Phần 90: Kiếm Tiền
Sáng hôm sau, Thiên mở mắt tỉnh lại khi Tiểu Cúc vẫn nằm ngoan ngoãn bên cạnh.
Hắn đưa tay gạt mái tóc đang che mặt nàng sang bên để chiêm ngưỡng nhan sắc động lòng người kia, khi ngắm nàng ngủ cảm giác sao bình yên đến lạ.
Rồi thì Tiểu Cúc cũng hé mi mắt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là ánh mắt trìu mến mà Thiên giành cho mình, nàng rướn cơ thể lên hôn vào má hắn rồi hỏi nhỏ: “Sao chàng nhìn ta dữ vậy?”
Thiên xoa đầu nàng, đưa tay ra sau nhẹ nhàng gãi lưng cho nàng rồi trêu chọc: “Ta đang tưởng tượng xem sau này con gái chúng ta xinh đẹp cỡ nào, chắc chắn là rất giống nàng.”
Nhắc tới chuyện con cái, Tiểu Cúc đỏ bừng mặt xấu hổ nép vào ngực Thiên không nói gì.
Thấy vậy Thiên càng muốn trêu nàng: “Nếu sau này nàng sinh con gái, ta sẽ để nó sống với chúng ta cả đời.”
“Ủa vậy chàng muốn con ở giá cả đời sao?” Tiểu Cúc lên tiếng phản đối.
“Ta chưa nói hết mà… trừ khi con bé tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Khi cả hai đang tâm sự, trong bụng của Tiểu Cúc đang dần có một sự kết tinh hình thành.
Tâm sự buổi sáng kết thúc, Thiên cùng Tiểu Cúc ra khỏi phòng đi tới vườn hoa. Hồ Tiên Phủ được Ngọc Diện lập ra chỉ với mục đích nghỉ ngơi sống nhàn hạ nên cũng chẳng có việc gì phải động chân động tay nhiều, tuy nhiên nơi này trồng vô vàn loài hoa và các loại thảo dược rất thích hợp giành cho những Luyện Dược Sư.
Thiên nhận ra đây là cơ hội hiếm có để lập ra một thế lực, hắn liền bàn bạc việc này với Tiểu Cúc và cũng được nàng ưng thuận.
“Sao? Chàng muốn mở một cuộc thi luyện dược?” Tiểu Cúc có hơi chút bất ngờ khi nghe Thiên bày tỏ hắn muốn tổ chức một cuộc thi đấu luyện dược.
“Đúng vậy… nhưng ta thấy nó hơi thiếu sót gì đó.” Thiên còn băn khoăn.
Tiểu Cúc suy nghĩ một lúc, nàng đưa ra ý kiến: “Ta thấy chàng nên tổ chức một cuộc đấu giá đan dược thì hơn, thứ nhất là vừa thể hiện được trình độ luyện dược thuật của chàng, luyện dược sư như chúng ta rất được trọng dụng nên sẽ có nhiều người của thế lực lớn đến dòm ngó và khả năng cao chúng ta sẽ được chiêu mộ.”
“Rồi sau đó…”
“Chẳng phải chàng muốn gây dựng một thế lực sao? Ai lại không muốn về phe một Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư chứ.”
Hơn một tuần sau…
Đường Hạ đang thong thả đi trên đường, đi song song hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng là Tiểu Đan bạn của Tiểu Cúc từ những ngày đầu xuất hiện.
Hai người đang đồng hành cùng nhau trên con đường về hướng tây. Đúng lúc này một tờ giấy thông báo bay tới rơi xuống chân Đường Hạ, hắn nhặt lên đọc qua thông tin: “Cuộc đấu giá quy mô lớn tổ chức tại Hồ Tiên Phủ, có đa dạng các loại đan dược cho đủ các thành phần cần sử dụng.”
Đúng lúc Đường Hạ đang cần một loại đan dược để trị thằng em trong quần khó bảo, hắn nổi hứng muốn đi liền quay sang hỏi Tiểu Đan: “A di đà phật, Tiểu Đan thí chủ thấy cuộc đấu giá này có hấp dẫn không?”
