Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Phần 202: Chỉ Là Sâu Kiến

Ngân Nguyệt tiến tới ngồi xuống cách Thiên ba bước chân, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc đỉnh lớn đang tỏa ra hơi nóng cùng mùi thơm của dược liệu.
Thiên nhìn về phía Ái Vân, Ái Vân còn đang hậm hực nên không thèm nhìn lại. Thiên khổ sở phát ra tiếng động: “Hèm!”

Lúc này Ái Vân mới chịu nhìn hắn một cái đầy ai oán sau đó phất tay tạo ra một vùng kết giới ngăn bất kỳ kẻ nào có ý định nghe lén.

Nhìn biểu cảm ghen tuông của Ái Vân, Thiên không chịu được mà bật cười. Ái Vân thấy vậy giận càng thêm giận, xém chút nữa thì bỏ về Xà Thiên Quốc.

“Ngươi không sao nhưng người khác có sao!” Câu mắng của Minh Trúc đêm qua lại vang lên trong đầu Thiên. Hắn nhận ra rằng từ khi hắn kể cho Ái Vân nghe về Ngân Nguyệt và quyết định cứu nàng về bằng mọi giá thì Ái Vân có thái độ khác, sự ghen tuông.





Hắn thỏa mái nằm cạnh các nữ nhân khác mà không nghĩ tới cảm nhận của Ái Vân, giống như đêm qua. Minh Trúc nhắc nhở Thiên vì Ái Vân không dám tự mình nói ra, nàng ghen nhưng không nói vì muốn Thiên được giữ thể diện trước mặt chúng nữ đệ tử.

Sau khi Thiên ngẫm ra, hắn lại càng có cái cớ để yêu thương Ái Vân thêm. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến khiến Ái Vân dù đang giận cũng phải đỏ mặt.

“Nàng thấy quen không?” Thiên quay sang với một thái độ bình thản hỏi Ngân Nguyệt.

Vừa hỏi Thiên vừa phóng hỏa về phía đỉnh luyện đan, động tác điêu luyện, kỹ thuật cao siêu.

Ngân Nguyệt nhìn từng động tác của cô bé trước mặt, nàng nghĩ ngay tới đoạn ký ức mà mình nhớ ra ban nãy, sao mà giống nhau đến vậy.

“Có một cô sói trắng ngốc nghếch đứng đầu một bầy Ngân Lang, một hôm cô sói gặp một chàng trai rồi xém thì đánh nhau may có một con khỉ đứng ra giảng hòa…”

Thiên bắt đầu kể, giọng nói của hắn truyền cảm khiến cả ba cô gái xinh đẹp lặng im nghe từng chữ.

“… chàng trai giết sói của cô sói nên cô sói bắt hắn đi săn nuôi cả đàn, chàng trai lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng cũng phải theo. Ngày qua ngày chàng trai kiếm ăn về nuôi đàn sói và nuôi cả cô sói, cô sói dần có tình cảm với chàng trai. Cô sói vì muốn ở cạnh chàng trai đã tự tu luyện thành hình người. Chàng trai thấy cô sói vì mình mà cố gắng nên cũng nảy sinh tình cảm. Một cuộc chiến lớn xảy ra, cô sói bị trọng thương, chàng trai đến kịp thời giải cứu. Tình cảm đủ lớn cả hai quyết định thành thân, đêm thành thân làm liền 9 cái rồi 9 tháng sau một tiểu thiên thần ra đời.”

Vừa kể khóe mắt Thiên vừa cay cay, Ngân Nguyệt ngồi bên cạnh nghe câu chuyện xa lạ mà như là cuộc đời của mình.

“Cô sói thích nhất là làm nũng với chàng trai. Mỗi khi chàng trai luyện đan thì cô sói thường kiếm cớ ngồi trong lòng chàng trai, tuy rất phiền phức nhưng chàng trai không trách nửa lời còn yêu thương cô sói nhiều hơn. Cả hai sống vui vẻ nhưng rồi một biến cố xảy ra, vì an nguy của thê tử và con gái chàng trai lên đường đi ngăn chặn nguy hiểm nhưng bị bắt nhốt trong 2 năm. Khi được thả ra thì không còn thông tin gì về thê tử và con gái nữa. Vì cả hai ở hai giới khác nhau nên chàng trai dù muốn cũng không thể tìm kiếm, hắn chỉ biết cố gắng mau chóng mạnh lên để có thể đoàn tụ với nàng và con… Thiên Đạo vô tình nhưng có mắt, đã cho chàng trai gặp cô sói và con gái sớm hơn dự kiến nhưng trong tình trạng éo le. Cô sói không nhớ gì về chàng trai, chàng trai không thể trở về hình dạng thật. Cây cầu kết nối duy nhất lúc này là đứa con của hai người.”

