Phần 147: Giao Lộ
Trước lời đề nghị khó mà cưỡng lại được từ Điện Chủ, Thiên và Lãnh Huyết gật đầu như bổ củi. Đánh nhau bầm người ở chiến trường cổ, bị yêu thú dí chạy chối chết, bị giam 3 ngày trong ngục. Đã đến lúc Thiên tự thưởng cho mình giây phút thoải mái.
Cả hai được chuẩn bị phòng đặc biệt, được đích thân Cẩm Hoa và Cẩm Tiên pha nước tắm.
Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, một bồn nước lớn với đầy những cánh hoa hồng. Thiên và Lãnh Huyết đang ngâm mình thư thái trong bồn nước rũ bỏ mệt mỏi.
Cẩm Hoa dáng hình quyến rũ, quỳ bên cạnh dùng khăn kỳ cọ phần vai và cổ cho Thiên. Phía bên kia Cẩm Tiên cũng làm điều tương tự với Lãnh Huyết.
Được ngâm mình trong bồn nước nóng thơm ngát, lại được hai thiếu nữ xinh đẹp hầu hạ, Thiên đê mê hưởng thụ.
Bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc khăn lướt trên vai, sau đó là chà xuống cơ ngực săn chắc, Cẩm Hoa dù không muốn thì mặt cũng đỏ lên, nàng dù gì cũng là tiểu thư có tiếng ở Hỏa Thần Điện, lại phải chịu cảnh hầu hạ kẻ khác. Nếu không phải e sợ Điện Chủ thì đừng có mơ nàng chịu nhục nhã như vậy. Phía bên kia Cẩm Tiên cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
Với sự có mặt của hai nàng, Thiên và Lãnh Huyết cũng mất tự nhiên nên đâm ra không nói gì với nhau được.
Tiểu Kim cũng đang ngâm mình trong bồn tắm, mặt mày thư thái như vua.
Nhìn bản mặt đáng ghét của Tiểu Kim, nhìn mặt dây truyền được Phượng Vũ đưa cho đang đeo trên cổ nó, Thiên hỏi Cẩm Hoa: “Đại chiến, chính xác là bao giờ?”
Nghe Thiên hỏi, Cẩm Hoa hơi khựng lại sau đó đáp: “Thị nữ cũng không biết, chỉ nghe đến qua lời của người lớn tuổi.”
Thấy nàng không muốn nói, Thiên cũng không gặng hỏi.
Im lặng được một lát, Cẩm Hoa e dè lên tiếng: “Điện Chủ nói hai ngài tới từ Tam Giới, nơi đó có đẹp không?”
Nhìn gương mặt xinh đẹp tò mò, Thiên đáp: “Không khác ở đây lắm, có điều nơi đó nhiều con người sinh sống hơn yêu thú.”
Cẩm Tiên cũng muốn hỏi chuyện nhưng nhìn bản mặt lầm lì của Lãnh Huyết thì lại thôi, nàng quay sang hóng Thiên nói.
Thấy Thiên nói chuyện dễ chịu lại thân thiện, Cẩm Hoa hỏi: “Vậy ngài có từng gặp qua ai thuộc Long Tộc không?”
“Có, chi vậy?” Thiên hỏi.
Cẩm Tiên lên tiếng chen ngang và nói thay luôn Cẩm Hoa: “Phượng Hoàng bọn ta rất có hảo cảm với người Long tộc, tỷ ấy lại cực kỳ hâm mộ Long Tộc, còn có ước mơ kiếm một phu quân Long Tộc hihi!”
Bị em gái kể hết, Cẩm Hoa lườm Cẩm Tiên rồi cúi đầu im lặng, xấu hổ.
Thiên bật cười, nhìn sang Tiểu Kim rồi nói: “Nè con này là rồng nè!”
Tiểu Kim nghe thấy nhắc đến mình, sợ hãi co lại rồi nhìn mọi người với ánh mắt đề phòng, bộ dáng vô cùng hèn hạ.
Cẩm Hoa coi như không thấy gì, nàng không thể để hình tượng Long tộc bị đạp đổ bởi một con tắc kè màu vàng.
Theo như Thiên tìm hiểu, thì Thiên Địa Hồng Hoang không có bóng dáng của Long Tộc, đây chắc chắn không phải sự trùng hợp. Chẳng có lý do tự nhiên nào mà một loài mạnh mẽ như vậy không phát triển ở đây.
Nhưng nếu không có Long tộc ở đây, thì sao một người trẻ tuổi như Cẩm Hoa lại hâm mộ Long tộc đến vậy?
