Phần 195: HỌP
Thiên chào xong thiếu điều muốn nôn ọe vì kinh tởm, vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng yêu nhưng bên trong hắn thầm nghĩ: “Mình tự cảm thấy tởm bản thân mình là sao nhỉ!”
Nhưng nhìn lại thái độ của mọi người đặc biệt là Lạc Văn Minh thì hoàn toàn trái ngược.
Lạc Văn Minh thầm nghĩ: “Đệt, đáng yêu quá! Lần đầu tiên gặp cô bé xinh xắn đến vậy. Mình phải nói với phụ hoàng về việc lấy vợ.”
Lạc Văn Minh gì cũng giỏi, có mỗi tán gái là kém. Không hẳn kém mà vì hắn không tìm được đối tượng ưng ý, mà hễ hắn không ưng là hắn đối xử rất lạnh nhạt.
Trong cuộc đời của hắn chỉ duy nhất có 2 lần ưng mắt với 2 nữ nhân, một là Minh Trúc nhưng do nàng đã cự tuyệt hắn, hai là cô bé đang đứng trước mặt hắn lúc này, tuy nhỏ tuổi nhưng tương lai lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Lạc Văn Minh đã lên kế hoạch cho mọi thứ, trong cuộc họp sẽ nói đỡ cho phía Xà Thiên Quốc để tạo tình bằng hữu. Sau khi có mối quan hệ tốt sẽ tìm cách tiếp cận Tông Chủ Vạn Hợp Tông để ngỏ ý muốn hắn gả em gái cho mình.
Với một người vừa có địa vị vừa có tài trí như mình thì Lạc Văn Minh tự tin rằng Tông Chủ Vạn Hợp Tông sẽ đồng ý, sau đó hắn sẽ bắt đầu viết vệ chuyện tình của mình, chuyện tình của một Hoàng tử tài ba nuôi vợ từ bé, đợi nàng đủ 16 tuổi sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ thật hoành tráng.
Ái Vân thì không khỏi ngạc nhiên trước khả năng diễn xuất của Thiên, nàng không biết rằng diễn là một tài lẻ trong vô vàn tài lẻ mà Thiên có.
Ba nữ đệ tử đứng phía sau Ái Vân cũng bị hành động của Thiên làm cho ngây ngốc, nếu không phải vì ở đây có quá nhiều người thì ba nàng đã lao tới nựng hắn rồi.
Minh Trúc thì ngồi một bên gật gù vì mọi chuyện theo đúng kế hoạch.
Sau câu chào đáng yêu của Thiên, phía Minh Thần Quốc mấy người cũng tiến tới làm quen. Họ đều ấn tượng với độ đáng yêu của Thiên và còn hỏi thăm tình hình sức khỏe Tông Chủ Vạn Hợp Tông.
Về phía Hoa kỳ Anh và Hoa kỳ Tiên, hai nàng thấy Thiên được mọi người quan tâm sinh lòng đố kị, hồi nhỏ hai nàng cũng đáng yêu như vậy mà không được khen ngợi như Thiên.
“Đứa nhỏ đó… nhìn kỹ thì không tầm thường chút nào!” Hoa kỳ Tiên sau một hồi quan sát Thiên thầm nói.
Câu nói đủ để chị gái nàng Hoa kỳ Anh nghe thấy, nàng cũng là nheo mắt lại đánh giá: “Trên người đứa trẻ không tỏa ra chút pháp lực nào, có thể che giấu pháp lực trước chúng ta… không lẽ đứa nhỏ đó còn mạnh hơn chúng ta!”
Hoa kỳ Tiên lắc đầu: “Tuyệt đối không thể, đứa trẻ đó nhìn còn chưa tới 10 tuổi trong khi chúng ta là thiên tài được bồi dưỡng chu đáo… việc nó mạnh hơn chúng ta là không thể xảy ra.”
Hoa kỳ Anh cũng không có lý giải nào, liền ngoắc tay hỏi người phụ nữ đeo mặt nạ cười bên cạnh rồi hỏi nhỏ: “Ngươi thấy đứa trẻ kia thế nào?”
Người phụ nữ đeo mặt nạ cười cũng quan sát Thiên nãy giờ qua lớp mặt nạ, về ngoại hình thì hao hao giống một người mà nàng từng có cơ hội gặp mặt nhưng về khí tức thì hoàn toàn khác, xem ra đó đích thị là em gái của tên Tông Chủ kia.
