Phần 74: “Ngươi ở đây! Vậy Hắn Là Ai?”
Sức mạnh – thứ mà ai cũng muốn có được. Trong Tam Giới thì sức mạnh là thước đo của sự phân cấp, sau đó mới đến xuất thân. Ngươi có thể xuất thân hèn kém, chủng tộc bị căm ghét cũng được nhưng nếu ngươi có sức mạnh thì sẽ được bù lại tất cả.
Ngọc Hoàng Thượng Đế xuất phát điểm cũng chỉ là người phàm, khổ tu suốt mấy vạn năm mới có được sức mạnh cai quản Tam Giới. Cuối cùng cái hắn phấn đấu cũng là sức mạnh có thể trấn áp quần hùng.
Bất Thiên lúc này bay giữa căn phòng, hắn thầm suy nghĩ về sức mạnh và khát khao có được nó. Hắn đã được kỳ vọng, nhưng hắn trở thành nỗi thất vọng, bị thằng ất ơ cầu bơ cầu bất nào đó đeo mặt nạ dùng tên giả đánh bại trong cuộc thi luyện dược lớn nhất Đấu Dược Giới. Hắn không can tâm và hắn muốn có sức mạnh để trả thù, để trở thành Đế Dược vượt qua Thái Thượng Lão Quân.
Bất Thiên mở hai mắt, ánh mắt ngập tràn sự kiêu ngạo cùng khinh thường mọi thứ xung quanh, tóc hắn bay phấp phới không cần gió rồi hắn phá sập căn phòng bay ra ngoài.
Bất Thiên giống như một tia sáng bay lên không trung đối diện với Sa Trùng Vương, căn phòng kia thực chất chỉ là mảng bám trên da đầu của con quái vật khổng lồ này. Nhìn thấy vệt sáng lao ra từ phần của của Sa Trùng Vương trong cơn mưa đen kịt, Hồng Trúc nhíu chặt đôi lông mày nói: “Thứ kia, không lẽ là hắn?”
Minh Trúc nhìn theo, nghi ngờ hỏi: “Hắn nào? Vân Trường á?”
Hồng Trúc gật đầu, đêm hôm qua khi Thiên luyện dược có đổ mồ hôi và hắn tranh thủ tháo mũ giáp ra lau đi rồi rất nhanh đội vào, lúc đó Hồng Trúc vừa mới tỉnh lại còn chưa lên tiếng mà chỉ chăm chú quan sát hắn vô tình nhìn thấy, một gương mặt tuấn tú bất phàm.
Mà người bay ra khỏi đầu Sa Trùng Vương kia cũng có gương mặt y hệt chỉ khác khí chất cao ngạo hơn, Hồng Trúc khẳng định là kẻ với danh xưng Vân Trường. Thanh Trúc và Minh Trúc nhìn nhau với vẻ mặt ngang nhiên rồi lầm bầm nói: “Hắn… thật sự là tên đó sao?”
Bất Thiên lúc này bay trước mặt Sa Trùng Vương, nhờ có Hỗn Thiên Lăng mà giờ hắn chính là chủ của Sa Trùng Vương. Hắn phất tay ra lệnh: “Sa Trùng Vương nghe lệnh, loại bỏ toàn bộ bọn ký sinh trong Vô Tận Sa Mạc sau đó cùng ta công phá ra ngoài.”
Lời nói của Bất Thiên vang vọng bốn phương tám hướng, ai nghe thấy cũng đều không tin vào tai mình, bọn hắn cùng vào Vô Tận Sa Mạc mới có mất ngày, tại sao tự dưng lại có người sai khiến được Sa Trùng Vương hay là chỉ mồm to khoác lác?
Nhưng những gì diễn ra ngay sau đó chứng tỏ Bất Thiên có thể thao túng Sa Trùng Vương. Phần bụng bị tấn công nên việc sinh sản ngưng lại, Sa Trùng Vương gầm lên ra lệnh cho toàn bộ Sa Trùng Thiết Giáp phong tỏa mọi phía truy lùng diệt tận những sinh vật còn sót lại nơi này.
Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc dù đã chạy đi rất xa nhưng cũng bị phát hiện và bị Sa Trùng Thiết Giáp ào ào bay tới tấn công khiến cả ba phải đánh trả.
