Phần 166: Dị Hỏa Thứ Nhất
“Bỏ mẹ!” Thiên giật mình quay người đi muốn né vì sợ Thủy Liên vẫn còn thù mình vụ lần trước.
“Ngươi… mau giúp ta với!” Chợt Thủy Liên cất tiếng với Thiên, nàng chưa nhìn thấy mặt hắn và nghĩ hắn là một đệ tử chính thức của Luyện Đan Đường nên mới ngỏ lời xin được giúp đỡ.
Thiên nhanh tay lấy một chiếc mặt nạ kim loại ra đeo lên mặt, là chiếc mặt nạ năm xưa hắn dùng trong thân phận Đan Lâm. Do tu vi của Thủy Liên cao hơn Thiên khá nhiều nên dùng thuật Biến Thân là vô dụng và sẽ bị nàng phát hiện ngay.
Thiên đeo mặt nạ lên, rồi từ từ quay lại: “Có chuyện gì thế?”
Thủy Liên thấy lạ khi có người đeo mặt nạ trong này, tuy nhiên vì nàng đang cần sự giúp đỡ của hắn nên không hỏi mà nói: “Ta mới lên làm đệ tử chính thức, đây là lần đầu tiên ta luyện Tiên Đan…”
“Hiểu rồi!” Thiên tiến tới một cách ung dung. Để tránh bị nghi ngờ thì cách tốt nhất là giúp đỡ nhiệt tình.
Hắn tiến đến thì đã cảm nhận được nhiệt độ ngọn lửa vàng kim này lúc tăng lúc giảm bất thường, là do Thủy Liên mới có thu phục được nó nên chưa thể làm chủ.
Thiên lên tiếng giải thích: “Là ngươi chưa nắm vững khả năng điều khiển Dị Hỏa, để ta chỉ cho.”
Vừa nói hắn vừa tiến đến sát Thủy Liên, một tay đặt lên eo, một tay cầm lấy cổ tay trắng ngần của nàng khiến Thủy Liên bất ngờ, nhưng nàng không hề có ý tránh né.
“Ôi, cuối cùng thì đã có nam nhân chủ động với mình rồi, hạnh phúc quá!!!” Thủy Liên thầm nghĩ, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng cười mỉm gian ác: ” Bích Giao ngươi cứ chờ đấy, ta sắp có bồ rồi.”
“Hãy coi Dị Hỏa như một phần của cơ thể, hãy cảm nhận nó, thấu hiểu nó, đừng cứng rắn cũng đừng mềm mỏng với nó, hãy hòa làm một với nó.” Được áp sát và được nghe những lời chỉ bảo nhẹ nhàng ân cần từ một nam nhân thần bí, làm cho trái tim bé nhỏ của Thủy Liên loạn nhịp.
“Ta vẫn chưa hiểu lắm… ngươi hướng dẫn ta đi.” Nàng bắt đầu sử dụng cơ thể hấp dẫn của mình câu dẫn Thiên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà vai áo nàng tụt xuống để lộ bờ vai trắng muốt ướt đẫm mồ hôi.
Thiên liếc xuống khe ngực nõn nà của nàng ngắm vài giây, sau đó bắt đầu hướng dẫn một cách tỷ mỉ, vừa nhân cơ hội cảm nhận sức mạnh của ngọn Dị Hỏa này.
“Dị Hỏa này tên gì vậy?” Thiên hỏi.
Thủy Liên khẽ đáp: “Đóa Dị Hỏa này tên là Hoàng Kim Hỏa, là ta vất vả lắm mới thu phục được.” Mông nàng khẽ nhích lên để có thể chạm vào khúc thịt trong phần Thiên.
Nhưng Thiên giờ đã ở một đẳng cấp khác, dương vật hắn không hề ngóc lên mà vẫn nằm im dù cho cơ thể mỹ nhân hấp dẫn ở sát bên, không phải hắn bị liệt dương mà vì hắn đã kiềm chế được, trên bảo dưới phải nghe.
Bây giờ là thời cơ thích hợp để trộm ngọn Dị Hỏa đầu tiên. Muốn lấy một Dị Hỏa đã bị thu phục có hai cách, cách một là giết chết chủ nhân của nó khi đó Dị Hỏa sẽ hiện ra.
Cách thứ hai là dùng một pháp bảo có khả năng tước đoạt Dị Hỏa mà không cần lấy mạng ai cả.
