Phần 97: Học Đồ
Sau khi dồn toàn bộ pháp lực vào cú đấm vừa rồi, Thiên mệt mỏi ngồi tệt xuống đất thở hồng hộc.
Huyết Hồng Quân cũng tàn tạ chẳng kém vì ăn hành từ Huyết Long Trồn, hắn lết thân đến xác của Huyết Long Trồn rồi nhe răng cắn mạnh vào cổ gã bắt đầu hút máu.
Xác của Huyết Long Trồn nhanh chóng khô héo chuyển sang màu đen, cơ thể Huyết Hồng Quân hồi phục nhờ có lượng máu đủ đầy và chất lượng.
Thấy kẻ địch hồi phục thần tốc, Thiên cắn răng gượng dậy nhưng không được.
“Đừng cố… ta không có ý giết ngươi!” Huyết Hồng Quân ra hiệu làm hòa.
Thiên khó hiểu, nhưng thấy gã không có ý tấn công mình nữa thì cũng thở phào, xem ra hắn sẽ không chết hôm nay.
Cuộc chiến giữa Hồ Tiên Phủ và Huyết Y Môn kết thúc chóng vánh, vài ngày sau tại một hang động của Huyết Y Môn. Lúc này một nhóm người đang đứng bao quanh một khối đá đen hình hộp chữ nhật, những người có mặt bao gồm Tiểu Cúc, Thanh Trúc, Huyết Hồng Quân và Tịnh Thu.
Trên khối đá đen một người đang nằm bất động, hắn cởi trần và chỉ có một mảnh vải trắng che đi phần hạ bộ, hắn là Thiên.
Tiểu Cúc còn đỡ, Thanh Trúc và Tịnh Thu đỏ mặt từ nãy đến giờ, Huyết Hồng Quân ho khụ khụ nói: “Tình trạng của hắn đã tiến vào trạng thái ổn định nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cần có thứ này trợ giúp.”
Huyết Hồng Quân vừa nói vừa phất tay một cái, cánh cửa đá khổng lồ phía trước mở ra để lộ bên trong là một hồ đường kính mười mét.
“Huyết Long Trì này là máu của một cổ long bỏ mạng cách đây 300 năm, ông nội ta đã phát hiện ra nó và dùng làm nơi tu luyện, hiệu quả cực kỳ tốt.” Huyết Hồng Quân vừa nói vừa nhấc bổng cả khối đá đen có Thiên nằm bên trên lên rồi tiến tới đặt giữa hồ máu, hồ máu khá nông nên chỉ vừa đủ ngập hết khối đá và nửa thân của Thiên.
“Cách này hiệu quả chứ?” Tiểu Cúc lo lắng, hướng Tịnh Thu hỏi.
Tịnh Thu đáp: “Thiên do dùng sạch pháp lực trong thời gian cực ngắn nên sinh ra cơ thể không chịu nổi sự thiếu hụt pháp lực nên rơi vào hôn mê sâu. Huyết Long Trì chứa một lượng lớn pháp lực nếu hắn có thể hấp thụ từ từ nó thì chắc chắn sẽ qua khỏi hơn nữa thực lực còn đại tăng.”
Thanh Trúc thấp bé nhất hội, nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài ngóng chờ điều gì đó, một lát sau Hồng Trúc, Minh Trúc và Tôn Dung trở về mang theo một loại cây đặc biệt.
“Địa Xuất Tiên Linh Thảo! Trăm năm mới xuất hiện một lần thật không dễ gì tìm được.” Hồng Trúc giao gốc thảo dược quý giá cho Huyết Hồng Quân, thảo dược này kỳ lạ, thân và lá có màu xanh lam, gốc và rễ lại có màu đỏ như máu.
Huyết Hồng Quân nhận lấy Địa Xuất Tiên Linh Thảo, hắn đưa tay về hướng Huyết Long Trì dùng pháp lực lôi lên một khối máu bao bọc lấy gốc thảo dược kia, sau khi Địa Xuất Tiên Linh Thảo bị khối máu nuốt trọn, hắn lại điều khiển nó bay đến trên miệng của Thiên rồi chảy xuống.
Máu đã hút sạch dược lực trong Tiên Linh Thảo kia, sau đó chảy vào miệng Thiên một cách từ từ, lan khắp lục phủ ngũ tạng của hắn, bây giờ Thiên giống như một người máu vậy. Dược lực của thảo dược quý hiếm cùng với Huyết Long Trì đang dần khôi phục thương thế cho hắn, máu của Thiên bị cuốn ra ngoài và thay vào đó là máu từ Huyết Long Trì chảy vào từng mạch máu của hắn.
