Phần 174: Không Mời Mà Đến
“Thiên… cố lên!”
Tuy là nói rất nhỏ chỉ đủ mình tự nghe, nhưng lời của Tiêu Diêu vẫn không thể qua được tai của Thần Vũ đang ngồi gần đó.
Thần Vũ cũng đang rất thắc mắc sao Thiên lại có mặt ở Thiên Giới, và mối quan hệ giữa Thiên và chị gái của mình.
Nhưng trong hôn lễ, cô dâu không được mở miệng cho tới khi phu quân tới kéo màn che mặt xuống nên Thần Vũ không tiện hỏi. Qua những gì cả Long Bính và Thiên thể hiện thì Thần Vũ đoán cả hai đang có tu vi Nguyên Anh Cảnh.
Lần cuối Thần Vũ gặp Thiên là khi cả hai chiến đấu cùng Vô Thiên trong Vô Tận Sa Mạc. Cũng phải đâu đó hơn 3 năm rồi, hắn đánh giá Thiên rất cao và dường như cả hai đã có quãng thời gian đồng hành cùng nhau, tuy không thân thiết nhưng cũng dừng lại ở mức quen biết.
Binh binh…
Những cú đấm liên tiếp được tung ra nhưng cả hai không đấm trúng phát nào, tất cả chỉ là va chạm giữa các cú đấm.
Thời gian mỗi lúc một ngắn lại, Long Bính không tung hết sức và đã thu lại Long Lực. Còn Thiên cũng không muốn sử dụng Long Lực khiến mình bị lộ là người Long Tộc.
“Dừng lại đi!” Thiên nghiến răng nói.
Long Bính nhướng mày: “Vậy thì ngươi xin nhận thua đi.”
“Nằm mơ! Ta nhất định phải thắng.” Thiên tức giận nói.
Long Bính không tung hết sức bởi vì hắn tự tin rằng chỉ với một đấm mang Long Lực của hắn cũng đủ tiễn Thiên xuống đất, lý do chính hắn câu giờ là muốn thăm dò thân phận của Thiên.
“Hắc! Hôm nay là đại hôn của ta, đương nhiên ta phải giành chiến thắng để độc chiếm nhan sắc của tân nương rồi.” Long Bính cười một cách sảng khoái nói, cả bai vẫn không ngừng tung đấm về phía đối phương.
Nghe những lời khó ngửi của Long Bính, Thiên điên tiết tung một cú đấm mạnh hơn tất cả những cú đấm hắn tung ra trước đó khiến nó đi sai quỹ đạo mà Long Bính tung đấm cản, kết quả nắm đấm bay thẳng vào mặt Long Bính khiến hắn bất ngờ dù không đau lắm.
Binh.
Một cú đấm khác trúng vào bụng Long Bính.
Binh… binh… binh…
Liên tục cũng cú đấm cực nhanh đánh trúng lần lượt đầu, mặt và ngực khiến Long Bính bất ngờ vì tốc độ ra đòn của Thiên đã tăng lên gấp đôi.
Nhưng vì có thể chất phi thường nên Long Bính hầu như không bị thương do Thiên gây ra, hắn chỉ cảm thấy hứng thú khi Thiên thay đổi thái độ.
“Ồ! Tức giận gì sao?” Long Bính nhởn nhơ hỏi.
Thiên nghiến răng vừa tung đấm vừa đáp: “Dừng hôn lễ này lại, tính mạng của Tiêu Diêu đang gặp nguy hiểm.”
“Tính mạng?” Long Bính ngẩn ra, hắn dừng tấn công rồi nhìn về phía xa xa nơi tân nương xinh đẹp trong bộ hỷ phục lộng lẫy.
Thấy Long Bính ngừng tấn công, Thiên thở phào nhẹ nhõm nói: “Hai ngươi cũng đâu hề có tình cảm với nhau, hôn lễ cưỡng ép kiểu này nên kết thúc đi.”
Binh…
Thiên vừa dứt câu thì Long Bính đã áp sát rồi tung một đấm mang theo Long Lực thẳng vào đầu hắn.
Cú đấm mạnh tới mức Thiên chỉ kịp đưa tay lên cản rồi bay như đạn theo đường chéo xuống đất.
Đó cũng là lúc thời gian một nén hương kết thúc. Mọi người hướng mắt về phía Long Bính rồi im lặng.
