Phần 5: Rời Đi
Thiên hớ hênh bước thêm mấy bước, kết quả bị một bông hoa lớn như cái ô tô dùng dây leo quấn chặt rồi nuốt sống.
Đường Hạ thấy vậy lui xa trăm mét chắp tay niệm: “Mô Phật Thiên thí chủ ra đi thong thả.”
Tiểu Cúc cùng Tiểu Đan vội vã tiến tới dùng pháp thuật đánh vào bông hoa, một luồng ánh sáng nhỏ màu xanh nhạt từ tay hai nàng bắn thẳng về phía bông hoa gây cho nó chút tổn thương và cùng lên tiếng: “Mau nhả hắn ra!”
Câu nói của Tiểu Cúc có chứa thêm phần lo lắng hơn nhiều, bông hoa khổng lồ đó sau một hồi giằng co thì cũng nôn Thiên ra ngoài. Tiểu Hồng do biết trước hắn sẽ bị nuốt nên đã sớm rời khỏi vai Thiên và hiện tại đang bay lơ lửng ngay cạnh Đường Hạ mà tên hòa thượng này không hề hay biết.
Nhìn Thiên nằm trong đống bầy nhầy ho khan sặc sụa, Tiểu Cúc lo lắng lộ rõ trên mặt hỏi: “Ngươi ổn chứ?”
“Khụ khụ! Ta ổn… khụ khụ!” Thiên ho khan nói, sau đó gượng dậy thì cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Tiểu Đan nhận ra liền nói: “Ngươi bị bông hoa này hút mất một phần tinh khí rồi, để ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”
“Không cần! Để ta.” Tiểu Cúc dùng pháp thuật tạo thành một lồng ảo ảo hình cầu bao bọc lấy Thiên sau đó mang hắn rất nhanh rời đi, Tiểu Hồng cũng bay theo.
Còn lại Tiểu Đan xinh xắn cùng hòa thượng Đường Hạ, lúc này Đường Hạ tiến tới chắp tay thành tâm nói: “Đan thí chủ! Về việc tối hôm qua bần tăng rất xin lỗi.”
Tiểu Đan lại quay ra lấy mật từ những bông hoa gần đó, một lát sau mới lên tiếng: “Không có gì đâu! Ngươi là hòa thượng mà… mục đích là đi phổ độ chúng sinh và không gần nữ sắc nên ta hiểu.”
“Thí chủ hiểu cho bần tăng thế thì ấm lòng rồi! Nhưng bần tăng tới đây là để tìm lấy một hồng nhan bên cạnh, không phải để làm chuyện xằng bậy mà để đồng hành cùng ta trên con đường phổ độ chúng sinh… liệu thí chủ có nguyện ý đi cùng ta.”
Nghe những lời nói trầm ổn điềm đạm của Đường Hạ, Tiểu Đan cũng ngây ra giây lát sau đó trấn tĩnh lại đáp: “Cảm ơn ý tốt của ngươi! Ngươi là nhân loại còn ta là Yêu, vốn dĩ không thể ở chung một chỗ.”
“Vậy thì xin phép bần tăng cáo từ! Có duyên nhất định sẽ gặp… A Di Đà Phật.” Nói xong, Đường Hạ phất áo quay người bỏ đi để lại một tia hỗn loạn trong lòng Tiểu Đan xinh xắn.
Nàng cũng muốn đi chu du khắp thế gian, nhưng nàng sinh ra đã phải nhận trọng trách làm gái bán hoa theo đúng nghĩa rồi nên không thể tự ý phá bỏ, nếu vậy coi như là phản lại cả Hoa Tộc.
Tiểu Cúc đem Thiên tới một bờ hồ nhỏ rồi kêu hắn đi tắm rửa cho hết những dịch còn sót lại của bông hoa trên người, sau đó đem hắn trở về căn nhà nhỏ của nàng. Thiên nhân cơ hội này xin lỗi nàng và may mắn được nàng chấp nhận.
Tiểu Cúc đem số mật hoa mình thu được pha với nước ấm, sau đó cho thêm vài cánh hoa cúc vào để đó rồi nhắc nhở:
“Lát nữa ngươi uống hết chỗ mật hoa này thì sẽ nhanh bình phục hơn, tinh khí con người quan trọng nên đừng có rời khỏi giường trong ít nhất 3 ngày tới.”
“Được! Cảm ơn ngươi.” Thiên cảm động nói, chưa từng có cô gái nào đối xử với hắn chu đáo như vậy. Dù sao cũng là chuyển thế, vậy thì tại sao lại không thử tán gái một phen? Nếu có thất bại cũng chẳng hề hấn gì.
Sau khi Tiểu Cúc ra ngoài lần nữa, Thiên ở trong nhà ngồi khoanh chân xếp bằng sau khi uống hết cốc mật hoa nàng để lại. Tiểu Hồng dặn dò: “Mật hoa này giúp ngươi đả thông khí huyết, máu lưu thông nhanh hơn, giờ thì hãy cố cảm nhận một tia linh khí quanh đây.”
Thiên nín thở, cảm giác như mình đang ngồi giữa một hồ nước tĩnh lặng, mặt hồ không một gợn sóng, thiên địa linh khí như những chú đom đóm bay ngang qua hắn, một con đom đóm dừng lại rồi bay vòng vòng quanh hắn trong suốt mấy tiếng đồng hồ mới chịu đậu lên vai hắn. Thiên chợt mở mắt sau khi cảm nhận một luồng khí lưu chuyển quanh cơ thể và cuối cùng dồn vào đan điền, giống như một cơn lốc xoáy lấy đan điền làm trung tâm mà hấp thụ lại vậy.
Đến tận tối mịt, hắn cũng đã hoàn thành quá trình cảm ứng linh khí. Điều mà một người bình thường nếu có thêm sợ hỗ trợ như mật hoa chỉ mất có 3 tiếng, điều này chứng tỏ Thiên tu luyện chậm hơn người thường tức được xếp vào dạng phế vật.
Tuy nhiên hắn không quá quan trọng về tốc độ tu luyện, chậm mà chắc mới là mấu chốt.
Vài ngày sau, Thiên bắt đầu bước chân vào cảnh giới Luyện Khí. Hắn phải học hít thở, điều khiển hơi thở để làm tăng thể tích phổi. Sau khi bước chân vào Luyện khí tầng 1 thì cơ thể sẽ tự động sản sinh ra một loại gọi là Khí Thể, khí Thể này sẽ tiêu tán rất nhanh ra bên ngoài nên phải học cách giữ chúng lại trong cơ thể.
Tiểu Cúc từ lúc Thiên ở chung thì không phải tiếp thêm vị khách nào nữa, nàng chỉ làm mỗi một việc đó là lấy mật thôi. Cấp trên cho phép nàng chăm sóc Thiên tới khi nào hắn muốn rời đi thì thôi, trong thời gian này tình cảm hai người bồi dưỡng cũng thành thân thiết.
3 tháng sau…
Thiên ngồi giữa rừng hoa vào ban đêm, hai tay đan vào nhau khoan thai đặt trên đùi. Thiên địa linh khí hàng ngàn tia sáng li ti từ phạm vi mười mét hội tụ hết về phía hắn, bao gồm cả linh khí của những bông hoa.
Chợt một tiếng động nhỏ làm hắn phân tâm, linh khí lập tức tiêu tán ra tứ phía sau mấy tiếng khó khăn mới tích tụ lại được, Thiên tức giận gầm lên: “Kẻ nào?”
“Bị phát hiện rồi!” Giọng nói ngọt ngào ôn nhu, có chút quen thuộc cất lên theo sau đó là một bóng hình uyển chuyển của Tiểu Cúc.
“Tiểu Cúc! Ta cứ tưởng là ai.” Thiên thở phào nói, trong lòng có chút tiếc nuối đống linh khí vừa tiêu thất.
“Đêm hôm như vậy còn không ngủ… hóa ra là trốn tới đây tu luyện!” Tiểu Cúc khẽ nói, thanh âm có phần hơi trách móc.
Thiên gãi đầu đứng dậy tiến gần tới nàng nói: “Hì hì… ngươi biết ta ở đây? Thôi chúng ta về nhà.”
“Ở lại đây một chút, ta cũng muốn tu luyện.” Tiểu Cúc nhẹ nhàng nói, sau đó ngồi xuống xếp bằng động tác giống như Thiên ban nãy. Từng loạt hạt sáng li ti tượng trưng cho linh khí lập tức bồi tụ lại một chỗ.
“Ngươi cũng tu luyện đi, ta bước qua cảnh giới Luyện Khí rồi nên có thể giúp ngươi một chút để tăng khả năng tụ khí thành công.” Tiểu Cúc nhắc nhở.
“Ngươi thật chu đáo!” Thiên cảm kích nói, sau đó hưởng ké linh khí mà xếp bằng tu luyện. Cho tới gần sáng thì hai người mới về, Tiểu Cúc thì vẫn làm công việc đi lấy mật như thường ngày nhưng không còn cô bạn thân Tiểu Đan đi cùng nữa bởi một biến cố, một tên yêu quái đã tới bắt nàng đi trong một lần nàng không may vượt qua ranh giới giữa Hoa Tộc và Lãnh thổ của tên này. Hắn là một Yêu quái có pháp lực khá cao, Hoa Tộc lại toàn Tiểu Yêu nên không có cách nào khác cứu được nàng, sống hay chết thì do số mệnh.
Thiên hiện tại đang ở cảnh giới Luyện Khí tầng hai, tùy lúc có thể lên tầng ba. Tất cả là nhờ vào mật hoa cùng phần sức không nhỏ của Tiểu Cúc cùng sự chỉ điểm của Tiểu Hồng, Thiên đã có thể điều khiển hơi thở tốt hơn giúp bản thân nhanh hơn, mạnh hơn lúc đầu. Giờ hắn mới hiểu cảm giác của tu luyện là gian nan vất vả nhường nào nhưng thành quả đạt được lại là phần thưởng xứng đáng.
Trải qua mười tầng của Luyện Khí thì sẽ bước chân vào một đẳng cấp cao hơn gọi là Kết Đan. Bất kể là nhân loại hay yêu quái đều phải bước vào cảnh giới đầy gian nan này, khi thiên địa linh khí trong người đã tích tụ một mức đầy đủ thì sẽ hóa lỏng, khi người tu luyện đột phá từ Luyện Khí tầng mười lên Kết Đan thì linh khí sẽ hóa rắn tạo thành nội đan trong đan điền. Tuy nhiên cảnh giới này tu luyện rất khó và hầu như ít có ai vượt qua, nhưng nếu vượt qua sẽ là kỳ tích. Kết Đan chia làm bốn cảnh giới nhỏ là Sơ kỳ – Trung kỳ – Hậu kỳ – Viên Mãn.
Hoa Tộc người mạnh nhất cũng chỉ là Kết Đan Hậu Kỳ, phía dưới đầy rẫy Sơ kỳ và Trung kỳ tuy nhiên không ai đạt tới Viên mãn chính vì thế họ được gọi là Tiểu Yêu.
Các Đại Yêu như kiểu Tôn Ngộ Không, Ngưu Ma Vương hay Đại Bằng Kim Xí Điểu thì xếp ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Sức mạnh đó là điều mà toàn bộ yêu quái tu luyện muốn nhắm tới nhưng những kẻ thành công đếm trên đầu ngón tay.
Thiên cũng đã thấy được nguyên hình thực sự của Tiểu Cúc là một đóa hoa cúc vàng do nhiều cơ duyên mà tu thành yêu. Hoa Yêu thì không hại người bởi họ là thực vật, chỉ có những Yêu Quái tu luyện từ động vật mới hại người.
Yêu Quái bắt mất Tiểu Đan đã vượt qua Kết Đan nên trên dưới Hoa Tộc không ai dám hó hé tới việc đi cứu nàng, không đâu tự dưng vì một cá nhân mà chọc giận hổ dữ để cả tộc gặp nguy.
“Thiên! Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Cúc đứng phía sau, thấy Thiên đăm chiêu nhìn về hướng xa xăm khẽ hỏi.
Thiên quay lại, chiêm ngưỡng dung nhan đẹp dịu dàng của nàng thở ra một hơi đáp lại: “Ngươi có từng nghĩ muốn ra khỏi nơi này, chu du khắp nơi đông tây nam bắc chưa.”
“Ta… chỉ muốn ở như vậy, không muốn đi đâu hết! Ngoài kia quá nguy hiểm với Tiểu Yêu bọn ta.” Tiểu Cúc đáp, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác.
Thiên không hiểu lòng nàng nghĩ gì, hắn chưa đủ chín chắn cùng kinh nghiệm để thấu hiểu tâm tư nữ nhân nên hắn gật đầu đáp: “Ngày mai ta phải rời đi rồi! Thật tiếc khi ngươi không thể đi cùng ta.”
Tiểu Cúc biết hắn sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn nên cũng chẳng ngạc nhiên: “Vậy cũng tốt cho ngươi.”
Sáng hôm sau, Thiên chào tạm biệt Tiểu Cúc rồi rời khỏi Hoa Tộc. Trước khi đi hắn có làm một việc khá điên rồ là cưỡng hôn nàng rồi thì thầm vào tai nàng: “Đợi ta quay về!”
Nói xong hắn ù té chạy mất hút, nhìn bộ dáng trẻ trâu của Thiên như vậy khiến Tiểu Cúc phì cười nhưng mặt nàng hơi đỏ lên vì thích thú. Lời nhắn của hắn cũng ám chỉ việc nàng đừng có làm cái công việc này nữa mà chuyên tâm vào việc lấy mật thôi.
Ra khỏi Hoa Quả Sơn, một con đường mòn hướng thẳng tới một thị trấn nhỏ cách đó khá xa. Trên con đường nhỏ thấp thoáng bóng dáng một thiếu niên tuấn tú, trên lưng đeo một tai nải nhỏ đựng hành lý. Trên vai là một cô bé dễ thương nhỏ xíu ngồi nói luôn miệng về chuyện trên trời dưới đất, hắn là Dương Bất Thiên và cô bé trên vai hắn Tiểu Hồng.