Thiên quay sang dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Ngân Nguyệt và hỏi: “Nàng nhớ chứ?”

Ngân Nguyệt nghe xong câu chuyện, bờ môi khẽ run, bàn tay nắm chặt lại khuôn mặt ngây ngô hỏi nhỏ: “Sói với người cũng sinh con được à?”

“Khụ khụ!” Thiên sặc nước bọt.

Ái Vân và nữ đệ tử kia đang trong cảm xúc dạt dào bị câu hỏi của Ngân Nguyệt kéo rơi bịch xuống thực tại.

Ái Vân hỏi: “Nàng ta mất trí nặng đến vậy sao?”

Thiên lắc đầu: “Có lẽ vậy! Nên làm bước tiếp theo rồi.”

Ái Vân gật đầu, chỉ thấy nàng phất tay một cái đem cả bọn về phòng nơi Minh Trúc đang trông coi Tuyết Linh.

Giữa gian phòng, bốn bóng người đột ngột xuất hiện khiến hai nữ đệ tử giật mình. Tuyết Linh thì đang chơi đùa cùng với một con bướm do pháp lực của Minh Trúc tạo ra.

Ngân Nguyệt ngạc nhiên khi khung cảnh chuyển đột ngột, rõ ràng ban nãy còn ở ngoài bãi đất trống bây giờ lại ở trong căn phòng xa lạ có nhiều người.

Nhưng sự chú ý của nàng lập tức bị thu hút bởi tiếng cười giòn tan của một cô bé đang nằm trên giường.

Cô bé dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của nàng, ngóc đầu dậy dùng đôi mắt to long lanh chớp chớp nhìn người phụ nữ có mái tóc giống hệt của mình.

Minh Trúc bế cô bé lên rồi đặt cô bé đứng xuống đất nhẹ nhàng nói: “Đi đi!”

Tuyết Linh ngây thơ nhìn Ngân Nguyệt, cô bé nhận ra đây chính là người mẹ mà ngày đêm mình mong nhớ nên chạy lại ôm lấy chân nàng gọi lên một tiếng: “Mẹ!”

Ngân Nguyệt cúi xuống nhìn cô bé, hai mắt cũng đỏ lên, cảm xúc như vỡ òa. Dù cho có mất đi toàn bộ ký ức thì nàng vẫn không quên được hình bóng nhỏ bé này. Nàng ngồi xuống ôm lấy Tuyết Linh mà khóc.

Tuyết Linh thấy mẹ khóc cũng khóc theo, những giọt nước mắt của sự đoàn tụ.

Bỗng dưng cánh cửa phòng bị một lực vô cùng mạnh đẩy văng ra, Lạc Hoàng Đế bước vào với gương mặt không vui.

Trước đó vài phút, sau khi xong việc Lạc Hoàng Đế về phòng rồi phát hiện Ngân Nguyệt không có ở đây, hắn hỏi lính canh và được lính canh báo cáo mọi việc liền nhìn ra phía bãi đất trống.

Lính canh nhìn thấy nhóm Thiên và Ngân Nguyệt vẫn đang ngồi luyện đan và trò chuyện. Còn Lạc Hoàng Đế chỉ nhìn thấy bãi đất trống trơn.

Ái Vân đã dùng ảo ảnh để che mắt lính canh, nhưng với người có tu vi cao như Lạc Hoàng Đế thì ảo ảnh kia chỉ là trò trẻ con.

“Ảo ảnh?” Lạc Hoàng Đế tức giận vô cùng, liền tức tốc tới phòng của Thiên.

Tiếng động lớn làm cho cả bọn giật mình. Lạc Hoàng Đế tức giận bước vào thấy Ngân Nguyệt đang ôm một cô bé có mái tóc trắng, hắn biết rằng đó chính là con gái nàng.