Long Bính thì ung dung quay về phía Tiêu Diêu, nở một nụ cười lãng tử. Nhưng một giây sau hắn nhận ra cầu mây không có trên tay mình. Hắn tức giận nhìn xuống bên dưới nơi Thiên đáp xuống, Thiên nằm ngay đơ trên đất, hai cánh tay dập nát máu me be bét.
Thiên đã bị loại, nhưng hắn không giữ cầu mây. Mọi người khó hiểu nhìn nhau nhưng sau đó đã hướng mắt lên trên cao nơi một bóng người đang lơ lửng, tà áo phất phơ.
Trên tay người này là cầu mây, nhưng người này không hề tham gia cuộc thi. Người này cũng không phải ai xa lạ, chính là thái tử của Thiên Giới – Hạo Thiên Thần Vũ.
Long Bính ném cho Thần Vũ ánh nhìn hình viên đạn.
“Thái tử… ngài ấy làm gì vậy?”
“Ngài ấy lấy nó bằng cách nào?”
“Tốc độ kinh khủng quá…”
“Trời ạ… Thái tử làm trò gì thế không biết, phá hỏng cả cuộc thi rồi!” Thái Bạch Kim Tinh hoang mang nói.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về sự can thiệp của Thần Vũ tới cuộc thi. Thời gian đã hết, theo luật thì ai giữ cầu mây là kẻ chiến thắng. Nhưng cầu mây đang trong tay một người không tham gia cuộc thi, tức là không ai chiến thắng.
“Haha… ta đã nói sẽ có kịch hay mà!” Kim Xí Điểu vỗ đùi chan chát, tay cầm miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Vũ Nhi! Giải thích đi.” Trước sự ngỡ ngàng của tất cả, một giọng nói nguy nghiêm vang lên khiến tất cả im lặng, là Ngọc Hoàng.
Thần Vũ liền quỳ một gối giữa không trung, chắp tay cúi đầu trước Ngọc Hoàng nói: “Thưa phụ hoàng, đây là lần cuối con xin người hãy hủy bỏ hôn lễ này.”
“Đệ Đệ!” Tiêu Diêu đưa tay che miệng khẽ giật mình thốt lên nho nhỏ.
“Hủy bỏ hôn lễ?”
Tất cả những người có mặt đều tỏ ra hết sức kinh ngạc khi nghe Thần Vũ nói như vậy. Hôn lễ lớn bậc nhất Thiên Giới, nói hủy là hủy hay sao.
Rồi mọi người hướng ánh mắt về phía Đông Hải Long Vương, lúc này mặt mày lão tối sầm, chiếc ly trong tay cũng bị bóp nát thành trăm ngàn mảnh.
Nếu không phải Thần Vũ có địa vị cực cao trên Thiên Giới thì lão đã bẻ cổ hắn, nhưng vì địa vị thua kém nên không dám làm càn. Lão chỉ biết im lặng mà chờ Ngọc Hoàng lên tiếng.
Bạch San San hai mắt lóe sáng, biết thời cơ đã đến liền nhích tay kéo kéo áo Long Nhi nói nhỏ: “Drama sắp xảy ra rồi, kiểu gì cũng sẽ có hỗn loạn. Khi đó chúng ta sẽ tóm lấy Thiên rồi chạy trước.”
“Cái… cái gì sắp xảy ra?” Long Nhi khó hiểu vì từ Bạch San San vừa nói.
“À không, ý ta là sắp có chuyện xảy ra.” Bạch San San giật mình sửa lại, cũng may nàng nói không to.
“Lui sang một bên! Việc này không tới lượt con quản.” Ngọc Hoàng nghiêm mặt nói, uy áp tỏa ra khiến mọi người phải chao đảo. Tuyệt nhiên việc mà Thần Vũ đang làm đã chọc giận tới ngài.
Ở đây có mặt hầu như toàn bộ thần tiên của Thiên Giới, nếu như hôn lễ có gì sai sót thì sẽ là một nỗi ô nhục không hề nhẹ. Người chưởng quản Tam Giới sẽ chịu không ít gièm pha.
“Vũ Nhi! Nghe thời phụ hoàng lui xuống đi con.” Vương Mẫu Nương Nương ngồi kế bên Ngọc Hoàng, ánh mắt hiền từ chứa nhiều xúc cảm khẽ lên tiếng.
Tuy không sinh ra Thần Vũ nhưng Vương Mẫu Nương Nương cũng coi hắn như con mình, nàng biết hắn và Tiêu Diêu tỷ đệ tình thâm nên Thần Vũ mới làm như vậy nhưng ở đây có quá nhiều đại tiên, có cả những vị Bồ Tát, La Hán từ Tây Phương. Nếu chuyện hôn lễ rùm beng ra thì cái nhìn của Tây Phương về Thiên Cung sẽ khác đi rất nhiều.
