Phần 71: Huyết tế
1 trận đánh lộn vừa rồi làm cả bọn chúng tôi đều thấm mệt, Hoàng Tiểu Đào nói lão Liêu đã xin được lệnh bắt của viện kiểm sát, hiện đã mang người đi bắt Dư Quân.
Vậy là bây giờ hoàn toàn nhàn rỗi, không có việc gì, chúng tôi liền quay về khách sạn nghỉ ngơi 1 lát. Khoảng hơn 5h chiều, Liêu tổ trưởng gọi điện, đã bắt được Dư Quân, chúng tôi liền lập tức trở lại cục cảnh sát, thấy Dư Quân đã bị bắt tới phòng thẩm vấn. Qua cửa kính tôi thấy hắn có vẻ đang sốt ruột chuyện gì đó, vừa trông thấy tôi đã kích động kêu lên: “Anh cảnh sát trẻ, hãy thả tôi ra đi, nhà tôi đang có chuyện rất gấp!”
“Chuyện gấp gì cơ?” Tôi hỏi.
“Vợ của tôi đột nhiên mắc bệnh nặng, phải về chăm sóc.”
Tôi cười lạnh: “Vậy ra, vợ của anh lại là 1 con mèo?”
Tôi nói cho hắn biết, hiện tại Bạch Nhất Đao đã bị bắt, “độ tài linh miêu” hiện tại đang trong tay chúng tôi, Dư Quân lập tức xám mặt như tro, cầu xin: “Xin hãy đưa nó cho tôi, cầu xin cậu!”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa cho anh?”
Dư Quân cúi đầu ấp úng: “Thứ đồ kia rất khó hầu hạ, cứ đến giờ Tý mỗi ngày, tôi đều phải dùng máu của mình để cho nó ăn, bằng không, nó sẽ phản phệ lại tôi!”
Tôi nhìn bàn tay đầy những băng gạc của hắn, giống hệt như trong phán đoán của tôi. Tôi nói: “Trừ phi là anh cúi đầu nhận tội! Bằng không, đừng có mơ tưởng!”
“Làm ơn, xin làm ơn! Đại nhân có đại lượng, xin hãy làm ơn!” Hắn đưa tay ra, tựa hồ muốn nắm lấy tay tôi để van nài, bị viên cảnh sát đứng bên cạnh quan sát quát: “Ngồi im!”
“Nói như vậy, anh thừa nhận việc mình “nguyền rủa” giết cả nhà nạn nhân? Tôi cười, nhìn nhìn hắn.
Sắc mặt Dư Quân trở nên xanh mét, lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa.
Tôi nói thêm: “Chỉ cần anh thừa nhận chuyện đã làm, tôi sẽ bảo Liêu tổ trưởng làm giấy bảo lãnh cho anh, cho phép anh đi cung phụng thứ kia!”
“Cậu là cảnh sát! Mà lại dùng thủ đoạn này để ép cung tôi?” Dư Quân giận dữ.
Tôi cũng không nói cho hắn biết thân phận thật sự của mình, vẫn bình tĩnh nói: “Dư Quân, nếu mà việc “nguyền rủa” đó không tồn tại, vậy dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tin rằng anh sẽ bị “thứ kia” giết chết? Đây không phải là tôi đang uy hiếp anh, mà hoàn toàn là suy luận logic!”
Dư Quân cắn chặt môi, hung tợn nhìn tôi chằm chằm. Tôi muốn để hắn suy nghĩ 1 chút, liền bảo mọi người cùng rời phòng thẩm vấn, vừa ra ngoài, Dư Quân đã điên khùng mà cười ở bên trong: “Thứ kia ở nơi nào, nơi đó sẽ có họa huyết quang! Các người đều sẽ chết hết! Chết hết!”
Câu nói uy hiếp vừa rồi của hắn không khỏi làm đám cảnh sát trở nên lo lắng sốt ruột, bọn họ liền để 1 người đến hỏi tôi, “độ tài linh miêu” đang để ở cục, liệu mọi người có an toàn hay không?
Tôi vẫn luôn tin rằng thứ này không có khả năng tùy tiện ra tay giết người. Nhưng nhìn biểu cảm sợ hãi của đám cảnh sát, tôi liền tìm 1 phương án, đó là đem bức tượng “độ tài linh miêu” bỏ vào 1 chiếc xe đỗ ở rất sâu trong bãi đỗ xe, sau đó khóa kín các cửa xe lại, lúc này mọi người mới tĩnh tâm trở lại.
Toàn bộ thời gian sau đó, chúng tôi đều chờ ở trong cục, đến cả cơm tối cũng ăn luôn ở đây, chính là muốn làm 1 màn tâm lý chiến với Dư Quân. Hoặc là nhận tội mà giữ lại mạng, hoặc là ngoan cố rồi bỏ mạng!
Bây giờ đã là 11h đêm, mọi người đều đã thấy vô cùng nhàm chán, điện thoại đem ra chơi cũng đã sắp hết pin đến nơi. Vương Đại Lực nói: “Tên này có khả năng sẽ ngoan cố không nhận tội đâu! Dù gì thì giết 7 người, trước sau gì cũng không thoát án tử hình…”
Tôi nói: “Chưa chắc, tâm lý con người là “ham sống sợ chết”, sống thêm 1 ngày cũng là sống. Hắn sẽ phải khuất phục thôi!”
Lúc này, 1 người cảnh sát chạy tới: “Không hay rồi! Dư Quân xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Mọi người tới xem thì biết. 1 lời khó nói hết được!”
Chúng tôi đi vào phòng tạm giam, thấy Dư Quân đang dùng 2 tay tóm chặt lấy song sắt, liên tục đâm đầu vào cánh cửa, đến độ chảy cả máu đầu, miệng thì không ngừng lảm nhảm: “Ta là linh miêu đại tiên, ta là linh miêu đại tiên, các ngươi lại dám giam giữ ta ở đây? Chờ tới giờ Tý, ta sẽ giết hết các ngươi!”
Đám cảnh sát bị dọa đến ngây cả người, liêu tổ trưởng cũng lo lắng: “Bộ dáng như này, đến 8 phần là đã bị nhập vào rồi, tôi nghĩ, hay là trước tiên cứ thả hắn ra trước??”
Những người khác cũng nhao nhao tán đồng theo. Nếu như không xảy ra chuyện chiều nay trên người Vương Đại Lực, bộ dáng này của Dư Quân có lẽ cũng sẽ hù được tôi, đáng tiếc bây giờ tôi chỉ liếc mắt 1 cái đã biết là hắn đang làm bộ, nếu bị linh miêu nhập vào, đảm bảo sẽ không làm ra cái bộ điệu như thế này.
Tôi cười lạnh: “Dư Quân! Diễn hay lắm, tiếp tục diễn đi! Sắp đến giờ Tý rồi, cứ chậm rãi 1 chút!”
Dư Quân đắc ý, kiên trì: “Phàm nhân lớn mật, dám nói chuyện cùng ta như vậy sao? Lát nữa ngươi là người đầu tiên vong mạng!” Hắn áp sát mặt mình vào chấn song, máu của hắn chảy xuống từ trán, bám theo 2 cánh mũi, thẳng xuống dưới cằm, tạo ra 1 bộ dáng vô cùng đáng sợ.
“Chờ lát nữa, ta đây đại triển thần thông, làm cho các ngươi tự đánh giết lẫn nhau!”
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng tạm giam lập tức biến đổi, mọi người khẩn trương nhìn nhau, sợ rằng chỉ vài phút nữa thôi, chính bản thân mình sẽ chết dưới tay của các bạn đồng sự!
Tôi tiến lại gần song sắt, cười lạnh: “Thôi, đừng cố diễn nữa! Tôi đã thấy bộ dạng của người bị linh miêu nhập vào, anh càng diễn tôi lại càng thấy không có điểm nào giống cả!”
Những lời nói này của tôi đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Dư Quân, bờ môi hắn run rẩy, ánh mắt cũng trở nên vô cùng hoảng loạn.
Tôi nói thêm: “Tôi biết mục đích của anh, định bày ra cái bộ dáng này để hù dọa chúng tôi, đem anh thả ra đúng không? Bây giờ anh có thể diễn tiếp đi! Để xem ai dọa ai?”
Tôi gọi Hoàng Tiểu Đào tới, nói nhỏ vài câu, sau đó quay ra nói với mọi người: “Mọi người cứ ra ngoài trước đia, trong này có tôi đối phó hắn ta!”
Liêu tổ trưởng có chút không yên tâm, nhưng dưới sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng đồng ý, rời đi với mọi người. Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ kêu lên: “Không ổn rồi Tống Dương, chỉ còn 10 phút nữa là tới giờ Tý (tức là 0h00)”
Dư Quân 2 tay bám song sắt, liếc nhìn 1 cái, cười lạnh, có vẻ lại lấy lại được tự tin bắt đầu diễn tiếp trò diễn lúc nãy, hắn sùi bọt mép: “Linh miêu đại tiên hiển linh! Thuận ta thì sống, chống ta liền chết!”
Tôi kéo 1 cái ghế, đến ngồi trước mặt Dư Quân, lạnh lùng: “Chúng ta cùng chờ 10 phút, để xem chúng tôi chết? Hay là anh chết!”
Vương Đại Lực nhỏ giọng: “Tống Dương, chẳng may mà hắn đúng là bị nhập, thì biết làm sao bây giờ?”
“Không có khả năng đó!” Tôi nói.
Vương Đại Lực dĩ nhiên không biết là Dư Quân đang diễn trò, vô cùng sợ hãi! Tôi bảo nó nếu thấy sợ thì có thể ra ngoài mà trốn 1 lát, nó kiên trì nói: “Mày nói gì thế? Nghĩ tao là người không có nghĩa khí như thế sao?”
Thời gian trôi qua độ 1 phút, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: “Ấy! Không thấy Vương Đại Lực đâu cả!”
Tôi nhìn khắp căn phòng, thấy hóa ra không biết là từ lúc nào, Vương Đại Lực đã chui dưới 1 cái bàn, ôm đầu run bần bật, tôi cùng Hoàng Tiểu Đào khinh bỉ mắng: “Vô dụng!”
Bây giờ chỉ còn 2 phút nữa là tới giờ Tý. Rốt cuộc Dư Quân không chịu nổi, khôi phục giọng điệu: “Tôi khai, toi khai! Mạng người 2 nhà kia, đều là tôi giết!”
“Giết như thế nào?” Tôi chất vấn.
“Đem tên tuổi của họ viết xuống 1 tờ giấy, sau đó đốt thành tro, hòa cùng với máu của tôi, dùng máu kia hiến cho linh miêu. Sau đó mới đem nó đến nhà của người muốn giết, linh miêu sẽ phóng xuất ra 1 loại từ trường, làm đối phương nổi điên mà giết hại lẫn nhau.” Nói xong, Dư Quân hung hăng giơ ngón giữa lên, đưa vào miệng, sau đó cắn mạnh, tưởng chừng là cắn rơi cả thịt ra mất, tôi ngồi xem mà cũng thấy thốn thốn ở đầu ngón tay!
Sau đó, hắn cố đưa ngón tay về hướng tôi, gấp gáp mà nói: “Mau, mau đem máu của tôi cho nó, linh miêu này vô cùng giảo hoạt, nếu không được cho ăn đúng giờ sẽ giở trò quỷ quái!”
Tôi chậm chạp: “Là như thế nào?”
“Bức tượng kia chỉ như 1 dạng nhà ngục để trấn áp nó, bên trong có chứa máu của tôi, mỗi đêm vào giờ Tý đều phải tiếp tục đem máu của tôi mà nhỏ vào lỗ nhỏ để có thể gia cố phong ấn, nếu không nó sẽ phá tan phong ấn bên trong mà trả thù tôi! Vốn dĩ tôi thuê 1 căn nhà đối diện nhà của Hoàng Hữu Tài cũng là để ngày ngày có thể lẻn vào tiếp máu cho nó! Linh miêu này vô cùng giảo hoạt, từng giây từng phút đều tìm cách thoát khỏi phong ấn của tôi!” Dư Quân nôn nóng kêu lên.
Trong lòng tôi lập tức sợ hãi, hèn gì lúc chiều khi nó nhập vào người Vương Đại Lực liền tìm cách đập vỡ bức tượng, hóa ra con linh miêu này vốn là bị nô dịch trong đó!
Tôi hỏi: “Trước kia ngày nào anh cũng lẻn vào nhà nạn nhân để tiếp máu cho nó sao?”
Dư Quân đáp: “Không cần trực tiếp đem máu cho nó cũng được! Chỉ cần trong phạm vi khoảng 20m, đem máu đốt trên ngọn nến, để nó hít lấy hơi máu cũng được!”
“Linh miêu này anh mua của ai?”
“Là 1 vị đạo sĩ lang thang bán cho tôi, cậu cảnh sát, đừng hỏi nữa, mau mau đem máu của tôi cho nó, tôi xin cậu, xin cậu!” Vừa nói, hắn vừa quỳ thụp xuống, hướng về phía tôi liên tục dập đầu, đáng thương vô cùng, cái dáng vẻ kiêu ngạo, lãnh đạm buổi sáng tan biến đi đâu mất. Cảm giác như 2 con người hoàn toàn khác nhau!
Tôi móc điện thoại từ trong túi ra, bật màn hình lên, hướng về phía hắn: “Anh xem giờ hiện tại đi!”
Dư Quân trố mắt nhìn lên đồng hồ trên điện thoại của tôi, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngơ ngác, giống như là bị người ta cho ăn 1 cái bạt tai. Là do lúc nãy, tôi nói với Hoàng Tiểu Đào, trong lúc tôi bảo mọi người rời đi thì đem đồng hồ chỉnh nhanh lên 30 phút, thế nên bây giờ mới chỉ là hơn 11 rưỡi đêm.
Nhưng Dư Quân vì sợ hãi, đã đem tất cả cung khai ra với tôi, mà tôi cũng đã dùng điện thoại ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Thứ này quá đủ để làm chứng trước tòa, để hắn phải trả giá cho những việc mà hắn đã làm…