Lãnh Huyết vừa rạch bụng Sa Trùng Vương thì hàng tấn chất nhầy ào ào tuôn ra cực kỳ kinh dị nhưng trong đống chất nhầy đó thỉnh thoảng lại xuất hiện một viên ngọc to như quả bóng bàn sáng lấp lánh. Lãnh Huyết dùng tay thu lấy rồi cho vào trong Giới Chỉ, sau đó thì hàng loạt Sa Trùng Thiết Giáp lao tới tấn công hắn.
Vô Hạn trước giờ vẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt với mọi thứ, giờ đây cũng phải chật vật chống lại rất nhiều Sa Trùng Thiết Giáp.
Có hai bóng người từ vị trí căn phòng bị phá nát bắn ra, một bóng người lao lên trời còn một bóng người đâm xuống đất. Thiên là người rơi xuống đất rồi như tên bắn phóng về phía ba chị em Hồng Trúc trong khi bản thân cũng đang bị cả đàn Sa Trùng Thiết Giáp truy đuổi.
Lúc này Hồng Trúc đã hóa thành mãng xà khổng lồ dài gần trăm mét để đáp trả lũ Sa Trùng Thiết Giáp, Minh Trúc thì đang di chuyển rất nhanh vừa di chuyển vừa tung chưởng đánh rơi những con ở trên không. Thanh Trúc thì yếu nhất nên ở giữa và ra tay hạ sát những con còn sót lại lọt qua sự tấn công của hai chị gái, cả ba nàng đã sống hơn 300 năm nhưng cấp độ lại chỉ dừng lại ở mức Địa Nguyên Viên Mãn chứ không tăng thêm, lý do bởi về nếu vượt quá cấp này sẽ vĩnh viễn không thể ra khỏi Vô Tận Sa Mạc ngoại trừ cách phá vỡ nó.
Sức lực có hạn còn Sa Trùng thì mỗi lúc một nhiều, càng đánh thì cả ba càng rơi vào thế đuối sức. Thanh Trúc vừa tung chưởng hạ một con nhưng giật mình khi phát hiện có một con đã áp sát cơ thể mình rồi dùng cái chân nhọn hoắt chuẩn bị bổ xuống giữa đầu, nàng không đủ tốc độ để tránh né. Hồng Trúc và Minh Trúc đang bận đánh những con khác cũng nhận ra nhưng không thể ngăn kịp.
Bẹt!
Con Sa Trùng Thiết Giáp kia bị nổ tung trước khi kịp tấn công Thanh Trúc, máu của nó bắn khắp người Thanh Trúc trong lúc nàng quay đầu lại. Một cây búa to tướng vung ngang xượt qua mặt nàng rồi thu lại bởi Thiên, hắn hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Vân Trường?” Thanh Trúc ngạc nhiên, nàng nhìn lên bầu trời nơi Bất Thiên đang cuốn Hỗn Thiên Lăng giao thủ với một người cầm thương. Hồng Trúc trong dạng mãng xà rống lên rồi xuay người hất văng tất cả Sa Trùng ra xa sau đó hóa thành hình người rồi chạy lại lộ nét ngạc nhiên hỏi: ” Ngươi… là Vân Trường thật sao? Vậy kẻ trên kia là ai?” Nàng đã tận mắt nhìn thấy mặt của Vân Trường và Bất Thiên đang bay trên trời, nàng chắc chắn hai gương mặt này giống nhau y đúc.
Thiên thì nghĩ rằng chẳng ai biết mặt thật của mình nên đáp bừa: “Thằng đó vớ vẩn thôi, mau mau phá vòng vây ra ngoài, đây là cơ hội cực kỳ tốt để mang ba người rời khỏi đây.”
Hồng Trúc cùng Thanh Trúc gật đầu sau đó mọi người cùng hợp sức đánh lui bọn Sa Trùng Thiết Giáp. Nhưng cũng chỉ được một lát thì Thiên cũng không chống đỡ nổi, cơ thể tàn tạ toàn vết thương. Hắn lập tức lấy ra một vật giống như vòng tròn kim loại ném xuống chân rồi phóng sức mạnh vào đó, vòng kim loại bành chướng tới khi bán kính được 10 mét thì dừng và một lồng nặng lượng dần hiện ra cản bước tấn công của Sa Trùng.
Chiếc vòng này là một bảo vật phòng ngự, Ái Vân đã từng sử dụng nó khi nàng còn yếu và trao cho hắn trước khi vào đây.
Rảnh tay, Thiên ngồi bệt xuống đất với những vết thương chi chít, hắn lấy đan dược ra ăn rồi ngồi vận công trị thương. Ba chị em Xà Yêu cũng được lồng năng lượng bảo vệ và dữ sức nghỉ ngơi. Thanh Trúc thấy Thiên ngồi xếp bằng vận công mà máu từng đầu vẫn chảy ra theo phần hở của mũ giáp chảy xuống cổ, nàng lo lắng nói: “Ngươi mau tháo mũ ra, để như vậy rất nguy hiểm.”
Thiên cũng đồng thuận, dù gì thì trong đây chỉ có 4 người hắn mở mũ giáp ra để phơi bày bộ mặt thâm tím tàn tạ, tuy được bảo vệ nhưng do va đập nên không tránh khỏi thâm tím ngoài ra còn một vết rách lớn trên đầu, vết rách này do một con Sa Trùng cắn vào làm thủng cả mũ giáp.
Thấy được mặt thật của Thiên, Hồng Trúc giật thót mình, tuy tàn tạ vì thương tích nhưng gương mặt này với gương mặt của kẻ trên kia giống nhau như hai giọt nước. Nhưng khi nàng định hỏi hắn có anh em sinh đôi hay không thì… Rầm!
Có thứ gì đó cực lớn đang công phá tấm màn năng lượng từ bên ngoài, chính là một tảng đá rơi từ trên người Sa Trùng Vương, nó đã đi đến tận đây rồi và vẫn tiếp tục đi thẳng. Trên bầu trời là màn solo sờ kiu giữa Thần Vũ và Bất Thiên.
Bất Thiên dùng Hỗn Thiên Lăng xoáy mạnh tạo ra một cơn lốc xoáy hình mũi khoan rồi bắn về phía Thần Vũ, Thần Vũ ngay lập tức đáp trả bằng một chưởng đem pháp thuật kết hợp với mũi thương trên tay tạo lên một hư ảnh to lớn đập thẳng vào mũi khoan gió lốc kia, hai bên ngang tài ngang sức.
Thần Vũ nhíu mày: “Ngươi từ khi nào trở nên mạnh như vậy?”
Bất Thiên kiêu ngạo đáp: “Ngươi thực chất không biết gì về ta.”
“Sao thái độ của ngươi lại thay đổi như lật bánh tráng vậy? Ngươi bị Hỗn Thiên Lăng thao túng tâm trí sao?” Thần Vũ nghi ngờ, hắn với Bất Thiên vào đây với mục đích tìm Tiểu Bạch và hắn chắc rằng Bất Thiên không hề biết trong đây chứa bảo vật như Hỗn Thiên Lăng.
“Haha… Hỗn Thiên Lăng cho ta sức mạnh vượt trội, nó là thứ mà ngươi khao khát phải không? Tiện đây ta cũng nói luôn cho ngươi biết ta không phải Thiên mà ngươi biết.” Bất Thiên cười một cách sảng khoái.
Thần Vũ tung chiêu về phía trước, Bất Thiên đáp trả, kình phong mãnh liệt mây trời vần vũ.
Cả hai thu chiêu rồi lao vào nhau đấm đá không ngừng, nhưng chỉ sau vài chiêu Bất Thiên bị đấm đen mắt bay lui ra xa. Thấy vậy Thần Vũ nghi ngờ từ trước bèn nói: “Đây là cái thể chất Long Tộc sao? Cùi bắp.”
“Hừ, mày đừng ngán đường tao.” Bất Thiên nói sau đó vung tay điều khiển Hỗn Thiên Lăng xoáy lại rồi quấn hết quanh cánh tay hắn như cánh tay của xác ướp rồi hắn lao lên tung đấm vào đấm của Thần Vũ.
Binh!
Lần này Thần Vũ bị đánh lui lại, hắn biết nguyên nhân nói: “Hỗn Thiên Lăng là bảo vật của Tam Thái Tử, nó thuộc về Thiên Giới, ta có trách nhiệm mang nó trở về.”
“Mày đủ khả năng sao!” Bất Thiên cười châm chọc.
Thần Vũ hít một hơi rồi lao lên, khi lao lên cả cơ thể hắn phát ra kim quang chói mắt tựa như vầng mặt trời ban trưa rồi vầng ánh sáng đó hình thành một đôi găng tay giáp hoàng kim cực kỳ hầm hố. Hai đấm lại va chạm và lần này rơi vào thế giằng co.
Lồng năng lượng bị phá vỡ, Thiên lập tức đội mũ giáp vào rồi lao ra đối diện với hàng trăm hàng ngàn Sa Trùng Thiết Giáp bên ngoài, hắn tung đấm tay phải lên rồi hét lớn: “Phá Phong Quyền!” Hoa văn rồng xuất hiện khắp cánh tay phải, một luồng sức mạnh kinh khủng truyền vào chưởng lực của hắn rồi tạo ra vụ nổ theo đường thẳng về phía lũ Sa Trùng đang đâm đầu đến.
Rầm!
Phá Phong Quyền là một chiêu thức sát thương lớn và gây cho nhiều đối thủ, rất thích hợp đánh nhau đông người, dùng pháp thuật nén vào rồi đẩy ra một cách cưỡng ép. Tuy nhiên sức mạnh thực sự của chiêu này lại nằm ở cánh tay phải của Thiên, khi hắn kích hoạt cánh tay và hình hoa văn rồng xuất hiện thì sức mạnh Yêu Khí của Ái Vân được dịp bạo phát và dễ dàng thổi bay hàng loạt Sa Trùng Thiết Giáp.
Phá Phong Quyền còn lan theo đường thẳng tới tận vị trí của Vô Hạn khi tên này đang dùng Vạn Kiếm Quy Tông tàn sát Sa Trùng, hắn cảm nhận có luồng khí kinh khủng đang bắn tới liền vung kiếm lên chém chéo một đường cắt đôi luồng khí khiến nó phát nổ sang hai bên.
Vô Hạn cũng đã mệt, hắn ném thanh kiếm của mình lên cao rồi nhảy lên đạp vào kiếm và ngự kiếm phi hành lao vút đi như tiên nhân.
Sau khi tung chiêu, Thiên vội lao đi hướng thẳng về vị trí Sa Trùng Vương, trong ngực áo hắn là Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc đã hóa thành rắn nhỏ được hắn mang đi bởi chỉ có hắn mới có thể di chuyển được qua vùng này một cách an toàn, Thiên đeo chiếc vòng kim loại kia lên tay rồi tự tạo ra lồng năng lượng bảo vệ bản thân. Lồng năng lượng càng thu hẹp càng cứng chắc, nó có thể cản được nhiều đòn tấn công của Sa Trùng Thiết Tháp cùng một lúc.
Lúc này Sa Trùng Vương đi tới chính giữa của Vô Tận Sa Mạc, nó rú lên rồi dậm mạnh chân xuống đất tạo ra những vết nứt cực lớn sâu hàng trăm nét, một cơn động đất khủng khiếp lan ra quét ngang bề mặt. Cát chảy xuống những vết nứt sâu để lộ ra bên dưới lớp cát là một nền gạch cổ xưa, là phong ấn kết giới.
Cú dậm châm của Sa Trùng Vương mạnh quá làm cho ngay cả nền gạch bị chôn vùi mấy trăm năm kia cũng bị nứt vỡ khủng khiếp. Sâu tận dưới những vết nứt là dung nham nóng chảy, Sa Trùng Vương đang đứng ở giữa, xung quanh nó mặt đất dần bị vỡ rồi chìm dần xuống lòng dung nham.
Nền gạch cổ kia sau khi bị lộ ra ngoài, những hình hoa văn cũ kỹ lập tức có dấu hiệu phát sáng dù rất mờ nhạt.
“Phong Ấn!” Thiên vừa chạy vừa né những vết nứt khổng lồ, ánh mắt nhìn về phía nền gạch cùng hoa văn cổ xưa dưới chân Sa Trùng Vương.