Phần 135: PHỤC CHẾ
Giọng nói ghê rợn như sắp chết vang vọng cả hầm mộ, sợi dây leo khô khốc vừa bị Thiên cắt đứt liền vùng vẫy rồi rơi xuống đất biến thành một sinh vật giống như chó sói nhưng được tạo thành từ rễ cây khô.
Nó gầm lên rồi lao về phía Thiên. Thiên trợn mắt, một ngọn lửa từ lòng bàn tay bắn về phía sinh vật đó khiến nó bốc cháy dữ dội, hắn nhảy sang một bên né đòn tấn công của nó.
Sinh vật kia bị cháy, vùng vẫy điên cuồng kêu la thảm thiết rồi nằm im, ngọn lửa vẫn không ngừng cháy.
Thiên lướt đến vung kiếm chém nốt bên dây leo còn lại, đồng thời giơ tay ra chụm lấy Tô Mị rơi từ trên cao xuống.
Hắn ôm nàng trong lòng, phần ngực trắng nõn lộ ra khiến hắn thèm nhỏ dãi tuy nhiên bây giờ không phải lúc. Hắn lấy một tấm áo choàng che lên ngực nàng, cùng lúc đó sợi dây leo còn lại cũng hóa thành hình dáng y như con sói bằng dây leo khô héo và bị Thiên đốt thành tro.
“DÁM NGĂN CẢN LÃO TỬ ĂN? NGƯƠI CHÁN SỐNG RỒI GRAAAA!”
Từ trong quan tài, thân xác khô héo kia bật dậy, miệng không có môi chỉ có hàm răng đen ngòm khô khốc gầm lên khiến hầm mộ rung chuyển.
Từ trong miệng thân xác đó, một làn khói tím ma mị bay ra dần bao phủ cảm hầm mộ.
“Tử Khí dày đặc quá!” Thiên giật mình hoảng sợ, hắn vội bế Tô Mị lên chạy về phía cửa đá bay lên tung cước.
Rầm!
Thiên bị dội ngược lại, hắn liền vẽ hình giải phong ấn lên cửa nhưng cũng không được.
Tử Khí nặng hơn không khí bình thường nên bay là là mặt đất, Thiên liền nhảy lên cao cắm mạnh kiếm vào cột đá, tay bám vào cán kiếm nhìn xung quanh xem có đường thoát hay không.
“HAHA CHẾT ĐI, TA SẼ CHÔN THÂY NGƯƠI Ở ĐÂY!”
Thân xác kia không ngừng kêu gào, hốc mắt không con ngươi chỉ toàn là tử khí dày đặc.
Cứ tiếp tục thế này chẳng mấy mà cả hầm mộ sẽ ngập tràn Tử Khí, mà khả năng xâm thực của tử khí mạnh vô cùng, chỉ cần dính vào một chút cũng đủ nghiêm trọng.
Trong đầu Thiên lóe lên ý tưởng liều lĩnh, hắn sẽ nhảy xuống dùng Phá Tinh Chùy đập nát cái xác đó.
Thiên đánh liều, hắn dùng áo choàng buộc Tô Mị lại treo lên cán kiếm. Còn bản thân thì lao xuống bên dưới nhằm thẳng vào cỗ quan tài.
Trong khi Thiên lao xuống, Giai Kỳ hiện lên nhắc nhở: “Nếu ngươi đập hắn thì Tử Khí từ trong bụng hắn sẽ tràn ra nhanh hơn, dùng tay đóng miệng hắn lại.”
Vừa dứt câu thì Thiên đã nhảy tới trước mặt của thân xác đó, Tử Khí nơi này dày đặc đến độ cơ thể hắn khô héo ngay lập tức, một cảm giác đau đớn ăn vào da thịt hắn.
“GRAAA! DÁM NGĂN TA ĂN, NGƯƠI PHẢI CHÔN THÂY Ở ĐÂY!”
Tử khí từ miệng thân xác đó trào ra như dòng thác ập vào người Thiên, hắn cố gắng dùng hai tay khép miệng thân xác đó lại.
Tử Khí xâm thực vào đến tận xương cốt hắn, cả cơ thể khô héo không kém gì thân xác kia, chỉ còn đôi mắt là vẫn giữ nguyên hiện trạng.
“Khốn Thật! Đóng lại cho ta!” Thiên nghiến răng, hắn dùng chút sức còn lại đóng mạng miệng của thân xác kia lại rồi ngồi trẹt xuống, Tử Khí cũng theo đó mà không trào ra nữa. Tử Khí theo lỗ hổng mà Thiên làm lủng lan xuống tầng dưới, rất nhanh sau nơi này đã giảm đáng kể lượng Tử Khí.
