Phần 88: Bên Nghĩa Bên Tình
Một tuần sau…
“Phu quân… phu quân!” Tiếng gọi lánh lót của Ngọc Diện, nàng khoác trên mình bộ y phục mỏng manh trễ vai cực kỳ gợi cảm, dáng đi vội vã hấp tấp xuyên qua hành lang tìm kiếm tung tích của Thiên.
Thiên lúc này vừa hành sự với Ái Vân xong, hắn để nàng nghỉ ngơi còn bản thân thì đang đứng ngắm cảnh rừng núi qua cửa sổ.
Chợt cách cửa khẽ mở ra, Ngọc Diện bẽn lẽn ghé đầu vào nói: “Phu quân… chàng đi với ta một chút!”
Thiên quay lại, hắn nở nụ cười rồi nhìn sang Ái Vân đang ngủ rồi vẫy tay gọi Ngọc Diện vào. Được sự đồng ý của Thiên, Ngọc Diện bước vào tiến đến cầu khẩn: “Phu quân phu quân… ta có chuyện muốn nói, chỉ hai chúng ta.”
“Chuyện gì vậy!”
Thiên và Ngọc Diện dắt tay nhau rời đi, khi ra đến ngoài cửa thì Ngọc Diện nhón chân lên ép Thiên vào tường rồi hôn say sưa lên cổ Thiên, vừa hôn vừa nói: “Ta nhớ chàng quá!”
Thiên bật cười: “Ngọc Diện nàng thật là dâm, mới tối qua xong giờ lại nữa rồi.”
Ngọc Diện bĩu môi đáng yêu ủy khuất: “Tại chàng chứ ai, người ta là Hồ Ly mà!”
Vừa nói Ngọc Diện vừa nhảy tót lên quặp chân ngang eo Thiên, hai tay vòng qua ôm cổ hắn rồi từ từ hiến dâng môi lưỡi thơm ngọt.
Thiên không thể chối từ, hắn đỡ lấy bờ mông tròn của mỹ nhân, tay kia ôm eo nàng rồi cả hai trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Đôi tai Hồ Ly của Ngọc Diện thường ngày dựng đứng nhưng mỗi khi gặp Thiên đều cụp xuống một cách tự nguyện, đây là biểu hiện của sự phục tùng tuyệt đối mà Hồ Ly giành cho người nàng ấy trao thân gửi phận.
Chợt Thiên cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, hắn rời môi Ngọc Diện rồi quay lại thì tái mặt khi Tiểu Cúc đang lạnh lẽo bước đến.
“Hay lắm Ngọc Diện, ta bảo ngươi đi gọi chàng tới ngắm hoa cùng ta, ngươi lại lợi dụng thời cơ để ôm ấp chàng!” Tiểu Cúc lạnh lẽo nói.
“Á phu quân cứu ta!” Ngọc Diện bấu chặt lấy Thiên ré lên, miệng thì cười gian nhìn Tiểu Cúc như để trêu tức.
Tiểu Cúc nhìn thấy hành động đó thì giận đỏ mặt, rõ ràng là Ngọc Diện đang cố ý tỏ ra yếu đuối đáng yêu để được Thiên cưng chiều, điều mà bản thân nàng không thể làm được, đúng là gian xảo như Hồ Ly.
Đứng trước tình thế khó xử, Thiên còn chưa biết xử lý ra sao thì đột nhiên một tiếng báo động khiến hắn chú ý, cả Ngọc Diện và Tiểu Cúc cũng bỏ qua xích mích sang một bên mà cùng hướng mắt ra bên ngoài nơi có một đoàn người đang tiến đến.
“Chuyện gì thế?” Tiểu Cúc nghi hoặc hỏi.
“Không biết!”
Ngọc Diện cúi đầu tụt xuống khỏi người Thiên, nét mặt nàng buồn bã hẳn đi rồi nói: “Bọn họ đến tìm ta… ta phải đi rồi!”
Ngọc Diện kéo vai áo lên, đi ra phía trước ban công nhìn xuống bên dưới nói tiếp: “Những người đó là cha ta phái đến, cứ ba năm họ lại đến một lần để thuyết phục ta trở về. Đây là lần cuối và lần này nếu ta không trở về họ sẽ san bằng Hồ Tiên Phủ.”
Thiên nhìn xuống, nơi phía trước cổng có rất nhiều người ăn mặc đồ lông thú. Một chiếc kiệu sang trọng được hơn mười người vác lên đã được hạ xuống, bên trong có một người thanh niên bước ra. Là một thanh niên tuấn tú phi phàm, tay phe phẩy chiếc quạt giấy, thân mặc y phục xám tro.