Thiên không có pháp bảo nào như thế, nhưng hắn có thể mượn.
Thiên bắt đầu siết chặt vòng tay trên eo thon của Thủy Liên khiến nàng rùng mình, tay còn lại hắn từ từ vươn lên nắm bàn tay trắng nõn của nàng rồi mơn trớn nói: “Để ta giúp!”
Thiên bắt đầu truyền pháp lực của mình qua cho Thủy Liên, Thủy Liên là phái nữ, tính thuần âm nên khi gặp luồng dương khí cực thịnh từ Thiên truyền qua thì gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, hơi thở có chút gấp gáp.
Đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên không phải vì nhiệt độ cao mà vì cơn hứng tình.
Pháp lực của Thiên khi chiến đấu rất cuồng bạo, nhưng khi dùng để dụ dỗ mỹ nhân thì lại ôn hòa mềm mại như dòng nước. Nó ôm ấp lấy cơ thể Thủy Liên từ bên trong, khiến nàng cảm thấy thoải mái và hứng tình vì bản thân Thiên có huyết mạnh của Long Hoàng, tự nhiên sinh ra đã có sự kích thích giống như xuân dược.
Thiên cảm nhân cơ thể mềm mại của Thủy Liên bắt đầu run rẩy trong lòng mình, hắn biết nàng đã trúng đòn. Hắn liền thì thầm vào tai nàng thật khẽ: “Hoàng Kim Hỏa thật nóng bỏng, giống như nàng vậy.”
Cảm giác hai chân mình đã ướt, Thủy Liên từ từ quay đầu lại đôi mắt nàng đê mê trong cơn hứng tình chủ động áp bờ môi căng mọng vào môi Thiên.
Thời cơ đã đến, nhân lúc Thủy Liên đang say sưa hôn mình Thiên cũng đáp lại nụ hôn của nàng, đồng thời hắn xoa xoa lên giới chỉ lấy ra một cái túi vải nhỏ sáng lấp lánh.
Túi Càn Khôn, là pháp bảo cao cấp hắn mượn của Tiêu Diêu, dùng nó hút lấy Dị Hỏa sẽ không có vấn đề gì.
Thiên vừa điều khiển Túi Càn Khôn mở miệng và bắt đầu hút lấy Dị Hỏa trong lò, vừa đáp lại nụ hôn của Thủy Liên khiến nàng mất tập trung cào lâu càng tốt.
Thủy Liên hứng tình lên là quên mất bản thân đang luyện đan, gái ế mấy trăm năm cuối cùng đã được mất nụ hôn đầu đời. Nàng xoay hẳn người lại ôm chặt lấy tấm lưng săn chắc của Thiên, nàng có thể cảm thấy từng thớ cơ săn chắc qua lớp y phục.
Thủy Liên vuốt ve xuống phần bụng Thiên, từng múi từng múi như mời gọi bàn tay hư hỏng của nàng. Rồi nàng sờ lên ngực lên cổ, rồi khi nàng định tháo chiếc mặt nạ của Thiên ra để chiêm ngưỡng dung mạo hắn thì bàn tay Thiên đã ngăn tay nàng lại, sau đó hắn cầm tay nàng dắt xuống dưới giữa hai chân hắn, để tay Thủy Liên cầm vào dương vật đang cứng ngắc trong quần mình.
Thủy Liên được chạm vào thứ nàng ao ước được chạm nhất trên đời, liền quên rằng mình muốn xem mặt Thiên. Nàng vuốt ve thứ dài dài cứng nóng kia mà âm đạo bắt đầu rỉ nước nhờn.
“To quá… cứng quá…” Thủy Liên thầm tưởng tượng thứ này đâm vào lỗ hậu của mình, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Dùng dương vật để dụ con gái người ta, để người ta mất cảnh giác cho mình dễ trộm Dị Hỏa, việc vô liêm sỉ cỡ này chỉ có Thiên mới làm được.
“Mình phải hy sinh vì đại cục!” Thiên liên tục thầm lẩm bẩm trong đầu, miệng vẫn cứ hôn Thủy Liên, cả hai cháo lưỡi đã nửa tiếng đồng hồ.
Túi Càn Khôn cũng sắp hút hết Dị Hỏa trong lò, Thiên không muốn hút hết vì nếu thế sẽ bị phát hiện, hắn chừa lại một tia Dị Hỏa rất nhỏ trong lò sau đó thu Túi Càn Khôn lại trong giới chỉ.