Thiên nằm thoi thóp trên mặt đất, cơ thể lúc này chỉ còn là lớp da khô héo bọc xương. Hắn nghiến răng chịu đau đớn, Tử Khí xâm thực không phải nỗi đau bình thường, cảm giác này đau gấp ngàn lần bị cắt từng mẩu thịt bằng con dao cùn.
Hắn không chịu được mà gào lên trong đau đớn, trong lúc hắn đang gào thét thì Tô Mị sau khi bị đánh ngất bởi dây leo khô đã tỉnh lại, nàng trợn mắt hãi hùng khi thấy một cái xác khô đang gào thét đau đớn tột cùng.
Nhưng dựa vào bộ y phục nàng có thể đoán ra đó là Thiên.
“Thiên, ngươi sao vậy?” Tô Mị lo lắng thốt lên, sau đó tự giải thoát cho mình. Nhưng rồi nhận ra ngực áo mình bị xé toạc nên vội lấy áo choàng che lại.
Thấy nàng tiến lại gần Thiên giơ tay ra ngăn cản: “Đừng… Tử Khí sẽ xâm thực ngươi đấy, mau tránh ra!”
Tô Mị bối rồi, lùi lại vài bước nhưng lại muốn tiến thêm vài bước. Chẳng phải đây là cảnh nàng muốn sao? Nàng rất muốn hắn chết cơ mà, sao khi thấy hắn sắp chết nàng lại có cảm giác không lỡ.
Trước khi ngất đi nàng đã chứng kiến cái xác khô trong quan tài thứ 13 kia bị bật tung nắp, sau đó là nàng bị tấn công bởi bai sợi dây leo khô héo nhưng cực kỳ lợi hại, nàng bị chúng khống chế rồi treo lên cao, nàng đã sợ hết hồn khi nhìn thấy thân xác có đôi mắt màu tím kia nằm ngay dưới mình, sau đó nàng bị đánh ngất bởi một dây leo khác.
Lúc này, nàng nhìn xung quanh có hai đống tro cùng Tử Khí phảng phất cũng đã mơ hồ đoán ra có chuyện gì xảy ra khi nàng ngất, là hắn đã cứu nàng, rồi còn bị Tử Khí xâm thực.
Một sợ dây leo ở trên cao, đang từ từ thò ra tiến về phía Thiên đang nằm thoi thóp trên sàn. Hắn hoàn toàn không còn sức để phản kháng, chợt một bóng người lướt đến chắn trước mặt hắn rồi vung tay bắn chưởng đánh lui sợi dây leo kia.
“Ta… ta… ngươi không được chết ở đây! Ngươi còn phải đưa ta ra ngoài.” Tô Mị ấp úng nói khi thấy Thiên nhìn mình chằm chằm.
Thiên dù đang đau đớn khi Tử Khí xâm thực, nhưng hắn cũng đã nhận ra nét ngại ngùng muốn lẩn tránh ánh mắt hắn của nàng.
Sau khi đánh lui dây leo, Tô Mị dứt khoát tiến lại gần Thiên định sẽ mang hắn chạy đi nhưng Thiên đã ngăn cản: “Đừng chạm vào ta, Tử Khí còn rất nhiều.”
Tô Mị cũng thoáng trần trừ, sau đó lo lắng hỏi: “Ngươi biết luyện đan phải không! Chắc biết cách chữa, ta đem ngươi về sau đó ngươi chữa cho cả hai được không?”
Thiên bật cười, nụ cười khô héo, gương mặt hắn do khô héo nên nhìn rất đánh sợ, hắn nói: “Chẳng phải ngươi muốn ta chết lắm sao, ta chết rồi thù của phu quân ngươi sẽ được báo.”
Tô Mị đánh ánh mắt đi chỗ khác, hơi ngập ngừng nói: “Ta… ta không biết mở phong ấn, nếu ngươi chết ta sẽ không ra ngoài được, chỉ thế thôi.”
Thiên dần khép đôi mắt, giọng như sắp lìa đời: “Khi ta đóng miệng cái xác kia thì phong ấn đã được giải, ngươi có thể ra ngoài rồi. Chăm sóc Ngân Nguyệt giúp ta nhé! Coi như ta nợ ngươi.”
Nghe vậy, Tô Mị chỉ thoáng mừng rỡ nhìn ra phía cửa, đi được vài bước thì liền dừng lại, bàn tay trắng nõn siết chặt như có gì đó day dứt.
Thiên mở mắt ra, giọng như sắp chết: “Không đi nhanh là phong ấn sẽ tự khóa lại đấy.”
“Hả!” Tô Mị cắn đôi môi đỏ mọng, sau đó xé một nửa áo choàng ra buộc vào cơ thể khô héo của Thiên rồi kéo hắn đi.
“Ta không tàn nhẫn giống ngươi, không máu lạnh như ngươi.” Giọng nói tuy băng lãnh nhưng đầy oán trách của Tô Mị cất lên, khiến Thiên trầm mặc. Cuối cùng thì nàng vẫn không nỡ ra tay.
“Chắc ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm, hèn nhát lắm đúng không? Ngay cả thù giết chồng cũng không thể báo.” Giọng Tô Mị cất lên đầy ai oán, đôi mắt đượm buồn ngấn lệ.
Thiên được nàng kéo đi, chợt hắn lên tiếng: “Ta không hề nghĩ vậy!”
Rồi hắn nói tiếp trong khi cơ thể đang dần hồi phục: “Giết Như Thế là việc bất đắc dĩ ta mới làm. Hắn bên ngoài tỏ ra thanh liêm lỗi lạc nhưng lại mưu hèn kế bẩn. Vì một phu quân như vậy ngươi thấy có xứng không?”
“Nhưng đó là phu quân của ta, chàng có sai gì ta cũng mặc kệ, ta chỉ biết ngươi giết chàng.” Đôi mắt đẹp của Tô Mị đổ lệ, nàng quay lại định nói gì đó thêm thì bất ngờ sợi dây leo ban nãy đã áp sát nàng, cũng khoảnh khắc ấy cánh tay lành lặn của Thiên đã chụp lấy dây leo trước khi nó đâm xuyên đầu Tô Mị.
Chưa hết bàng hoàng khi xém chết, Tô Mị lại được phen khiếp vía khi thấy Thiên đã gần như lành lặn trong khi trước đó còn bị Tử Khí xâm thực thành cái xác khô.
Không để ý tới biểu cảm của Tô Mị, Thiên siết chặt sợi dây leo rồi dẫn lửa thiêu rụi nó.
Hắn nhảy lên cột đá rút Hạo Thiên Kiếm ra sau đó tiến đến đẩy cái xác kia nằm xuống, khi hắn định đóng nắp quan tài lại thì phát hiện mặt trong của nắp quan tài có ghi chép gì đó.
Giai Kỳ cũng xuất hiện, nàng kêu meo meo nói: “Là Truyền Thừa!”
Dựa trên những gì ghi chép ở nắp quan tài, đó là Truyền Thừa của chủ hầm mộ về cách chế tạo ra Đấu Khải tự vận hành.
“Số ngươi cũng may mắn đấy!” Giai Kỳ nói.
Thứ này quá quý giá, nếu để lộ ra thì sẽ có hàng tá kẻ muốn cướp đoạt. Thiên liền ôm luôn nắp quan tài cho vào giới chỉ sau đó lấy một tảng đá khác thay thế đặt lên trên quan tài.
Những sợi dây leo khi thấy chủ nhân được nghỉ ngơi thì cũng lui ẩn không còn tấn công nữa.
Thiên đi lật từng cỗ quan tài lên để xem thứ gì ở bên trong, hắn nhận ra tổng cộng 12 quan tài không tính quan tài thứ 13, có 11 cái trống trơn. Tuy nhiên vết tích để lại rất rõ ràng rằng đã từng có thứ gì đó nằm trong này.
Đến khi hắn lật quan tài cuối cùng ra thì phát hiện một cánh tay máy móc đã han rỉ, hắn nhớ ra Đấu Khải ban nãy chính là mất phần cánh tay này.
Hắn nhíu mày: “Vậy đây mới là quan tài của Đấu Khải kia, vậy cỗ quan tài dưới đó là của ai?”
11 quan tài còn lại có lẽ cũng chứa 11 Đấu Khải khác nhưng đã bị ai hay thứ gì đó mang đi mất. Cũng có thể chính người trong quan tài dưới hầm đã mang 11 Đấu Khải kia đi.
Không đoán mò nữa, Thiên trả lại sự yên tĩnh cho hầm mộ rồi sau đó cùng Tô Mị ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Thiên nói: “Ngươi bảo mọi người lấp hầm mộ lại, để cho người đó yên nghỉ đi.”
