Phần 29: Phượng Vũ
“Tinh Huyết Phượng Hoàng!” Đại công công liếm mép, há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn định cắn vào cổ Hoàng Loan thì một bóng người lao lên ngăn cản, chính là Nữ Hoàng.
Binh!
Nữ Hoàng rơi xuống đất, hộc máu nói: “Ngươi che dấu thực lực?”
Đại công công cười man rợ: “Đúng vậy.”
Người được Nữ Hoàng buông ra kia, nàng ngẩng mặt lên nhìn Đại công công rồi nói: “Ngươi được phái tới từ Thiên Giới đúng không? Ngươi nhắm vào Tinh Huyết Phượng Hoàng để làm gì?”
Đại công công giật mình khi nhìn thấy nhan sắc của người này, nó giống hệt với Nữ Hoàng và còn toát khí chất cũng giống Nữ Hoàng. Nhưng hắn chỉ ngạc nhiên vài giây rồi mỉm cười: “Haha… thì ra là vậy.”
Thiên lúc này mới mở được mắt ra, người hắn đầy vết máu bởi mỗi cú đánh của Nữ Hoàng cực kỳ mạnh và khiến hắn dập nát nội tạng và vỡ xương quai hàm. Tuy nhiên với thể lực xung mãn hắn vẫn có thể đứng dậy rồi lấy ra lọ nước màu xanh lục mà hắn hứng được trong chiếc sọ đầu lớn trong mật thất, nhìn thấy lọ thủy tinh trên tay Thiên thì Đại công công gầm lên: “Thằng ranh con kia! Bỏ nó xuống.”
Nhưng đã quá muộn, Thiên đổ vào miệng vào nuốt sạch. Đại công công dùng chiếc đuôi đang đánh với Khổng Tước quất một phát vào người Thiên làm hắn văng mạnh vào tường rồi xuyên qua hàng chục bức tường qua các gian phòng, thịt nát xương tan, máu bắn tung tóe đỏ lòm.
Hoàng Loan mắt đã đẫm lệ, mẹ nàng muốn giết nàng, người nàng thầm thương bị đánh tan nát trước mặt nàng, quá nhiều nỗi đau đến cùng một lúc và nàng phát điên. Hai mắt nàng lóe sáng ánh vàng kim, hào quang nhanh chóng lan ra khắp cơ thể rồi nàng đưa tay lên nắm lại đấm thẳng vào mặt Đại công công.
Rầm!
Một cú đấm làm cho Đại công công thực lực hơn người ngậm một mồm máu văng xuống đất, Nữ Hoàng ngước lên nhìn con gái đang được bao phủ trong hào quang ánh sáng cùng đôi mắt phát sáng, nàng không giấu nổi nét kinh ngạc: “Tinh Huyết Phượng Hoàng kích phát rồi, phải giết chết nó trước khi nó hủy diệt cả đất nước.”
Người có gương mặt giống hệt Nữ Hoàng kia vội ngăn cản: “Ta biết ngươi không sai! Nhưng chúng ta còn cách khác mà.”
Nữ Hoàng nhìn người kia bằng ánh mắt khinh bỉ: “Khốn nạn, giờ nói những lời đó còn tác dụng sao Hoàng Hân!”
Hoàng Hân lắc đầu: “Đáng lẽ không còn cách nhưng vì cậu nhóc kia mà ta có hy vọng.” Vừa nói Hoàng Hân vừa chạy tới vị trí khi nãy Thiên đứng trước khi bị đánh tan xác, trong đống máu ẩn hiện hai viên ngọc phát sáng màu xanh. Hoàng Hân và Nữ Hoàng nhìn nhau rồi cùng vui mừng.
Khi thấy Hoàng Hân cầm hai viên ngọc lam, Đại công công dượng dậy quát lên: “BỎ XUỐNG!”
Hoàng Loan lúc này đã mất kiểm soát, nàng đã phát điên vì phải chịu quá nhiều vết thương lòng, với ánh mắt hoàng kim nàng đưa tay về phía Nữ Hoàng và bắn một chưởng. Một chưởng đem năng lượng vàng kim khổng lồ bắn xuống thẳng đầu Nữ Hoàng nhưng bị một kẻ chặn lại, Khổng Tước đã hóa thành hình người và tung chưởng đỡ lại chưởng của Hoàng Loan, kình lực tạo ra trấn động cả hoàng cung.