“Lạc Hoàng Đế, tự ý xông vào phòng nữ nhân có phần không lịch sự.” Minh Trúc lên tiếng chỉ trích.

Lạc Hoàng Đế lập tức tỏa ra uy áp mạnh làm cho cả hoàng cung rung chuyển. Tất cả ngoại trừ Ái Vân đều bị uy áp kia đè xuống không cách nào sử dụng được pháp lực.

“Mang Nguyệt Phi về phòng.” Lạc Hoàng Đế ra lệnh cho hai tên lính canh phía sau.

Ái Vân đứng ra nói: “Lạc Hoàng Đế, sao ngài phải vội vàng như vậy.”

“Tránh ra!” Lạc Hoàng Đế gầm lên.

Ái Vân tạo ra một lồng bảo vệ nhóm của Thiên, sau đó đối diện với Lạc Hoàng Đế nhíu mày nói: “Phải chăng Lạc Hoàng Đế còn mục đích khác, bị phát hiện quá sớm nên mới giận giữ như vậy.”

Lạc Hoàng Đế đáp: “Việc của ta không đến lượt Xà Thiên Quốc các ngươi nhúng mũi vào, hoặc là các ngươi cút khỏi đây ngay bây giờ, hoặc là ở lại vĩnh viễn.”

Ái Vân hừ lạnh: “Sớm nghe danh Lạc Hoàng Đế là người rất mạnh, nhân cơ hội này thử sức một phen.”

Lạc Hoàng Đế cười to: “Haha vậy là ngươi đã có câu trả lời, thế thì ta đây cũng không khách khí nữa.”

Dứt câu, Lạc Hoàng Đế vung tay tung một luồng kình phong về phía Ái Vân, một bóng người lao ra cản luồng kình lực và bị đánh bay.

Nhận ra người cản đòn là con trai mình, Lạc Hoàng Đế nhíu mày chất vấn: “Con cũng phản ta?”

Lạc Văn Minh do cản đòn bị đánh bay nhưng không bị trọng thương, hắn đứng dậy giải thích: “Con không phải người, Ngân Nguyệt là người của Tông Chủ Vạn Hợp Tông, con gái nàng ta cũng đã đoàn tụ, con chỉ hy vọng người suy xét kỹ lưỡng.”

Lạc Văn Hùng hai mắt trợn lên rồi quát: “Nghịch tử, ngươi không muốn thấy mẹ mình sao?”

“Mẹ sao?” Lạc Văn Minh bị câu nói của cha mình làm cho khó hiểu.

Lúc này cả hoàng cung đã bị phong tỏa bởi quân lính và những vị tướng tài ba dưới chướng Lạc Văn Hùng. Một con ruồi cũng khó mà thoát.

“Trước khi giao thủ, ta nhắc ngươi một việc.” Lạc Văn Hùng hướng Ái Vân nói.

“Cứ nói!”

“Ta có một luật tự đặt ra cho mình, nữ nhân thách đấu với ta nếu bị trận thì phải làm thê tử của ta. Bất quá từ trước tới giờ ngươi là kẻ đầu tiên thách đấu với ta, ngươi nên cẩn thận.” Lạc Văn Hùng cười sảng khoái rồi nói.

Ái Vân tự tin nói: “Ta cũng từng thua khi giao thủ với phu quân ta, để xem xem ngươi mạnh hay chàng mạnh. Nếu như ngươi bại thì vị trí đệ nhất cường giả liên minh phải đổi chủ rồi.”

Ái Vân hóa thành đốm sáng lao thẳng lên trời, Lạc Văn Hùng cũng lao theo. Cả hai va chạm trên không khiến cả không trung phải rung chuyển.

Từ bên ngoài, hàng trăm binh lính ập vào bao vây lấy căn phòng, lệnh của Lạc Hoàng Đế là bắt nhốt tất cả, ai có ý định chống đối giết không tha.

Minh Trúc cùng ba nữ đệ tử xông ra bảo vệ Thiên, Ngân Nguyệt và Tuyết Linh.

Lạc Văn Minh quát vào mặt đám lính: “Hỗn xược, bổn hoàng tử ở đây các ngươi dám làm càn sao.”

Nhưng trước lệnh của vua, hoàng tử cũng chỉ là đầu buồi rẻ rách. Đám lính lập tức xông vào tấn công.

Hoàng cung trở nên hỗn loạn, để nhanh chóng bắt được nhóm Thiên. Hai vị tướng dưới chướng Lạc Hoàng Đế liền lao tới đẩy Minh Trúc ra xa.

Minh Trúc bị kéo xa khỏi nhóm Thiên, muốn quay lại nhưng bị hai vị tướng kia giữ chân. Cách duy nhất là phải hạ gục hai tên đó.

Mất đi sự bảo vệ của những kẻ mạnh nhất, nhóm Thiên rơi vào nguy hiểm. Lạc Văn Minh đang định liều mạng cứu cả bọn thì bị một người thần bí đánh ngất mang đi.

Ba nữ đệ tử còn lại tu vi không cao, không thể chống lại nhiều quân lính tinh nhuệ cùng lúc.

Đám lính được ra lệnh bắt sống nên khi thấy nhóm Thiên rơi vào tình cảnh ngặt nghèo thì bèn cho một cơ hội: “Buông tay đầu hàng các ngươi sẽ không sứt mẻ gì.”

Nhìn Tuyết Linh run rẩy trong vòng tay của Ngân Nguyệt, Thiên không chịu nổi nữa. Hắn đã để mất nàng một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.

Thiên nhanh tay nhét hai viên thuốc vào miệng Ngân Nguyệt và Tuyết Linh sau đó bỏ ba viên khác vào miệng mình đồng thời lao tới hôn ba nữ đệ tử.

Cả ba nữ đệ tử bị Thiên hôn dù chỉ là cú chạm môi thôi cũng đủ hai gò má xinh đẹp ửng đỏ rồi toàn thân vô lực mà khụy xuống có cảm giác như ban nãy mình nuốt phải vật gì đó tròn tròn, toàn thân mất sạch pháp lực.

Còn Thiên, sau một pha hành động nhanh như chớp thì cơ thể hắn dần dần biến lớn trở lại hình dạng vốn có, một nam nhân cao lớn tuấn tú phi phàm. Có điều bộ y phục nhỏ kia không chịu được mà rách toạc.

Dương Thịnh Âm Suy là một bí thuật mà Thiên học được lúc còn ở Thiên Địa Hồng Hoang. Bí thuật này hoạt động theo cách hút lấy tu vi của nữ nhân làm của mình, tùy theo nữ nhân mà độ mạnh yếu cũng khác nhau nhưng cũng có giới hạn.

Khi bị hút tu vi, nữ nhân sẽ kiệt sức không thể chiến đấu. Tùy vào độ quan trọng của nữ nhân đó đối với mình mà mạng sống của họ có thể đảm bảo hay không.

Thiên đã từng dùng bí thuật này một lần, bây giờ mới có dịp dùng lại.

Nhờ có pháp lực của ba nữ đệ tử nên Thiên mới lấy lại được hình dạng thật của mình. Tuy tu vi còn thua xa nhưng có còn hơn không.

Thiên nhanh tay dùng những gì còn sót lại của bộ y phục quấn thành chiếc khố tạm thời che đi thằng em, cả quá trình diễn ra trong chưa đầy ba giây. Khi xong xuôi, Thiên hướng về phía đám lính canh rồi nói: “Rời khỏi đây hoặc chết, chọn đi.”

Nhưng nhìn vẻ mặt lì lợm của đám lính, Thiên biết lời đe dọa này không có trọng lượng. Hắn thở dài, xoa xoa chiếc nhẫn trên tay lấy ra một viên thuốc tròn màu tím rồi bóp nát tạo thành một vụ nổ, vụ nổ này không gây sát thương mà tỏa ra một làn khói độc khiến ai hít phải cũng lăn đùng ra co giật. Kẻ yếu thì chết ngay tại chỗ, kẻ mạnh thì không thể dù pháp lực.

Đám lính đổ gục trong làn khói tím, Thiên không sao, Ngân Nguyệt, Tuyết Linh cùng ba nữ đệ tử cũng không sao bởi họ đã được uống thuốc giải ban nãy.

Không có thời gian cho sự trầm trồ, Thiên liền bao ra thêm hai phân thân, hắn ôm Ngân Nguyệt và Tuyết Linh, hai phân thân còn lại ôm ba nữ đệ tử mà chạy.

