Phần 15: Dấu Ấn
Thiên bị kéo vào thân cây và biến mất, bên ngoài lúc này chỉ còn gốc cây xoan cổ thụ cô độc.
“Ui da!”
Thiên bị quăng mạnh vào một bức tường, hắn nhận ra người vừa túm hắn chính là Vô Tình nhưng nét mặt cùng ánh mắt của nàng hiện giờ khác hoàn toàn với lúc hắn và nàng gặp mặt trong bếp khi ăn vụng ngỗng quay.
“Vô Tình!”
“Câm miệng, còn nhắc tới tên ta thì chết.” Vô Tình lạnh lùng tàn nhẫn nói, nàng bước đi thẳng phía trước. Nơi này là một hệ thống đường hầm tự đào dẫn sâu xuống dưới của Đình Viện.
Thiên hỏi: “Ngươi giết Lỗ Tam?”
Vô Tình vô tình đáp: “Sao? Ai bảo hắn biết chuyện không nên biết.”
Thái độ cùng lời nói của nàng mang theo sát khí không hề nhỏ, hơn nữa sức mạnh nàng bộc lộ ra vượt xa Thiên rất nhiều khiến hắn lạnh sống lưng, cộng thêm lời thú nhận nữa làm cho hắn phải nhìn nàng với ánh mắt khác.
Thấy Thiên cứ nhìn chằm chằm mình, Vô Tình tiến đến đá cho hắn một cước khiến Thiên lăn ra bất tỉnh chẳng biết gì nữa.
Khi Thiên tỉnh lại thấy mình đang bị trói nằm góc tường của một căn hầm lớn ngập trong sắc đỏ, xung quanh rễ cây tua tủa vô số giống như đang dưới gốc rễ cây xoan cổ thụ. Thiên giật mình khi nhìn sang phía giữa căn hầm có đặt một khối pha lê màu đỏ, bên trong khối pha lê ẩn hiện một bóng người nhưng bởi pha lê rất dày nên hắn không thể nhận ra đó là nam hay nữ già hay trẻ. Ngay gần đó là Vô Tình, nàng tay đang dùng một bình sứ nhỏ đưa lên phía trước như đang dâng lễ vật, một luồng khí trắng bay ra từ bình sứ và nhập vào khối pha lê đỏ.
“Ngươi muốn giải phong ấn cho Yêu Quái?” Thiên hừ lạnh hỏi.
Vô Tình lạnh lùng đáp: “Ta không biết giải, nhưng ta biết cách làm cho ngài ấy tự giải được phong ấn.”
Quan sát từ đầu tới cuối quá trình dâng lễ của Vô Tình, Thiên nhíu mày nghi ngờ: “Ngươi giết Lỗ Tam để thu lấy linh hồn hắn phục vụ cho việc này?”
“Nhận ra thì sao? Người tiếp theo là ngươi.” Vô Tình lấy trên thắt lưng ra một con da nhọn đi thẳng về phía Thiên, ánh mắt cực kỳ tàn ác như muốn ngay lập tức phanh thây hắn ra làm trăm mảnh.
“Ấy đùa vậy không vui đâu!” Thiên sợ phát run, cố thoát khỏi dây trói nhưng bất thành, như một con cún chờ xẻ thịt.
Chợt từ khối pha lê đỏ tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ làm cho Vô Tình bị đánh bay thẳng về phía Thiên với con dao nhọn đang chĩa thẳng về hắn. Thiên lách người sang bên, dao cắt đứt dây trói và hắn vội vã vùng lên chạy ra xa khỏi Vô Tình khi nàng vừa đứng dậy.
Vô Tình nhìn chăm chú vào khối pha lê đỏ, khó tin nói: “Không thể nào, chẳng lẽ…”
Thấy Vô Tình không chú ý tới mình, Thiên ù té chạy về phía cửa nhưng chỉ được vài bước đã bị Vô Tình lướt đến tóm đầu văng xuống đất và choáng.