“Ta có chạm chán với Tông Chủ Vạn Hợp Tông nên có thể thấy cô bé kia khả năng cao là em gái của hắn! Còn về tu vi của cô bé thì đến ta cũng không cảm nhận được.” Người phụ nữ đeo mặt nạ cười đáp.
Nghe vậy hai chị em kỳ Anh kỳ Tiên mắt tròn to ngạc nhiên, nếu quả thực là như vậy thì cô bé kia không có tu vi, làm cho hai nàng một phen hết hồn vía.
Thấy Lạc Văn Minh nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương vô bờ bến, Thiên thầm cầu nguyện: “Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đấy! Tao sắp nôn rồi.”
Nhưng ánh mắt của Thiên lại khiến Lạc Văn Minh nhầm tưởng rằng cô bé cũng thích hắn, hắn mừng như mở hội, một nụ cười tươi tắn trên môi kèm theo cái xoa đầu đầy yêu thương nhưng bị Thiên nhanh nhẹn né đi.
Quê, Lạc Văn Minh thu tay lại cười gượng rồi nói vào vấn đề chính: “Xem ra hôm nay phụ hoàng ta thực sự bận việc, ta sẽ thay phụ hoàng tổ chức cuộc họp… mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Dựa vào thái độ của Lạc Văn Minh với Thiên, lại để hắn chủ trì cuộc họp thì Minh Trúc biết chắc lần này sẽ có lợi nên liền nói: “Ta không có ý kiến!”
Người nam tuấn tú đứng đầu phía Minh Thần Quốc cũng nói: “Lạc Hoàng Tử là người thông minh mưu lược, ta thấy để ngài chủ trì cuộc họp không thành vấn đề.”
Chỉ có phía Hoa Quốc là từ chối, Hoa kỳ Anh lên tiếng: “Ta phản đối!”
Lạc Văn Minh liền liếc mắt nhìn về phía Hoa kỳ Anh, mặc dù cả hai đều mang thân phận Hoàng Tử và Công Chúa nhưng địa vị của Lạc Văn Minh vẫn cao hơn một bậc vì so với Hoàng Văn Quốc thì Hoa Quốc không bằng một nửa.
Dùng ánh nhìn của kẻ bề trên nhìn Hoa kỳ Anh, Lạc Văn Minh cười nhưng trong lời nói sặc mùi chất vấn: “Ồ! Hoa Công Chúa thấy điều bất thường gì ở ta sao?”
Hoa kỳ Anh cũng biết lần này đi thay cha để ngoại giao, nếu gây xích mích với Hoàng Văn Quốc nhất định sẽ bị phạt, mặc dù vậy nàng cũng không chịu để yên mà nói: “Lạc Hoàng Tử ngài cũng biết, cuộc họp hôm nay mục đích là vì điều gì… ta chỉ muốn nhắc người hãy công tư phân minh.”
Lạc Văn Minh nhíu mày: “Bản Hoàng Tử trước nay luôn công tâm không thiên vị bất kỳ ai, để ngươi phải bận tâm rồi.”
Sau đó hắn phất tay một cái, một cổng không gian mở ra đem cả bọn hút vào bên trong.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã được đưa vào một không gian giống như vũ trụ với một chiếc bàn tròn bằng đá khổng lồ rộng vài chục mét đặt ở giữa. Bên dưới là nền đất bằng phẳng còn bên trên là khoảng không đen tối với hàng vạn vì sao lấp lánh.
Đây chính là nơi cuộc họp sẽ diễn ra, khi bước vào đây pháp lực sẽ không còn tồn tại, mọi người đều đã biết về quy luật này nên không lấy làm lạ về điều đó.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào ghế, có bốn chiếc ghế được đặt đều xung quanh chiếc bàn lớn, Minh Trúc, Lạc Văn Minh, Hoa kỳ Tiên, cùng người đại diện của Minh Thần Quốc tên Tần Thủy Quân ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình. Những người đi theo thì đứng phía sau ghế của người đại diện.
Thiên trong hình hài trẻ con nên thấp quá không nhìn thấy gì liền đòi Ái Vân bế lên vừa để được áp mặt vào ngực nàng khi muốn vừa để hóng hớt.
