Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Phần 112: Tông Chủ Phu Nhân

Ắt xì!
Thiên khịt mũi, hắn có cảm giác như ai đó vừa nhắc tới mình.

Trên đường đi Thiên ghé thăm các thị trấn, tìm vào các hiệu thuốc để mua thảo dược.

Trong khi đó thì ở một phía khác, một người có ngoại hình giống hệt Thiên đang được rất nhiều nữ nhân bao vây vì vẻ tuấn tú của mình.

Hắn là kẻ giả mạo Thiên, kẻ cướp được Hỗn Thiên Lăng trong Vô Tận Sa Mạc và còn suýt có được Hỗn Nguyên Châu.





Sau khi bị dịch chuyển ra khỏi Vô Tận Sa Mạc, Bất Thiên dành nhiều thời gian để thuần thục sử dụng Hỗn Thiên Lăng, hắn muốn đi tìm Hỗn Nguyên Châu nhưng không biết vị trí.

Trong thời gian qua để có thể báo thù, Bất Thiên đã không dùng cái tên hắn ăn cắp của Thiên nữa. Hắn đã đổi tên thành Vô Thiên, một cái tên mà khi nhắc đến ai ai kể cả Thần Phật cũng phải kinh hãi vì cái tên này thuộc về một tên đại ma đầu từng suýt chút nữa thống trị cả Tam Giới.

Để có ngoại hình giống Thiên, Vô Thiên đã đánh đổi một cái giá rất lớn. Lý do hắn làm vậy và ai là người đáp ứng thì giờ là quá sớm để biết, chỉ cần biết rằng hắn hận Thiên đến tận xương tủy.

Vô Thiên đang ở Hoa Quốc, hắn vừa đặt chân lên đất nước rộng lớn và có nhiều thứ để khai thác này. Nơi đây sẽ là chỗ cho hắn dựng xây đế chế của riêng mình.

Nhờ vẻ đẹp trai lồng lộn, Vô Thiên thu hút không ít ánh mắt nữ nhân. Hắn làm mặt lạnh tanh ngó lơ tất cả rồi tiến đến một quán nhậu.

… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tay-du.html

Thiên và Như Sương sau thời gian đi đường đã về tới Vạn Hợp Tông, lúc này trước cổng có một đoàn người mặc giáp và một cỗ xe ngựa lộng lẫy, rõ ràng là người của Hoàng Thất.

Bên trong đại sảnh của tông môn, có bốn nữ nhân xinh đẹp đang ngồi nói chuyện. Ngồi bên tay phải là Tiểu Cúc và Long Thư, ngồi bên đối diện là Hoàng Loan và Phượng Vũ.

“Chúng ta đến hôm nay chỉ cần gặp Thiên, nếu hắn đã vắng mặt thì phiền hai ngươi chuyển lời giúp ta.” Hoàng Loan nói, sau đó phất tay áo đứng dậy rời đi, Phượng Vũ cũng đi theo.

Để giúp mẫu thân mình chiêu mộ người tài giúp nước, Hoàng Loan và Phượng Vũ đích thân lặn lội đường xa đến Vạn Hợp Tông, đáng tiếc Thiên lại không có ở đây.

Tiểu Cúc nhìn theo rồi nhẹ giọng đáp: “Công chúa về thong thả, ta sẽ chuyển lời tới chàng.”

Với tư cách là nương tử chưa cưới của Thiên tức Tông Chủ, Tiểu Cúc đường đường chính chính có quyền hạn chỉ xếp sau Thiên. Nàng không hề e ngại hay khiêng kị danh phận công chúa của Hoàng Loan và Phượng Vũ.

Đúng lúc hai người ra về thì Thiên từ ngoài tiến vào làm mọi người hơi ngạc nhiên.

“Thiên!”

Hoàng Loan, Phượng Vũ đều thốt lên nho nhỏ, ánh mắt có chút đánh giá. Sau một khoảng thời gian không gặp thì cả hai nàng đều thấy Thiên thay đổi tích cực rất nhiều đặc biệt là vẻ tuấn tú của hắn, ngoài ra khí tức của hắn cũng cường đại hơn rất nhiều.

Thiên nhìn thấy hai cô công chúa xinh đẹp thì hơi ngây ra, hai nàng đẹp hơn lúc trước rất nhiều. Ánh mắt hắn di chuyển đến từng đường cong trên cơ thể của hai nàng, quả thực là hoàn mỹ.

