Phần 187: Tự Tin và Liều Mạng
Rồi hắn gặp Tiểu Hồng, cả hai chu du tới Hoa Tộc gặp gỡ Tiểu Cúc, rồi tới Lầu Tiểu Cô Nương.
Sau đó hắn tới Đấu Dược Giới học luyện đan, cuộc đời hắn giống như một thước phim tua nhanh, chỉ dừng lại ở những khoảnh khắc quan trọng.
Hắn gặp gỡ nhiều người, yêu nhiều người. Dù biết đây là huyễn cảnh nhưng trong hắn vẫn dạt dào cảm xúc.
Thậm trí hắn còn đi qua luôn cả thời điểm hiện tại ở Sinh Huyền Quốc và tiến tới tương lai khi lật đổ được sự cai trị của Âu Dương Vẫn Thiên.
Lúc này hắn bắt đầu chùn bước, hắn không muốn bước tiếp trên con đường đã lựa chọn. Hắn muốn một cuộc sống bình an, hắn được toại nguyện bằng việc đoàn tụ với tất cả nữ nhân của mình.
Hắn được ở bên chăm sóc các nàng, được bế đứa con mà Tiểu Cúc sinh ra cho hắn, một bé gái kháu khỉnh đáng yêu.
“Phu quân, chàng không cần lo lắng cho mẹ con thiếp. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Không, ta muốn từ giờ phút này sẽ ở bên các nàng mãi mãi, một giây cũng không rời.” Thiên quả quyết nói.
Hắn cùng các nàng có cuộc sống hạnh phúc, Tiểu Cúc, Ái Vân, Long Thư lần lượt đều sinh cho hắn những đứa con khỏe mạnh đáng yêu, cho đến một ngày đẹp trời Thiên nhận được tin dữ, Ngọc Diện đã chết.
Năm đó nàng từ biệt tất cả để trở về Hồ Ly Tộc. Thực ra nàng đã bị lừa, cha nàng không hề bị các trưởng lão khác đối phó. Nhưng nàng đã trở về thì không thể rời đi, nàng bị ép thành thân với kẻ mà nàng không yêu, đêm tân hôn nàng bị hãm hiếp một cách tàn bạo. Chu Thông lộ bản mặt thật, hắn chỉ đam mê sắc đẹp của nàng và huyết mạch thuần khuyết trong cơ thể nàng chứ không hề yêu nàng thật lòng. Mục đích của hắn chỉ muốn nàng sinh cho hắn một đứa con mang huyết mạch thuần khuyết nhất.
Thiên rất sốc, hắn muốn tới càn nát cái Hồ Tộc để báo thù nhưng hắn không xông pha, không chiến đấu trong nhiều năm nên tu vi không tăng tiến nhiều, không đủ mạnh.
Cú sốc từ cái chết của Ngọc Diện chưa nguôi thì hắn lại nhận thêm một tin trời đánh, Tiểu Cúc phải trở về nơi mà nàng thuộc về, người bắt Tiểu Cúc là một kẻ rất mạnh, mạnh tới mức Thiên chỉ có thể bất lực nhìn nàng bị mang đi.
Thiên đau khổ, hắn điên cuồng tu luyện, xông pha khắp những nơi có chứa kỳ ngộ để một lần nữa bước trên con đường truy cầu sức mạnh.
Nhưng mọi thứ đã muộn, trong khi hắn xông pha thì gia đình hắn gặp biến cố. Tất cả đều chết, những kẻ thù khi xưa đều tìm tới, bọn chúng giết từng đứa con của hắn một cách dã man nhất, tàn bạo nhất.
Khi hắn đã có đủ sức mạnh và trở về thì không còn ai cả, tất cả đều chỉ còn lại đống tro tàn.
Thiên không chịu nổi mất mát này, hắn rơi vào ma đạo. Hắn tìm cách hồi sinh người thân của mình, nhưng cũng trong hành trình đó hắn bị tha hóa, bị thù hận che mờ lý trí. Hắn trở thành một đại ma đầu, trở thành kẻ thù chung của toàn bộ thế giới. Đến khi chết hắn vẫn không thể thực hiện bất kỳ lời hứa gì với người thân hắn đã từng hứa.
Hắn hứa với Ngọc Diện sẽ cho nàng một mái ấm, hắn không làm được.
Hắn hứa với Tiểu Cúc sẽ cùng nàng sống tới đầu bạc răng long, hắn không làm được.
Hắn hứa với Ái Vân sẽ cùng nàng đi khắp thế gian, hắn không làm được.
Thiên giật mình tỉnh lại, cuộc đời đen tối kia khiến hắn không khỏi sợ hãi và hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt tuấn tú. Phải mất một lúc hắn mới nhận ra mình đã rời khỏi cuộc đời mà Chúc Cửu Âm cho hắn thấy.