Tiểu Đan do dự giây lát, sau đó gật đầu: “Cũng được, đúng lúc ta cầm vài loại đan dược.”
Thế là cả hai tới Hồ Tiên Phủ theo chỉ dẫn, Hồ Tiên Phủ hôm nay náo nhiệt cực kỳ, mấy ngàn người tụ họp đông đủ ngồi kín những ghế ngồi được sắp xếp. Bọn họ tới vì đan dược, đan dược kể cả là loại Nhất Phẩm cũng phải bỏ ra không ít tiền để mua, lại có loại vô cùng hiếm nên đây là cơ hội tốt nhất để họ tìm đan dược cần thiết cho mình.
Thiên không quên khoản kinh doanh, hắn thuê người bán vé ở cổng vào, 1 đồng vàng cho một vé vào. Bên trong còn có rất nhiều hoạt động giải trí khác như bập bênh, đu quay, xóc đĩa, tá lả, những thứ này là Thiên mời lão Vương Khải tới hỗ trợ và đã đền cho lão một viên Tam Phẩm Đan Dược giúp tăng khả năng sinh dục.
Nhưng nơi kiếm tiền chính vẫn là sàn đấu giá, Đường Hạ và Tiểu Cúc sau khi nộp phí vào trong thì choáng ngợp trước sàn đấu giá được dàn dựng chỉnh chu và hoành tráng. Phía hai bên sân khấu còn được trang trí bằng vô vàn đóa hoa cúc vàng rực rỡ, Tiểu Đan vừa nhìn liền có cảm giác quen thuộc.
Khi mọi người vào vị trí xong xuôi, bên ngoài cũng hết bán vé vào khép cổng thì buổi đấu giá mới được bắt đầu.
Trụ trì buổi đấu giá không ai khác chính là Thiên, nhưng hắn không để lộ mặt thật mà đeo một chiếc mặt nạ bạc tinh xảo, vừa tinh tế vừa bí ẩn. Khi hắn bước lên sàn đấu giá thì nhận được tiếng vỗ tay của mọi người, hắn dang tay ra dùng khả năng khống hỏa của mình điều khiển hai ngọn lửa phóng lên không trung tụm lại rồi bắn ra tứ phía như pháp hoa thông báo buổi đấu giá chính thức được khai mạc.
“Xin chào mọi người, rất hân hạnh được gặp mọi người tại buổi đấu giá có một không hai này của chúng tôi… tôi là Đan Lâm kẻ được mời tới bởi chủ tịch đẹp trai của Hồ Tiên Phủ, như mọi người đã biết thì Luyện Dược Sư là một nghề vô cùng cao quý, họ được đào tạo bài bản một cách khắc nghiệt, và đan dược chính là thành quả của sự đào tạo khắc nghiệt đó.”
Một làn sóng bạo động nổi lên, mọi người hò hét phẫn nộ chửi bới Thiên vì ai ai cũng biết hôm nay tới vì đan dược.
Thiên ho khan nói tiếp: “E hèm! Tôi xin đi vào chủ đề chính luôn, đấu giá cũng có luật của đấu giá, khi chúng tôi giới thiệu tên của đan dược và công dụng của nó, mọi người không được ra giá chỉ khi tôi mời mọi người ra giá mọi người mới được ra giá. Thứ hai là trả giá phải chênh nhau ít nhất 10 đồng vàng, thứ ba là độ hiếm có của sản phẩm sẽ tăng dần theo từng vòng và nếu ai không đủ tài chính và quyết đoán thì xin mời về trước.”
“Những điều này đều ghi tên giấy thông báo mà con mẹ nó!”
“Dài dòng vãi linh hồn!”
“Con mẹ thằng kia nói lắm thế đuổi việc nó đi.”
Tiểu Cúc đứng trên lầu cao quan sát, nàng thầm khó chịu khi Thiên nói nhiều không vào vấn đề chính và bị mọi người mắng, nàng cũng không ưa những kẻ hay nói lan man không đi thẳng vào vấn đề chính, chẳng hiểu sao hôm nay Thiên lại lòi ra cái tính đó.