Tịnh Thu lúc này lén nhìn thái độ của mọi người, thấy Tiểu Cúc lo lắng ra mặt thì dò hỏi: “Ngươi là gì của hắn?”
Bị hỏi, Tiểu Cúc chợt hai gò má hơi ửng đỏ né tránh, Minh Trúc là người thông minh và sắc sảo, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua là biết mối quan hệ của Thiên và Tiểu Cúc đã vượt xa loại bằng hữu thông thường, thấy Tiểu Cúc có phần ngại ngùng khi được hỏi đến thì nàng bèn nói đùa: “Muốn Thiên tỉnh lại hoàn toàn thì cách tốt nhất là tìm một nữ nhân thích hợp để cùng hắn quan hệ, dẫn dắt máu trong Huyết Long Trì đi sâu hơn nữa và cơ thể hắn. Ở đây chúng ta có sáu nữ nhân, ai tình nguyện?”
Câu nói đùa của Minh Trúc khiến cả bọn giật nảy mình, Tôn Dung lắc đầu: “Kệ hắn, ta không bao giờ làm việc đó.”
Tịnh Thu liếc nhìn Huyết Hồng Quân đầy ẩn ý sau đó gượng cười: “Hihi… tiếc là ta có phu quân rồi.”
Hồng Trúc chỉ tay lần lượt vào bản thân cùng Thanh Trúc và Minh Trúc bất mãn nói: “Ba chúng ta còn chưa phát triển nữa! Làm sao cùng hắn quan hệ được.”
Lúc này chợt có thanh âm xấu hộ gượng gạo từ miệng Tiểu Cúc: “Ta tình nguyện!”
Huyết Hồng Quân mắt khẽ giật giật, thực ra chỉ cần Huyết Long Trì và Tiên Linh Thảo đã đủ cho Thiên hồi phục hoàn toàn đâu có cái mục nào là quan hệ với nữ nhân, hắn á khẩu với câu đùa của Minh Trúc và phản ứng của từng người bọn họ.
Thấy Tiểu Cúc xong phong làm việc lớn, Minh Trúc nheo mắt cười tủm hỏi: “Vậy ngươi và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?”
Đều là nữ nhân nên bọn họ rất tò mò về một việc gì đó họ không biết hoặc không chắc chắn, điều họ thắc mắc ở đây là mối quan hệ giữa Thiên và Tiểu Cúc. Thanh Trúc rất mến Thiên, nàng cũng rung động trước hắn nhưng nàng cũng không muốn làm tiểu tam xen vào mối quan hệ của ai khác nếu họ không muốn.
“Câu trả lời đợi hắn dậy là biết thôi!” Đứng một góc, Tôn Dung hừ lạnh. Nàng vẻ mặt tỏ ra không quan tâm nhưng thực ra bên trong nội tâm cũng đang dằn vặt không ít, nếu quả thực Thiên và Tiểu Cúc có quan hệ trên mức tình bằng hữu thì lịch sử sẽ được lặp lại.
Sau khi hai thế lực đại chiến với nhau thì giờ đã trở thành đồng minh, mọi quyết định đều do Huyết Hồng Quân chủ ý, hắn nói rằng Thiên và hắn có một mối quan hệ nhưng thân quen đến đâu hắn cũng không rõ. Tiểu Cúc tạm thời nắm giữ chức Tông chủ của Vạn Hợp Tông do Thiên sáng lập.
Vạn Hợp Tông hiện tại tổng cộng có 5 người, Tiểu Cúc, Minh Trúc, Thanh Trúc, Hồng Trúc và Thiên. Tuy số lượng ít ỏi nhưng chỉ cần tưng đây người cũng đủ san phẳng cả một Trung Cấp tông phái bất kỳ, hơn nữa lại được chống lưng bởi Huyết Y Môn nên tại Sinh Huyền Quốc này không một thế lực nào dám đả động.
1 tháng sau…
Huyết Long Trì thường ngày tĩnh lặng giờ đây bỗng xuất hiện dị thường, máu trong hồ bắt đầu sủi bọt như bị đun sôi. Người canh gác nơi này thấy vậy liền đi gọi Huyết Hồng Quân đến, sau khi tới nơi và nhìn thấy hiện tượng kia Huyết Hồng Quân ánh mát có chút mong chờ và vui vẻ: “Sắp tỉnh lại rồi!”