“Chống cự vô ích, ta là Luyện Khí tầng 10 ngươi là tầng 3, có cố nữa cũng không thoát.” Vô Tình sau khi đập Thiên như đập chó thì kéo hắn tới trước khối pha lê đỏ, rồi trong lúc Thiên bị khống chế thì nàng cắt một đường rất ngọt trên cổ tay hắn khiến máu bắn ra và dí vào gần khối pha lê nhất có thể nhưng không chạm vào.
Như có phản ứng mãnh liệt với máu, khối pha lê lại tỏa ra một cỗ kình khí nhưng là hút vào, hút máu đang nhỏ giọt trên tay Thiên vào trong khối pha lê. Nhưng do lực hút quá mạnh đến Vô Tình còn không kịp phản ứng nên tay nàng tuột khỏi tay Thiên khiến tên này bị hút chạm tay vào khối pha lê rồi kêu gào trong đau đớn. Cả căn hầm như rung lên dữ dội, phía bên ngoài cây xoan cổ thụ đung đưa xào xạc không ngừng.
Thiên chống hai tay trực tiếp vào khối pha lê, hắn gồng mình cố thoát ra và cực kỳ đau đớn như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tay.
Vô Tình đứng ngoài quan sát, nàng không biết nó có lợi hay có hại cho mục đích của mình nữa nhưng nàng chắc rằng nó sẽ làm kinh động tới những vị trưởng lão của Đình Viện nên lao vào kéo thiên thoát ra.
“Con mẹ nó, mình sắp không xong rồi.” Thiên điên cuồng chống lại lực hút nhưng ngày càng yếu, máu của hắn cứ thế nhập vào khối pha lê, cùng lúc đó một cỗ năng lượng màu đỏ chui vào trong vết rách trên tay hắn. Trong lúc sắp kiệt sức thì hai bàn tay vòng qua eo hắn và kéo mạnh về hướng ngược lại.
Sức hai người vừa đủ giằng co với lực hút, nhưng lực hút thì không hề giảm còn thể lực của Thiên và Vô Tình giảm rõ rệt. Thiên chợt có cảm giác tê dại như vừa bị đánh thuốc ngủ, hắn choáng váng gục xuống nhưng bị Vô Tình kéo lại nên đầu cứ gật gù làm nàng ta tức điên mắng: “Ngươi làm cái quái thì thế còn dư sức sao.”
Thiên mơ hồ đáp: “Đầu ta… choáng quá!”
Thiên dần dần rơi vào cơn mê, tay chân hắn thả lỏng và Vô Tình phải gắng hết sức mà vẫn không kéo hắn ra nổi, miệng nhỏ há ra cắn mạnh vào vai khiến Thiên đau quá bừng tỉnh, hắn siết chặt tay lại tung đấm vào khối pha la khiến nó nứt một vết nhỏ và cả hai bị dội văng ra xa, lực hút biến mất.
Cả hai dội văng ra nằm đè lên nhau, Thiên nằm dưới Vô Tình nằm trên, tay hắn đang ôm lấy bộ mông tròn trịa của nàng. Mặt Thiên hớn hở cho tới khi bị Vô tình cho ăn tát cắm đầu vào tường.
“Dâm Tặc!”
Khối pha lê lúc này từ màu đỏ đã nhạt đi rất nhiều và chuyển sang màu hồng. Thiên chui ra khỏi tường thì ngay lập tức phải ôm lấy cánh tay phải của hắn, cánh tay lúc này đã biến dạng gân máu nổi lên to như con rắn cực kỳ kinh dị, cánh tay cũng vùng vẫy như muốn thoát khỏi cơ thể của hắn vậy, vết thương ở cổ tay đã lành lại không một vết sẹo.
“A!”
Thấy Thiên kêu gào đau đớn, Vô Tình ngạc nhiên tự hỏi: “Hắn bị sao vậy?” Nàng không biết trình trạng của hắn có phải do khối pha lê gây ra không bởi trước giờ nàng chưa thấy tình trạng nào tương tự như Thiên lúc này.
Cánh tay phải của Thiên sau một hồi tự vùng vẫy thì quay ra tự bóp cổ chính mình trong khi tay trái ra sức ngăn cản. Nhìn hắn giống một thằng tự kỷ chơi trò tự bóp cổ, nhưng quả thực hắn không thể điều khiển tay phải của mình như có ai đó đang điều khiển nó vậy. Thiên ho khan cầu xin: “Cắt tay ta đi, làm ơn.”
Vô Tình không muốn giúp hắn, nhưng nghĩ lại việc Thiên vừa trực tiếp tiếp xúc với khối pha lê mà vẫn còn sống nhăn răng ra thì nàng nghĩ lại, vung dao lên chém xuống theo đúng ý Thiên.
Thấy nàng ra tay, Thiên run bắn người: “Gì vậy… cắt một vết cho máu chảy ra… chứ không phải cắt cụt tay.”
Xoẹt…
Một vết cắt ngọt trên tay phải xuất hiện, máu đen như dầu nhớt từ cánh tay hắn chảy ra và trở về hình dạng ban đầu. Thiên thở phào nhẹ nhõm nhìn vũng máu đen loang lỗ trên đất không khỏi ghê tởm. Vô Tình cũng tương tự, nàng nhăn mặt khi ngửi được mùi tanh nồng nặc phát ra từ vũng máu đen.
Định thần lại, Thiên nhìn về phía khối pha lê giờ đã chuyển sang màu hồng và xuất hiện một vết nứt: “Vừa lòng ngươi chưa, chưa thoát ra mà sức mạnh của Yêu Quái này đã đủ chúng ta khốn đốn, vậy khi nó thoát ra còn khủng khiếp cỡ nào.”
“Chẳng đáng gì, mục đích chính của ta là để ngài ấy tự thoát ra. Hôm nay nhờ có ngươi mà ngày đó càng rút ngắn lại.” Vô Tình đáp, ánh mắt chăm chú nhìn về khối pha lê. Một lát sau phất tay nói: ” Đi thôi, trước khi mấy tên trưởng lão phát hiện.”
Do Thiên đã kiệt sức và mất máu quá nhiều nên chẳng thể đi nổi, hắn bị lôi đi trong bất lực.
Sau khi ra khỏi gốc cây xoan thì trời đã tối, Thiên được trả về phòng mình nhưng Vô Tình cũng ở phòng hắn đêm nay. Mục đích nàng ta làm vậy thì chưa rõ nhưng hiện tại nàng không có ác ý với Thiên.
Thiên tắm rửa cho sạch hết vết máu dơ trên người rồi băng bó vết cắt trên tay lại, trong lúc đó Vô Tình cũng đi tắm.
Một lát sau nàng bước ra với một tấm khăn quấn ngang người để lộ làn da trắng bóc, đôi vai gầy cùng đôi chân nuột nà dài và thẳng. Thiếu điều không ai chiêm ngưỡng bởi Thiên đã ngáy o o từ lúc nào rồi, hắn quả thực rất mệt mỏi nên ngay khi băng bó vết thương xong thì phi lên giường ngủ luôn. Kim Ngư thì đang đói bụng thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước.
Khi Thiên ngủ, cánh tay phải của hắn bắt đầu hiện lên những đường hoa văn màu đỏ kỳ lạ.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Thiên cảm thấy cánh tay của hắn nặng như có thứ gì đó đè nên, rất nặng. Hắn mở mắt rồi té ngửa khi bên cạnh hắn là một khúc gỗ lớn, đè chặt tay hắn xuống giường. Phía bên kia là Vô Tình đang chăm chú quan sát từng đường hoa văn đỏ trên tay phải của hắn.
“Nè mau bỏ cái này ra, nặng chết ta rồi.”
