Phần 4: Cường Dương
Sau khi vào căn nhà nhỏ của Tiểu Cúc, Thiên được chiêu đãi một thứ nước kỳ lạ. Một cốc nước hình một đóa hoa loa kèn, bên trong là một chất lỏng trong veo và hơi đặc. Khi uống vào có vị thanh thanh ngọt ngọt lại có mùi thơm của phấn hoa, Thiên không biết loại chất lỏng này là gì bèn hỏi: “Tiểu Cúc! Thức uống này là gì mà có mùi phấn hoa vậy?”
Tiểu Cúc khẽ đáp: “Đó là mật hoa, mật của hoa lấy trong rừng. Hoa Tộc chúng ta dùng mật hoa như một thứ dinh dưỡng hoàn hảo, có thể dùng để uống, có thể dùng để dưỡng da làm đẹp, cung cấp một phần không nhỏ trong quá trình tu luyện của tộc ta.”
“Mật hoa lại có tác dụng thần kỳ vậy sao? Mọi người lấy đâu ra nhiều mật hoa như vậy?” Thiên hứng thú với phát hiện mới này, bèn hỏi cặn kẽ.
“Ngươi muốn biết thì đợi sáng mai, khi mặt trời vừa hừng đông mới là thời điểm thích hợp để đi lấy mật hoa.” Tiểu Cúc nói, Thiên để ý nữ nhân này từ lời nói tới cử chỉ đều rất dịu dàng và tha thiết, không giống con mụ Tiêu Diêu kia vừa ngang lại vừa bạo lực.
Trong căn nhà nhỏ chỉ duy nhất một chiếc giường và một bộ bàn ghế ngồi uống nước, Thiên không dám lỗ mãng nên dò hỏi: “Không lẽ ngủ chung à?”
Tiểu Cúc gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Chẳng phải ngươi tới đây để tá túc sao? Vậy thì cứ tự nhiên.”
Vừa nói, Tiểu Cúc vừa từ từ cởi bỏ y phục xuống đất. Thiên thì mất hết liêm sỉ dán mắt vào cơ thể ngọc ngà dần hiện ra trước mặt, nhưng thằng em của hắn vẫn nằm im lìm trong quần không nhúc nhích.
Lớp áo rơi xuống đất, một làn eo thon gọn cùng bầu ngực nảy nở hiện ra cùng cái cúi đầu e thẹn của Tiểu Cúc: “Ngươi là lần đầu đúng không?”
“Ờ… ừ… đúng!” Thiên lau nước dãi nói.
“Ta cũng là lần đầu… chúng ta cứ từ từ thôi không việc gì phải vội!” Tiểu Cúc đẩy Thiên ngả ra chiếc giường êm ái, ngón tay nhỏ đặt lên má hắn ôn nhu nói.
“Điêu vờ lờ… lần đầu gì mà kinh nghiệm với biểu cảm chuyên nghiệp thế? Giống y xì mấy con bé quen trên mạng lúc nào mồm cũng bô bô đây là lần đầu của em mà dưới háng thì như hang Sơn Đoòng.” Thiên thầm nghĩ, với kinh nghiệm không có người yêu thâm niên của hắn.
Thôi thì vì tương lai thằng em trong quần, Thiên bỏ qua cho lời nói dối đó và hưởng ứng bằng cách đụng chạm thân thể với Tiểu Cúc. Hắn vuốt ve làn eo của nàng, xoa nắn cặp ngực nảy nở của nàng trong phê pha. Còn Tiểu Cúc thì nhẹ nhàng bật ra vài tiếng rên sau đó đặt một nụ hôn lên môi Thiên.
Nụ hôn đầu đời của cả hai, và như đất cằn gặp nước lũ, cành khô gặp mưa rào, hai cơ thể vừa ngập ngừng vừa mạnh mẽ quấn lấy nhau. Chợt Tiểu Cúc rời môi Thiên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi ăn quả của cây Cường Dương? Ngươi bị liệt dương?”
Vừa nói, nàng vừa mò xuống quần Thiên thì sờ phải một con giun mềm oặt yếu ớt rồi giật mình vì con giun ấy đang phản ứng và dần to lên. Thiên hung hăng vật ngửa nàng ra rồi kéo quần xuống thả dương vật cứng ngắc to dài 15cm gân guốc chĩa thẳng vào giữa hai chân Tiểu Cúc mà ấn vào nói: “Khà khà! Cái này phải cảm ơn ngươi rồi.”
“Á… á!” Bị xuyên phá thủng trinh tiết cùng nỗi đau thấu xương, Tiểu Cúc la lên rồi ứa nước mắt. Theo những cú đẩy của Thiên thì một dòng máu đào chảy ra, điều này có nghĩa là đây thực sự là lần đầu tiên của nàng.
Thiên thì mặt đần ra như bò đội nón, sau đó lại tiếp tục đẩy vì lần đầu được xoạc làm hắn mất hết lý trí.
“A đã quá!” Hắn nghiến răng trong phê pha.
Tay Thiên sờ mó khắp người nàng, từ cặp ngực tròn trịa tới bờ mông săn chắc, đúng là người ta thường nói đẹp như Yêu. Do là lần đầu chơi gái nên Thiên không có kinh nghiệm cho lắm, chỉ biết cắm dương vật vào mà nhấp như cái máy.
Còn Tiểu Cúc thì chịu đựng trong cơn đau nhưng sau đó cơn đau hóa thành khoái cảm, nàng bắt đầu có những tiếng rên âm ỉ phát ra trong cổ họng, sau cùng thì Thiên cũng xuất tinh vào trong rồi rút dương vật đã hoàn toàn khỏi chứng liệt dương ra mà hứng khởi nói: “Haha cuối cùng thì ta cũng chữa khỏi rồi!”
Sau đó hắn kéo quần lên và nhìn lại bộ dáng đáng thương của Tiểu Cúc thì mới hối lỗi, dùng y phục khoác lên người nàng rồi nói: “Xin lỗi!”
“Không phải xin lỗi! Đây là chuyện thường ngày thôi mà… hôm nay không phải ngươi thì cũng sẽ là một ai đó thôi nên ngươi đừng thương hại ta.” Tiểu Cúc ánh mắt thất thần nhìn hướng khác nói, nét mặt lộ rõ vẻ phẫn uất nhưng là cố kìm nén trong lòng. Bị một người lấy đi sự trong trắng và đau đớn chẳng phải điều dễ vượt qua.
Bản lĩnh dám chơi dám chịu của một thằng chơi xóc đĩa toàn thua, Thiên mạnh dạn ôm Tiểu Cúc vào lòng tuyên bố: “Ta đã làm điều này với ngươi… ta đáng hận! Ngươi có thể bảo ta làm một điều bất kỳ gì cũng được ngoại trừ chết ra nhé.”
Tiểu Cúc khẽ run lên, cảm giác được nam nhân ôm là ấm áp như vậy sao? Nàng lắc đầu: “Ngươi không phải chịu trách nhiệm gì với ta cả… đây là bổn phận của bọn ta rồi, mục đích chữa liệt dương của ngươi đã hoàn thành ngày mai có thể đi rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng trong quá trình bị Thiên hấp thì nàng có sung sướng, có khoái cảm đầu đời vậy nên là hắn ôm nàng nàng cũng mặc kệ mà hưởng cảm giác ấm áp này. Hai người cứ như vậy ngủ lúc nào không hay, sáng hôm sau Thiên tỉnh lại một mình trên giường.
Tiểu Hồng đang ngồi trên bàn uống nước dùng tay nhúng xuống mật hoa trong cốc mà đưa lên miệng mút ngon lành nói:
“Dậy rồi sao? Đêm qua thế nào?”
Thiên vỗ vỗ gáy mình mệt mỏi nói:
“Không như mong đợi… haizz nhưng dù sao vẫn khỏi liệt dương.”
“Tốt, vậy thì ngươi có thể tu luyện được rồi.” Tiểu Hồng vừa nếm mật hoa vừa nói.
Điều này Thiên đã nghĩ tới từ lâu, hắn liền gật đầu: “Vậy hãy dạy ta, ta cũng muốn có pháp thuật.”
“Chưa vội, muốn có pháp thuật trước tên ngươi phải trải qua một bước vô cùng quan trọng.”
“Ta sẵn sàng lắng nghe đây!” Thiên phấn khích.
“Bước đầu tiên muốn có thể tu luyện thì ngươi phải Luyện Khí.”
Trước sự chú ý lắng nghe của Thiên, Tiểu Hồng vừa ăn mật hoa vừa giảng giải:
“Luyện Khí là ngươi phải tự mình cảm ứng được linh khí trong trời đất, ta có thể dạy ngươi cách cảm nhận. Luyện Khí chia làm 10 tầng, mỗi một tầng lại có mức độ cảm nhận linh khí khác nhau với độ khó tăng dần. Rất may cho ngươi là những giọt mật hoa này lại là chất dẫn tốt nhất giúp một phàm nhân có thể cảm ứng linh khí trời đất dễ dàng hơn.”
“Tu luyện có thể chậm nhưng nhất định phải chắc chắn, ra ngoài tìm Tiểu Cúc xin nhiều mật hoa về uống rồi bắt đầu tu luyện.” Tiểu Hồng liếc mắt nói, ngụ ý muốn hắn đi làm lành với Tiểu Cúc. Sau đó sẽ không phải lo nghĩ gì nữa mà chuyên tâm tu luyện.
Thiên gật đầu rồi ra khỏi căn nhà mang theo Tiểu Hồng ngồi trên vai, Tiểu Hồng vẫn luôn ngồi trên vai hắn mà không ai nhìn thấy bởi nàng đã dùng pháp thuật làm cho bản thân tàng hình với mọi người trừ Thiên ra.
Vừa ra khỏi cửa thì Thiên đã bị chặn lại bởi một tên trọc đầu mặc áo cà sa, vẻ mặt toát lên sự đức độ cùng uyên bác. Vị sư này vừa chặn đường Thiên vừa chắp tay nói: “A Di Đà Phật thí chủ thật là có duyên với bần tăng, thí chủ định đi tìm chỗ lấy mật hoa sao? Đúng lúc bần tăng cũng đang rảnh rỗi đi cùng cho vui.”
“Ặc! Sao ngươi biết?”
“A Di Đà Phật bần tăng có ở đây rình và vô tình nghe được… không hề cố ý.” Tên Hòa thượng tiếp tục luyên thuyên.
“A Di Đà Phật! Bần tăng pháp hiệu là Đường Hạ… quý danh của thí chủ là gì?” Đường Hạ chắp tay nói, mắt dò xét cả người Thiên.
Gặp ngay đứa lắm mồm, Thiên trả lời đại rồi đẩy Đường Hạ ra để đi: “Ta tên Thiên, cứ gọi là Thiên.” Sau đó đi tìm Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc cùng nhiều cô gái khác đang đi lấy mật từ các bông hoa sâu trong khu rừng phía tây Thủy Liêm Động, nơi này có một rừng hoa đa chủng loại.
“Tiểu Đan, tối qua của ngươi thế nào?” Tiểu Cúc hỏi cô gái đang lấy mật gần mình, hai người là bạn thân.
Cô gái xinh xắn tên Tiểu Đan chán nản thở dài đáp: “Đừng nhắc tới… khi không lại vớ ngay một tên hòa thượng dỏm chẳng làm ăn được gì.”
Lấy mật hoa cũng cần có kỹ năng cùng một chút pháp thuật. Cách thường dùng là dùng pháp thuật dạng hấp dẫn hút lấy mật hoa từ nhụy hoa rồi đem đựng vào chiếc bình thủy tinh đeo bên hông. Một buổi sáng bình thường Tiểu Cúc có thể lấy được đầy một lọ thủy tinh dung tích 1 lít.
“Vậy đêm qua của ngươi thế nào? Thiếu niên tuấn tú đó có ổn không?” Tiểu Đan chợt nhớ ra bạn thân mình đêm qua cũng tiếp một vị khách, bèn hỏi.
Nghe vậy Tiểu Cúc sắc mặt không còn tự nhiên mà có chút thay đổi, đúng lúc này Thiên chạy tới và hắn phát hiện hòa thượng Đường Hạ cũng bám theo liền quay lại mắng: “Nè! Ngươi theo ta làm gì?”
“A Di Đà Phật! Đã nói là cùng đi ngắm hoa sao thí chủ hỏi lạ vậy?” Đường Hạ chắp tay nói, sau đó hướng mắt về hai cô gái xinh đẹp trong rừng hoa thì mỉm cười thân thiện.
“Tiểu Đan thí chủ! Chúng ta lại gặp nhau.” Đường Hạ nhìn về phía Tiểu Đan chắp tay cúi chào.
Tiểu Cúc thấy Thiên như mèo thấy chó, lập tức né tránh khiến Thiên muốn tới xin lỗi một cách chân thành. Hắn tiến lên mấy bước thì cả hai nàng Tiểu Cúc cùng Tiểu Đan la lên cảnh báo: “ĐỪNG ĐI HƯỚNG ĐÓ!”