Phần 55: Cổ Mộ Phủ
Thị trấn nhỏ này không hề có tên, người ta chỉ quen gọi với cái tên Thường Trấn. Thường Trấn do người dân truyền miệng mà ra nên không coi là tên, Thường Trấn bình thường khá là ít người qua lại tuy nhiên mấy ngày gần đây tin đồn kết giới không gian sắp mở nên rất nhiều người kéo nhau tới.
Tại một ao nước đã cạn khô từ lâu, hiện tại đang có khá nhiều người vây quanh ao nước chờ tới khi kết giới không gian xuất hiện. Nơi nhiều cao thủ tụ tập thì tất nhiên sẽ có lắm kẻ thủ đoạn, thậm chí là giết người không chớp mắt. Tuy nhiên không ai biết khi kết giới không gian mở ra thì sẽ có điều gì đang chờ đón nên chưa ai dám động thủ với ai cả.
Thiên cũng có mặt ở đó, hắn đang ăn táo và quan sát mọi người xung quanh. Tu vi của bọn họ đa phần là Kết Đan Trung kỳ trở lên, có vài người đã bước vào Địa Nguyên Cảnh Sơ kỳ, mục đích chính của bọn họ là tới săn tìm cổ vật, đồ quý hiếm hoặc có thể là kỳ ngộ.
Ánh mắt Thiên chợt dừng lại trên một người, người này khí tức rất mạnh mẽ và còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp nhưng nhút nhát. Mọi người đều tránh xa khi người người bước tới đứng trước ao nước cạn. Hắn vung tay lên thành nắm đấm rồi phóng lên không trung lao xuống giữa ao nước đấm mạnh, một cú đấm cực mạnh va vào một lớp màn chắn vô hình rồi có tiếng như thủy tinh vỡ.
Người kia bị đánh lui lại sau đó tiếp tục lao lên đấm thêm một đấm rồi quay trở lại vị trí đứng ban đầu và một vết nứt giữa không trung hiện ra và bắt đầu lớn dần sau đó là cả không gian mặt ao nước cạn bỗn biến thành một hồ nước trong xanh, nhiều người kinh hô trong phấn khích: “Kết giới vỡ rồi!”
Người vừa đấm vỡ kết giới lạnh lùng nhìn ao nước trong xanh sau đó đem theo thiếu nữ xinh đẹp kia rồi nhảy thẳng xuống ao nước và biến mất, bởi vì hắn đã vào trong không gian đó. Nhiều người cũng theo đó mà nhảy xuống, đợi tới khi gần như hết người thì Thiên mới tiến đến định nhảy xuống nhưng trước khi nhảy xuống hắn bỗng khựng lại vì một làn hương thơm ngát bay vào mũi hắn, sau đó trước mặt hắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp sánh ngang với Tiểu Cúc, nàng ta mặc một bộ đồ đỏ rực trên cơ thể quyến rũ với mái tóc cũng màu đỏ, đôi con ngươi cũng màu đỏ nốt, cả người nàng như một đóa hoa hồng kiêu sa lộng lẫy nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Mỹ nhân này vừa bước tới định nhảy xuống ao nước nhưng chợt khựng lại rồi quay sang nhìn Thiên quát: “Nhìn gì? Móc mắt giờ!”
“Ách!”
Thiên bủn rủn cả người vì khí tức của người này vô cùng mạnh mẽ, hắn liền đưa mắt nhìn xuống hồ rồi nhảy xuống. Mỹ nhân áo đỏ kia khinh bỉ nhìn Thiên rồi cũng nhảy xuống.
Một lát sau, có một người duy nhất đang đứng trên ao nước, hắn vạch quần ra đứng đái rồi chẳng may trượt chân ngã ngay xuống chỗ nước vừa đái ra và cũng rơi vào không gian bên trong.
Dạng kết giới không gian kiểu này cũng giống như kết giới không gian ở Đấu Dược Giới, khác nhau ở chỗ kết giới không gian ở đây bị bỏ hoang lâu ngày nên không ai tu bổ và dần trở nên mất tác dụng. Khi Thiên rơi xuống hồ nước thì hắn rơi xuống một bề mặt bằng phẳng lát gạch khá cổ kính. Xung quanh hắn mọi người cũng tụ tập lại rồi nhanh chóng tản ra các hướng để truy tìm kỳ ngộ, Thiên cũng chọn đại một hướng mà chạy và quan sát không gian xung quanh kiến trúc giống như một lăng mộ ngầm sâu dưới lòng đất của vua tàu khựa ngày xưa.
Hắn chạy tới một góc vắng người rồi mở Thông Thiên Địa Đồ ra xem, sau đó hắn nhận được một tấm bản đồ hoàn chỉnh của nơi này. Đây đích thị thì một lăng mộ của nhân vật nào đó nổi tiếng trong lịch sử, hắn liền cất bản đồ đi rồi chạy theo hướng mà bản đồ chỉ tới một chỗ để đồ quý hiếm.
Chạy được hơn mười phút thì Thiên bất ngờ đụng độ một bức tượng đá, bức tượng này điêu khắc giống lính thời phong kiến xưa và hai đôi mắt đỏ ngầu. Chưa kịp làm gì đã bị bức tượng này công kích, tượng đá không có pháp thuật và cũng không ảnh hưởng bởi những đòn công kích bằng pháp thuật nên bắt buộc Thiên phải vác búa ra đập nhau với nó nếu muốn đi qua chỗ này.
Nói thêm về cây búa này, cây búa được làm từ kim loại cứng và chẳng có gì đặc biệt ngoài sức nặng. Tuy chỉ chiếc bề ngang 30cm và bề rộng 40cm nhưng lại nặng tới 120kg, cây búa này là Thiên nhờ một thợ rèo trong Đấu Dược Hội làm cho với mục đích luyện tập thể lực. Hôm nay gặp phải bức tượng đá miễn nhiễm sát thương phép nên đem ra sài luôn.
Thiên liên tiếp tung những nhát búa hủy diệt lên đầu tượng đá trong khi nó di chuyển khá chậm chạp đánh trả, sau một hồi giằng co thì Thiên lướt như bay ra phía sau lưng nó rồi nhảy lên cao tay nắm chặt cán búa vung mạnh.
Rầm!
Búa đập vỡ tan đầu bức tượng đá khiến nó khụy xuống rồi ngã ra đất vỡ thành nhiều mảnh.
Hạ xong bức tượng, Thiên xách búa chạy thẳng về phía trước nơi có một căn phòng lớn rất nhiều bình gốm cổ có giá trị.
“Con mẹ nó! Mấy chiếc bình này chắc tuổi đời cả ngàn năm rồi.” Thiên vừa đảo mắt vừa cảm thán. Liên Thanh từ trong người hắn bay ra rồi thích thú ngắm nhìn xung quanh.
Hắn dặn dò nàng: “Nhớ theo sát ta đấy!” Sau đó hắn đi xung quanh lựa xem chiếc bình nào đáng giá nhất để đem về mang bán.
Liên Thanh chu môi gật đầu: “Công tử yên tâm!” Nàng bay quanh gian phòng như muốn tìm thứ gì đó.
Rồi trong khi Thiên đang loay hoay nhét mấy chiếc bình hắn cho là quý vào trong Giới Chỉ, chợt nghe thấy tiếng cào cấu nhau bên kia thì ngó qua, Thiên trợn mắt khi thấy Liên Thanh đang cãi nhau với một linh hồn khác chẳng biết vì lý do gì.
Liên Thanh chu môi cãi với linh hồn kia: “Ta nói rồi ta chỉ vô ý chạm vào chiếc bình này thôi.” Vừa nói nàng vừa chỉ tay vào chiếc đèn dầu hình mỏ quạ bằng đồng cũ kỹ.
Phía đối diện nàng có một linh hồn ăn mặc khác người cúi đầu thành kính van xin: “Xin người đấy! Tôi cho người ba điều ước nhưng ngài phải ước cho tôi được tự do.”
“Ngươi được tự do!” Liên Thanh thật thà nói.
Ngay lập tức hai còng khóa trên cổ tay linh hồn kia rơi xuống và hắn bắt đầu bành chướng cơ thể trở lên cơ bắp và to lớn hơn rất nhiều và biến thành một linh hồn quái vật.
Liên Thanh sợ hãi vội bay về phía Thiên nấp sau lưng hắn, còn Thiên thì lại vác búa lên cười khổ: “Bà cô của tôi ơi! Làm gì cũng phải cẩn thận chút chứ.”
Liên Thanh biết lỗi nhưng vẫn cố thanh minh trong run sợ: “Tại cái bình đó va vào ta chứ bộ… huhu sợ quá.”
Thiên nhướng mày nhìn linh hồn kia quát: “Mày chỉ có thế thôi à?”
Bị khiêu khích, linh hồn kia bành chướng hơn nữa tới khi cao đụng trần nhà mới thôi sau đó nhìn Thiên và Liên Thanh bằng ánh mắt hổ đói: “Khà khà ta sẽ ăn thịt hai ngươi!”
Vèo vèo!
Đột nhiên một cơn gió mạnh nổi lên, mà trung tâm cơn gió lại là chiếc vòi của chiếc đèn dầu hút lấy linh hồn kia trong khi nó kêu gào thảm thiết rồi bị hút vào trong rồi im bặt.
Thiên chớp chớp mắt quay sang nhìn Liên Thanh, nàng cũng tương tự tỏ nét ngạc nhiên rồi cả hai cùng nhìn về phía chiếc đèn dầu.
“Nơi này lắm thứ kỳ lạ, nên rời khỏi đây nhanh thì hơn.” Thiên dục dã sau đó cất bước tới một cách cửa đá rồi vung búa lên bập nát.
Phía bên kia là một căn phòng khác rộng lớn hơn nơi có những bức tường y hệt một mê cung nhưng hoa văn trên những bức tường toàn là hình ảnh nhạy cảm 18+ được vẽ chi tiết mặc dù đã trôi qua nhiều thế kỷ. Thiên nhíu mày: “Xem ra trước khi chết chủ nhân lăng mộ này phải là kẻ biến thái bẩn bựa lắm đây.”
Một mê cung theo hình xoắn ốc, Thiên có bản đồ nên không khó để vượt qua. Ở vị trí trung tâm mê cung có một tấm gương lớn cao hơn đầu người và phía trước chiếc gương đặt một chiếc bàn bằng đá, bên trên chiếc bàn là một chiếc rương gỗ phủ đầy bụi bẩn, khi Thiên tò mò mở ra xem thì hắn phát hiện bên trong là một khối kim loại phát sáng ánh kim.
Ở Tam Giới này còn có một nghề cao quý sánh ngang với Luyện Dược Sư đó là Kim Khí Sư. Một người có thể rèn ra những món vũ khí lợi hại, tinh xảo và hiệu quả trong chiến đấu thì gọi là Kim Khí Sư, Kim Khí Sư chia làm 5 cấp bao gồm Huyền – Hoàng – Địa – Thiên – Thượng.
Huyền Kim Khí Sư có thể rèn ra những vũ khí cơ bản đạt tiêu chuẩn, những người này gặp khá nhiều ở những khu bán vũ khí, Hoàng Kim Khí Sư thì hiếm hơn và họ được những tổ chức lắm tiền nhiều của chiêu mộ về để độc quyền chế tạo ra những binh khí cao cấp hơn, tương tự các cấp tiếp theo cũng như vậy.
Thiên vừa nhìn là biết kim loại kia quý hiếm, hắn hốt ngay vào giới chỉ và thầm nghĩ khi ra ngoài sẽ tìm một tay Kim Khí Sư chế tạo độc quyền cho mình một món vũ khí lợi hại. Khi cất kim loại kia xong chợt hắn nhìn thấy một thứ khác bên dưới bị kim loại kia che đi, hắn thò tay vào nhấc lên thì là một tấm áo cà sa cũ nát sờ bạc. Mà khi tấm áo cà sa bị nhấc lên thì một làn khói trắng theo đó cũng bay lên rồi cuốn theo nó tạo thành một hư ảnh linh hồn mờ nhạt nhìn giống như một vị cao tăng.
Thiên lùi lại để nhìn hư ảnh kia rõ hơn, trong đầu hắn liên tưởng đến một người.
Hư ảnh kia vừa hiện ra đã lên tiếng, giọng rất khó nghe và còn giật cục: “Tây Hành… Kim Thiền Tử… Sa Yêu cùng Trư Yêu… Cuối cùng là Thạch Hầu… Đều là giả… Đều là giả!”
Để lại những lời nói mơ hồ, hư ảnh kia tan đi cùng với tấm áo cà sa thành cát bụi. Thiên không hiểu lắm về những gì hư ảnh kia nói, chỉ hiểu đại khái nội dung chắc là nhắc về chuyến Tây Du vượt qua vô vàn kiếp nạn để lấy dược chân kinh đem về phổ độ chúng sinh. Tuy nhiên vế sau lại nói là giả, giả ở đây tức là toàn bộ chuyến hành trình đó không hề diễn ra hay những người mang sứ mệnh đi lấy kinh là giả? Càng nghĩ càng đau đầu nên Thiên đóng chiếc rương lại rồi bước qua tấm kính lớn phía sau nó.
Thiên bước vào một không gian khác, nơi này khác hoàn toàn bên ngoài kia và từ lúc di chuyển một mình tới giờ hắn chưa gặp ai cả, có lẽ những người khác cũng như hắn, chí ít là hắn nghĩ vậy. Nơi Thiên đang đứng là một gian phòng rất rộng và cổ xưa, hắn thả Liên Thanh ra cho nàng dò xét xung quanh và bản thân cũng đi dò xét ở hướng khác xem có thu hoạch được gì không thì đội nhiên sàn phòng rung chuyển dữ dội.
Đang cố lấy lại thăng bằng thì sàn phòng đột nhiên ngừng rung chuyển và bắt đầu từ vị trí trung tâm gian phòng xuất hiện vô số điểm sáng cùng với một thứ gì đó đang bay lơ lửng trên những điểm sáng giống như được những điển sáng đó nâng đỡ vậy. Thiên tò mò tiến lại gần nhưng vẫn chưa phát hiện ra cái thứ kia là thứ gì. Hắn tiến lại gần hơn nữa, gần hơn nữa và bất ngờ bị một bàn tay to lớn từ dưới đất chui lên hất văng ra xa cả trăm mét.