Tô Mị vẫn còn chưa hết sốc khi thấy được tốc độ chữa lành vết thương khủng khiếp của Thiên, xem ra nếu nàng có ám toán hắn thì hắn cũng cóc chết.
“Chuyện ban nãy, cảm ơn ngươi!” Thiên cười nói.
Tô Mị liếc mắt: “Đừng có giả nai, không cần ta thì ngươi cũng tự xoay sở được không phải sao!”
Thiên lắc đầu: “Ta nói đến việc ngươi không những không giết ta mà còn không lỡ để ta chết ở đó, ngươi cho ta cái nhìn khác về ngươi đấy.”
Hắn giết chồng nàng, hắn cứu nàng một mạng, rồi nàng lại cứu hắn một mạng, cuối cùng vẫn là hắn cứu nàng một mạng. Tô Mị không can tâm, nàng khẽ siết chặt đôi tay trắng trẻo, thầm nói gì đó mà chỉ có nàng mới biết.
Thiên đang nhìn nàng chợt gương mặt hắn nghiêm trọng, hắn nhắc nhở: “Tô Mị, có con nhện!”
Quả đúng là có con nhện bảy màu to chà bá đang bám trên vai Tô Mị, chắc nó đã bám vào nàng lúc cả hai ra cửa hầm mộ.
Tuy nhện bảy màu có kịch độc nhưng sức chiến đấu khá yếu, Tô Mị chỉ cần phát ra uy áp là có thể hất văng nó khỏi cơ thể tuy nhiên nàng sợ nhện từ bé, lại gặp ngay trường hợp nhện to tướng thế này thì sợ đến xanh cả mặt, hét toáng lên rồi quên luôn cả mình có pháp lực mà dùng tay gạt phăng con nhện xuống đất sau đó nhảy tót lên bám cổ Thiên khi con nhện bảy màu chạy loạn.
Thiên thuận tay đỡ lấy mông và eo nàng, Tô Mị sợ quá nhắm tịt mắt ôm chặt cổ Thiên không dám nhìn con nhện.
Mọi người xung quanh đang nhìn họ.
Để im như vậy một lát, Tô Mị xấu hổ nhận ra những ánh mắt đang nhìn hành động của mình, nàng đỏ mặt rời khỏi Thiên sau đó mắng: “Tên đáng chết!”
Rồi nàng chạy biến đi trước ánh mắt bao người.
Thiên cười khổ: “Cũng đáng yêu!”
Sau cùng thì hầm mộ cũng được lấp kín, Thiên Thu hoạch khá khẩm liền vào phòng riêng đó cửa bế quan.
Nói là bế quan cũng đúng nhưng thực ra là hắn muốn yên tĩnh để nhận Truyền Thừa.
Đặt nắp quan tài dựng đứng cho những ghi chép hướng về phía mình, Thiên ngồi xếp bằng vận công.
Khác với Truyền Thừa sức mạnh vô cùng đau đớn và thống khổ thì Truyền Thừa kiến thức lại nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy nhiên mất thời gian hơn.
Khi Thiên vận công đen pháp lực của bản thân xâm nhập vào nắp quan tài, thì những dòng chữ cũng phát sáng lung linh rồi tỏa ra làn khí rồi dung hòa với pháp lực của Thiên.
Ngay sau đó luồng khí lung linh chứa Truyền Thừa kia dần di chuyển rồi như dòng nước rót vào đầu hắn.
Cả quá trình cứ thong thả như vậy diễn ra mất 3 ngày, sau khi lượng kiến thức cuối cùng được rót vào đầu, Thiên mở mắt và cảm nhận Truyền Thừa đã thành công.
Lúc này trong đầu hắn đã có tất cả những kiến thức cần có về việc chế tạo Đấu Khải tự vận hành. Chỉ cần một ý nghĩ là lượng kiến thức đó xuất hiện sẵn sàng chờ thực hành.
Thiên vung tay tạo ra ngọn lửa đốt cháy nắp quan tài, thứ này không thể lưu lại được nữa.
Sau khi thủ tiêu, Thiên vươn vai đứng dậy với cái bụng đói meo, hắn ra ngoài tìm Ngân Nguyệt rồi cùng ăn một bữa no nê sau đó đi tìm kiếm nguyên vật liệu cần thiết để phục chế lại Đấu Khải bị chập mà hắn chôm dưới hầm mộ kia.
