửa thì sao?”
“Cửa thì đóng, nhưng không có khóa!”
“Bác có nhớ lúc đó cậu ta mặc quần áo gì không?”
Bà chủ nhà ngẫm nghĩ 1 lúc: “Tôi chỉ nhớ lúc tôi vào trong phòng thôi, lúc đó giày cậu ta vứt ở cửa, còn áo khoác thì ném ngay trên ghế.”
Tôi thấy trên bệ cửa sổ có 1 cái gạt tàn thuốc, có lẽ Tiểu Trương ra ngoài mua thuốc, sau đó bị bắt bóc. Mà bắt cóc người sống chắc chắn không đơn giản, lại dễ thu hút sự chú ý của người khác, thế nên có lẽ hung thủ có chuẩn bị 1 chiếc xe.
Kiểm tra 1 lượt chỗ ở của nạn nhân không phải là không đem lại kết quả, chủ yếu là tôi muốn biết, hung thủ là nhất thời nổi hứng giết người, hay là đã có chuẩn bị từ trước rồi mới ra tay.
Hoàng Tiểu Đào lôi từ dưới giường ra 1 cái hòm đầy những tạp chí quân đội, tôi còn quan sát thấy 1 số mô hình xe tăng thủ công nữa.
Tôi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy 1 đống cao ốc được bao lại bằng vải bạt, liền hỏi bà chủ: “Mấy tòa nhà kia là thế nào vậy bác?”
“Cao ốc đã ngừng xây dựng đó, trong quá trình xây cất thì xảy ra xung đột giữa chủ đầu tư và bên thi công, thế là ngừng lại luôn. Cũng đã mấy năm rồi, chỗ đó thường có mấy kẻ vô gia cư lui tới, ảnh hưởng khá nhiều đến trị an với vệ sinh của khu phố này! Tổ dân phố cũng muốn mà không thể triệt để ngăn cản được. 2 vị cảnh sát, các vị trở về nhất định phải giúp chúng tôi.”
Tôi lập tức cảm thấy buồn cười, bà chủ này coi chúng tôi là Táo quân hay sao, việc gì cũng muốn chúng tôi nhúng tay vào quản.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Qua đó quan sát 1 chút xem sao.”
“Được!”
Chúng tôi từ biệt bà chủ, đi tới tòa nhà cao tầng đang bị đình chỉ kia. Nhưng mà Tiểu Trương này đã mất tích 1 tháng rưỡi rồi, tôi cảm giác không thể tìm được gì ở đây nữa.
Mỗi khi lên đến 1 tầng lầu, tôi đều dừng lại 1 chút, hướng về phía phòng trọ của Tiểu Trương quan sát 1 lần. Lầu 4 chính là nơi có được góc quan sát tốt nhất, tôi có thể quan sát được hết động tĩnh trong phòng của Tiểu Trương. Tôi thấy trên sàn lầu 4 này có 1 ít tàn thuốc, lại có 1 ít thẻ bài, nhưng cũng không dám chắc có phải là của hung thủ để lại hay không.
Tôi cẩn thận đánh giá không khí ở đây, rốt cuộc cũng ngửi thấy 1 mùi khá kỳ dị, sau cùng, tôi chậm rãi đưa ánh mắt về 1 cái bồn xi măng khá lớn…