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Thiên, Chúc Cửu Âm thở dài: “Ta chỉ cho ngươi thấy một kết quả mà đã thế rồi, cuộc đời phía sau còn đen tối hơn tàn nhẫn hơn nhưng ta nghĩ ngươi không nên thấy thì tốt hơn.”
Thiên lau nước mắt còn đọng lại trên mặt, hắn cũng không muốn thấy viễn cảnh kia xảy ra, hắn không muốn thấy.
“Điều ngươi muốn ta giúp là gì?” Thiên lấy lại tinh thần hỏi.
Chúc Cửu Âm không vòng vo, liền đáp: “Một viên đá có năm màu, là thứ Nữ Oa dùng để vá trời. Có thứ đó ta mới có thể hồi sinh, ta sẽ trợ giúp ngươi, tránh ngươi lầm đường lạc lối bởi chúng ta cùng là con cháu của Long Hoàng.”
Chớp mắt một cái, Thiên tỉnh dậy trong thân xác của hắn, Hoàng Hân thì đã nằm gối đầu lên chân hắn ngủ từ lúc nào, cả hai đều bị trục xuất ra khỏi Linh Giới.
Thiên nghĩ về đoạn ký ức hắn được nhìn thấy, nơi mà nếu hắn sai lầm thì sẽ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.
Lại nhìn Hoàng Hân đang nằm gối đầu lên chân mình ngủ ngon lành, trong tương lai đen tối kia Hoàng Hân đã chết một cách tức tưởi khi liều mình lao ra đỡ một chiêu chí mạng cho Thiên.
Nàng mất khi đang mang thai đứa con của hai người, dù chỉ là huyễn cảnh nhưng đối với Thiên nó chân thực hơn bao giờ hết.
Thiên khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang ngủ say của Hoàng Hân, hắn không thể tưởng tượng khi nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ lo lắng như thế nào chứ đừng nói gì đến cái chết.
Việc nhìn trước được một tương lai khác cũng là lợi thế lớn, Thiên có thể nhìn vào đó mà sửa sai, mà tránh những lỗi lầm không đáng có. Nhưng như tất cả đều biết, có những lỗi lầm chỉ khi xảy ra mới tạo ra kết quả hoàn mỹ nhất.
Cũng như nếu mặc định có người phải hy sinh để thế giới được yên bình thì người đó mặc định phải hy sinh, cho dù có thay đổi bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Hoàng Hân tỉnh giấc, khẽ dụi mắt rồi ngồi dậy dựa vào Thiên như con mèo con rồi nói: “Oa! Sao ta lại ngủ lúc đang luyện công nhỉ!”
Thiên yêu thương nhéo má nàng một cái rõ nhẹ, sau đó nói: “Tạm thời chúng ta không thể tiến vào Linh Giới nữa, hay là…”
Vừa nói sắc mặt Thiên biến đổi sang nét dâm dê, hắn ghì chặt eo Hoàng Hân như không muốn nàng thoát ra.
Hoàng Hân bị ôm, nàng ré lên: “Á! Tha cho thiếp, thiếp còn mệt lắm.”
“Ngoan nào ta thương!”
“Thôi, thiếp xin chàng… á… huhu!”
“Nàng khít quá, làm ta phát điên lên đây!”
“Xấu xa… a… thiếp sướng… a!”
Hoàng Hân lại bị Thiên đè ra làm tình mấy hiệp, lần nào hắn cũng bắn tinh ngập tử cung nàng.
“A… cứ thế này thì thiếp có thai mất!” Hoàng Hân mệt lả nằm trong vòng tay rắn chắc của Thiên, thủ thỉ.
“Càng tốt chứ sao!” Thiên nói, bàn tay không ngừng xoa bóp ngực nàng.
Hoàng Hân bĩu môi: “Sớm biết chàng dâm dê thế này thiếp ứ thèm!”
Thiên dùng ngón tay miết lên nhũ hoa nàng khiến nàng khẽ bật ra tiếng rên khe khẽ, hắn nói: “Nhưng bây giờ nàng đã là của ta rồi haha, chúng ta làm nữa nhé.”
“Thôi thiếp xin chàng!”
“Nốt lần này thôi, nhìn nàng ta lại hứng.”
“Đáng ghét huhu… chàng bảo nốt lần này là lần thứ mười mấy rồi, không chịu đâu.”
“Ta thề, nối lần này!”
Kết quả Hoàng Hân bị Thiên hấp diêm cho mềm cả người, nằm hơn một ngày mới lết dậy được. Khi dậy được thì nàng liền xông tới cắn hắn một cái cho bõ tức.
