Phần 176: Mỹ Nữ Lạnh Lùng
Bản thân mỗi cá thể Long Tộc khi sinh ra đã được ưu ái một thứ hơn hẳn các chủng tộc khác đó là Long Lực.
Ẩn sâu bên trong cơ thể của một cá thể bất kỳ đều có Long Lực, huyết mạch càng nồng đậm thì Long Lực càng dồi dào. Hai kẻ mạnh ngang hàng giao chiến mà một kẻ có Long Lực thì nghiễm nhiên kẻ đó sẽ có lợi thế rất lớn.
Chưa hết, một khi Long Lực được kích hoạt và người sử dụng có thể thành thục nó thì không cần dùng tới pháp lực, chỉ cần những cú đấm mang theo Long Lực cũng có thể phá tan những chiêu thức cực mạnh, màu mè và hoa mỹ của đối thủ cùng cấp.
Nhưng Long Lực rất khó kích hoạt, không ai biết rõ cách thức kích hoạt Long Lực bởi vì điều kiện kích hoạt Long Lực của mỗi người là khác nhau.
Đã mười mấy vạn năm nay Tứ Hải không xuất hiện một kẻ nào có thể kích hoạt được Long Lực vậy nên Long tộc ở Tứ Hải mãi mãi chỉ có thể vùng vẫy dưới đáy biển. Ấy là cho đến khi Long Bính trở về sau thời gian rèn luyện ở một nơi thần bí không ai biết ngoài Đông Hải Long Vương.
Khi Long Bính phô diễn Long Lực, hy vọng của Đông Hải Long Vương như đom đóm giữa đêm chợt bừng sáng.
Lão nghĩ rằng cháu trai lão là người được chọn, được tổ tiên ưu ái, người sẽ dẫn dắt Đông Hải xông pha và lớn mạnh.
Đông Hải Long Vương tỏ ra vô cùng tinh tướng, nghĩ rằng cháu trai lão là độc nhất vô nhị. Tuy nhiên ngay lúc này đây, suy nghĩ của lão bị đạp đổ bởi một tên lạ mặt.
“Không… không thể nào! Sao tên này cũng kích hoạt được Long Lực? Hắn là ai?” Đông Hải Long Vương như không tin vào mắt mình, lão cố nghĩ đây không phải sự thật mặc dù nó ở ngay trước mắt.
Thiên biết ý liền thu lại Long Lực, không phải vì sợ Đông Hải Long Vương mà vì Tiêu Diêu đang nhìn hắn chằm chằm.
Vì ở đây có rất nhiều người nên Tiêu Diêu không nói ra, tuy nhiên chỉ cần nhìn ánh mắt thất vọng của nàng dành cho hắn là Thiên hiểu nàng đang nghĩ gì.
Tiêu Diêu ghét Long tộc, không rõ lý do gì nàng căm ghét chủng tộc này nhưng hễ là người Long tộc là nàng không ưa cho dù họ chẳng làm gì nàng. Vừa mới đây nàng còn đang hạnh phúc mường tượng tới cảnh Thiên và nàng dẫn nhau tới một nơi thật xa và bí mật, cả hai sống cuộc đời vô lo vô nghĩ tiêu diêu tự tại.
Nhưng khi Thiên kích hoạt Long Lực để vượt qua cổng không gian một cách dễ dàng thì Tiêu Diêu như chết lặng. Tại sao chứ? Tại sao người nàng đang đặt nhiều hy vọng nhất lại là người thuộc chủng tộc nàng ghét nhất?
Dù vẫn để Thiên bế trên tay nhưng Tiêu Diêu đã trở lên lạnh nhạt, nàng nhìn về hướng khác một cách dứt khoát.
Thiên thì không có thời gian dỗ dành nàng, hắn định quay lưng bỏ chạy thì Đông Hải Long Vương lên tiếng: “Chặn hắn lại!”
Ngay lập tức hàng trăm người tu vi đều ở mức Kim Cang Cảnh lao ra bao vây lấy Thiên đem hắn vào vị trí trung tâm.
Trên danh nghĩa, Thiên biết Đông Hải Long Vương là ông ngoại của mình. Tuy nhiên đó vẫn chỉ là trên danh nghĩa, hắn không có chút gì gọi là tình cảm gia đình với lão cả. Tất cả những gì hắn biết là lão góp công rất lớn trong việc khiến gia đình hắn nhà tan cửa nát, cha chết, mẹ bị mất trí, còn bản thân hắn sống lay lắt. Loại ông ngoại như thế này hắn đéo cần.
Đông Hải Long Vương nhướng mày nhìn Tiêu Diêu hỏi: “Cháu dâu, cháu là nương tử sắp cưới của Long Bính, ta đang tự hỏi cháu và tên này sao lại có mặt ở đây?”
Tiêu Diêu đang giận Thiên, giận sang cả Đông Hải Long Vương, nàng hừ lạnh: “Ta thà đi với hắn còn hơn làm vợ cháu trai ngươi.”
“Cháu dâu, ăn nói cẩn thận đấy, ta là ông của phu quân cháu mà cháu dám xưng hô vô lễ vậy sao? Xem ra sau này còn phải dạy dỗ thêm.” Đông Hải Long Vương bực mình nói.
Rồi lão nhìn chằm chằm Thiên, lớn giọng quát: “Còn mày! Sao mày lại kích hoạt được Long Lực? Chỉ có cháu trai ta mới xứng đáng… bắt cả hai lại.”
“Cháu ngươi là nhất, nhất ông cháu nhà ngươi!” Thiên hừ lạnh, hắn thả Tiêu Diêu ra cho nàng tự bay còn hắn lấy ra Hạo Thiên Kiếm sẵn sàng chiến đấu.
Nhìn thấy thanh kiếm trên tay Thiên, Tiêu Diêu ngỡ ngàng tới bật ngửa. Hạo Thiên Kiếm là bảo kiếm cấp Thần của Thiên Giới, nó là truyền thừa của các vị Thiên Đế qua mỗi đời. Nàng từng thấy phụ thân mình sử dụng và từng chứng kiến uy lực khủng bố của nó.
Nhưng cách đây vài năm việc Hạo Thiên Kiếm đột nhiên mất tích đã lan truyền. Có người tin cũng có người không, riêng Tiêu Diêu không tin bởi vì nàng nghĩ chẳng ai ngoài phụ thân nàng xứng đáng cầm nó.
“Hạo Thiên Kiếm! Ngươi… không thể nào.” Tiêu Diêu hoàn toàn bất ngờ, với sức của Thiên hiện tại sao mà đủ sức chôm được Hạo Thiên Kiếm, và hắn còn đang cầm trực tiếp trên tay. Nàng không biết nên tin hay không dù sự thật ở ngay trước mắt.
Long Vương thì không biết Hạo Thiên Kiếm hình dạng ra sao nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Theo mệnh lệnh của Đông Hải Long Vương, mấy trăm tộc nhân Long tộc đồng loạt lao lên tấn công Thiên và Tiêu Diêu.
Có điều Tiêu Diêu chỉ cần chớp mắt một cái, một luồng hào quang mạnh mẽ từ cơ thể nàng tỏa ra khiến tất cả bị đẩy lùi bao gồm cả Thiên ở gần.
Không nói một lời, Tiêu Diêu một mạch bay thẳng.
Thiên cũng lập tức bay theo nhưng cả hai bị Đông Hải Long Vương chặn lại. Lão bắt đầu tỏa ra uy áp, mặt biển sau lưng lão cuồn cuộn nổi lên cao tới vài trăm mét.
Hai tay lão kết ấn, lập tức một vòng tròn có bán kính mấy trăm mét tỏa ra từ cơ thể lão.
“Ở trong chiêu thức của ta, không kẻ nào trong hai ngươi có thể thoát. Mau đầu hàng đi.” Đông Hải Long Vương tức giận nói.
Khi lão thấy Tiêu Diêu có vẻ không muốn hợp tác thì liền lao tới tấn công nàng. Tiêu Diêu đưa tay ra đỡ, lập tức vòng tròn nổ tung, mặt biển lõm xuống hình lòng trải rồi tạo ra những cơn sóng khủng khiếp.
Đông Hải Long Vương bị đánh bật ra xa hàng trăm mét trên không trong khi Tiêu Diêu vẫn ở yên vị trí cũ, cơ thể không một vết xước.
Tu vi của cả hai không chênh lệch nhiều, nhưng cái khiến Tiêu Diêu không hề hấn gì chính là nhờ bộ giáp nàng đang mặc.
Vạn Kích Phản Giáp, bảo vật cấp Thần của Thiên Giới. Là một bảo vật phòng thủ cá nhân vô cùng lợi hại, lý do nó được xếp Thần cấp vì linh trí của nó. Nó không đơn thuần bảo vệ một cách bị động mà hoàn toàn tự động. Khi có kẻ muốn đả thương hoặc ý đồ xấu với Tiêu Diêu, Vạn Kích Phản Giáp sẽ cảm nhận được và đồng thời đưa ra phương án phòng thủ. Nếu là đòn tấn công sẽ phản lại sát thương bằng với sát thương nhận vào, còn nếu là sàm sỡ thì sẽ phản lại sát thương gấp đôi. Ngược lại nếu kẻ nào đó muốn cứu nàng hoặc không có ý xấu, Vạn Kích Phản Giáp sẽ không phản đòn.
Từ đây chúng ta có thể ngầm hiểu, những ai có thể tiếp xúc thân thiết với Tiêu Diêu đều là những người không hề có ý xấu với nàng. Cũng giống như Thiên, lần hắn định sờ ngực nàng bị phản đòn xém chết, ngưng khi nãy bế nàng cả đoạn đường dài lại không sao cả.
Sau khi đánh bay Đông Hải Long Vương, Tiêu Diêu bay về phía đất liền mà không cần biết việc gì sẽ xảy ra sau đó.
Đông Hải Long Vương biết bản thân không thể bắt nổi Tiêu Diêu liền chuyển mục tiêu sang Thiên. Lão lau vệt máu trên miệng, đôi mắt phẫn nộ nhìn Thiên rồi lao tới.
Sức mạnh quá chênh lệch, Thiên không kịp phản ứng gì đã bị một đấm của Đông Hải Long Vương giáng vào đầu khi hắn chưa kịp kích hoạt Long Lực.
Thiên choáng váng không còn tỉnh táo, bên tai hắn chỉ vang lên tiếng tiếng ong ong.
Hắn rơi tự do xuống mặt biển, Đông Hải Long Vương định mang Thiên về Đông Hải để nghiên cứu thì đột nhiên có một mỹ nữ xinh đẹp đã đứng ngay mặt biển nơi Thiên rơi xuống từ bao giờ.
Đông Hải Long Vương nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Mỹ nữ kia nhìn Thiên đang bất tỉnh nổi lềnh bềnh trên mặt nước tay vẫn nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, con mắt tựa như sao trời kia lóe tia quang mang, răng khẽ cắn môi mỏng tới bật máu.
“Ngươi dám đánh chàng?” Mỹ nữ toàn thân khoác một bộ y phục màu trắng, gương mặt xinh đẹp động lòng người chợt tỏa ra sát khí kinh người hỏi.
Đông Hải Long Vương không phủ nhận, lão gật đầu: “Phải! Tên này bây giờ thuộc quyền sở hữu của Đông Hải ta, ngươi khôn hồn thì đừng xen vào.”
Không kìm được tức giận thêm nữa, mỹ nữ kia bùng phát sức mạnh, hai bàn tay trắng nõn siết chặt đồng thời tỏa ra những làn khói trắng đáng sợ.
“Ngươi nói phu quân của ta thuộc quyền sở hữu của Đông Hải? Ngươi chết chắc rồi.” Mỹ nữ hừ lạnh quát lớn, cả cơ thể phóng vút về phía Đông Hải Long Vương.
Đông Hải Long Vương cũng không phải dạng vừa, cả hai xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, mặt điển Đông Hải cuồn cuộn toàn là sóng dữ.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-tay-du.html
Thiên mơ hồ tỉnh lại sau khi bị Đông Hải Long Vương đấm ngất, rồi hắn giật mình vì trước mắt hắn lúc này là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng lại mang một nét lạnh lùng băng giá cực kỳ khó gần.
Thiên nghĩ nàng đã cứu mình liền ngồi dậy chắp tay nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, không biết lấy gì báo đáp.”
Long Nhi tuy nhìn Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng trong tâm nàng đang vô cùng nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn. Nhưng nàng không biết bắt đầu từ đâu nên không nói gì.
Lúc xảy ra hỗn chiến trên Thiên Giới, Bạch San San và Long Nhi không tìm thấy Thiên rồi nhận ra nếu không rời khỏi đây nhanh thì sẽ khó mà thoát. Vậy nên cả hai đã bay thẳng hướng Nam Thiên Môn, sau khi cả hai qua cổng không gian để tới Đông Hải thì gặp ngay Đông Hải Long Vương bị đánh te tua thảm hại đang được Long Liễu đỡ lấy, còn Long Bính thì đang kích hoạt Long Lực toàn thân để cản một mỹ nữ áo trắng đang điên cuồng xông tới.
Nhân lúc tất cả không để ý, Long Nhi và Bạch San San tóm Thiên rồi biến mất qua lỗ hổng không gian Bạch San San tạo ra.
Thiên thấy cô gái tỏ ra lạnh lùng thì chỉ biết gãi đầu cười gượng, sau đó hắn nhìn quanh mới biết mình đang ở trong một căn phòng với rất nhiều san hô.
“San hô? Ta đang ở dưới biển sao?” Thiên quay sang hỏi Long Nhi cũng như là hỏi chính mình.
Vậy là hắn không thoát khỏi Đông Hải Long Vương, đây không phải căn phòng mà là buồng giam. Còn cô gái xinh đẹp này rất có thể là mỹ nhân kế mà Đông Hải Long Vương cài vào để dụ dỗ mình. Đó là những gì Thiên nghĩ ngay lúc này.
Long Nhi không giỏi trong việc giao tiếp với người lạ, nàng chưa kịp nói gì thì Thiên đã nói trước: “Ngươi được lão Long Vương cử tới đây để dùng mỹ nhân kế dụ dỗ ta đúng chứ? Nằm mơ nhé.”
Thiên nói xong bật dậy định lao ra khỏi giường thì chợt cảm thấy không ổn, cả thân cứ đờ rồi ngã sấp mặt xuống đất.
“Ngươi hạ độc ta! Hèn hạ.” Thiên tức giận mắng, hắn cố sức cử động tay chân nhưng không thể, hắn chưa từng gặp loại độc nào như thế này.
Long Nhi bị hiểu lầm, nàng cũng không quan tâm mà vẫn nhìn Thiên một cách chăm chú. Thiên vừa hay đang trong tư thế quay mặt ra đối diện với ánh mắt của nàng. Hắn tưởng Long Nhi bị hấp dẫn bởi vẻ tuấn tú của hắn thì liền thay đổi thái độ: “Cô nương, ta biết cô không có ý định hại ta. Chắc cô bị lão Long Vương bắt thóp thứ gì đúng không? Ta hiểu mà, nếu bây giờ cô đưa ta thuốc giải rồi để ta rời khỏi đây thì Thiên này xin hứa mang ơn cô suốt đời, kể cả có phải dùng thân thể để báo đáp cũng không thành vấn đề.”
Sự tự biên tự diễn của Thiên khiến Long Nhi một khối băng lạnh đúng nghĩa xém thì bật cười vì độ bựa của thằng cháu trai. Tuy nhiên nàng vẫn chưa cười nên Thiên nghĩ điều kiện hắn đặt ra không đủ hấp dẫn.
“Cô nương à, cô đang gặp khó khăn gì ta có thể giúp miễn là cô chịu thả ta ra. Người nhà bị bệnh? Đừng lo ta là Luyện Dược Sư. Có kẻ bắt nạt công? Đừng lo ta sẽ xử lý kẻ đó. Cô đến tuổi lấy chồng nhưng không có mối nào? Đừng lo có ta đây ta sẽ lấy cô… à nhầm làm mối cho cô.” Thiên vừa luyên thuyên vừa biểu cảm vô cùng khó đỡ cộng thêm dáng nằm cứng ngắc như ếch chết của hắn khiến Long Nhi không chịu nổi mà bật cười thành tiếng, tiếng cười giòn tan của thiếu nữ khiến Thiên có chút si mê, nhưng bây giờ không phải lúc tán gái. Lão Long Vương có thể tới và xẻ thịt hắn bất kỳ lúc nào.
“Ẹc! Cô nương à, cô xinh đẹp như vậy thì chắc chắn là người tốt. Ta cũng là người tốt, ta không đẩy bà già xuống biển, không cưỡng dâm con heo nào.” Thiên liền tỏ ra đáng thương rồi nịnh.
Long Nhi sau khi bật cười thì vội khép miệng, nàng đưa tay lên che miệng thầm nghĩ: “Sao nhỉ? Sao mình lại cười? Đây là lần đầu tiên mình cười to như vậy.”
Đúng lúc này có một người nữa bước vào, là một thiếu nữ, nhan sắc bình thường nhưng da dẻ trắng nõn nà hơn cả trứng gà bóc, dáng người cũng hết sức hấp dẫn.
Thiên trợn mắt, một cô đã khó mua chuộc giờ lại thêm một cô nữa. Mà cô này nhìn lạ lạ nhưng khiến Thiên có cảm giác vừa quen vừa sợ.
Bạch San San trong dạng cải trang Long Mi tiến vào thấy Thiên nằm sấp dưới đất thì ngạc nhiên hỏi Long Nhi: “Ngươi bạo hành hắn đấy à? Đã nói là đợi ta quay lại rồi mà.”
Long Nhi lập tức lắc đầu: “Không! Hắn tự ngã.”