“Lâu rồi không gặp! Cơn gió nào đưa hai người đến chỗ ta vậy.” Thiên thân thiện nói, sau đó mời họ quay lại chỗ ngồi.

Thiên ngồi lên ghế Tông Chủ, dáng vẻ oai phong bệ vệ.

Tiểu Cúc mỉm cười hiền dịu nhìn Thiên, nàng nói: “Công chúa lặn lội đường xa đến tìm chàng, được tin đất nước sắp có chiến tranh muốn Vạn Hợp Tông chúng ta giúp một tay… ta chưa đồng ý cũng chẳng dám từ chối cũng may chàng về đúng lúc.”

Thiên gật đầu với Tiểu Cúc, nàng không những xinh đẹp lại cực kỳ giỏi trong việc ngoại giao và tinh tế, quyết định cưới nàng là vợ cả vô cùng sáng suốt.

Thấy Thiên và Tiểu Cúc trao nhau ánh mắt, Phượng Vũ nhìn mà không khỏi bồn chồn khó chịu. Nếu là bình thường nàng sẽ lao đến và hỏi xem hắn có đúng là Thiên người mà thời gian trước chơi đùa cùng nàng trong hoàng cung hay là kẻ lạnh lùng giả mạo kia, nếu thực sự là Thiên thì nàng phải lao vào ôm hắn thật chặt nhưng trước khi tới đây Hoàng Loan đã dặn em gái mình kỹ lưỡng, Vạn Hợp Tông có rất nhiều mỹ nữ và hầu như ai cũng có tình cảm nhất định với Thiên, nếu không muốn bị ghét thì đừng có làm điều ngu ngốc.

“Chiến tranh? Hoa Quốc vẫn không hề buông bỏ ý định thôn tính nước ta.” Thiên nghe vậy nhíu mày đăm chiêu.

Sau đó hắn gật đầu với Hoàng Loan: “Ta đồng ý giúp đỡ, dù gì ta cũng là con dân Sinh Huyền Quốc, giúp Hoàng Thất cũng chính là tự cứu chính mình.”

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Hoàng Loan, nàng nhìn hắn một chút sau đó nói: “Chúc mừng ngươi đã là Địa Nguyên Trung kỳ, một thời gian không gặp thôi mà đã là người đứng đầu Vạn Hợp Tông, tông môn mạnh thứ hai Sinh Huyền Quốc, phía sau còn có không ít cường giả cật lực hỗ trợ. Lời đồng ý của ngươi giúp Hoàng Thất chúng ta như hổ mọc thêm cánh, tiện đây xin mời Tông Chủ tới Kinh Thành một chuyến… mẫu thân ta có việc nhờ ngươi.”

Là việc liên quan đến Nữ Hoàng chắc chắn quan trọng, Thiên nhìn sang phía Tiểu Cúc thấy nàng khẽ gật đầu rồi sau đó mới đồng ý.

Tối hôm đó, trong phòng…

Tiểu Cúc xinh đẹp trong bộ váy ngủ mỏng manh khoe triệt để cơ thể mê người của nàng, cả hai vừa mây mưa xong và đều thấm mệt.

Thiên ôm nàng trong lòng, vuốt ve tấm lưng mảnh mai mềm mại của Tiểu Cúc sau đó còn đặt tay lên bụng nàng âu yếm hỏi: “Đan dược ta điều chế cho nàng hấp thụ có hiệu quả không?”

“Dạ rất tốt, thiếp cảm thấy vô cùng khỏe mạnh!” Tiểu Cúc nép vào ngực tình lang, khẽ ôn nhu đáp.

Thấy Thiên cứ nhìn mình chăm chăm, Tiểu Cúc đỏ mặt đấm ngực hắn: “Đáng ghét! Sao chàng cứ nhìn ta mãi thế.”

“Tại nàng đẹp… ta đang hình dung xem con chúng ta sẽ như thế nào!” Thiên hôn lên trán Tiểu Cúc rồi nói.

Tiểu Cúc mỉm cười hạnh phúc nói: “Dẻo miệng, nếu là con trai thì giống chàng, lại đi làm khổ nữ nhân a.”