“Im miệng! Không ta cắt tay bây giờ.” Vô Tình đe dọa, nàng vẫn chăm chú quan sát đườnh hoa căn hình rồng đang cuộn mình ở ngay phần bắp tay của Thiên.
“Hỏa Long… là Hỏa Long!” Vô Tình thốt lên kinh ngạc, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng bộc lộ ra nét kinh ngạc như vậy.
Thiên đành bất lực nằm đó, nhưng hắn sực nhớ ra gì đó rồi ngẩng đầu dậy: “Bỏ mẹ! Muộn học rồi.”
“Học gì mà học, ngươi im miệng cho ta.”
“Ách! Con gái gì mà hung dữ vậy.” Thiên không chịu nổi nữa, bèn buông lời hơi có ý nặng.
Vô Tình trừng mắt, nàng ghét nhất ai nói nàng hung dữ nên phóng lên giường ngồi lên người hắn bóp cổ. Đầu nàng cúi thấp đụng chán vào chán với Thiên nói từng lời lạnh sống lưng: “Ta không hung dữ, một lời nữa từ miệng ngươi là ngươi thành thái giám luôn đấy.”
Khẹt!
“Tiếng gì thế?” Thiên nghe thấy tiếng quen quen như tiếng cửa, cửa phòng hắn mở ra và một thiếu nữ bước vào.
Thiếu nữ này vừa bước vào đã chết chân, nhìn cảnh gái trên trai dưới cực kỳ thân mật. Cả Thiên và Vô Tình đều phát hiện và quay ra xem ai tiến vào và giật mình khi đó là Hoàng Loan tỷ tỷ.
Hoàng Loan không tin vào mắt mình gặng hỏi: “Hai… hai người?”
Thiên quay sang nhìn Vô Tình, mắng:
“Còn không mau xuống! Ta sắp chết ngạt rồi đây.”
Vô Tình ngây ra một lúc mới nhận thấy có điều bất thường, liền bật khỏi giường đứng nghiêm túc quần áo chỉnh tề ho khan nói: “Các ngươi tự thu xếp nhé, ta… đi trước.”
Sau khi Vô Tình đi khỏi, Thiên cười trừ với ánh mắt dò xét của Hoàng Loan: “Tỷ tỷ mau giúp ta gỡ thứ này xuống, tay ta sắp gãy rồi.”
Hoàng Loan tiến tới, nhấc khúc gỗ nên ném xuống sàn với thái độ rất chi miễn cưỡng. Sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiên trong đầu đinh ninh một câu hỏi: “Hắn và nữ nhân kia có quan hệ gì?”
Thấy ánh mắt như dỗi hờn đôi lứa yêu nhau của Hoàng Loan, Thiên nghi hoặc nghĩ thầm: “Nàng thích mình sao? Thái độ lạ quá.”
Trong khi cả hai vẫn đang tự độc thoại trong tâm trí, mặt Thiên bỗng nhăn lại rồi kêu lên đau đớn khi cánh tay phải của hắn sau một đêm yên ổn lại lên cơn co thắt như muốn xé nát da thịt hắn.
“A!”
Thấy Thiên như vậy, rồi lại thấy những hoa văn kỳ lạ trên tay phải của hắn làm Hoàng Loan bối rối không biết phải làm sao, cũng may nàng có đem ít thuốc giảm đau bên mình liền lấy ra cho vào miệng hắn.
Nhưng chút ít thuốc giảm đau nào có tác dụng, Hoàng Loan rối trí đỡ lấy Thiên khi hắn gục xuống. Trong chậu nước, Kim Ngư nhảy lên liên hồi như muốn ra ngoài.
Hoàng Loan trong đầu có ý nghĩ điên rồ, ý nghĩ này không phải xuất phát từ tâm nành nghĩ ra mà dường như có ai đó thúc dục. Nàng đưa cánh tay đau nhức của Thiên tới gần chậu cá, ngay lập tức Kim Ngư phóng lên đớp vào cổ tay hắn và hút.