Rồi hắn dùng bàn tay ấy, khẽ ôm mặt Thủy Liên rồi tách ra nhắc nhở nàng: “Lò sắp tắt rồi! Chúng ta làm lại nhé.”
Nghe vậy, Thủy Liên rụt tay khỏi quần Thiên rồi xoay người lại thấy lò sắp tắt thì vội điều khiển Dị Hỏa tiếp thêm. Gương mặt nàng đỏ bừng vì đê mê sau nụ hôn sâu tưởng chừng như bất tận ấy.
Rồi nàng cảm thấy sung sướng khi có hai bàn tay một chạm vào đùi nàng một mơn trớn ngực nàng.
“A… từ từ đã!” Thủy Liên rên khẽ.
Nhưng bàn tay của Thiên từ từ vén váy nàng lên rồi luồn vào bên trong, chậm rãi vuốt ve từ đùi ngược lên trên khiến Thủy Liên rùng mình.
Phần vì hai tay đang bận khống chế Dị Hỏa, phần vì bản thân cũng muốn nhưng không muối nói thẳng. Thủy Liên khẽ cắn môi rên rỉ: “Ư đừng mà!”
Câu nói vô dụng nhất khi bị mơn trớn, Thiên tiếp tục vuốt ve đùi nàng rồi dần di chuyển lên đáy quần lót ướt nhẹp dâm thủy của nàng.
“Ư… Ưm!”
Tiếng rên bật ra từ cổ họng khô khốc của nàng, Thiên đã hoàn thành mục đích nhưng muốn trêu đùa nàng. Hắn vén quần lót nàng sang một bên rồi mơn trớn trực tiếp âm đạo ướt nhẹp kia. Hai ngón tay hắn vuốt dọc hai mép thịt mềm nhũn rồi day day hột le săn cứng khiến Thủy Liên rùng mình liên tục.
“Ư… Đừng mà… xin ngươi đấy.” Thủy Liên rên một đằng hành động một nẻo, cả người nàng như không xương ngả vào lòng Thiên, mông liên tục hẩy để cạ vào dương vật hắn.
Thiên thấy nàng như vậy càng muốn trêu, hắn khẽ thì thầm vào tai nàng những lời đường mật: “Âm đạo nàng ướt hết rồi, để ta yêu thương nó.”
Rồi ngón tay Thiên từ từ tiến sâu vào bên trong âm đạo Thủy Liên khiến nàng ré lên vì sung sướng. Hai chân nàng sắp đứng không vững nhưng có điểm tựa là Thiên.
Tay còn lại của Thiên luồn vào trong áo nàng bóp cặp vú tròn trịa với đầu ti sưng mọng.
Vừa phải duy trì Dị Hỏa trong lò, vừa bị mơn trớn hai cùng nhạy cảm cùng lúc. Thủy Liên sướng như điên mà không dám ngừng việc luyện đan, nàng chính là đang bị trêu đùa nhưng nàng lại thấy thích thú với hoàn cảnh này. Sướng trong sự lo lắng, lo đan dược sẽ hỏng, lo sẽ có người phát hiện, càng nghĩ đến những tình huống đó Thủy Liên càng sung sướng.
Nàng sắp không chịu nổi nữa, nàng sắp lên đỉnh rồi. Cơ thể nàng run rẩy liên tục, Thiên cũng nhận ra điều đó, hắn dùng tay thọc sâu vào âm đạo của nàng rồi ôm chặt giống như đang muốn giữ thăng bằng cho nàng. Nhưng càng làm thế chỉ khiến nàng sướng hơn và nhanh lên đỉnh hơn.
“A… ta… ra!” Thủy Liên ré lên, Dị Hỏa bùng cháy dữ dội trong lò, Tiên Đan được hoàn thành. Âm đạo nàng tuôn ra dòng dâm thủy nhầy nhụa dưới sự mơn trớn của Thiên.
Nàng thở gấp rồi liên tục rùng mình vì cơn sướng lại đến một lần nữa, âm đạo co bóp dữ dội liên tục vài lần xuất dâm thủy ướt hết cả đùi và váy.
Nếu không có Thiên đỡ phía sau có lẽ nàng đã ngã. Thủy Liên mệt lả ngả đầu vào ngực Thiên, nàng xấu hổ, nàng sung sướng, nàng được lên đỉnh bởi một nam nhân chứ không phải những lần tự thủ dâm.