Thiên nhíu mày, sau đó cười gian đưa tay xuống âm đạo thơm ngon của Tiểu Cúc khiến nàng rùng mình, hắn hỏi: “Ủa ta có làm khổ ai đâu?”

Bị kích thích, Tiểu Cúc rên khẽ bĩu môi mắng yêu: “Chàng còn chối… A… thế chàng đang làm gì thiếp đây.” Nàng không hề có ý tránh né.

“Ta đang làm khổ nàng đây!” Thiên cười gian, sau đó cúi xuống tìm bờ môi căng mọng của nàng hôn lên, Tiểu Cúc đáp lại một cách nhiệt tình.

Sau khi quần nhau thêm mấy hiệp, Tiểu Cúc ngoan như chú mèo con ngủ trong lòng Thiên, còn hắn thì nằm nghĩ đến viễn cảnh tương lai nơi hắn cùng nàng và con của cả hai chạy tung tăng trên bờ biển trong Không Gian Yêu Hoa.

Nhưng rồi những chuyện không hay lại lảng vảng trong đầu hắn, vẫn có một kẻ giả mạo hắn ngoài kia đang nhởn nhơ tự tại. Thiên nhiều lúc muốn truy tìm tung tích kẻ đó nhưng rồi nhiều khía cạnh tác động khiến hắn không quyết đoán, bây giờ hắn có nhiều thứ để lo lắng, không chỉ bản thân hắn mà còn cho Vạn Hợp Tông, Tiểu Cúc và đứa con chưa chào đời của mình, hắn không thể liều lĩnh như trước, không thể để những người quan trọng với hắn phải gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút.

Hắn dần chìm vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau, Thiên tỉnh dậy đã thấy Tiểu Cúc ăn mặc tươm tất tiến vào phòng tay bưng một tô canh nóng thơm nghi ngút.

“Chàng tỉnh rồi thì dậy uống canh thiếp nấu đi, đặc biệt dành cho chàng đó.” Tiểu Cúc ôn nhu nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Thiên đắm đuối.

Thiên bật dậy tiến đến ôm nàng từ phía sau, tay hắn vòng qua làn eo tinh tế của nàng rồi dừng lại ở bụng nơi có một sinh linh nhỏ bé đang tại vị.

“Ta nôn nóng quá! Không biết con sẽ giống ai hơn.” Thiên yêu thương hôn lên gáy Tiểu Cúc nói.

Tiểu Cúc khẽ rùng mình, đặt tô canh xuống rồi xoa nhẹ tay Thiên trên bụng mình ngại ngùng nói: “Chàng kiên nhẫn đợi thêm mười năm nữa là được.”

“Mười năm?” Thiên giật mình, hắn nghĩ nàng chỉ đùa.

Nhưng Tiểu Cúc không đùa, nàng giải thích: “Ta là Hoa Yêu nên thời gian mang thai lâu hơn người thường, theo lời các bô lão của Hoa Tộc và chính thiếp từng chứng kiến thì thời gian mang thai của thiếp có thể nên đến 10 năm hoặc hơn.”

Thiên xoay nàng lại, hắn hỏi để chắc chắn: “Vậy là bụng nàng sẽ to lên trong năm đầu tiên và giữ nguyên như thế trong chín năm tiếp theo?”

Tiểu Cúc gật đầu: “Đúng vậy… chàng không vui sao?”

Thiên ôm nàng thủ thỉ: “Ta vui lắm! Thời gian ta có thừa mà haha.”

Tiểu Cúc có thể cảm nhận được Thiên đang nói dối cho mình vui, nàng cảm động nhưng sau đó hơi buồn: “Ta biết chàng không rảnh, chàng có một Sư Phụ thần bí mà cần phải có thực lực mới gặp lại được. Còn Ngọc Diện nữa! Chàng không tính tới Hồ Ly Tộc đưa nàng ta về sao? Thiếp biết chàng lo cho thiếp và con, thiếp rất vui nhưng không vì thế mà thiếp để mình trở thành lý do cản chân bước tiến của chàng.”

“Vì vậy chàng hãy cứ xông pha, thiếp sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc của chàng.” Tiểu Cúc gục đầu vào bờ vai săn chắc của Thiên, nàng nói bằng cả tấm lòng mình. Nàng mong hắn sẽ hiểu sự yêu thương mà nàng dành cho hắn, là khi cả hai cảm thấy thoải mái chứ không phải vì chữ yêu mà gò bó trói buộc đối phương.