Thiên nhíu mày: “Nếu phản kháng thì sao?”
“Phản kháng? Ý chàng là giao thủ với bọn họ?” Ngọc Diện hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ giao thủ với một người, nhìn tên áo xám kia chắc là thiên tài kiệt xuất mà cha nàng phái tới để tăng khả năng thuyết phục nàng trở về!”
Tiểu Cúc gật gù hiểu ý Thiên, Ngọc Diện lo lắng ra mặt: “Tên đó tới đây lần thứ 3 rồi, chắc chắn cha ta muốn đem ta về bằng được.”
Lúc này ở trước cổng, người của Hồ Tiên Phủ thấy người của Hồ Tộc đến thì kiêng kị ra mặt, không cần lệnh của Ngọc Diện mà tự động mở cổng cho nhóm người kia tiến vào.
Nhóm người kia chủ yếu là tùy tùng, còn nhóm chiến binh bảo vệ thanh niên kia chỉ có 10 người. Nhưng 10 người này không đi dưới đất mà bay lơ lửng hai bên kiệu chứng tỏ tu vi không dưới Kim Cang cảnh.
Đoàn người cứ thế kéo vào trước sân chính điện, người thanh niên áo xám phe phẩy cây quạt giấy trên tay miệng nở nụ cười thân thiện: “Cảnh sắc vẫn như vậy, xem ra chuyến này dễ dàng rồi đây.”
Cánh cửa chính điện mở ra, Ngọc Diện trong bộ y phục chỉnh tề bó sát quyến rũ, chân ngọc bước ra cất tiếng chào hỏi: “Mấy năm không gặp, xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ?”
“Còn nàng vẫn vậy, chưa hề động tâm với ta.” Thanh niên kia đáp, hắn tiến lên một bước để thu hẹp khoảng cách giữa nàng và hắn.
Ngọc Diện cũng lùi lại một bước để tránh né, nhìn từ xa Thiên không chịu nổi cái cảnh nữ nhân của mình bị nam nhân khác tán tỉnh, hắn siết chặt nắm tay lại rồi quay lưng bỏ đi. Thấy Thiên tức giận bỏ đi Tiểu Cúc và Ái Vân cùng nhìn nhau khó hiểu không biết tên này muốn làm gì.
Ái Vân nhìn thiếu niên áo xám đánh giá một lượt: “Xem ra tên này cũng thuộc Hồ Ly tộc, đeo bám Ngọc Diện nhiều năm nhưng không có kết quả! Nhìn ngoại hình cũng ổn, tu vi chắc không dưới Địa Nguyên cảnh.”
Tiểu Cúc lo lắng: “Vậy Thiên gặp khó rồi!”
Ái Vân khoác vai Tiểu Cúc như chị em thân thiết mỉm cười khích lệ: “Ngươi lo cái gì, hắn chẳng phải cũng có tu vi Địa Nguyên Sơ kỳ sao? Đối với những kẻ chênh lệch ít như vậy ta tin Thiên sẽ nắm chắc phần thắng.”
Tiểu Cúc gật gù, nỗi bất an trong lòng giảm xuống phần nào nhưng mũi nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể của Ái Vân bèn đỏ mặt nhắc khéo: “Hừm hừm… ta thấy tỷ nên đi tắm rồi thay y phục đi, toàn là mùi đó không à!”
Ái Vân ngẩn ra, tự ngửi thì cũng đỏ mặt xấu hổ: “Chết cha đêm qua làm nhiều quá quên mất!”
Nói rồi nàng tung tăng chạy vào phòng tắm trút bỏ hết y phục để ngâm mình trong bồn tắm.
Tiểu Cúc vẫn đứng quan sát bên dưới, lúc này Ngọc Diện và thanh niên kia đã đi vào trong phòng khách còn 10 tên bảo vệ kia chia nhau ra đứng mỗi người một chỗ, một tên trong lúc nhìn xung quanh đã nhìn lên trên và bắt gặp Tiểu Cúc đang đứng trong phòng nhìn ra, hắn nhíu đôi lông mày lại tỏ vẻ nghi ngờ điều gì đó.
Tiểu Cúc sau vài giây đấu mắt với tên đó thì cũng quay lưng tránh khỏi tầm mắt hắn, nàng kép cửa lại kéo rèm rồi nhanh chóng xuống dưới hóng tình hình.