Đang chiến đấu kịch liệt trên không, Lạc Hoàng Đế nhìn xuống hoàng cung đang bốc lên làn khói tím, linh cảm cho hắn biết có điều chẳng lành vội vã đánh lui Ái Vân rồi lao xuống. Nhưng Ái Vân nào để hắn được rảnh, nàng xuất hiện đòn đầu hắn rồi tung chưởng.

“Cút ngay!” Lạc Hoàng Đế gầm lên, một chưởng mang theo kình phong khổng lồ đủ chẻ đôi cả ngọn núi đánh thẳng về phía Ái Vân.

Ái Vân lập tức chống đỡ, pháp lực bao quanh thân thể tuyệt mỹ đôi tay trắng nõn đan chéo nhau tạo ra một lớp lá chắn cứng cáp.

Rầm!

Va chạm khủng khiếp, Ái Vân bị đánh bay xuống đất còn Lạc Hoàng Đế thì lao về phía hoàng cung.

Lúc này Thiên đang tả xung hữu đột, vượt qua hàng trăm lính canh để mang các nàng rời khỏi đây.

Nhưng tu vi vay mượn này cũng nhanh chóng tiêu hao nếu Thiên không tìm được ai đó nạp thêm. Ngân Nguyệt thì mất trí tu vi hạn chế lắm rồi, Thiên ước Ái Vân ở bên cạnh hắn lúc này.

Đúng như mong muốn của Thiên, Ái Vân rơi toàn thân tơi tả rơi từ trên trời xuống. Y phục rách tươm toàn thân đầy máu, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên nhợt nhạt vô cùng.

“Ái Vân!” Thiên gầm lên.

Lạc Hoàng Đế như hung thần lao từ trên cao xuống cướp lấy Ngân Nguyệt và Tuyết Linh trong tay Thiên rồi tung một đấm xuyên ngực hắn. Máu tuôn xối xả, Lạc Hoàng Đế thu lại cánh tay đồng thời kéo theo cả quả tim đang đập của Thiên rồi bóp nát. Hai phân thân của Thiên phía sau hắn lập tức tan biến.

Lạc Hoàng Đế ném xác Thiên sang một bên rồi trầm giọng nói với Ngân Nguyệt: “Kẻ muốn cướp nàng khỏi ta, ta tuyệt đối không tha thứ.”

Tuyết Linh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Thiên bị Lạc Hoàng Đế giết chết, hai mắt cô bé bất ngờ đỏ ngầu, pháp lực điên cuồng bùng phát.

Lạc Hoàng Đế giật mình tóm lấy cô bé ném ra xa, Ngân Nguyệt thấy vậy vùng vẫy quát: “Thả ta ra, con gái của ta.”

Lạc Hoàng Đế giữ chặt lấy Ngân Nguyệt: “Không được, nàng là của ta. Ta phải biến nàng thành vợ ta.”

“Ta không muốn… mau buông ta ra đồ thối tha.” Ngân Nguyệt thấy sợ vị Hoàng Đế lúc nào cũng tỏ ra điềm tĩnh này, nàng vùng vẫy trong vô vọng.

Lạc Hoàng Đế trợn mắt lên nắm lấy tóc nàng kéo ngược lại khiến nàng đau đớn, hắn đe dọa: “Ngoan thì sống, hư thì chết.”

Tuyết Linh với đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh mọc dài cùng móng vuốt sắc nhọn nhảy bổ về phía Lạc Hoàng Đế khi thấy mẹ bị hắn làm đau.

“Thứ súc sinh!” Lạc Hoàng Đế đưa tay ra nắm lại, Tuyết Linh bị một bàn tay vô hình bóp cổ giữa không trung, cô bé la hét vùng vẫy điên cuồng như một con dã thú nhưng chỉ được một lúc thì mệt rồi ngất lịm đi.

Lạc Hoàng Đế đi tới chỗ xác Thiên đang nằm, hắn vung chân đạp vỡ đầu Thiên khiến máu văng tung tóe không còn nhìn rõ mặt mũi.

“Giả dạng một cô bé để lên kế hoạch cứu thê tử rồi bị đạp chết, Tông Chủ Vạn Hợp Tông cũng chỉ là sâu kiến dưới chân ta mà thôi.”

Minh Trúc cũng không thể chống lại nhiều người, nàng nhanh chóng bị chế ngự, tất cả đều bị bắt.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng