Phần 11
Đã 3 tháng kể từ ngày thiếu tướng Phú bị ám sát, Sài Gòn giữa tháng 4 năm 1975 bao trùm một không khí nặng nề, tình hình chiến sự của bên Việt Nam Cộng Hòa bất lợi liên tục, một số gia đình quyền quý bắt đầu di tản sang các nước phương Tây.
“A… bạch… lồn cô hai vẫn là tuyệt nhất… bạch… bạch… ư… ư… a… bạch… sắp tới rồi… a… hểnh mông cao lên… đúng rồi… bạch… bạch… tuyệt… bót quá”
Mới buổi sáng mà Nông đã điên cuồng địt Gia Thư trong phòng khách, tình hình chiến sự căng thẳng nên cô được nghỉ học, giờ đây cô đang chống hai tay trên tường hểnh cao mông há hốc mồm trước những cú đâm chọc vào tới tận tử cung mình của con cặc to dài kia.
Bà Lê với chiếc áo dài xanh cùng cái quần lót trắng đang quỳ dưới chân Nông, dùng ngón tay xoa bóp hai hòn dái đang di chuyển liên tục theo nhịp nắc của con cặc vào bên trong lồn con gái mình, qua thời gian dài bà cùng Thư đã quen với việc không mặc quần dài ở nhà, cái cảm giác lành lạnh khi mới bắt đầu diện ‘mốt’ đã biến mất.
Thấy Nông nắc nhanh, thở nặng nề thì bà Lê biết gã sắp ra, ngay lập tức bà tụt quần lót xuống, chống hai tay lên tường ngay cạnh Thư ra hiệu cho gã.
Nông cười cười hiểu ý, gã rút con cặc ra khỏi lồn Thư trong lưu luyến rồi nhanh chóng ‘chuyển nhà’ sang lồn bà Lê.
“A… bạch… bạch… tuyệt… ra này… bạch… ư” Nông nắc mạnh vài cái rồi đâm một cú cuối hết sức đến tận tử cung bà mà xuất tinh, gã vấn để con cặc sâu bên trong một lúc lâu để cảm nhận hết khoái cảm từ bên trong.
“Cốc… cốc”
9 giờ sáng, cánh cổng bấy lâu chưa có khách đến thăm thì nay lại lên tiếng gõ cửa, hai mẹ con Thư hốt hoảng chạy vào mặc quần dài.
“Ai đấy” Nông gọi vọng ra ngoài.
“Tôi là trung tá Nguyễn Ngọc Tuyên, trưởng ban 3 bộ Tổng tham mưu, đến đây để gặp gia quyến của đại tá Mạnh” Nông cảm thấy có điềm xấu, gã bước ra mở cửa.
“Bịch… bịch” Bà Lê và Gia Thư khụy xuống khi nghe đến tin báo tử của đại tá Mạnh trên xa trường, cả hai gục ngã khi người quan trọng, là mục đích sống của họ đã ra đi, Gia Thư nhào tới ôm lấy mẹ mà khóc, bây giờ cô chả còn ai là thân thích cả, chỉ còn người mẹ tội lỗi đã hy sinh cho cô biết bao tháng qua bằng cách hứng chịu toàn bộ tinh dịch của con quái vật kia vào cơ thể.
Tiễn viên trung tá rời đi, Nông cũng ngơ ngác trước tin ổng chủ đã mất, trụ cột của cái nhà này đã ra đi mãi mãi, nhìn hai mẹ con Thư đang ôm nhau khóc, gã cũng chạnh lòng, sống chung như vợ chồng mấy tháng qua làm cho gã cũng nảy sinh tình cảm với hai người.
Kể từ cái ngày ấy, mẹ con Gia Thư không phải mặc ‘bộ đồ thời trang’ ở nhà nữa mà diện lại bộ áo dài quen thuộc, Nông cũng không đụng đến họ nữa, gã cứ lầm lì trong nhà mà không nói tiếng nào.
“Ọe… ọe… ọe” Bà Lê đang ngồi thất thần nhìn di ảnh của chồng bỗng dưng buồn nôn, bà chạy ra ngoài, dạo gần đây bà hay bị vậy. Bà Lê chợt bừng tỉnh, cái này giống như hồi bà mang thai Gia Thư, bà kinh hoàng nhìn về phía Nông, gã cũng đang nhìn bà chằm chằm, gã biết bà đang mang trong mình giọt máu của gã.
“Này… Nông… chẳng lẽ tôi… tôi có” Bà Lê run run nói nhỏ với Nông, gã dạo này không đụng đến hai mẹ con bà nữa làm bà với Gia Thư cũng hơi bất ngờ.
“Có rồi… thu xếp đi… hai mẹ con em phải đi thôi” Nông nhìn sâu vào đôi mắt người đàn bà đang mang trong mình đứa con của gã nói, gã muốn hai mẹ con bà phải rời đi trước khi chính quyền VNCH thất thủ, mấy ngày nay gã nghe tin là quân đội miền Bắc sắp đánh tới Sài Gòn rồi.
“Đi… đi… thế còn anh?” Bà Lê run rẩy trước gã, đã từ lâu cảm giác hận thù gã đã biến mất, bà không hiểu mình có tình cảm gì với gã nữa, bà không yêu cũng không ghét gã, làm tình với gã bà cũng rất sướng.
“Tôi là một thằng dân quèn thì sao đi được, haha, nhanh đi chuẩn bị đồ đạc đi” Nông dặn dò rồi bỏ đi trong tiếng cười. Nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, bà Lê cảm thấy có chút thất lạc, dù sao bà cũng sẽ nuôi dạy đứa bé trong bụng mình.
Ngày 29 – 4, bà Lê và Gia Thư được Nông chở ra cảng Sài Gòn. Nhìn dòng người đen kịt đang chen lấn xô đẩy mà Nông hoảng sợ, họ đang chen nhau lên những con tàu của Mỹ để được đưa ra tàu sân bay ngoài biển xa, thứ mà sẽ đưa họ rời xa quê hương đến với một phương trời khác.
Bà Lê và Gia Thư xuống xe, nhìn Nông lần cuối, trong mắt bà và Gia Thư đều có chút lưu luyến với gã, mọi hận thù giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Với danh nghĩa là vợ con đại tá Mạnh, bà Lê và Gia Thư nhanh chóng được hai viên sĩ quan tách dòng người ra đưa vào trong. Nhưng mà dường như ông trời muốn tiếp tục trêu người hai người khi đang chuẩn bị bước lên tàu thì dòng người bạo loạn, họ đạp hàng rào và xô ngã binh lính để nhào tới những con tàu.
Bà Lê yếu đuối không thể chống cự lại mà biến thành một trái bóng tưng qua tưng lại rồi chìm trong dòng người. Nông đang ở ngoài xa mở to mắt giận dữ, gã điên cuồng chạy đến tìm kiếm bà, sau vài phút gã mới lôi được bà đang bất tỉnh trong dòng người kia, gã bế bà lên xe rồi chạy nhanh về.
Gia Thư may mắn hơn, cô đã có một chỗ trên tàu, nhìn chiếc xe đi xa cô bỗng dưng thấy hụt hẫng vô cùng, ‘cô rời đi để làm gì? Cô sống vì ai?’… Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu cô làm cô chợt bừng tỉnh, không hiểu từ đâu cô có sức mạnh mà nhảy ra khỏi con tàu mà hàng ngàn người đan bon chen để có thể có được một chỗ.
Vài phút sau, bên cạnh dòng người đang xô đẩy, một cô gái trẻ đón một chiếc xích lô rời đi, cô không hối hận với quyết định của mình.
… 30/4/1975… Tiếng pháo nổ vang trời và tiếng súng liên tiếp ở khắp nơi làm Nông biết là Sài Gòn thất thủ rồi… gã mau chóng khóa chặt cửa, lực lượng bảo an không còn nên an ninh không được đảm bảo… có thể có vài kẻ làm liều.
Ngày ấy VNCH chính thức đầu hàng, Việt Nam thống nhất chính thức bước sang một trang sử mới.
Sau khi bị thẩm vấn sơ qua vì là gia đình của một đại tá quân đội, bà Lê và Gia Thư được trả về, cuộc sống của ba người lại trở về như bình thường trừ một ít khó khăn vì hàng hóa khan hiếm khi bị Mỹ cấm vận mọi mặt và các nhà máy ngừng hoạt động do chiến tranh.
Sau vài tháng, tình hình ổn định, bà Lê dốc toàn bộ tài sản để mua 3 suất vượt biên bằng đường biển sang Vịnh Thái Lan, đây cũng là cách mà nhiều người không thể di tản kịp trước khi VNCH thất thủ lựa chọn.
Ngồi trên thuyền, dựa đầu vào vai Nông, bà Lê im lặng hưởng thụ mùi hương đầy nam tính của gã, từ khi gã cứu bà ra khỏi đám đông ấy thì cảm tình của bà lại càng lớn hơn, bà gần như ỷ lại vào người đàn ông này, bên tay còn lại của Nông cũng bị một đôi tay mềm lại nắm lấy, đó là Gia Thư, dạo này cô cũng ốm nghén, cô đang mang trong mình giọt máu của gã, cô cũng không biết sao mình lại không chán ghét gã, cô cũng muốn dựa vào người đàn ông này.
Chiếc thuyền rẽ nước chạy nhanh về phía chân trời, mang tới những ước mơ, hoài bão của những con người lựa chọn rời xa quê hương đi tìm vùng đất mới. Một thời gian sau đó, bạn bè của đại tá Mạnh khi xưa nghe tin là vợ và con đại tá đã định cư ở Úc, nghe bảo hai người đều đã có em bé, đặt biệt là Gia Thư còn sinh đôi, cuộc sống của họ tràn đầy tiếng cười hạnh phúc, cũng coi như một cái kết viên mãn.