Nàng mãn nguyện quá, nàng sung sướng quá, nhưng rồi một giọng nói vang lên khiến cả hai giật mình. Là tiếng của những người sau khi nghỉ ngơi bắt đầu trở lại vị trí, Thủy Liên không ngờ là đã hết giờ giải lao, nàng vội vã chỉnh lại y phục rồi dùng lửa làm khô chỗ dâm thủy trên váy.
“Tiên Đan xong rồi, tạm biệt.” Thiên nhanh chóng chào tạm biệt rồi ù té chạy mất hút.
“Ơ…” Thủy Liên định gọi lại nhưng lúc này cấp trên của nàng đã đến, nàng phải giao thành phẩm ra trước đã.
Thủy Liên vừa đứng đó vừa cảm nhận dư âm của khoái lạc trong âm đạo mình, nàng nhất định phải tìm ra nam nhân kia, nàng muốn hắn làm bồ nàng.
Tối hôm đó, Thiên vào căn phòng kín đáo mà hôm trước Bích Giao chuẩn bị cho hắn rồi lấy Thôn Phệ Yêu Hoa ra. Sau đó hắn tiến vào Không Gian Yêu Hoa.
Nơi này đã ngừng phát triển diện tích, và cũng không còn ai ở trong này cả. Thiên tìm một khoảng đất rộng sau đó lấy Túi Càn Khôn ra.
Hắn mở túi càn khôn ra, một đốm lửa màu hoàng kim rơi xuống đất rồi bùng cháy dữ dội.
Cột lửa phóng lên cao tới mài mét và tỏa ra nhiệt lượng kinh người.
Cũng may hắn chọn khoảng đất rộng trống trải chứ không là cháy mẹ nó rừng rồi.
Có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hoàng Kim Hỏa nên Thiên cũng biết nó mạnh cỡ nào. Mạnh hơn Bạch Linh Hỏa của Tiểu Cúc một bậc.
Với tu vi của Thiên hiện tại muốn hấp thu Hoàng Kim Hỏa này không phải đơn giản, phải có thêm đan dược bổ trợ.
Cũng may Thiên đã chuẩn bị hai viên đan dược Tứ Phẩm bổ trợ. Hắn nốc một phát cả hai viên vào mồm sau đó bắt đầu quá trình hấp thu Dị Hỏa đầu tiên của mình.
Quá trình hấp thu Dị Hỏa diễn ra vô cùng đau đớn…
Sáng hôm sau, Thiên ra khỏi Không Gian Yêu Hoa với cơ thể đen thui. Cả đêm qua hắn ở trong Không Gian Yêu Hoa và hắn đã thành công hấp thu Hoàng Kim Hỏa tương đương với 30 ngày. Mất một tháng để hấp thụ một đóa Dị Hỏa bình thường cũng là khá nhanh rồi.
Tu vi hắn cũng đã ra tăng thêm, đang ở đỉnh của Kim Cang Hậu kỳ chuẩn bị bước lên Kim Cang Viên Mãn.
Thiên đưa tay lên, một ngọn lửa màu vàng bùng cháy trên tay hắn. Hắn mỉm cười: “Ổn rồi, nhưng có lẽ cần thêm vài loại Dị Hỏa nữa.”
Mải chú ý tới thành quả mà quên mất sắp tới giờ. Hắn liền chạy đi tắm rửa thay đồ để chuẩn bị tới Luyện Đan Đường.
Khi Thiên bay đi, Tiêu Diêu và Bích Giao ngồi ở cung điện liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: “Tu vi hắn mạnh lên rồi?”
Bích Giao hỏi Tiêu Diêu: “Công chúa, hình như người hơi quan tâm tới Thiên rồi đấy.”
Tiêu Diêu hơi đỏ mặt xấu hổ, nàng đáp: “Hihi! Ngươi thấy hắn thế nào, có đủ để làm phu quân của ta không?”
Bích Giao trợn mắt: “Đừng nói là công chúa thích hắn nha!”
Tiêu Diêu lắc đầu: “Cũng không hẳn, ta chỉ thấy hắn rất có tiềm năng. Ta thì luôn có những quyết định sáng suốt và chưa sai bao giờ. Linh cảm của ta lần này mãnh liệt mách bảo ta phải lấy hắn.”