Thiên hiểu chứ, hắn khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, khẽ ngửi hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể nàng tỏa ra rồi mỉm cười nói: “Nàng ở đây đợi ta một chút!”

Thiên ra khỏi phòng khoảng vài phút, khi hắn trở lại mang theo một sợi dây bịt mắt.

Hắn tiến đến đeo lên mắt Tiểu Cúc, nàng tò mò: “Sao thiếp lại phải bịt mắt!”

Thiên không trả lời, chỉ dắt nàng theo rồi nói: “Đi theo ta!”

Tiểu Cúc được Thiên dắt đi, nàng vừa hồi hộp vừa chờ đợi không biết Thiên có bất ngờ gì cho nàng.

Cả hai đi ra sân sau, nơi này giờ đã trở thành một vườn hoa xinh đẹp, đủ loài hoa đua nhau khoe sắc.

Thiên gỡ bịt mắt xuống cho Tiểu Cúc, nàng thấy xung quanh khá đông người, Hồng Trúc, Thanh Trúc, Minh Trúc ba người đang bay xung quanh trên trời rắc vô vàn cánh hoa xuống thành một cơn mưa hoa tuyệt đẹp.

Long Thư trong bộ váy trắng tinh khôi vừa tiến đến đứng ngay cạnh Tiểu Cúc rồi đội lên đầu nàng chiếc vòng hoa được đan từ vô vàn bông hoa cùng một tấm vải mỏng đội đầu giống như cô dâu.

Xong xuôi nàng nháy mắt với Thiên rồi mỉm cười với Tiểu Cúc: “Tông Chủ phu nhân hôm nay người là đẹp nhất.”

Nói xong Long Thư rời đi về nhường vị trí trung tâm cho hai người, một chú chim ưng có bộ lông ánh vàng bay vài vòng trên trời rồi xà xuống đậu lên vai Thiên, trên miệng nó ngậm một chiếc hôm kim loại tinh xảo.

Thiên nhận chiếc hộp: “Đa tạ anh bạn nhỏ!”

Chim ưng kêu lên mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

“Thiên… chuyện này là…” Tiểu Cúc nhìn xung quanh, Diệu Minh Vương đang khóc tu tu, Như Hoa cùng Như Sương vỗ tay nhiệt tình, đều là những gương mặt thân quen của Vạn Hợp Tông. Nàng ngập ngừng không nói lên lời, chỉ biết nhìn Thiên như chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.

Thiên không để nàng phải đợi, hắn quỳ một chân mở hộp kim loại bên trong chứa hai chiếc nhẫn bằng thạch anh tím được chế tác qua bàn tay điệu nghệ của Kim Khí Sư Vương Khải.

“Gả cho ta nhé!” Thiên ngước mắt lên nhìn nữ nhân hắn yêu nhất, giọng hắn đầy tự tin và uy tín, tuyệt đối chân thành.

“Gặp nhau không lâu nhưng nàng vì ta quá nhiều, ta tự cảm thấy mình có trách nhiệm phải đem hạnh phúc cho nàng!” Khi Thiên nói, những cánh hoa đủ màu sắc đang rơi làm cả không gian thơ mộng.

Thiên đưa chiếc hộp chứa nhẫn lên cao, hắn nói tiếp: “Vì tình yêu ta dành cho nàng, cho Vạn Hợp Tông! Cũng vì đứa con sắp ra đời của chúng ta… đồng ý nhé!”

Cảm xúc không kìm nén nổi, Tiểu Cúc bật khóc, giọt nước mắt của sự hạnh phúc rồi nàng gật đầu: “Thiếp đồng ý!”

Thiên nhẹ nhàng nắm tay nàng rồi đeo chiếc nhẫn vào đúng vị trí của nó, vừa như in.

Rồi hắn nói nàng làm tương tự như vậy với hắn, sau khi cả hai đã đeo nhẫn Thiên không chờ đợi mà hung hăng kéo nàng vào lòng rồi hôn nàng say đắm trước ánh mắt hân hoan của mọi người. Cuối cùng nàng cũng đường đường chính chính trở thành Tông Chủ Phu Nhân.

