Phần 9: Bạch San San
“Có vấn đề về đầu óc? Người định đưa ta vào chỗ chết sao?” Thiên e dè hỏi, hắn mường tượng đến cảnh người kia chẳng may nổi điên rồi đập hắn ra bã do đầu óc không được bình thường.
Để đến gặp người kia, Thiên phải tìm một lầu xanh nổi tiếng của Quất Lâm Thành, lầu Tiểu Cô Nương. Là một lầu xanh nổi tiếng về nội thất, phục vụ, nhân viên ngon ngọt tươi mát, ngoài ra điểm thu hút lớn nhất của nơi này chính là một kỹ nữ tên Bạch San San, nhan sắc tuyệt trần cùng một thân trinh trắng với châm ngôn sống của một kỹ nữ chuyên nghiệp – Bán nghệ không bán thân.
Dạo chơi quanh đường phố đến tận khuya, Thiên cùng Tiểu Cúc dắt tay nhau về nhà, Trong ánh đèn mập mờ của buổi đêm chẳng hiểu sao Thiên có cảm giác Tiểu Cúc thực sự thu hút. Chợt một bóng đen từ trên trời lao xuống hất văng Thiên ra xa hàng trăm mét rồi mang Tiểu Cúc đi trước vô vàn ánh mắt của người đi đường, họ thấy nhưng cũng đồng dạng không thể làm gì hơn ngoài việc bàn luận.
“Bắt cóc người ngay giữa thanh thiên bạch nhật kìa… báo cảnh sát!”
“Lấy đâu ra cảnh sát? Người vừa rồi hình như là… người của Phủ Hồ Tiên.”
“Phủ Hồ Tiên sao? Chưa nghe qua.”
“Thì là Phủ Hồ Tiên đó, một thế lực cực kỳ bá đạo tại vùng này, thành viên không dưới 200 yêu quái toàn là cấp Kết Đan trở lên. Người đứng đầu là một yêu quái – chính xác hơn là một yêu nữ hóa hình từ Hồ Ly, có nhiều tin đồn tổ tiên của ả từng cặp kè với Đại Yêu Ngưu Ma Vương, rồi khiến Thiết Phiến Công Chúa suýt bỏ mạng trong tay Tôn Ngộ Không.”
“Nhưng không phải mấy truyện đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?”
“Nửa là thật nửa là truyền miệng, còn việc của 1 vạn năm trước thì ai mà xác minh cho được. Nhưng tất cả những gì về Yêu Quái, Thần Tiên, Phật Tổ, Bồ Tác đều là thật còn gì nữa.”
Sau khi bị đánh bay xa hàng trăm mét, Thiên gượng dậy trong đống gạch đá khi nãy hắn đâm vào, cũng may là bản thân đã Luyện Khí Tầng 3 nếu không là người thường có lẽ đã bỏ mạng. Nhưng hắn không bận tâm đến thương thế của mình mà lao ra vị trí ban nãy hắn cùng Tiểu Cúc đứng, không thấy nàng đâu thì mặt hắn đại biến. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị hóa điên chửi rủa thì Tiểu Hồng ngồi trên vai lên tiếng trấn an: “Đừng nóng vội, người của Phủ Hồ Tiên không hại người đâu. Chắn kẻ kia muốn ngươi tới đó một chuyến rồi.”
Long nghiến răng: “Tiểu Cúc đâu phải người, nàng ấy là Hoa Yêu, nàng ấy nhất định gặp nguy hiểm.” Hắn siết chặt tay, Tiểu Cúc là Kết Đan cảnh giới mà còn chẳng thể chống cự trước tay kẻ áo đen kia thì một tên bèo nhèo Luyện Khí tầng 3 như hắn mình chỉ có nước lót đít cho kẻ đó ngồi mà thôi. Cảm giác bất lực bao trùm lấy Thiên, việc không thể che chở cho người yêu hóa ra có cảm giác như vậy.
Nhưng Tiểu Hồng lên tiếng giúp hắn yên tâm phần nào: “Không phải lo, Yêu Quái với nhau thì làm gì được nhau chứ, mau tới lầu Tiểu Cô Nương tìm Bạch San San đi.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tay-du.html
Là nơi hội tụ nhiều tay chăn rau sạch máu mặt nhất Quất Lâm Thành và những vùng lân cận, lầu Tiểu Cô Nương mỗi ngày tiếp đón hàng trăm khách khác nhau. Những kỹ nữ ở đây hầu hết đều có nhan sắc và thân hình nóng bỏng. Một thiếu niên 16 tuổi có gương mặt đẹp trai nhưng gầy gò ốm yếu đang tiến vào, hắn là Thiên. Trước lời mời chào khách của một vài kỹ nữ, Thiên bị kéo tới một bàn gần đó và được một kỹ nữ khá xinh hầu chuyện.
Mỗi kỹ nữ đều cầm trên tay một chiếc khăn lụa mỏng với nhiều màu khác nhau, vừa để đánh dấu thứ tự trên dưới vừa để làm duyên khi gặp khách hàng. Trang phục của họ cũng gần như tương đồng nhau với kiểu váy mỏng dài và áo hở ngực.
Kỹ nữ kia nhìn lướt qua Thiên đánh giá thầm: “Mặt đẹp trai như nam thần vậy mà cơ thể lại yếu nhược, có khi còn bị yếu sinh lý, xem ra hôm nay xui cho mình rồi.”
Kỹ nữ kia trong lòng chê bai nhưng ngoài không thể hiện vì đó là quy tắc, một nụ cười lẳng lơ hiện trên khuôn mặt dâm đãng nói: “Vị thiếu niên trẻ tuổi này, muốn cùng ta uống rượu hay là lên phòng tâm sự?”
Thiên không có mấy hứng thú với gái ngành nên cũng chỉ gật đầu tạm nói: “Ta không biết uống rượu, thôi thì lên phòng tâm sự vậy.”
Thế là cả hai kéo nhau lên lầu 3, kỹ Viện thì đặc sản vẫn là gái đẹp, đi dọc hành lang mà Thiên gặp tới không dưới 50 kỹ nữ nhan sắc cũng thuộc dạng ưu nhìn, kỹ nữ đang dẫn hắn lên lầu 3 thì là xinh nhất trong những người vừa gặp. Giờ hắn mới chịu để ý tới cặp mông tròn lẳn kích dục của nàng đung đưa theo nhịp đi dưới lớp váy mỏng và quần lọt khe.
Lầu 3 là dành cho khách hạng bình dân, Thiên bị kéo vào trong một căn phòng tối mờ ảo ánh nến lung linh, một chiếc giường gỗ rộng rãi chắc chắn tha hồ mà diễn đủ 72 tư thế. Thiên hiện tại không biến hình mà dùng nhân dạng thật của mình vì một số lý do hợp lệ.
Trước chiếc giường rộng rãi, kỹ nữ kia nhẹ nhàng nằm xuống rồi mời gọi: “Nào! Qua đây hai ta cùng tâm sự.”
Thiên không phải bê đê, chym hắn đã dựng đứng từ lúc nào và phải lấy tay che lại cho đỡ quê, mục đích vào đây không phải để chịch xoạc nhưng mà cứ như thế này thì hắn sẽ phá giới mất.
Đột nhiên kỹ nữ kia chuyển giọng: “Thôi được rồi không cần vòng vo tam quốc nữa, cậu vào đây tìm Bạch San San đúng không?”
Thiên giật mình hỏi: “Ai nói vậy?” Trong lòng thầm đề phòng kỹ nữ này.
Kỹ nữ kia cười thê lương: “Haha… ngươi không cần chối cãi làm gì, ta là Bạch San San đây! Mau thả Tam Thánh Mẫu ra để ta cùng nàng nói chuyện.”
“Ặc! Tam Thánh… Thánh Mẫu nào?” Thiên khó hiểu, nhưng sau một giây liền hiểu ra nhưng miệng bị gì đó dính chặt vào nhau không thể mở ra. Đúng lúc này Tiểu Hồng bay ra và đối diện với kỹ nữ kia, hai người dùng ánh mắt vừa thù địch vừa thân quen nhìn nhau. Thiên đứng ngoài hóng hớt.
Bạch San San khẽ gõ nhẹ ngón tay lên thành giường, lập tức căn phòng biến đổi thành một nơi sa hoa lộng lẫy như một cung điện làm Thiên lác cả mặt định hét lên nhưng không hét được do miệng dị dính chặt. Mắt Thiên muốn lòi ra khi nhìn đi nhìn lại Bạch San San đã trở thành một người khác, nhan sắc xinh đẹp gấp bội lúc nãy, kèm theo một bộ y phục trắng muốt như mây trời, tinh khôi và thánh khiết, khuôn mặt nàng phải nói cực kỳ xinh đẹp nhất là ở đôi mắt như muốn hớp hồn người đối diện. Một dòng máu từ mũi tự động chảy xuống cằm mà Thiên không hề hay biết.
Sau khi trở lại nhan sắc thực sự của mình, Bạch San San nhìn Tiểu Hồng nói: “Bộ dạng của ngươi kìa, sao lại thành ra như vậy?”
Tiểu Hồng đáp: “Không phải chuyện quan trọng, nhờ tên nhóc này thì nó sẽ nhanh chóng trở lại như cũ thôi.”
“Ngươi gây họa chưa đủ sao? Lần trước đã hại chết cả Lục Nhĩ với Linh Minh rồi, lần này lại muốn bày trò gì nữa, không lẽ Tam Giới này có thù với ngươi?” Bạch San San giọng nói ngọt ngào nhưng mang phần chua xót nói.
Tiểu Hồng nhỏ bé vẫy khoanh tay trước ngực, ánh mắt không một tia cảm xúc phất tay một cái làm cho tai Thiên như có gió bão nổi lên không nghe thấy gì hết. Hai người nói thêm mấy cây rồi Bạch San San gật đầu, Tiểu Hồng cũng gật đầu rồi mọi thứ trở về như cũ, căn phòng trở lại là cái giường ngủ với ánh đèn mờ ảo. Thiên cũng lập tức mở miệng được và nghe được, nhưng cuộc hội thoại giữa hai nàng hắn không nghe thấy gì cả chỉ tới đoạn Lục Nhĩ và Linh Minh bị ai đó hại chết. Thiên tính hỏi cho ra nhẽ thì đã không kịp, Tiểu Hồng biến đi đâu mất tiêu còn hắn thì được Bạch San San giao phó một việc.
Bạch San San không còn nét bi ai nữa, thay vào đó là nét niềm nở như lúc Thiên mới tiến vào đây nói: “Ngươi vừa rồi chắc cũng nhìn thấy dung mạo thật của ta?”
Thiên gật đầu.
Bạch San San nói tiếp: “Ngươi sẽ không nói cho ai biết về bí mật này phải không?” Kèm theo câu nói là ánh nhìn sắc bén, khi đó Thiên tự nhiên rùng mình vì cảm nhận được một nỗi sợ vô hình mạnh mẽ mà Bạch San San tỏa ra, nếu nàng không phải Thần Tiên thì cũng là Đại Yêu bởi sức mạnh áp đảo ngay từ đầu mà chưa cần thể hiện. Sức mạnh của ánh mắt.
Thiên chẳng thể phản kháng, chỉ có thể gật đầu nghe theo.
“Tốt lắm! Nhận lấy tấm bản đồ này rồi theo hướng dẫn trong đó mà hoàn thành, kết quả nhận lại sẽ không làm ngươi thất vọng.” Bạch San San phất nhẹ tay, một tấm bản đồ bằng da thú hiện ra rơi vào tay Thiên.
Thiên nhà ta nhìn trăn trối vào tấm bản đồ, sau đó ngước mặt hỏi: “Ô ta tưởng ngươi sẽ giúp ta?”
Bạch San San cười nhẹ: “Ta giúp rồi đó, tấm bản đồ trong tay ngươi rồi giờ thì tự sinh tự diệt đi. Ngươi là người mà Tam Thánh Mẫu chọn, chứng minh ngươi xứng đáng đi.”
Vù một cái, Thiên đầu óc quay cuồng và khi tỉnh táo lại thì đã thấy mình ở ngoại thành, vùng tiếp giáp với một cánh rừng u tối và chết chóc. Thiên có hơi run nhưng nghĩ tới Tiểu Cúc, hắn cần hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch San San giao cho thì mới có cơ hội cải thiện cơ thể bởi nếu không với cái cơ thể ốm yếu này hắn sẽ mãi ở Luyện Khí tầng 3, lúc đó thì chỉ có nước chết thêm lần nữa để mong xuyên không thành thiên tài mà thôi.
Mục tiêu đặt ra ngay hiện tại là hoàn thành các nhiệm vụ mà Bạch San San để mong nàng ta giúp mình cải thiện cơ thể, cải thiện cơ thể xong thì tới Phủ Hồ Tiên cứu Tiểu Cúc trước khi con mụ hồ ly nào đó đầu óc không bình thường hãm hại. Mục tiêu đã được đặt ra, giờ thì Thiên cầm tấm bản đồ trên tay tiến thẳng vào cánh rừng âm u. Trên tấm bản đồ lúc này hiện diện hai điểm sáng cùng toàn bộ diện tích bao quát ru rừng, hai điểm sáng một màu xanh một màu đỏ, màu xanh là Thiên còn màu đỏ là điểm mà hắn cần tới.
TA LÀ DƯƠNG BẤT THIÊN…
TA TỚI ĐỂ THIẾT LẬP LẠI TRẬT TỰ CỦA TAM GIỚI…
CÁC NGƯỜI KHÔNG THỂ NGĂN CẢN TA…
CÁC NGƯỜI CHỈ CÓ THỂ PHỤC TÙNG…
ĐẾN LÚC NÀO ĐÓ… MỌI TỒN TẠI ĐỀU PHẢI QUỲ GỤC DƯỚI CHÂN TA…
Thiên bước từng bước vào sâu trong rừng, theo bản đồ chỉ đường thì ngay phía trước hắn là một con suối nhỏ. Chợt một đốm sáng màu vàng đang tiến tới với tốc độ cực nhanh. Trước khi đi, Bạch San San có đôi lời dặn dò với Thiên: “Đây là tấm bản đồ đặc biệt, ta tặng nó cho ngươi, muốn biết nó đặc biệt thế nào thì tự ngươi phải tìm ra.”