“Ngươi từng gặp qua ai đó thuộc Long tộc à?” Thiên hỏi.
Cẩm Hoa lắc đầu: “Không có, nhưng thị nữ nghe bà nội kể lại, cách đây mấy trăm năm cũng có vài cá thể Long tộc xuất hiện, họ mạnh mẽ và tốt bụng, đã giúp đỡ rất nhiều cho Hỏa Thần Điện. Sau đó được một thời gian thì họ biến mất không rõ tung tích.”
Thấy nàng kể với gương mặt hâm mộ, Thiên tự hỏi không biết nếu hắn phô ra Long Lực thì nàng sẽ cảm thấy thế nào. Hình xăm rồng ở tay phải, đã được Thiên dùng thủ thuật đặc biệt che đi không ai thấy.
Cẩm Tiên tuy cũng hâm mộ Long tộc nhưng không cuồng như chị gái mình.
Lãnh Huyết nhắm mắt ngồi im cho Cẩm Tiên kỳ cọ cơ thể. Nghe thấy Cẩm Hoa nói vậy bèn trầm ngâm nói: “Đột nhiên mất tích, cũng có thể là bị bắt đi.”
Thiên nhìn Lãnh Huyết, hỏi: “Ngươi từng thấy?”
Lãnh Huyết không lắc không gật, xoa xoa nhẫn trên tay lấy ra một miếng vải đen rách tả tơi ném cho Thiên.
Thiên chụp lấy, miếng vải đen tuy tả tơi nhưng vẫn có thể nhìn được biểu tượng trên đó.
Nhìn thấy biểu tượng đôi cánh đem hơn cả màu miếng vải cùng hai chấm đỏ ở giữa, Cẩm Hoa ngạc nhiên ra mặt, thốt lên nho nhỏ đủ cả bốn người nghe thấy: “Hắc Ám Điện!”
“Hắc Ám Điện?” Thiên hỏi khi thấy nàng ngạc nhiên, hắn nhìn kỹ lại miếng vải, nhưng hắn chưa gặp bao giờ nên không có ấn tượng.
Cẩm Hoa giải thích: “Hắc Ám Điện là một thế lực hùng mạnh ngang ngửa với Hỏa Thần Điện, bọn chúng là Quạ, Hỏa Thần Điện và Hắc Ám Điện là hai thế lực không độ trời chung, đụng là đánh.”
Lãnh Huyết nói: “Khi đó ta cùng một vài người đã gặp qua bọn chúng, lúc đó chúng đang bắt một con Giao Long rất lớn.”
Thiên nhíu mày: “Giao Long cũng thuộc nhánh của Long Tộc.”
Cẩm Tiên lên tiếng: “Ý hai ngài là những vị Long tộc kia là do người của Hắc Ám Điện bắt đi, nhưng để làm gì chứ?”
Lãnh Huyết khoanh tay trước ngực, nhìn về Thiên rồi nói: “Cái này chắc ngươi biết!”
Thiên nhíu mày, từ khi Giai Kỳ có thân xác mới thì hắn chỉ có thể nhận thông tin khi nàng nói ra. Mà hiện tại Giai Kỳ đang không có ở đây. Còn về Lãnh Huyết, chắc hẳn tên này sau nhiều lần tiếp xúc với Thiên nên đã đoán ra phần nào cái đầu thông minh cùng kiến thức uyên bác của Thiên xuất phát từ đâu.
Thiên nhún vai: “Chịu, ta không biết.”
Lãnh Huyết cũng không lấy gì làm bất ngờ, hắn nghĩ Thiên biết nhưng ỉm không nói chứ đâu biết thực ra Thiên không biết.
Sau khi thấy tắm rửa đã đủ, Thiên quay sang nói với Cẩm Hoa: “Được rồi, hai ngươi ra ngoài đi.”
Cẩm Tiên ngại ngùng nói: “Phận thị nữ phải mặc đồ cho Công Tử nữa, như vậy mới tính là xong.”
Lãnh Huyết nghe vậy liền rùng mình sau đó cục cằn nói: “Hừ! Ta có chân tay ta tự mặc được đồ, khỏi cần phiền ngươi.”
“A công tử, người nặng lời với ta! Hức.” Cẩm Tiên bị Lãnh Huyết nạt, trưng ra bộ mặt đáng thương sắp khóc tới nơi.
Cẩm Hoa cũng trưng ra bộ mặt đáng thương, tay ngọc khẽ bám lấy bắp tay của Thiên mếu máo: “Hức! Phận thị nữ không hầu hạ công tử chu đáo sẽ bị Điện Chủ phạt, xin công tử thương lấy thị nữ.”