Lạc Văn Minh nhìn một lượt những người có mặt, cuối cùng nhìn về phía Thiên đang được Ái Vân bế trên tay thì không khỏi xao xuyến, sau đó hắn nở một nụ cười rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính: “Chào mừng mọi người đã tới cuộc họp ngày hôm nay, chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn. Về việc Hoa Quốc xâm lược Sinh Huyền Quốc và sự can thiệp của Xà Thiên Quốc.”
Lạc Văn Minh nhìn Hoa kỳ Tiên rồi hỏi: “Ta có nghe qua việc này nhưng vẫn là đích thân người trong cuộc lên tiếng thì thỏa đáng hơn, phải không?”
Hoa kỳ Tiên gật đầu, sau đó bắt đầu tường thuật: “Như các vị đã biết, Sinh Huyền Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, hơn nữa lãnh thổ của họ nằm trên tuyến đường lưu thông giữa chúng ta và Thiên Không Thành.”
Minh Trúc tức giận lên tiếng: “Vì vậy mà các ngươi xâm lược và muốn biến Sinh Huyền Quốc thành thuộc địa!”
Hoa kỳ Tiên đáp: “Trước đó bọn ta đã gửi sứ giả sang chiêu hàng nhưng bọn họ không chịu, nên chúng ta mới dùng biện pháp mạnh.”
Nghe Hoa kỳ Tiên giải thích với vẻ mặt không thể bình tĩnh hơn, Thiên nhất thời siết chặt tay nhìn nàng với ánh mắt cay cú.
Lạc Văn Minh đưa tay ra để mình lên tiếng, mặt hắn đanh lại nhìn vô cùng đáng sợ: “Theo thông tin ta được nhận, Hoa Quốc đã thi hành một cuộc xâm lược rất tàn bạo, điều này là cấm kị và được ra luật từ lâu, ta cần lời giải thích cụ thể hơn”
Luật mà liên minh Tứ Cường đã cam kết không vi phạm đó là xâm lược các quốc gia nhỏ hơn nhưng phải gửi thư chiêu hàng, không được dùng đến loại thủ đoạn nguy hiểm như đầu độc hay khống chế.
Hoa kỳ Tiên giải thích: “Chúng ta chỉ đơn giản là đem quân sang chiếm những nơi chủ chốt rồi khống chế người dân, không có quá nhiều người chết, nó hoàn toàn không phạm luật.”
Thiên lập tức vươn đầu ra nói chen vào: “Nói phét, ca ca ta nói các ngươi dùng Trùng Độc khống chế người dân, một khi không được phát thuốc định kỳ thì Trùng Độc sẽ khiến họ sống dở chết dở, chỉ huy cuộc xâm lược là Âu Dương Vẫn Thiên thì là một tên tột cùng dâm dục đê hèn, hắn bắt vô số thiếu nữ phải phục vụ thú vui bệnh hoạn của hắn. Đúng như ngươi nói không có quá nhiều người chết nhưng cách làm của các ngươi còn man rợ hơn cả việc giết họ.”
Mọi người nhìn Thiên với ánh mắt đủ biểu cảm, ngạc nhiên có, yêu chiều có, một đứa trẻ có thể nói ra những điều này… chắc chắn bị anh trai nó dạy hư rồi.
Hoa kỳ Anh kinh thường nhìn Thiên rồi nói với giọng đe dọa: “Nhóc con vắt mũi chưa sạch, cẩn thận ta rút lưỡi ngươi đấy.”
Thiên vịn lấy tay Ái Vân để ngăn nàng nổi cơn điên đồ sát hết cả bọn, hắn nhìn Hoa kỳ Anh rồi chớp chớp đôi mắt long lanh: “Ối sợ quá!”
Hoa kỳ Anh khóe mắt giật giật, nàng từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận: “Minh Trúc… quản đứa trẻ kia cho tốt vào kẻo để người khác biết Xà Thiên Quốc các ngươi không biết dạy con nít.”
Minh Trúc cũng chẳng ưa gì Hoa kỳ Anh, nàng nhún vai: “Dạy trẻ cũng cần cả một quá trình, dạy không khéo là chúng sẽ hay nói dối.”