Thiên đứng chắp tay sau lưng gia dáng một người chững chạc dưới lớp mặt nạ, hắn hít một hơi rồi dùng phép thuật để khuếch đại giọng nói: “Bây giờ là đan dược được đấu giá đầu tiên, xin mời.”
Sân khấu bỗng thụt xuống một lỗ hổng ở giữa đường kính một mét, sau đó một giá đỡ chứa một viên đan dược bình thường dần chồi lên trước ánh mắt của mọi người.
Nhìn phát minh vượt thời đại của mình, Thiên tấm tắc tự mãn sau đó dùng giọng nói được khuyếch đại giới thiệu với tất cả mọi người loại đan dược trên giá đỡ.
“Mọi người cũng đã nhìn thấy, đan dược đầu tiên được đưa ra đấu giá chỉ là Nhất Phẩm Đan Dược.”
Nghe nhất phẩm, nhiều người trề môi không thèm ngó, thậm chí còn có người buông lời khó nghe: “Tưởng gì, hóa ra chỉ là một đan dược nhất phẩm. Ta bỏ 20 đồng cũng mua được chẳng cần tranh đoạt với bất kỳ ai.”
“Hồ Tiên Phủ bấy lâu nay thường có hành tung rất kín kẽ, thường thì không hề giao du với bên ngoài… xem ra tài nguyên không có cũng là điều đương nhiên.”
“Haha… ta còn tưởng tới đây được ngắm nhan sắc của Ngọc Diện Hồ Ly nổi danh khắp vùng, ai ngờ nhàm chán quá.”
Thiên không thể nghe hết những tiếng bàn tán bình phẩm nhưng hắn chắc rằng bọn họ đang chê bai hắn và cả cái giải đấu giá này, nhưng những điều hắn nói ra tiếp theo khiến mọi người im bặt lắng nghe.
“Ta biết nhất phẩm đan dược đối với một số người không còn tác dụng nữa, nhưng đây là loại đan dược cực hiếm có tên Thoái Cốt Đan. Công dụng giúp những người từ cảnh giới luyện khí tầng 10 đột phá lên Kết Đan Sơ kỳ, với những ai đã qua đẳng cấp này thì không nói còn đối với những người muốn trở thành cường giả nó như một báu vật.”
Lúc đầu chưa nghe công dụng của nó, mọi người còn xem thường. Nhưng giờ thì khác, có rất nhiều người ở đây đang có tu vi luyện khí tầng 10 mãi không thể đột phá, giờ chỉ cần một viên đan dược nhất phẩm sẽ giải quyết được vấn đề đó thì bỏ ra một khoản tiền nó cũng không phải vấn đề.
Thấy mọi người im lặng chờ đợi lời nói của mình, Thiên lên tiếng: “Giá khởi điểm của Thoát Cốt Đan là 100 đồng vàng, mời mọi người trả giá cao hơn.”
“Ta trả 300 đồng vàng!”
Một ông lão béo tròn phúc hậu hét giá.
“Ta trả 400 đồng vàng…”
“Đừng hòng giành của ta… ta trả 1000 đồng vàng.”
Mọi người đều nhìn về phía người vừa nổ giá, là một hòa thượng đầu trọc lốc nhìn khá tuấn tú và hiền lành.
“Đường Hạ!” Thiên rất nhanh nhận ra người này, hòa thượng mà hắn gặp khi ở Hoa Tộc.
“Vị hòa thượng kia trả 1000 đồng vàng, ai trả giá cao hơn không?”
“1000 Đồng vàng lần thứ nhất!”
“1000 Đồng vàng lần thứ hai.”
Mọi người tuy có thèm khát viên đan dược này nhưng nó chưa tới giá 1000 đồng vàng nên họ không giám trả cao hơn chính vì thế Đường Hạ là người có được món đấu giá đầu tiên.
Giá đỡ thụt xuống phía dưới rồi nhanh chóng chồi lên lần nữa, thay thế bằng một giá đỡ lớn hơn với ba viên đan dược.
“Món tiếp theo, cả ba viên đan dược này đều là nhất phẩm đan cao giai. Tuy cũng chỉ là nhất phẩm nhưng lại có công hiệu bổ trợ lẫn nhau, giúp người tu luyện công pháp hỏa thuộc tính tăng tiến sức mạnh.”
Sau khi nghe giới thiệu, những người chủ tu hỏa hệ đều liếm mép thèm thuồng. Để khống hỏa một cách hoàn hảo không phải chuyện đơn giản, đối với người thường có thể mất từ 5 tới 10 năm. Tuy nhiên nếu có được ba viên đan dược này thì thời gian sẽ được rút ngắn đi rất nhiều.
“Giá khởi điểm 500 đồng vàng! Mời trả giá cao hơn.”
Ngay lập tức, những người có tu vi từ Kết Đan Sơ kỳ đến Kết Đan Viên Mãn đều đồng loạt nổ giá: “Ta trả 700 đồng vàng!”
“Tính hớt tay trên của ta sao? 1100 Đồng vàng.”
“Có con c… c tao trả 3000 đồng vàng”
Buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi, những loại đan dược từ tam phẩm trở xuống việc luyện chế đối với Thiên và Tiểu Cúc không hề khó, nguyên liệu trong Hồ Tiên Phủ lại dư thừa nên việc đấu giá những đan dược này vô cùng có lãi.
Buổi đấu giá đầu tiên kết thúc với tổng cộng 13 món được bán đi. Thu lại 20000 đồng vàng, tuy không như mong đợi nhưng cũng là số tiền khá ổn cho buổi đầu tiên.
“1 Đồng vàng bằng 10.000 VNĐ, 20000 đồng vàng tương đương 200 triệu, mình giàu rồi… haha!” Thiên vừa tính nhẩm vừa cười thầm như điên.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ai nhà gần có thể về còn ai nhà xa hoặc như Đường Hạ và Tiểu Đan thì thuê phòng ở đây để ngủ qua đêm tới mai tham gia buổi đấu giá lần 2.
Mục đích Đường Hạ mua bằng được Thoát Cốt Đan là để cho Tiểu Đan, sau khi bị tên yêu quái kia bắt đi thì Tiểu Đan bị hút hết pháp lực trở lại thành một bông hoa tường vi mọc bên bìa rừng. May mắn thay Đường Hạ trong lúc đi giảng kinh kiếm cơm thì gặp và đem nàng theo. Trải qua 2 năm trời thì nàng cũng dần tu luyện lại và có hình dạng con người nhưng chỉ duy trì được nửa ngày.
Đúng lúc Tiểu Đan cần bổ trợ để đột phá trở lại tu vi năm xưa nên Đường Hạ nắm bắt cơ hội cho nàng.
“Thí chủ uống nó vào đi, ta giúp thí chủ vận công.”
Đường Hạ ân cần nói, hắn đem viên Thoái Cốt Đan kia đặt trước mặt Tiểu Đan. Tiểu Đan ánh mắt phức tạp nhìn viên đan rồi nhìn Đường Hạ cảm động nói: “Mặc dù tỷ lệ thành công không cao nhưng vẫn cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi giúp đỡ thì có lẽ ta đã bị thú hoang dẵm nát trong rừng rồi.”
Đường Hạ chắp tay: “A di đà phật, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Thí chủ tuy không phải con người nhưng cũng là một sinh linh lại có tấm lòng thiện lương nhân hậu, giúp thí chủ là việc mà người xuất gia như ta nên làm.”
“Đường Hạ ta hỏi ngươi!” Tiểu Đan tay khẽ bấu vào vạt áo mình, giọng điệu có gì đó kiêng dè.
“Thí chủ cứ hỏi.”
“Ngươi… ngươi đã từng nghĩ muốn phá giới chưa, trưởng thành rồi kết hôn sinh con đẻ cái.”
“A DI ĐÀ PHẬT… A DI ĐÀ PHẬT TỘI LỖI TỘI LỖI.” Đường Hạ vội chắp tay niệm.