Hai nàng nằng nặc đòi lau người và mặc đồ cho Thiên cùng Lãnh Huyết. Lãnh Huyết có chết cũng không chịu, còn Thiên thì nếu không có Lãnh Huyết ở đây hắn sẵn sàng cho hai thị nữ mặc đồ cho mình, tuy nhiên vì có mặt của Lãnh Huyết thằng này hay thổi phồng sự thật với phá nhà người khác nên hắn phải giữ mình.
Cuối cùng một kẻ khác phải xuất hiện để giải vây, Giai Kỳ từ đâu nhảy lên vai Thiên ngồi liếm lông nói như chửi: “Hai con tiện nhân, muốn ngắm hàng thì nói toẹt ra lại còn viện cớ. Điện Chủ nào bắt ngươi phải thay đồ cho hai tên này? Mau xéo ra ngoài trước khi ta nổi điên cào nát mặt hai ngươi.”
Thấy một con mèo đen xì mắt xanh xuất hiện bất thình lình, Cẩm Hoa và Cẩm Tiên la toáng lên sau đó ù té chạy ra ngoài.
Thiên liền cảm ơn: “Đa tạ!”
Lãnh Huyết nhíu mày nhìn Giai Kỳ, sau đó hỏi Thiên: “Pet của ngươi xịn phết nhỉ? Còn nói được.”
Giai Kỳ vênh mặt: “Pet cái con khỉ, ta cào mặt ngươi bây giờ.”
Sau đó nàng quay sang kêu meo với Thiên: “Mau đi ăn thôi, ta đói rồi!”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, thay quần áo của hai thị nữ mang đến. Là bộ quần áo rộng rãi thoáng mát có ký hiệu ngọn lửa, giống như đồ ngủ vậy.
Một năm qua mái tóc ngắn của Thiên đã dài ra quá vai, thường thì hắn vẫn buộc lên cho gọn nhưng mới tắm xong nên xõa ra cho thoải mái. Tóc hắn bồng bềnh mềm mại không thua gì tóc nữ nhân càng làm cho Thiên thêm phần lãnh tử.
Lãnh Huyết cũng tương tự nhưng hắn mang vẻ đẹp gai góc hơn Thiên, xét về độ đẹp thì Thiên hơn Lãnh Huyết nhưng xét về độ ngầu và men lì thì Lãnh Huyết nhỉnh hơn.
Sau khi hai mỹ nam tắm xong liền được Cẩm Hoa dẫn tới một phòng ăn thịnh soạn với một bàn lớn đầy thức ăn ngon bốc khói nghi ngút.
Bàn tiệc này dành riêng cho hai bọn hắn nên ngoài Cẩm Hoa và Cẩm Tiên ngồi hầu rượu bên cạnh ra thì không có ai khác.
Sau khi xác nhận rằng thức ăn không có độc, Thiên và Lãnh Huyết điên cuồng đánh chén.
Tiểu Kim và Giai Kỳ cũng được hưởng ké ăn đến mức bụng no căng. Sau khi ăn uống no say, cả hai nghỉ ngơi một lát rồi được đưa tới một căn phòng khác nơi Điện Chủ chờ đợi.
Trong gian phòng giống như phòng thư viện đó, Điện Chủ vẫn cái dáng ngồi chống cằm đó từ lúc nào đã đợi sẵn, thấy Thiên cùng Lãnh Huyết tiến vào thì nói: “Đồ ăn ở chỗ ta thế nào?”
Thiên nói: “Có gì nói thẳng đi!”
Điện Chủ đáp: “Không vội, cho hai ngươi xem thứ này.”
Khi Điện Chủ vừa dứt lời, căn phòng bỗng rung lên đồng thời một khối kim loại hình vuông dần nhô lên.
Sau khi nhô lên đủ độ cao cần thiết, khối kim loại mở ra theo 4 hướng khác nhau cuối cùng để lộ một vật hình cầu ở giữa được tạo thành từ pháp lực.
“Đây là…” Nhìn vật hình cầu giống như quả địa cầu trái đất nhưng không phải, Thiên đoán: ” Toàn bộ địa hình của Thiên Địa Hồng Hoang.”
Điện Chủ gật đầu: “Đúng vậy, ta không ngạc nhiên khi ngươi đoán ra nó.”
Thiên càng lúc càng nghi ngờ hơn, nơi này có những thứ công nghệ tân tiến, lại còn rất trùng khớp với một số thứ ở thế giới cũ của hắn. Chẳng lẽ ngoài hắn ra còn có ai đó cũng xuyên không, đến đây và truyền bá văn hóa, thiết kế ra những thứ công nghệ này.
Dù chỉ là một mảnh vỡ từ Tam Giới nhưng diện tích của Thiên Địa Hồng Hoang vẫn rất rộng.
Thiên nói: “Nếu ta đoán không sai, có người đã chỉ điểm ngươi tìm bọn ta, một nhà tiên tri? Dự đoán tương lai chăng?”
Trước những câu hỏi đúng trọng tâm của Thiên, Điện Chủ không có gì để trả lời. Bỗng từ một góc phòng không gian vặn vẹo rồi một lão già đeo kính dâm xuất hiện.
Để tránh gây hiểu lầm lão liền giới thiệu: “Ta là Đại Trưởng Lão, Viêm Hoàng. Chính ta là người muốn hai ngươi đến đây.”
“Cứ 130 năm, Thiên Địa Hồng Hoang sẽ xảy ra một cuộc đại chiến, lần tranh đoạt Long Châu mới xảy ra chỉ là khởi đầu trước cuộc chiến tàn khốc đó. Mọi thế lực mạnh mẽ đều bắt buộc phải tham gia cuộc chiến, một là sống sót hai là diệt vong… Hàng ngàn năm qua, Hỏa Thần Điện không lần nào không vướng phải cuộc chiến, vô số người đã bỏ mạng. Không có cách chấm dứt cuộc chiến, chỉ có cách chuẩn bị để đương đầu với nó mà thôi. Tuy nhiên, ta đã có một cách có thể cứu rỗi cả Hỏa Thần Điện hoặc thậm chí là cả sinh linh của Thiên Địa Hồng Hoang!” Viêm Hoàng nói.
Rồi lão lấy ra một thứ, là một phần giáp toàn cánh tay bên trái màu đỏ mà khi vừa nhìn thấy Thiên cùng Lãnh Huyết đều kinh hô: “Huyết Xích Thiên Long Giáp!”
Viêm Hoàng nhìn Thiên rồi nói: “Ta biết ngươi giữ phần tay phải của Huyết Xích Thiên Long Giáp, ta tặng nốt phần này lại cho ngươi coi như là quà gặp mặt.”
Lão vẫn nói tiếp: “Hai ngươi đang tự hỏi sao ta biết ư, ta nói luôn là ta biết rất nhiều thứ. Ta muốn hai người giúp Hỏa Thần Điện trở về Tam Giới.”
Thấy Thiên và Lãnh Huyết mặt không biến sắc, Viêm Hoàng bèn nói: “Dù là tai nạn hay có chủ đích bị đưa vào đây, thứ hai ngươi cần rốt cuộc vẫn là thực lực tăng tiến, ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh nếu các ngươi đồng ý giúp.”
“Thù lao là gì?” Thiên hỏi.
Viêm Hoàng đáp: “Ta sẽ truyền cho ngươi toàn bộ vốn kiến thức về Kim Khí Sư! Đồng ý không?”
“Còn ngươi!” Viêm Hoàng nhìn sang Lãnh Huyết nói: “Ta sẽ tặng ngươi một khối xương cốt Thao Thiết có chứa một Truyền Thừa.”
Thiên giật hết cả mình, những gì lão già kia đề xuất hoàn toàn đúng với mong muốn của hắn, chẳng lẽ lão thông minh đến mức biết người khác muốn gì.
Bên cạnh Thiên, Lãnh Huyết cũng tương tự bị lời nói của Viêm Hoàng làm cho há hốc mồm. Bản thân hắn là Thao Thiết, bí mật cực ít người biết này sao lại có thể để một lão già ở nơi xa lạ này biết.
Viêm Hoàng vuốt chòm râu bạc già cỗi nói: “Suy nghĩ đi, nếu được thì chúng ta bắt đầu ngay.”
“Nhưng ông cũng phải cho bọn ta biết giúp thế nào chứ? Ngộ nhỡ sai bọn ta đi tìm chết thì sao?” Thiên hỏi.
Viêm Hoàng gật gù: “Được thôi!”
Rồi lão phất tay một cái, đưa tất cả tới nơi cao nhất của Hỏa Thần Điện. Trong căn phòng cao nhất, sáng chưng và có một thiết bị giả kim khổng lồ. Viêm Hoàng trầm giọng giới thiệu: “Đây là phát minh để đời của ta, ta gọi nó là Giao Lộ!”
Trước mắt Thiên lúc này là một cỗ máy có hình thù kỳ quái, vô số những chi tiết nhỏ. Nhưng nhìn chung nó giống một cánh cổng.
Giao Lộ, nơi giao nhau giữa các chiều không gian.