Làm tình mãi rồi cũng chán, Linh Giới thì không thể vào được nữa. Thiên và Hoàng Hân bèn đưa nhau ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-tay-du.html
Hoàng Cung…
Một bữa tiệc liên hoan xác thịt đang diễn ra, Âu Dương Vẫn Thiên đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, dưới háng có hai mỹ nhân đang nhiệt tình bú dương vật cho hắn một cách đê mê nhất.
Hai nàng thay nhau bú mút dương vật, khi thì cả hai cùng mút rồi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Âu Dương Vẫn Thiên hài lòng nhìn hai nàng, hắn hớp một ngụm rượu rồi ra lệnh: “Bú mạnh lên hai con điếm!”
Hai mỹ nhân rời môi nhau, sau đó ghé miệng vào bú mút dương vật nhưng bỗng cả hai mềm người rồi bất tỉnh.
Âu Dương Vẫn Thiên tưởng hai nàng giở trò gì nhưng bỗng hắn nổi da gà rồi vội bịt mũi lại.
Bởi hắn ngửi thấy trong không khí có mùi rất là lạ. Nguyên nhân hai mỹ nhân kia bất tỉnh cũng là do thứ mùi lạ này.
“Dùng độc với ta? Kẻ này gan to tày trời.” Âu Dương Vẫn Thiên cười nhếch mép. Hắn gồng mình tỏa ra khí thế mãnh liệt kèm theo luồng gió mạnh thổi bay hết thứ khí kỳ lạ kia ra ngoài.
Tiếng vỗ tay kèm theo một bóng người xuất hiện đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ.
“Không hổ danh là cao thủ dùng độc, như vậy mà cũng không làm gì được ngươi.” Thiên ngồi bên cửa sổ, tay cầm Hạo Thiên Kính nói với giọng đầy mỉa mai.
Âu Dương Vẫn Thiên vừa nhìn cái đã nhận ra kẻ mà hắn đặt ưu tiên tiêu diệt hàng đầu – Thiên.
Dẫu biết Thiên là kẻ khó nhai, Âu Dương Vẫn Thiên vẫn tỏ ra khá tự tin, hắn đá hai mỹ nhân đang bất tỉnh sang một bên sau đó tỏa ra khí thế Nguyên Anh Đỉnh Phong, sát ý ngút trời.
“Ngươi là Thiên?” Âu Dương Vẫn Thiên hỏi.
Thiên đáp: “Phải, không ngờ ngươi lại biết về ta.”
Âu Dương Vẫn Thiên cười một cách đầy thoải mái: “Haha, ta biết ngươi, kẻ thù hàng đầu ta cần tiêu diệt.”
Sau khi dứt câu, Âu Dương Vẫn Thiên như tia chớp thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên rồi tung chưởng.
Một chưởng cực nhanh và mạnh đánh thẳng vào đầu Thiên, Thiên đan chéo hai tay vào nhau pháp lực hộ thể đỡ lấy một chưởng kia.
Rầm…
Cả Hoàng Cung rung chuyển, nhưng không một lính canh nào còn tỉnh táo bởi tất cả đã dính thuốc của Thiên và lăn ra bất tỉnh hết từ sớm.
Thiên không hề yếu thế trước Âu Dương Vẫn Thiên, tuy chênh lệch cấp độ là rõ rệt nhưng Thiên mang thể chất quá cường hãn nên có thể chống chọi ngang ngửa chưởng pháp của kẻ hơn mình rất nhiều.
Một đòn của bản thân dễ dàng bị hóa giải, Âu Dương Vẫn Thiên không hề nao núng mà cười khẩy thu tay lại.
Trên vị trí tay Âu Dương Vẫn Thiên vừa chạm, một màu đen dần lan rộng trên tay Thiên.
“Hắc Độc!” Thiên hô lên với vẻ kinh ngạc.
Hắc Độc là một loại kịch độc, một khi dính phải thì người bị trúng độc nếu cố dùng pháp lực thì độc sẽ càng lan rộng, cho tới khi độc chạy vào tim mà chết, cho tới nay chưa có cách chữa.
“Ngươi cũng biết về Hắc Độc à, vậy thì chuẩn bị cảm giác bị Hắc Động gặm nhấm cơ thể đi.” Âu Dương Vẫn Thiên cười thâm độc.
Giữa một kẻ chuyên dùng độc và một kẻ biết dùng nhưng tùy lúc. Kẻ nào mới là kẻ có nhiều chiêu trò hơn.
Hắc Độc đang lan rộng trên tay Thiên, hắn không một chút do dự rút Hạo Thiên Kiếm chém cụt tay mình khiến Âu Dương Vẫn Thiên há hốc mồm.
“Tự phế bản thân để thoát khỏi Hắc Độc, ngươi cũng liều đấy nhưng chỉ có vậy.” Âu Dương Vẫn Thiên nhíu chặt mày, nắm tay siết chặt bốc lên ngọn lửa màu tím quỷ quái.
“Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là kẻ mạnh… cháy lên đi Tử Liên Hỏa!” Âu Dương Vẫn Thiên tạo ra một bông hoa đang nở từ ngọn lửa màu tím trên tay.
Thiên không để cho hắn có cơ hội xuất chiêu, trong chớp mắt Thiên đã phân thân ra thành ba người rồi đồng loạt lao về phía Âu Dương Vẫn Thiên.
“Trò vặt!” Âu Dương Vẫn Thiên búng đóa hoa tím tạo thành từ Tử Liên Hỏa bắn thẳng về phía trước rồi búng tay thêm cái nữa cho nó phát nổ.
Bùm!
Hoàng Cung rung chuyển như sắp sập, bỗng một cánh tay đen thui bay thẳng về phía Âu Dương Vẫn Thiên.
Hắn vội né đi vì không muốn dính tới Hắc Độc. Đột nhiên một bóng người xuất hiện sau lưng Âu Dương Vẫn Thiên và đánh thật mạnh.
Binh!
Âu Dương Vẫn Thiên kịp phản ứng, hắn cũng biến mất ngay khi nắm đấm mang ngọn lửa đen của Thiên giáng xuống đầu.
Âu Dương Vẫn Thiên xuất hiện ngay trước mặt Thiên rồi hỏi: “Ngọn Lửa Đen kia là thứ gì? Ta chưa thấy nó bao giờ.”
Thiên đáp: “Muốn biết thì tới mà thử!” Hai tay Thiên bốc lên Đế Diễm, sức nóng khủng khiếp tỏa ra ngay lập tức.
Âu Dương Vẫn Thiên cũng chẳng kém cạnh, Tử Liên Hỏa bốc cháy phừng phừng cả thân thể, sức nóng khủng khiếp tỏa ra ngút trời.
“Kiếm nơi rộng rãi hơn nào!” Thiên hất hàm với thái độ bố đời, sau đó lao thẳng lên trời đục xuyên nóc hoàng cung.
Âu Dương Vẫn Thiên cũng lao theo, chỉ trong chớp mắt Hoàng Cung vắng lặng với hai cái lỗ trên mái.
Trong khi Thiên và Âu Dương Vẫn Thiên đang đánh nhau, từ phía xa xa có hai bóng hình xinh đẹp đang đứng quan sát.
Long Huyền lần đầu thấy con trai mình giao chiến, nàng vô cùng bất ngờ về thứ hỏa diễm màu đen mà hắn sử dụng.
Hoàng Hân đứng cạnh Long Huyền, nàng cũng không thể rời mắt khỏi dáng vẻ oai phong kia.
Cả hai được phân làm nhiệm vụ cùng nhau, đúng với mong muốn của Hoàng Hân là muốn có thời gian để cả hai có thể tạo thiện cảm.
“Đi thôi!” Dù rất muốn theo dõi cuộc chiến nhưng nhiệm vụ chính không thể bỏ, Hoàng Hân tiếc nuối nói.
Long Huyền cũng đoán ra chắc chắn giữa Thiên và Hoàng Hân có vấn đề, nàng tỏ ra không quan tâm lắm nhưng kỳ thực lại luôn để ý.
Cả hai nhanh chóng lẻn vào Hoàng Cung trong, kế hoạch của Thiên đã thay đổi đôi chút khi hắn phát hiện một sự thật về Bạch Huyết Trùng.
Bạch Huyết Trùng cũng có tập tính xã hội phức tạp giữa những cá thể và đặc biệt chúng đều có một mối liên hệ với con đầu đàn, là con Bạch Huyết Trùng đầu tiên Âu Dương Vẫn Thiên đem sang Sinh Huyền Quốc.
Nếu như muốn, Âu Dương Vẫn Thiên có thể điều khiển con Bạch Huyết Trùng đầu đàn khống chế tất cả Bạch Huyết Trùng trong bụng của tất cả dân Sinh Huyền Quốc, chỉ cần là hắn muốn thì toàn bộ người dân có thể chết trong nháy mắt.
Thiên có trách nhiệm cầm chân Âu Dương Vẫn Thiên, còn nhiệm vụ tìm Bạch Huyết Trùng đầu đàn sẽ do Hoàng Hân và Long Huyền lo liệu.
Bạch Huyết Trùng đầu đàn luôn được Âu Dương Vẫn Thiên cất cẩn thận trong một chiếc hộp cất dưới ngai vàng.
Bằng sức mạnh của mình, Long Huyền không khó khăn để tìm được nó.
Bỗng một giọng cười quỷ dị vang lên trong Hoàng Cung khiến hai nàng phải thủ thế: “Haha, ta phát hiện hai con chuột nhắt ăn trộm.”