Câu nói của Minh Trúc chỉ những người tinh ý mới hiểu, Thiên bật cười khúc khích khi hiểu ra câu nói của Minh Trúc ám chỉ Hoa kỳ Tiên.
Việc Hoa Quốc dùng Trùng Độc khống chế người dân thì ngoài nhóm Thiên và chính bản thân Hoa Quốc ra không còn ai biết. Họ nghĩ họ sẽ có thể qua mắt mọi người trong cuộc họp nhưng Hoa kỳ Tiên quá xem thường Lạc Văn Minh. Tên này đã sớm cho người đến tận Sinh Huyền Quốc điều tra và đã nắm được hầu hết thông tin về việc ác mà Âu Dương Vẫn Thiên làm.
Lạc Văn Minh không muốn vạch trần Hoa kỳ Tiên vì dù sao Hoa Quốc cũng là một phần trong liên minh, hắn muốn dùng cách nhẹ nhàng để giải quyết.
Hoa kỳ Tiên cũng hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói của Minh Trúc, nàng chỉ biết nén giận trong lòng.
Lạc Văn Minh ở thế trung gian, hắn không đứng về bên nào cả. Nếu phía Xà Thiên Quốc đưa ra được chứng cứ thì hắn sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Lạc Văn Minh nhíu mày hỏi Hoa kỳ Tiên: “Những điều Tiểu Thiên nói, ngươi có giải thích gì không?”
Hoa kỳ Tiên bật cười: “Haha, Thái Tử tin vào lời nói của một đứa trẻ sao?”
Lạc Văn Minh cười rồi đáp: “Tất nhiên là không, nhưng ta cần lời giải thích của ngươi.”
Hoa kỳ Tiên lúc này sắc mặt bắt đầu trở nên thay đổi, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp: “Ta không phủ nhận việc Âu Dương Vẫn Thiên dùng Trùng Độc để khống chế người dân Sinh Huyền Quốc… nhưng vốn dĩ hắn là bị kẻ khác hãm hại.”
Trước những ánh mắt chăm chú nhìn mình, Hoa kỳ Tiên bình thản ra vẻ vô tội giải thích: “Âu Dương Vẫn Thiên từ đầu đến cuối chỉ là con tốt thí mạng… hắn là người của bọn ta nhưng bị kẻ khác thao túng làm ra những việc táng tận lương tâm, mục đích là hủy hoại đi danh tiếng của Hoa Quốc, phá vỡ mối liên kết bền chặt giữ Tứ Cường… Trong 2 năm hắn xâm lược Sinh Huyền Quốc, tin tức gửi về cho bọn ta toàn là những tin tốt chứ không hề có đề cập đến việc hắn dùng Trùng để hại người, lỗi cũng là ở phía bọn ta không theo dõi hắn sát sao nên mới để xảy ra chuyện như vậy…”
Nói xong Hoa kỳ Tiên hơi cúi đầu ra vẻ hối lỗi, sau đó nói tiếp: “Bọn ta cũng đã tìm ra kẻ đứng sau giật dây Âu Dương Vẫn Thiên, nhưng hắn đã bị người của Xà Thiên Quốc tiêu diệt rồi, ta đang tự hỏi người đó và Xà Thiên Quốc có quan hệ gì?”
Minh Trúc, Ái Vân nghe xong đều ngỡ ngàng, Minh Trúc tức giận nhíu mày nói: “Đừng ngậm máu phun người, ý ngươi là bọn ta đứng sau mọi chuyện sao?”
Hoa kỳ Anh bấy giờ mới nhún vai tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Ai mà biết!”
Để làm tin, Hoa kỳ Tiên nói tiếp: “Khi biết tin Âu Dương Vẫn Thiên tự ý làm càn, bọn ta cho người tới để giải quyết hắn thì Tông Chủ Vạn Hợp Tông đã sớm giết hắn rồi, hơn thế nữa khi thuộc hạ của ta cố ngăn tên Tông chủ Vạn Hợp Tông giết đi kẻ chủ mưu thì hắn được sự hậu thuẫn của ả Ái Vân nên đã một chiêu đánh chết kẻ chủ mưa… tất cả những người có mặt ở đó đều chứng kiến.”
Cô gái đeo mặt nạ cười đứng phía sau Hoa kỳ Tiên lập tức tiến lên rồi chỉ thẳng mặt Ái Vân: “Hôm đó ngươi ngăn cản ta, cả hai phe đều nhìn thấy rõ ràng.”
Ái Vân lập tức phản bác: “Lúc đó người ngươi nhắm vào là Thiên, ngươi định ra tay với chàng chứ không hề có ý bảo vệ kẻ kia… đừng có nói bừa.”
Không khí trong không gian này căng lại càng căng, một cách đổ tội vô cùng khôn khéo đưa kẻ vô tội thành kẻ có tội mà không có lý do để biện minh.
Minh Trúc cũng làm im lặng, hiếm khi nàng lại im lặng trong một cuộc tranh luận như vậy.
Lạc Văn Minh cũng là chỉ biết đứng mà nghe, hắn có tìm hiểu về việc này nhưng vụ giết chết kẻ chủ mưu sau lưng Âu Dương Vẫn Thiên hắn không biết gì, cả về vụ Ái Vân và cô gái đeo mặt nạ cười kia hắn cũng không biết. Xem ra việc này nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
“Làm sao thu xếp cho ổn thỏa đây!”
Lạc Văn Minh bế tắc suy nghĩ, nếu hai bên cẫng còn ganh nhau như vậy hắn không thể xử lý được.
Đúng lúc Lạc Văn Minh bế tắc, một người khác xuất hiện làm cả bọn bất ngờ, Lạc Hoàng Đế – Lạc Văn Hùng.
“Phụ Hoàng!” Lạc Văn Minh vui mừng khi thấy sự xuất hiện của cha hắn.
Lạc Văn Hùng vừa tới đã nắm được thông tin, hắn liền lên tiếng: “Về kẻ tên Âu Dương Vẫn Thiên kia, hắn là một kẻ chuyên dùng Trùng Độc nên việc hắn dùng thủ đoạn đó để khống chế người dân Sinh Huyền Quốc là điều hiển nhiên, sao ngươi lại tỏ ra như không biết việc đó vậy Hoa công chúa? Kẻ chủ mưu phía sau quả thực bị Tông Chủ Vạn Hợp Tông đánh chết nhưng đó hoàn toàn là chuyện giữa hai bọn hắn, không liên quan gì đến âm mưa mà ngươi áp đặt lên Xà Thiên Quốc, ta thấy ngươi càng nói càng lộ ra nhiều sơ hở.”
Bị nói áp đảo, Hoa kỳ Tiên tức thời không kịp lên tiếng phản bác.
Lạc Văn Hùng cũng quay sang phía Minh Trúc nói: “Còn ngươi nữa, việc ngươi cho người can thiệp vào cuộc chiến của Hoa Quốc và Sinh Huyền Quốc cũng gây ra không ít rắc rối, những kẻ liên quan trực tiếp đến việc này kẻ thì chết kẻ thì không có mặt, cuộc họp nên kết thúc ở đây.”
Lạc Văn Hùng giải quyết cho nhanh để còn giành thời gian cho mỹ nhân, hắn thầm nói: “Bọn trẻ trâu này nhanh nhanh cút đi cho ta còn bao việc.”
“Ta không đồng ý!” Minh Trúc, Hoa kỳ Tiên cùng đứng phắt dậy đồng thanh nói, sau đó nhìn nhau với ánh mắt tóe tia lửa điện.
Lạc Văn Hùng trừng mắt: “Các ngươi có ý kiến gì nữa?”
Minh Trúc đáp ngay: “Ả ta ban nãy vu khống cho bọn ta giết người diệt khẩu, tội vu khống tuyệt đối không thể tha thứ được.”
Hoa kỳ Tiên cũng lập tức phản bác: “Ta không vu khống, chính tên Tông Chủ dởm của các ngươi giết kẻ chủ mưu hòng che giấu sự thật, các ngươi mới chính là kẻ vu oan cho bọn ta.”
“Con ả không biết liêm sỉ này!”
“Ngươi nói ai không biết liêm sỉ! Ngon nói lại đi.”
“Ta nói ngươi đấy!”
“Múc nhau đi!”
Lạc Văn Hùng xuất hiện như một người hùng giải quyết rắc rối, nhưng chẳng thỏa đáng. Kết quả hai bên chí chóe một trận nhưng cuối cùng cũng được can ngăn, cũng may ở đây không sử dụng được pháp lực nếu không đã lanh tanh bành rồi.