Ngọc Diện và thanh niên kia cùng một vài người khác đang nói chuyện với nhau, thanh niên kia bắt chuyện trước: “Xem ra cuộc sống tại nơi này cũng tốt với nàng!”
Ngọc Diện vô cảm đáp: “Tất nhiên rồi, ngươi nhận ra điều đó thì nên quay về tốt hơn.”
Thanh niên cười nói: “Ta tới không phải để thuyết phục nàng trở về… mà là tới hỏi xem nàng có cần người bầu bạn không? Nếu được sự cho phép của nàng thì ta nguyện ý làm người đó.”
Ngọc Diện nhíu mày, không ngờ rằng tên này cũng bám dai như đỉa, không tán được thì bày trò mưa dầm thấm lâu, định mặt dày ở lại đây tới cùng.
Ngọc Diện không dám từ chối thẳng thừng mà hỏi ý: “Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?”
Thiếu niên kia nét mặt hơi căng, nhưng rất nhanh thu liễm lại đứng dậy phe phẩy cây quạt trên tay nói: “Hiện giờ tình hình trong tộc không được tốt cho lắm, các trưởng lão đang âm thầm đấu đá lẫn nhau trong đó có cả cha ta và cha nàng.”
Nói đến đây, thanh niên thấy nét mặt Ngọc Diện dãn ra thì nói tiếp: “Cha nàng hiện tại đang bị 5 trưởng lão còn lại gây khó dễ, cha nàng có cầu cứu cha ta chống lưng bởi cha ta là Đại trưởng lão. Cha ta cũng đã đồng ý với điều kiện… đem nàng gả cho ta!”
Thiên đứng sau bức tường nghe lén, hắn lập tức bóp vỡ chiếc cốc trên tay.
“Tình hình của cha ta thế nào? Người vẫn khỏe chứ?” Ngọc Diện lo lắng ra mặt hỏi, nàng tuy đối với người cha nghiêm khắc của mình vô cùng cứng đầu nhưng lại vô cùng thương cha, nay nghe tin cha gặp khó thì không khỏi thương xót muốn quay về gặp cha, nhưng nếu quay về thì cũng là chấp nhận hôn ước này.
Thanh niên kia biết là đang lấy được lòng tin của Ngọc Diện, hắn đáp: “Bá phụ vẫn ổn, ta còn nói là người đừng lo lắng để đích thân ta tới gặp nàng. Nếu nàng nguyện ý theo ta về thì tốt cho cả hai còn nếu nàng không chịu thì ta sẽ ở lại đây, nhưng ở lại đây cũng chính là mất liên lạc với tộc nhân và không nắm được tình hình bên trong, ai sống ai chết cũng không biết.”
Một tên lính hộ vệ của thanh niên kia cũng đứng ra nói giúp cho công tử của mình: “Xin tiểu thư suy nghĩ kỹ, hiện tại chỉ có hai nhà liên kết lại mới chống lại được các trưởng lão khác bằng không hậu quả rất khó lường.”
“Ta…” Ngọc Diện không thể từ chối quay trở về, cha nàng có thể gặp nguy hiểm nếu như hắn nói thật. Nhưng hắn nói dối thì sao? Làm sao nàng biết hắn nói thật hay nói xạo!
Nếu hắn nói thật rằng tình hình trong tộc đang loạn, nàng và hắn cần hôn ước đó để làm uy thì cả đôi bên cùng có lợi. Nhưng nếu hắn nói xạo thì một khi nàng quay trở về là vĩnh viễn không thể quay lại đây nữa, những người nàng quen biết cũng sẽ không còn được gặp nữa.
Biết chắc Ngọc Diện không dễ bị lừa, thanh niên kia lấy trong người ra một thứ làm tin: “Đây là miếng ngọc bội của cha nàng, ngài ấy sợ nàng sẽ không tin những gì ta nói nên giao nó cho ta hòng khi nàng nghi ngờ đem ra đối chứng.”
Ngọc Diện chỉ cần nhìn qua một lượt là biết ngọc bội kia là thật, tức là hắn không lừa nàng.
Đúng lúc này, Tiểu Cúc mặc trang phục người hầu bước ra trên tay hưng một khay đựng 10 tách trà. Nàng từ từ bưng lên từng vị trí của từng người một rồi lui xuống, nhưng cử chỉ uyển chuyển cùng thao tác thành thục của nàng không thể thoát khỏi ánh mắt của thanh niên kia, hắn chỉ nhìn qua cũng biết nàng không phải người hầu thực sự. Lại còn sở hữu nhan sắc không hề thua kém Ngọc Diện nên càng làm hắn nghi ngờ.