Đang hôn nhau say đắm, tay Thiên theo bản năng lại lần xuống mông Tiểu Cúc nhưng vì có mặt đông đủ mọi người nên nàng xấu hổ giữ tay hắn lại. Cả hai rời môi nhau, Tiểu Cúc khẽ lườm Thiên một cái còn Thiên chỉ biết nhe răng ra cười.

Lễ cưới đương nhiên có đồ ăn, những món sơn hào hải vị nhanh chóng được bày ra. Mọi người ăn uống vui vẻ, Thanh Trúc trong bộ váy xanh lam dù biết bay nhưng vẫn chạy lon ton đến cụm ly với Thiên rồi nói: “Tông chủ! Người nhất định không được bắt nạt Cúc tỷ đâu đó.”

Thiên cười: “Đương nhiên rồi!”

Ngay sau đó hắn cúi xuống thì thầm vào tai Thanh Trúc: “Nàng ấy bắt nạt ta thì có!”

“E hèm!” Thiên ngẩng đầu lên, mặt mày nghiêm túc nhìn Tiểu Cúc nở nụ cười.

Tiểu Cúc vẫy Thanh Trúc ra hỏi: “Vừa nãy chàng nói gì với muội thế?”

Thanh Trúc nghĩ nếu nói ra Thiên tối nay ngủ bên ngoài nên khẽ lắc đầu: “Không có gì hihi!”

Lão Vương Khải bê trum rượu đến vỗ vai Thiên nói: “Haha! Tốt lắm nhóc con, không uổng công ta theo ngươi.”

Diệu Minh Vương cũng đến, lau nước mắt mếu máo: “Vậy là Tông Chủ đã có vợ, ta vỡ mộng rồi.”

Thiên mặt mày kỳ quái nhìn Diệu Minh Vương, sau đó nâng ly với hai người.

Tiệc tàn, Diệu Minh Vương nốc say bí tỉ phải để Minh Trúc đưa về. Thiên nắm tay Tiểu Cúc đi dạo trong vườn hoa ngập tràn sắc hương.

Đứng một góc Long Thư không khỏi xúc động trước cảnh lãn mạn ấy, nàng thầm mong rồi sẽ có ngày bản thân được đứng ở vị trí của Tiểu Cúc.

Hồng Trúc từ trên cao bay xuống đứng cạnh Long Thư, thấy Long Thư đang nhìn về phía đôi tình nhân thì liền nói: “Ngươi biết vì sao Thiên dù rắc thính khắp nơi nhưng vẫn hết mực yêu thương Tiểu Cúc không?”

Long Thư lắc đầu: “Không biết!”

Hồng Trúc nói: “Có một câu chuyện từ xa xưa, một câu chuyện kể về một kẻ nghịch Thiên. Khi kẻ đó chết đi vợ hắn vì quá đau buồn đã đưa hắn vào luân hồi, tuy nhiên đầu thai là sẽ phải uống canh Mạch Bà mất đi ký ức kiếp trước nên hắn không thể nhớ gì sau khi đầu thai. Người vợ kia đã bỏ mặc tất cả, nghịch thiên lần nữa để đưa linh hồn của hắn trở về, kết quả bị trời phạt dẫn đến ngay bản thân cũng bị rơi vào luân hồi.”

“Đó chỉ là một truyền thuyết, nhưng ta có cảm giác hai người đó… chính là họ.” Hồng Trúc nhớ lại những ký ức khi còn ở Xà Thiên Quốc với thân phận công chúa, lúc này cha mẹ nàng chưa chết.

Trong một lần nàng vô tình chạy vào phòng cấm, phát hiện trên tường treo một bức tranh rất lớn có hình hai người một nam một nữ, người nam tướng mạo anh tuấn phi phàm người nữ dung mạo xinh đẹp ngút trời.

Lúc này mẹ nàng đang quỳ xuống trước bức tranh đó mà cầu nguyện. Nàng ngây thơ hỏi mẹ: “Họ là ai vậy mẹ?”

Mẹ nàng đáp: “Họ là ân nhân cứu mạng của gia đình ta đấy con.”

Chuyện xảy ra cách đây khoảng gần 100 năm, hai người trong tranh giống hệt với Thiên và Tiểu Cúc. Chỉ duy nhất Hồng Trúc biết điều đó và nàng luôn giữ đó là bí mật cho riêng mình.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng