Phần 121: THIÊN ĐẠO
Thiên Địa Hồng Hoang, một thế giới rộng lớn và hoang sơ. Hoang sơ không phải vì nó vắng vẻ mà vì nó không có dấu tích của con người tác động.
Nơi có một ngọn núi cao chạm đến những tầng mây, giữa những vách đá treo leo của ngọn núi khổng lồ này có một cái cửa động sâu hun hút. Cửa động cách mặt đất mấy ngàn mét, bờ dốc thẳng đứng.
Sâu trong hang động tăm tối là một khoảng trống lớn, một hang động khổng lồ trong lòng núi.
Hang động tưởng chừng tối tăm này lại có những bông hoa phát sáng mọc dưới nền đất ẩm ướt, ánh sáng lung linh từng những bông hoa kỳ lạ tỏa ra khiến cho hang động huyền ảo một cách tự nhiên.
Tại nơi này có một vật gì đó lớn khủng khiếp đang treo ngược trên nóc hang. Nó hình bầu dục và được cấu thành từ đất đá, vật to lớn đó là một cái tổ ong.
Một tổ ong, tuy nhiên không phải là ong bình thường, cũng không phải ong yêu quái, mà đó là một loài ong hung hãn và khát máu – Ong Bắp Cày.
Ong Bắp Cày thông thường chỉ to như ngón tay, vết chích có thể gây chết người nếu bị dính nhiều thì loài Ong Bắp Cày này sẽ khiến cho nỗi sợ hãi côn trùng của một người tăng tới đỉnh điểm.
Có thể nói tổ ong này không một ai dám chọc vào nếu như muốn sống. Tuy nhiên có một số cá thể đặc biệt liều mạng vẫn tìm cách xông vào nơi chết chóc này.
Một cô gái loài người đang trèo lên vách đá dốc đứng, không biết đã trèo bao nhiêu lâu nhưng mà cuối cùng cũng đã tới miệng hang lối vào tổ ong.
Khi đến được cửa hang cô gái ngồi thở nghỉ mệt, bỏ lớp khăn che mặt và lớp áo chống gió ra vứt sang một bên. Nhan sắc của nàng xinh đẹp, ánh mắt của nàng có chút sắc sảo, ác độc.
Nàng là Vô Tình, nhưng Vô Tình này đang dùng mặt thật chứ không dùng gương mặt bình thường khi tiếp xúc với bất kỳ một ai.
Nàng từng được dạy rằng đừng để lộ gương mặt thật xinh đẹp cho ai nhìn. Cũng không biết lý do tại sao nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn giữ thói quen đó.
Một cơn gió mạng lùa qua khiến mái tóc mềm mại của nàng tung bay, Vô Tình búi gọn mái tóc rồi bắt đầu tiến vào trong hang.
“Tại sao mình lại không muốn giết hắn trong khi hắn vô cùng đáng ghét? Mình thật khó hiểu.” Vô Tình vừa đi vừa nghĩ ngợi, nàng có một nhiệm vụ cũng là điều nàng mong muốn đó là tìm lại ký ức.
Nhìn nàng chỉ như một cô gái mười tám tuổi nhưng thực ra nàng đã hơn ngàn tuổi. Nàng từng bị phong ấn sức mạnh và ký ức, nàng biết rõ mình bị kẻ khác phong ấn nhưng lại không có cách giải trừ nó.
Thứ nhất vì kẻ đó đã phong ấn luôn khả năng giải phong ấn của nàng, thứ hai là vì kẻ đó muốn ngăn không cho nàng tìm được ký ức nên đã xóa luôn trí nhớ của nàng. Nhưng cho dù kẻ kia có làm như thế nào, có phong ấn bao nhiêu lần thì Vô Tình vẫn có thể tự giải được phong ấn từng chút từng chút một.
Nhờ có sự giúp đỡ của Bạch San San mà Vô Tình đã tìm được một mảnh nhỏ ký ức trong mớ ký ức bị phong ấn.
Trong mảnh nhỏ ký ức đó, Vô Tình từng có một gia đình nhỏ. Nàng có cuộc sống vô cùng hạng phúc tại một thâm sơn cùng cốc, chỉ có ở nơi như thế nàng mới tránh khỏi những phiền phức bủa vây lấy mình.
Nàng có một người chồng yêu thương mình, một đứa con ngoan ngoãn. Cuộc sống tưởng chừng êm đẹp như thế cho đến một ngày khi nàng trở về nhà và phát hiện chồng con mình bị sát hại. Kẻ sát hại chồng con nàng có gương mặt giống với Thiên.
Đó là mảnh ký ức nàng nhớ được, nhưng đó là mảnh vỡ ký ức nên rất khó để giải thích vì sao. Trước và sau quãng thời gian đó xảy ra chuyện gì thì nàng không biết.
Từ khi có được mảnh ký ức đó Vô Tình luôn có những ác mộng, mà ác mộng chủ yếu đến từ kẻ có gương mặt giống Thiên kia.
Sau khi kể cho Bạch San San nghe, Bạch San San nói: “Nếu ngươi muốn tìm lại ký ức, chỉ cầm một mũi dao đâm xuyên tim của Thiên.”
Chỉ một câu nói nhưng lại chứa nhiều thứ khiến Vô Tình khó hiểu, nàng biết Bạch San San luôn âm thầm giúp đỡ Thiên. Bây giờ lại bảo nàng giết Thiên thì, nếu điều đó lại gián tiếp giúp Thiên đạt được một mục đích gì đó thì chẳng phải nàng đang bị lợi dụng sao.
Hơn nữa khi gặp Thiên thì nàng cũng chẳng có cảm giác muốn giết hắn nữa, nàng chỉ muốn đánh hắn mà thôi.
Đó chính là vấn đề, Vô Tình không thể tự tay giết Thiên nhưng mà nàng có thể nhờ sự trợ giúp.
“Bạch San San từng nhắc về một loài ong có kích thước khổng lồ tên là Phong Trùng là vua của các loài ong, có nọc độc cực mạnh và khả năng ăn thịt đáng sợ.” Vô Tình vừa thầm nghĩ vừa đi sâu vào hang.
Một khoảng thời gian sau, Vô Tình đã tới một không gian rộng lớn trong lòng núi, nơi này chính là hang ổ của Phong Trùng.
Vô Tình bước lên những bông hoa phát sáng, khi nàng làm thế thì những bông hoa tự động khép lại rồi ánh sáng mờ hẳn đi.
Rồi có tiếng vù vù từ trên cao, là tiếng đập cánh của côn trùng. Vô Tình ngước mắt lên nhìn tổ ong khổng lồ như một tòa nhà trọc trời đang lơ lửng giữa hang.
Hai sinh vật to lớn hơn cơ thể người lao xuống, ngoại hình là ong bắp cày nhưng kích thước to gấp 3 lần chiều cao của Vô Tình.
Tuy là ong nhưng lại hiểu và biết nọ tiếng người, nó rít lên: “Con người nhỏ bé, ngươi một mình đột nhập vào tổ của bọn ta không muốn sống nữa sao?”
Kinh ngạc trước một con ong biết nói, Vô Tình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Thực ra ta tới đây để tìm Phong Hậu!”
Nghe con người nhỏ bé trước mặt trả lời, hai con ong cười phá lên rồi đáp: “Ngươi là gì mà muốn gặp Nữ Hoàng của bọn ta? Cũng may là bọn ta đang ăn kiêng nên không muốn ăn thịt ngươi, mau biến đi.”
Vô Tình không thích nhiều lời, nàng rút dao ra trực tiếp lao lên. Nhưng mà có lẽ nàng chưa hiểu biết gì về Phong Trùng nói riêng và động vật ở Thiên Địa Hồng Hoang nói chung.
Nếu không trong hình dạng con người mà có thể nói tiếng người, thì sinh vật đó ít nhất cũng là Kim Cang Cảnh trở lên.
Đen cho Vô Tình đây lại là hai con ong tu vi Kim Cang Hậu kỳ. Còn nàng chỉ là Địa Nguyên Trung kỳ mà thôi hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng.
Vô Tình bị chế ngự bởi những cái chân sắc nhọn của hai con ong.
“Con người hạ đẳng, nếu như ngươi muốn tìm chết thì bọn ta sẽ đáp ứng.” Hai con ong cười phá lên sau đó dùng cặp mắt lớn nhìn chằm chằm vào Vô Tình, hai bộ hàm sắc nhọn mài vào nhau tóe cả tia lửa.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tay-du.html
Tại một vùng biển tăm tối của Thiên Địa Hồng Hoang. Thế giới dưới biển được cai quản bởi những loài thủy tộc.
Tin tức con người xuất hiện đã lan đến tận nơi này, một tòa thành nguy nga tráng lệ giữa một khe sâu tăm tối.
Trong thành, nơi một cái vỏ sò khổng lồ đang mở miệng là một nhóm những sinh vật đang tụm lại để bàn bạc việc gì đó.
Những sinh vật này có phần thân trên là của con người nhưng thay vì có mũi họ lại có mang cá ở cổ. Thân dưới là một chiếc đuôi cá tuyệt đẹp với đầy đủ màu sắc.
Nhân Ngư Tộc, bộ tộc có hình dạng nửa con người phổ biến ở mảnh đại lục này.
Sau khi tin tức có loài người xuất hiện, một cuộc họp được tổ chức giữa các thủ lĩnh của các bộ tộc Nhân Ngư dưới đáy biển.
Có tổng cộng bảy nhân ngư tham gia cuộc họp tương ứng với bảy bộ lạc nhân ngư.
Người trụ trì cuộc họp là một nữ Nhân Ngư, mái tóc xanh bồng bềnh giữa làn nước, đôi mắt to long lanh cùng bờ môi xanh quyến rũ, phần thân trên của nàng sở hữu bộ ngực căng tròn được che đi bởi hai mảnh vỏ sò, theo đó là vòng eo con khiến thon gọn săn chắc. Tuy nhiên do không có mũi nên nhìn tổng thể thì không xinh đẹp nhưng đó là với tiêu chuẩn con người, còn đối với Nhân Ngư thì nàng là tuyệt đại mỹ nhân.
Nàng là người chủ trì cuộc họp, cũng là tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc mạnh nhất, nàng tên là Ngư Thủy Quỳnh.
“Theo thông tin tình báo cho biết, con người đã xuất hiện trở lại ở trên đất liền sau 120 năm.” Ngư Thủy Quỳnh nói.
“Chúng ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, đây là cơ hội để chúng ta có thể trở về Tam Giới, nơi chúng ta thuộc về.” Ngư Thủy Quỳnh liếc đôi mắt xinh đẹp, nàng nói.
Một người khác lên tiếng: “Ta cũng rất muốn trở về, tuy nhiên ta có suy nghĩ hơi tiêu cực rằng liệu lần này chúng ta sẽ thành công hay lại thất bại?”
Thủy Quỳnh đáp: “Thành công hay thất bại, phụ thuộc vào con người chứ không phụ thuộc vào chúng ta. Bởi chỉ con người mới có thể mở cổng không gian kết nối hai thế giới.”
“Vậy chẳng phải việc cần làm là bắt một tên con người rồi thỏa thuận với hắn hay sao?”
Có người phản bác: “Ngu ngốc, cái chúng ta cần là lòng tin của con người.”
Thủy Quỳnh trả lời: “Hoàn toàn chính xác, cao thủ của chúng ta nhiều vô kể nhưng không ai có thể mở cổng không gian thông tới Tam Giới thì Thiên Đạo không cho phép, chỉ trừ khi được con người mở cổng cho chúng ta, mà cánh cổng này phải là mở một cách tự nguyện chứ nếu không chúng ta cũng bị bài xích.”
Người khác chán nản: “Lần nào chẳng nói về vấn đề này, nhưng chẳng lần nào chúng ta hoàn thành. 120 năm trước còn không có nổi một tên con người nào sống sót cả.”
Thủy Quỳnh ngước lên từ đáy biển tăm tối rồi nói: “Chính vì thế lần này chúng ta cần phải hành động trước, tuy có phần nguy hiểm thậm trí là phải đánh đổi cả mạng sống.”
Nghĩ gì đó, một người nheo mắt nghi hoặc: “Nhưng tại sao lần này lại là 120 năm, ta nhớ những lần trước đều là 130 năm cơ mà, điều đó có nghĩa rằng con người xuất hiện sớm hơn 10 năm.”
Thủy Quỳnh cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nàng cũng không biết mà chỉ đoán: “Ta nghĩ rằng có điều gì đó đang xảy ra với Tam Giới… à không với toàn bộ thế giới này!”
Sau khi cuộc họp kết thúc Ngư Thủy Quỳnh trở về phòng của mình, người hầu bưng lên cho nàng một đĩa thịt cá mập tươi sống. Nàng vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về sự đến sớm hơn 10 năm của con người.
Từ vạn năm trước thì thời gian 150 năm là quy định bất di bất dịch cho khoảng cách những lần con người xuất hiện ở Thiên Địa Hồng Hoang. Không biết vì lý do gì đó lại có hiện tượng như vậy tuy nhiên theo những vị trưởng lão sống mấy ngàn năm của Nhân Ngư thì Thiên Đạo luôn luôn tuyển chọn ra những người đủ năng lực tới để cai quản Thiên Địa Hồng Hoang.
Điều này nhận được sự phản đối gay gắt của các loài khác vì con người dù sao cũng chỉ là một giống loài như bao giống loài khác, họ được đặc quyền như thế bởi vì Thiên Đạo cũng từng xuất thân là con người. Đó khác nào phân biệt đối xử, đã mang danh Thiên Đạo thì phải công bằng với vạn vật.
Nàng vẫn còn nhớ lời của một vị trưởng lão: “Thiên Đạo ấy à, cũng chỉ là mấy người có sức mạnh to lớn mà thôi. Nếu Yêu Tộc chúng ta có một nhân vật to lớn cả về sức và trí có thể khiến Yêu Tộc đoàn kết lại thì chúng ta cũng được hưởng cái đặc ân đó.”
Lúc đó Ngư Thủy Quỳnh chỉ là cô gái 17 ngây thơ, nàng hỏi: “Yêu Tộc chúng ta hùng mạnh như vậy nhưng tại sao không ai làm được điều đó?”
Vị trưởng lão khi đáp: “Yêu Tộc tuy hùng mạnh nhưng do chia bè chia phái, Thiên Đạo nắm rõ trong lòng bàn tay nên không thể nổi dậy. Hơn một vạn năm trước có một con nhân vật nổi danh Yêu Tộc đứng lên làm loạn, bản lĩnh hơn tất cả Yêu Chúng cùng thời. Đã một thân một mình đánh sập Nam Thiên Môn, cùng lúc hạ gục Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Giới. Bất phân thắng bại với Vô Địch Chiến Thần Dương Tiễn…”
“Con biết, đó là Tôn Ngộ Không!” Ngư Thủy Quỳnh ánh mắt vô cùng hâm mộ reo lên, với những thiếu nữ mới lớn thuộc Yêu Tộc như nàng thì oppa lý tưởng không phải khôi ngô tuấn tú như Nhị Lang Thần, không phải phong tư tiêu sái như Thiên Bồng, mà là uy phong lẫm liệt trời đất không sợ như Tôn Ngộ Không.
Vị trưởng lão gật gù: “Một nhân vật như vậy, tương lai của củ Yêu Tộc nhưng lại bị Như Lai giam 500 năm, trong 500 đó Ngộ Không bị hút đi một nửa tu vi, sau đó còn phải đưa một tên hòa thượng con ông cháu cha tới một nơi xa xôi lấy Kinh gì đó về phổ độ chúng sinh, tất cả chỉ là lừa gạt. Mỗi lần gặp phải Yêu Tộc trên đường lấy Kinh, nếu Ngộ Không nương tay thì đều phải chịu cơn đau thấu tim từ vòng Kim Cô, sau khi lấy Kinh thì sẽ được thành Phật. Thiên Đạo dùng cách này để truyền bá với Yêu Tộc rằng chỉ cần theo họ là sẽ được cuộc sống an ổn nhưng nào phải vậy. Ngộ Không bị đánh chết ngay khi được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật cũng là lời răn đe của Thiên Đạo giành cho Yêu Tộc. Từ đó tới nay các Đại Yêu đều ở ẩn không thấy xuất hiện, các Yêu Chúng khác thì tu vi không thể vượt qua được Bán Tiên, tất cả là một tay Thiên Đạo sắp xếp.”
“Còn những Thần Thú, Hung Thú, Thượng Cổ Thú cũng được xem là Yêu nên đều bị trục xuất khỏi Tam Giới tới Thiên Địa Hồng Hoang Này.”
Nhớ lại những lời nói cách đây gần trăm năm còn in sâu trong tâm trí nàng, Ngư Thủy Quỳnh siết chặt nắm tay: “Thiên Đạo, sẽ có một ngày Yêu Tộc sẽ đập tan cái gọi là Thiên Đạo.”
Chợt có người gõ cửa, Ngư Thủy Quỳnh nhận ngay được thông báo đã có một người tới tận Ngư Cung để tìm gặp nàng, một con người với tay chân đầy đủ ngoại hình điển trai cùng khả năng nói chuyện và thở dưới nước.