Ngọc Diện thấy vậy bèn giải thích: “Đó là tỷ muội kết nghĩa của ta, sao nàng đẹp lắm đúng không!”
Thanh niên kia chỉ cười nhạt đáp: “Nhan sắc rất tốt, ta ngửi thấy mùi hoa trên người nàng ta… đoán không lầm thì là Yêu Hoa.”
Tiểu Cúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền lui xuống rồi nấp sau bức tường nơi Thiên đang đứng sẵn, hắn hỏi: “Sao rồi?”
Tiểu Cúc gật đầu: “Xong cả rồi, chỉ chờ hắn dính câu thôi.”
Thiên xoa cằm nói: “Tên đó xem ra đầu óc không hề đơn giản.”
Thường thì những nhân vật nam xuất hiện với vai trò cướp bồ Main hay kẻ phản diện thì thường rất một màu, thường là bọn ngụy quân tử rất óc bã đậu, hoặc là nổ to vì gia thế khủng phía sau, được miêu tả rất ngầu lòi cho tới khi bị Main bón cho đầy mồm hành. Tuy nhiên đây không phải là nơi những thằng như thế lộng hành, ngươi có gia thế khủng, có là thiên tài mà không có đầu óc thì rất dễ bị ám toán ngay từ lúc mới phát triển. Chỉ có những thằng ngu đi nổ to rằng ông bà già tao lo hết để rồi đến lúc trốn sau ông bà già thật, thế mà xứng đáng làm thiên tài hay đối trọng với Main sao?
Thanh niên áo xám kia tên là Hồ Chu Thông, hắn năm nay 21 tuổi, tu vi Địa Nguyên Viêm Mãn có thể tùy lúc thích hợp độ kiếp lên Kim Cang. Bản thân là một Kim Khí Sư thiên tài, gia thế đứng đầu Hồ Tộc tại Yêu Giới. Nếu hắn muốn thì hàng vạn nữ nhân nguyện theo hầu hạ nâng khăn sửa túi nhưng hắn chỉ nhìn trúng một người đó là Ngọc Diện.
Để cho Ngọc Diện suy nghĩ một lát, một lát sau Chu Thông đề nghị: “Nàng cứ suy nghĩ cho kỹ đi, sáng mai đưa ra ý kiến là được, ta biết nàng rất hiếu thảo.”
Câu nói này như muốn nhắc khéo về tình hình của cha nàng, Ngọc Diện tay thon khẽ siết chặt, môi mỏng cắn vào nhau do dự.
Đứng phía sau bức tường nghe lén, Thiên cũng rất tức giận vì kế hoạch hạ độc sẽ bất thành. Hắn cứ nghĩ bản thân đọc nhiều truyện xem nhiều phim nên hiểu rõ về những nhân vật kiểu như Chu Thông nhưng hắn đã lầm, Chu Thông thay vì tới dùng vũ lực hay khổ nhục kế thì lại có một lý do cực kỳ thuyết phục để làm lung lay Ngọc Diện. Đánh đòn tâm lý vào lòng yêu thương cha của nàng, buộc nàng phải đưa ra lựa chọn, dù có chọn kiểu nào thì mọi cách nàng đều phải trở về gia tộc. Mà cả Thiên và Ngọc Diện đều không muốn điều này xảy ra.
Sau khi trở về phòng, Ngọc Diện không thôi nghĩ về chuyện Chu Thông bàn với nàng lúc nãy. Chỉ có hai bên thực hiện hôn ước thì hai nhà mới có thể đứng về một phía đủ sức chống lại các trưởng lão khác, tức là nàng đang trong một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nếu là trước kia thì nàng không mất nhiều thời gian suy nghĩ bởi vì nàng còn chưa yêu ai, nhưng giờ nàng đã gặp Thiên, nàng có tình cảm với hắn và cũng trao luôn lần đầu của bản thân cho hắn, hơn nữa hắn cũng đối xử với nàng rất tốt mặc dù có đối xử với vài nữ nhân khác cũng tốt không kém. Trừ cái tật trăng hoa ra thì Thiên là một phu quân hoàn hảo, nếu bây giờ nàng nói sẽ quay về thực hiện cuộc hôn nhân không mong muốn kia liệu sẽ ra sao? Bên tình bên nghĩa thật là khó xử cho nàng.