Nhưng Thần Vũ không nghe, hắn đứng dậy mặc kệ uy áp khủng khiếp của Ngọc Hoàng đang đè lên hắn.
“Phụ hoàng, người có từng quan tâm tới cảm nhận của Tỷ tỷ không?” Thần Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên nghị hỏi.
“Đệ đệ… dừng lại đi!” Tiêu Diêu khẽ cắn môi, đôi mắt rưng rưng sắp khóc. Nàng không ngờ Thần Vũ dám vì mình và cãi lệnh phụ hoàng, nhưng nàng cũng không muốn thấy Thần Vũ bị phạt.
“Con không cần biết hôn lễ này mang lại lợi lộc gì cho Thiên Giới, con không chấp nhận việc tỷ tỷ thành thân với một người tỷ ấy không yêu.” Thần Vũ dõng dạc nói lớn cho tất cả cùng nghe.
Long Bính không can tâm, hắn hướng phía Thần Vũ nói: “Cảm nhận? Ta và nàng ấy hoàn toàn xứng đôi, chưa kể Yêu Tộc đang lăm le quấy phá. Thân làm thái tử Thiên Giới như ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.”
“Câm mồm! Chưa tới mày lên tiếng.” Thần Vũ sát khí tỏa ra kinh người nhắm thẳng phía Long Bính quát lớn.
Bạch Tượng thấy tình hình bắt đầu căng thẳng nhưng chưa ai lên tiếng hay can ngăn, hắn quay sang hỏi Kim Xí Điểu: “Tam đệ, luận về sự đời đệ hiểu biết hơn ta rất nhiều vậy đệ nói xem sao nãy giờ không có ai lên tiếng dẹp loạn đám trẻ trâu này lộng hành?”
Kim Xí Điểu ung dung nhai thịt vừa nhai vừa nói: ” Thiên Cung không giống Linh Sơn của chúng ta, ở đây tất cả mọi quyền hạn đều do Hắn ra lệnh.” Kim Xí Điểu chỉ tay về phía Ngọc Hoàng: ” Khi hắn chưa cho ai nói không ai được phép nói.”
“Chưa hết! Vấn đề ở đây còn dây mơ rễ má tới Đông Hải, rồi cái nhìn của chúng ta về Thiên Cung, cho nên không ai lên tiếng để hắn tự giải quyết… ta nói rồi… kịch hay còn ở trước mắt kìa.”
“Ừm!” Được thông não chi thuật, Bạch Tượng tiếp tục quan sát diễn biến tiếp theo.
Bị quát như con, Long Bính trợn mắt lên tức giận. Từ trước tới giờ không ai dám quát hắn như vậy kể cả là Long Vương. Long Bính ngay lập tức bay về phía Tiêu Diêu rồi nói với Thái Bạch Kim Tinh: “Thái Bạch Kim Tinh, phiền ngài bắt đầu hôn lễ.”
Nhưng một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Long Bính, Thần Vũ tức giận tung một đấm vô cùng mạnh vào đầu Long Bính rồi gầm lên: “Cút!”
Binh…
Long Bính bị đánh bay tới vài trăm mét trên không mới giảm tốc độ, cũng may ban nãy hắn kịp thời bọc Long Lực lên đầu nếu không có lẽ đã vỡ đầu, hắn bất ngờ vì sức mạnh của Thần Vũ.
Khi Long Bính đang choáng váng thì Thần Vũ một lần nữa áp sát tung một cú đá vào bụng khiến Long Bính ói máu văng về phía Đông Hải.
Long Vương đứng bật dậy, tức giận dồn nén nãy giờ lão gầm lên: “Thật là quá đáng, Ngọc Hoàng ngài không xem ta ra gì.”
Trước cơn tức giận có thể hiểu được của Long Vương, Ngọc Hoàng khẽ liếc sang Thái Bạch Kim Tinh rồi dùng nguyên thần truyền tin cho lão.
Thái Bạch Kim Tinh nhận được chỉ thị, vội ra lệnh “Thiên binh thiên tướng nghe lệnh, thái tử Thần Vũ đang mất kiểm soát. Lập tức bắt giữ.”
“Tuân lệnh!”
Ngay lập tức một ngàn thiên binh lao ra bao vây lấy Thần Vũ, sự việc đã đi quá giới hạn.
“Thái tử làm loạn hôn lễ, lập tức bắt giữ nhốt vào Hạo Thiên Tháp 3 ngày để tự kiểm điểm.”
Thần Vũ cũng không còn gì để nói, nếu đã đến nước này hắn chỉ còn cách chiến đấu, nhưng hắn sẽ không phải chiến đấu một mình.
Bấy giờ Thiên nằm dưới đất, vừa để hồi phục vết thương vừa để nghĩ cách kết thúc việc này. Nếu có một mình hắn thì rất khó nhưng bây giờ có thêm sự trợ giúp của Thần Vũ thì…
Kế hoạch bây giờ không đơn giản là ngăn cản hôn lễ, sau vụ này nhất định Tiêu Diêu cũng sẽ ít nhiều bị phạt, còn lời nguyền của nàng. Thiên không thể để Tiêu Diêu tiếp tục sống trong chiếc lồng son này nữa.
Long Liễu lo lắng bay tới hỏi han Long Bính: “Không sao chứ con trai!”
Long Bính vẫn nhìn Thần Vũ bằng ánh mắt căm thù, hắn đáp: “Con không sao! Tên đó mạnh quá.”
Long Liễu ném cho Thần Vũ ánh nhìn cay độc rồi nói: “Nếu cùng được đãi ngộ như nhau thì con thừa sức vượt qua hắn.”
Long Bính nhìn quanh, hắn nghĩ hôm nay tới đây là đủ rồi, để Thiên Giới tự giải quyết: “Chúng ta về thôi, hôn lễ tạm hoãn cũng không ảnh hưởng gì.”
Long Liễu không đồng ý, nàng lắc đầu nói: “Con không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng thế được, nếu như bây giờ chúng ta rời đi thì chúng sẽ càng coi thường Long Tộc chúng ta.”
Rồi Long Liễu chỉ tay về phía Thiên đang nằm trên đất rồi nghiến răng nói: “Con hãy giết chết tên dám cản đường con, chuyện này từ đầu tới cuối cũng là do hắn mà ra.”
“Hắn…” Long Bính nhíu mày, hắn rất cay Thiên nhưng cũng tò mò về Thiên.
“Còn chờ gì nữa, nhân lúc đang hỗn loạn này tới xiên cho hắn một nhát!” Long Liễu thúc giục.
Rầm…
Chợt một cơn chấn động mạnh khiến Thiên Cung rung lắc.
Rầm…
Rầm…
Những tiếng động lớn vang lên giống như trời sập, mây đen vần vũ, sấm chớp gầm vang.
“Có chuyện gì vậy?” Mọi người không khỏi hoảng sợ và thắc mắc.
Lúc này một cái đầu bay từ xa rơi thẳng xuống vị trí thi đấu đoạt cầu mây. Đó là đầu của vị thần đã từng khinh thường Long Tộc và được Ngọc Hoàng phái xuống mời Thiết Phiến Công Chúa lên Thiên Cung.
Trên những đám mây đen đang ùn ùn kéo về Thiên Cung có rất nhiều người, dẫn đầu là những gương mặt nổi đình nổi đám của Yêu Tộc.
Một thiên binh tả tơi chạy tới trước lễ đường quỳ xuống hộc máu bẩm báo: “BÁO… NAM THIÊN MÔN BỊ CÔNG PHÁ RỒI! NGƯU MA VƯƠNG DẪN THEO YÊU TỘC ĐANG TIẾN THẲNG TỚI ĐÂY.”
“Không mời mà tới! Thiên binh thiên tướng nghe lệnh, ngăn cản Yêu Tộc tiến tới Thiên Cung.” Ngọc Hoàng vội vã ra lệnh.
Nhưng đã muộn, đám mây đen đã kéo tới rất gần, người đứng đầu là một người đàn ông cao lớn điển trai nước da ngăm đen trên trán có hai chiếc sừng trâu, không ai khác chính là Ngưu Ma Vương.
Sự xuất hiện của Yêu Tộc khiến mọi người nháo nhào hoảng sợ bỏ chạy, chỉ có những vị thần tiên cấp cao vẫn bình thản.
“Lão Ngọc Hoàng… lâu rồi không gặp!” Ngưu Ma Vương khoanh tay trước ngực hiên ngang lớn giọng nói.
Phía sau lưng hắn là hàng vạn yêu chúng khát máu đang sẵn sàng chiến đấu. Còn có cả những vị Yêu Vương danh tiếng lẫy lừng của Yêu Tộc bao gồm Giao Ma Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Cửu Linh Nguyên Thánh, Ngu Nhung Vương…