Đại công công cũng lao về phía Hoàng Hân để ngăn nàng dùng hai viên ngọc, hắn vung cái đuôi khổng lồ của mình ra hòng đập chết Hoàng Hân.
Rầm!
Cái đuôi đập xuống một lồng năng lượng màu vàng, Hoàng Hân bên trong nên không bị ảnh hưởng. Nữ Hoàng kinh ngạc: “Con bé bảo vệ ngươi?”
Hoàng Hân đáp: “Vì ta là mẹ của con bé, mau lên.” Nàng ném cho Nữ Hoàng một viên ngọc rồi cả hai bỏ vào miệng nuốt xuống bụng.
Nữ Hoàng khó hiểu: “Nhưng ta cũng là mẹ của con bé mà.”
Khổng Tước đang dồn toàn bộ sức lực đỡ chưởng của Hoàng Loan, hắn vẫn nghe được cuộc nói chuyên của hai nữ nhân kia và thầm khó hiểu: “Rõ ràng là hai Nữ Hoàng… Nhưng sao lại có hai Nữ Hoàng?”
Uống xong, Hoàng Hân lao tới sát Nữ Hoàng hai tay đặt lên má Nữ Hoàng, Nữ Hoàng cũng đặt tay lên má Hoàng Hân và cả hai nhìn nhau trìu mến. Hoàng Hân hỏi: “Ai bắt đầu trước?”
Nữ Hoàng đáp “Ta trước đi!”
Sau đó, làn môi đỏ mọng của Nữ Hoàng hôn lên làn mội nhợt nhạt của Hoàng Hân, khói xanh tỏa lên, hai bóng người dung hợp. Làn khói xanh tan đi, chỉ còn duy nhất một bóng dáng yêu kiều thướt tha là Nữ Hoàng.
Dậm chân một cái đầy uy lực, Nữ Hoàng hít thở và cảm nhận sức mạnh của bản thân sau đó tung chưởng về phía Dại công công làm tên này văng ra khỏi gian phòng, uy lực của đòn đánh thực sự khủng khiếp.
Khổng Tước không chống đỡ nổi trước chưởng lực của Hoàng Loan thêm nữa, hắn bị đánh văng ra xa. Chưởng lực lao thẳng về phía Nữ Hoàng và nàng dùng tay chặn nó lại.
Rầm!
Luồng năng lượng chẻ làm đôi bắn sang hai hướng khác nhau, Nữ Hoàng đạp đất bay lên khiến cho cỗ năng lượng dù muốn hay không vẫn bị chẻ đôi ra và bắn khắp các hướng làm cho cả gian phòng sụp đổ.
Bên ngoài lính canh nghe những tiếng nổ lớn cùng với những cột sáng bắn ra thì không khỏi hoảng hốt: “Hoàng cung sắp sập rồi! Chạy thôi.”
Đại công công chống tay đứng dậy trong ngự hoa viên, hắn phun ra một ngụm máu rồi nghiến răng: “Hỏng việc rồi! Phải về báo lại với chủ nhân.” Sau đó hắn bay lên trời rồi phóng đi mất.
Còn bên trong căn phòng sụp đổ, Hoàng Loan bay lơ lửng giữa không gian với hàng quang ánh sáng bao quanh, nàng giường như xinh đẹp ra rất nhiều và đôi mắt phát sáng nhìn về phía Nữ Hoàng nói: “Ngươi thật tàn nhẫn! Giám giết cả con gái mình, tình mẫu tử trong lòng ngươi chỉ rách nát như vậy sao?”
Nữ Hoàng bay đối diện Hoàng Loan, nàng cũng tỏa ra hòa quang chói mắt đáp: “Mọi chuyện không như con nghĩ, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
“Rắc rối? Chẳng phải mọi rắc rối ở đây là do bà gây ra sao? Năm đó bà gửi tôi tới Quất Lâm Thành không phải để giúp tôi chữa bệnh mà là muốn kìm hãm sức mạnh của tôi, để huyết thống của cha tôi không được phát triển, bà thật nhẫn tâm, cha đã làm gì có lỗi với bà sao?”
Những lời này nói ra, một nửa không phải của Hoàng Loan mà do cái hào quang ánh sáng kia tác động nên nàng. Trong thâm tâm nàng như cùng lúc tồn tại hai suy nghĩ, một cái thì ghét bỏ mẹ mình đến thấu xương còn một thì lại rất thương mẹ và cảm thấy có lỗi. Nhưng suy nghĩ căm thù ghét bỏ lớn hơn sự yêu thương.
Nữ Hoàng lắc đầu: “Sức mạnh từ cha con là quá lớn, lúc đó con còn quá nhỏ để làm chủ được sức mạnh đó nên mẹ buộc phải làm vậy.”
Hoàng Loan nhíu mày: “Giờ thì hết rồi! Nhờ sự nhẫn tâm của bà mà tôi đã kích hoạt được huyết mạnh của cha, và mạnh ngang bà.”
Nữ Hoàng khuyên can: “Con gái! Con không thể kiểm soát được nó đâu, đừng ép mẹ ra tay.”
Hoàng Loan cười chua chát: “Haha… bà định giết tôi nữa sao? Lần này thì mơ đi”
Dứt câu hai bóng người tuyệt mỹ lao vào nhau, từng đợt xung đột năng lượng làm trấn động hoàng cung và nó sụp đổ.
Tận cùng sau vô vàn lỗ thủng trên tường, một vũng máu đỏ cùng đống thịt nhầy nhụa trên sàn gạch nứt toác, ở giữa vũng máu có một trái tim nằm im lìm nguội lạnh. Chợt trái tim khẽ co bóp một nhịp khi một giọt chất lỏng màu xanh len lỏi từ vũng máu chảy ngược lên rồi tan vào quả tim.
Hoàng Loan tung chưởng về phía Nữ Hoàng đánh lui nàng ta rồi phóng lên không trung cách mặt đất hàng trăm mét, Nữ Hoàng gạt tay đánh tan đòn đánh của con gái rồi cũng lao lên không đuổi theo. Trong bầu trời đêm tối, hai đốm sáng cứ lao vào nhau qua lại, những tiếng nổ vang cả một vùng trời.
Người dân Kinh Đô bị đánh thức bởi những tiếng nổ, họ đều tò mò xem thứ gì gây ra và cùng hướng mắt lên bầu trời đen nơi hai đốm sáng tuyệt đẹp đang không ngừng giao tranh. Hoàng Loan vung tay lên trời, theo đó một cột sáng bắn thẳng lên trời rồi tỏa ra uy lực khủng khiếp, Nữ Hoàng phía đối diện dang rộng hai tay tạo thành một đôi cánh ánh sáng khổng lồ phía sau, cả một khoảng trời trở lên rực rỡ.
“Chịu chết đi!” Hoàng Loan lạnh lùng nói, đôi mắt tức giận nhìn về phía Nữ Hoàng rồi di chuyển tay thẳng về hướng đó, cột sáng khổng lồ theo đó cũng di chuyển và chẻ dọc hoàng cung trước khi bắn thẳng vào Nữ Hoàng, khi cột sáng đi qua đâu là mặt đất tách đôi sâu tới vài chục mét.
Nữ Hoàng cánh tay khẽ động, ánh mắt không hề một chút lo sợ nhìn về phía cột sáng đang phóng tới rồi thầm hô lên: “Phượng Vũ!”
Đôi cánh khổng lồ phía sau cùng Nữ Hoàng lao thẳng về phía cột sáng rồi xoáy tròn, khi xoáy tròn thì một hư ảo hình Phượng Hoàng khổng lồ tạo từ ánh sáng hiện ra rồi như nhảy múa khi cột sáng bắn thẳng tới.
Âm thanh chói tai vang vọng đất trời, cột sáng năng lượng của Hoàng Loan bị hư ảnh Phượng Hoàng nhảy múa kia hấp thụ, càng hấp thụ thì hư ảnh càng lớn và điệu múa càng trở lên đẹp hơn và huyền ảo hơn. Sâu bên trong lồng ngực hư ảnh Phượng Hoàng là Nữ Hoàng được bao bọc trong một lồng ánh sáng, nàng cũng đang múa một điệu múa tuyệt đẹp đến mê người.