Chỉ riêng việc tìm kiếm kim loại cũng đủ mệt, kim loại rèn ra những chi tiết của Đấu Khải không phải loại thường mà là loại hiếm, Thiên phải tới một ngọn núi lửa cách Hoang Thành gần trăm dặm để đào kim loại, hắn xém thì bị nướng chín.
Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, cần cù bù siêng năng, có làm thì mới có ăn Thiên đã tìm đủ số kim loại cần thiết. Hắn còn phải đi tìm một số nguyên vật liệu khác nữa.
Sau nửa tháng rong ruổi như thằng ve chai, Thiên đã gom góp đủ nguyên vật liệu. Thời gian tới hắn sẽ nhờ Tô Mị cho người đến những nơi đó xây đồn điền để khai thác khoáng sản để tiện sử dụng.
Buổi tối, sau khi ôm ấp tâm sự cùng Ngân Nguyệt, Thiên liền tới Kim Khí Hội nơi hắn lập ra dành riêng cho những Kim Khí Sư ở Hoang Thành. Tuy nhiên thứ hắn sắp chế tạo nằm ngoài khả năng của những Kim Khí Sư ở đây nên hắn sẽ thực hiện một mình không cần ai hỗ trợ.
Việc đầu tiên là luyện kim, từ một kim loại thô sơ chứa đầy tạp chất sau quá trình tôi luyện sẽ cho ra một kim loại hoàn chỉnh.
Sau đó những hạt kim loại đó sẽ được nung chảy trong lò với nhiệt độ cực cao rồi đổ ra khuôn tạo thành những thỏi kim loại có hình dạng dễ cất giữ và di chuyển.
Thiên lôi Đấu Khải bị chập kia ra để đo đạc, sau đó dựa theo thông số của nó mà gọt đẽo mài dũa những chi tiết sao cho đối xứng.
Do mới tập làm quen nên hắn làm khá là chậm và hỏng rất nhiều, nhưng hắn vẫn quyết tâm.
Đã một tuần trời hắn không hề rời khỏi Kim Khí Hội, Ngân Nguyệt ngày ngày đích thân đem cơm đến thăm hắn một chút rồi về ngay vì không muốn sự có mặt của mình làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Những chi tiết nhỏ đã dần đầy đủ, Thiên dùng phương pháp thủ công nhất để lắp ráp những chi tiết lại với nhau, là một cánh tay máy.
Hắn đem Đấu Khải kia ra rồi tháo rời những bộ phận hỏng, sửa lại những bộ phận chập cháy, thay mới những bộ phận bị han rỉ, lắp ráp toàn bộ lại thành một Đấu Khải hoàn chỉnh.
Cuối cùng, thứ không thể thiếu của một Đấu Khải. Hắn lấy ra một viên ngọc sáng lấp lánh nhìn giống Linh Châu nhưng to hơn nhiều.
Thứ này là Linh Thạch, là một loại đá quý có thể tích trữ pháp lực. Nó là nguồn sống của Đấu Khải, trước khi Đấu Khải và nghề Kim Khí Sư xuất hiện thì Linh Thạch khá là vô dụng nhưng giờ thì quý hiếm hơn vàng.
Thiên thận trọng đặt Linh Thạch đã được nạp đầy pháp lực vào giữa lồng ngực của Đấu Khải, sau đó lồng ngực của Đấu Khải tự động đóng lại. Một nguồn ánh sáng phát ra lan nhanh tới tứ chi của Đấu Khải, đôi mắt ảm đạm kia cũng nhấp nháy ánh sáng màu xanh lam rồi sau đó thì sáng hẳn lên.
Đấu Khải bắt đầu cử động nhẹ, tiếng kim loại máy móc va vào nhau nghe rất vui tai.
Đấu Khải như người bị bại liệt hồi phục, từ từ đưa tay lên để ngắm nghía, cơ thể han rỉ của nó đã được sửa chữa và thay thế.
Trước mặt nó là một thanh niên, vẻ ngoài tuấn tú phi phàm, gương mặt mệt mỏi vì hao tâm tổn sức suất thời gian qua để chế tạo và khôi phục nó.
“Tên trộm mộ… à không! Cảm ơn ngươi!” Đấu Khải sau khi hoạt động, có lại ý thức lên tiếng cảm ơn Thiên.
Một giọng nữ êm tai xuất phát từ khuôn miệng kim loại của Đấu Khải khiến Thiên dù đã nghe qua rồi những không khỏi kinh ngạc lần nữa. Hắn cứ nghĩ sẽ là giọng máy móc hoặc giọng như chị Google.