Huyết Long Trì bỗng nhiên lại tĩnh lặng như bình thường, theo đó Thiên từ từ mở đôi mắt sau một tháng hôn mê.
Điều đầu tiên hắn cảm thấy khi tỉnh lại là mông lung, hắn cảm thấy lạnh người và nhận ra mình đang nằm giữa một hồ máu, mùi tanh của máu bốc lên khiến hắn chỉ muốn nôn ọe.
Hắn tự cảm thấy bản thân vừa có một cuộc chuyển biến lớn, ánh mắt di chuyển đến người đang đứng bên ngoài hồ máu.
Thấy Thiên đưa mắt nhìn mình, Huyết Hồng Quân liền giải thích: “Ngươi bị mất hết pháp lực nguy hiểm đến tính mạng, ta và mọi người đã đưa ngươi đến đây để chữa trị, giờ chúng ta huề rồi nhé!”
Trước khi ngất đi, Thiên vẫn nhớ rất rõ hắn có ý định giết chết Huyết Hồng Quân vì dám gián tiếp gây ra thương tích cho Tiểu Cúc. Nhưng hiện tại Huyết Hồng Quân đã giúp ngược lại hắn, và xem ra lão này còn nhiều điều muốn nói với mình nên Thiên tạm thời bỏ qua.
Thiên ngồi dậy, vừa xem xét cơ thể vừa hỏi: “Vậy Tiểu Cúc đâu?”
“Mọi người vẫn chưa biết ngươi tỉnh lại, để ta cho người đi gọi họ đến.”
“Không cần, để ta tự đi.” Thiên can ngăn, hắn bước xuống khỏi phiến đá đang nằm và lội máu đến bờ hồ vừa đi vừa nghi ngờ: ” Đây không phải máu rồng đấy chứ?”
“Phải… Huyết Long Trì là máu do một long tộc vẫn lạc để lại, ngươi là người Long tộc chắc không khó để nhận ra.” Huyết Hồng Quân nói.
Về việc tại sao Huyết Hồng Quân biết Thiên là người Long Tộc, cái này lại liên quan đến quá khứ của Huyết Hồng Quân với một người bằng hữu.
Sau khi tỉnh lại Thiên được người mang đến cho một bộ đồ đen cực hợp với dáng người và phong thái của hắn. Mặc xong Thiên từng bước chậm rãi bước ra ngoài, khi ánh mặt trời chiếu vào hắn thì hắn cảm thấy như được nạp thêm sinh cơ, vô cùng thoải mái.
Thiên và Huyết Hồng Quân vừa đi vừa nói về những việc đã xảy ra trong suốt một tháng qua, Vạn Hợp Tông của hắn hiện đang được điều hành bởi Tiểu Cúc và đã thu thêm đệ tử.
Thiên cảm thấy tò mò không biết các nàng đã xây dưng Vạn Hợp Tông đến đâu rồi, liền cáo từ Huyết Hồng Quân và nhanh chóng trở về Hồ Tiên Phủ.
Khoảng cách hai nơi không quá xa, Thiên trong lúc di chuyển chợt nhận ra thực lực bản thân đại tăng liền dừng lại bên tìm một nơi sạch sẽ ngồi xếp bằng vận công. Quả nhiên hắn từ Địa Nguyên Sơ kỳ đã tăng lên Địa Nguyên Trung kỳ, thân thể cũng rắn chắc lên rất nhiều, xem ra quãng thời gian ngâm mình trong Huyết Long Trì đã giúp hắn không ít.
Giữa quãng đường có một thị trấn nhỏ ven sông, Thiên dùng Biến Thân để cải trang thành gương mặt khác do hiện tại nhan sắc của hắn là cực phẩm, nếu không giấu đi rất dễ gây chú ý.
Hắn chọn đại một gương mặt trung bình, sau đó thong thả bước đến một quán ăn, quán ăn này thường ngày rất vắng khách nên khi Thiên tiến vào thì tiểu nhị tận tình mời gọi rồi lau bàn các thứ mời hắn ngồi.
“Khách quan ngài muốn dùng món gì ạ? Ở đây chúng tôi chuyên phục vụ đồ chay.”
“Vậy sao, cho ta một xuất cơm sườn chay.”
“Dạ có ngay!”
Trong khi chờ đồ ăn, Thiên bắt gặp một đôi thiếu nữ ăn mặc khá sang trọng đi vào, nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu rồi.
Hai người chắc hẳn là tỷ muội vì nhìn hao hao giống nhau nhan sắc ưa nhìn, cả hai vừa bước vào liền chê bai: “Quán tàn như vậy liệu có đảm bảo vệ sinh không?”
“Như Hoa, muội ngồi xuống cho ta.” Nghe em gái chê bai quán của người ta, tỷ tỷ bên cạnh vội chỉnh đốn.
Người được gọi là Như Hoa tỏ ra vô cùng bất mãn khó chịu nói: “Giờ này còn tâm trạng ăn uống, chúng ta tuột mất cơ hội gia nhập Vạn Hợp Tông cũng tại thói ham ăn của tỷ đó.”
“Chẳng phải muội cũng ăn sao? Giờ còn nói ta nữa.”
Hai người cãi nhau một trận, đến khi tiểu nhị ra can ngăn mới chịu thôi chứ không banh luôn cái quán ăn của người ta.
Hai người cũng gọi cơm sườn chay, một lát sau thấy tiểu nhị bưng một xuất ra tới bàn của Thiên thì Như Hoa bực dọc: “Sao lại đem đến đó? Bọn ta kêu hai xuất cơ mà.”
Tiểu nhị vội giải thích: “Mong quý khách thông cảm, vị này đến và gọi món trước.”
“Ta cóc quan tâm, thái độ phục vụ không tốt… chúng ta đi thôi tỷ tỷ.” Như Hoa vùng vằng định bỏ đi, thấy vậy Thiên chỉ muốn cầm dép táng vào mỏ con nhỏ xấc xược này một trận, chỉ riêng thái độ này có cho vào Vạn Hợp Tông của hắn cũng bị Tiểu Cúc giáo huấn mạnh tay.
Nhưng vì nổi hứng trêu gái mới nhú, Thiên ho khan tỏ ra mình thượng đẳng: “Tiểu nhị ngươi đem xuất này qua cho hai vị cô nưng đó, ta đợi một chút cũng được.”
Thấy Thiên nhường, Như Hoa hếch mũi: “Biết điều là tốt.”
“Cái đậu má!” Thiên ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng thầm mắng, không ngờ lại có loại nữ nhân như vậy.
Thấy em gái ngày càng khó bảo, cô chị ngồi đó đứng dậy xin lỗi Thiên: “Xin công tử rộng lượng bỏ qua, muội muội ta vẫn còn chưa hiểu truyện.”
Một lát sau, trong khi Thiên đang ngồi thưởng thức sơn sườn chay ngon nhức nách thì hai nữ nhân kia bắt đầu xì xầm chuyện gì đó, nhìn mặt họ khá nghiêm trọng.
Nhờ vào thính giác của mình, Thiên dễ dàng nghe lén cuộc hội thoại của họ…
“Tỷ tỷ mang tiền không?”
“Không, ta tưởng muội mang rồi nên để ở nhà.”
“Muội cũng để ở nhà mất rồi! Giờ tính sao?”
“Trời ạ!”
“Hay chúng ta ăn quỵt!”
“Không được! Làm như thế là xấu, cha sẽ nghĩ gì nếu phát hiện?”
“Cấm chúng ta ra ngoài một tháng… thế thì muội chết mất.”
Thiên ngồi nghe lén mà cười một mình, hắn tiến đến chỗ hai nàng lân la làm quen: “Khi nãy ta có nghe hai người nói gì về Vạn Hợp Tông, Ta cũng đang trên đường tới đó.”
Thấy thằng này có vẻ cũng nhiều tiền, Như Hoa liền thay đổi 180 độ hiền thục trả lời: “Đúng vậy! Bọn ta đến đăng ký gia nhập Vạn Hợp Tông nhưng đến muộn, ủa chẳng phải Vạn Hợp Tông tuyển toàn nữ thôi sao ngươi đến đó làm gì?”
“Toàn nữ?” Thiên nhắc lại.
“Đúgn vậy! Họ không tuyển nam nhân, nghe nói nữ Tông Chủ hiện tại chỉ là tạm thời, Tông Chủ thực sự là nam nhân và đang bế quan tu luyện, nhanh sắc cực đỉnh body mê hoặc lòng người.” Như Hoa vừa miêu tả lại vừa trưng ra bộ mặt mê trai thấy mẹ.