Phần 108: Bình Nguyên Vô Tận
Ngồi trong lồng, Thiên nghĩ cách mở giới chỉ nhưng bất thành. Hắn thầm mong sao Hùng Phấn Thiêu sớm cho người xuống cứu hắn.
Dù tốc độ di chuyển của chuột khổng lồ rất nhanh nhưng cũng phải mất hơn một tuần và nhiều lần nghỉ chân thì Tử Yên và Thiên mới ra khỏi được khe vực đen tối chết tróc kia. Qua thời gian nói chuyện và tìm hiểu thì Thiên cũng biết một chút ít về cô nàng kỳ lạ này.
Rời khỏi Hắc Vực, Thiên nhìn thấy ánh sáng len lói qua các phiến đá. Tử Yên ra lệnh cho thú cưỡi phá đá, chuột khổng lồ lao lên húc đổ tảng đá để lộ ra quang cảnh bên ngoài.
Như dơi đêm nhìn thấy ánh mặt trời, Thiên lóa mắt mất một lúc sau đó thì vô cùng kinh ngạc trước quang cảnh xung quanh.
Một cách đồng cỏ xanh mơn mởn, một bầu trời trong xanh ánh nắng chan hòa, hít mùi thơm cỏ ngon khiến Thiên trong lòng khoan khoái.
Hắn tự hỏi: “Dưới Hắc Vực tăm tối lại tồn tại một nơi như vậy sao?”
Nhưng có một thứ khiến hắn thất vọng, ở đây cũng không dùng được pháp lực.
Thiên tự trách: “Như Sương ta xin lỗi, đáng ra ta không nên để nàng trong Không Gian Yêu Hoa.”
Thấy Thiên buồn, Tử Yên hỏi: “Ra khỏi Hắc Vực rồi không thấy vui à? Đến làng của ta ngươi sẽ thích.”
Thiên hỏi để xác định: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Tử Yên vui vẻ đáp: “Ngươi không biết sao? Vùng đất này tên là Bình Nguyên Vô Tận.”
“Bình Nguyên Vô Tận?” Thiên chưa nghe thấy bao giờ nhưng vì sự hiểu biết của hắn còn hạn hẹp nên hắn nghĩ việc không biết một địa danh bất kỳ trong cái Tam Giới rộng lớn này là điều bình thường.
Với thương thế hiện tại, nếu mò về Hắc Vực tìm đường leo lên thì quá khó. Thiên bèn chấp nhận theo Tử Yên về làng của nàng, chí ít ở đó hắn sẽ được hồi sức.
Bình Nguyên Vô Tận! Cái tên nói lên tất cả, một vùng đất trù phú, nơi những cánh đồng cỏ xanh rộng bát ngát, nơi những cánh rừng rậm phát triển mạnh mẽ, những hồ nước lớn nhỏ, bầu trời trong veo, ánh nắng chan hòa, một miền đất hứa.
Thỉnh thoảng Thiên lại thấy những đàn gia súc đang tung tăng gặm cỏ, những con trâu nước to gấp 5 lần bình thường. Trên trời thỉnh thoảng lại có những đôi chim bay ngang qua đậu trên cành hót líu lo.
Đi được một thời gian, phía trước xuất hiện vài cột khói. Tử Yên chỉ tay về phía những cột khói vui vẻ nói: “Làng của ta ở kia, chúng ta sắp đến rồi.”
Phía đó, những ngôi nhà bằng gỗ nhỏ nhắn xinh xắn xếp san sát nhau thành một ngôi làng. Nhìn cảnh đó Thiên không khỏi liên tưởng đến những bộ lạc trong thế giới cũ của hắn.
Từ phía ngôi làng, có mấy đứa bé đang nô đùa với nhau, bọn nó thấy từ xa xa có bóng người cưỡi chuột liền reo lên: “A! Tử Yên tỷ tỷ về rồi.”
Rồi bọn trẻ ùa ra đón, bọn chúng cười rất vui cho đến khi nhìn thấy phía sau có Thiên ngồi trong lồng, nụ cười biến mất và thay vào đó là sự tò mò.
Khi cả hai đến cổng làng, lúc này đã có mấy người đứng đó chờ họ mà thực ra là chờ Tử Yên.
Một người đàn ông cao to mái tóc bạc trắng, có làn da tím, đôi tai nhọn, đồng tử mắt màu vàng tiến đến mặt nghiêm nghị nói: “Con đi hơi lâu đấy.”
Tử Yên xuống khỏi lưng chuột cười trừ nhìn Thiên nói: “Tại con nhặt được một người, một người con rể cho cha đó.”
Nghe vậy, cả Thiên và người đàn ông ngây ra. Một giây sau người đàn ông là cha của Tử Yên tức giận ra mặt: “Con gái hư đốn! Muốn chống đối ta đến cùng sao.”
Tử Yên ủy khuất: “Cha… chúng ta về nhà nói chuyện, ở đây đông người.”
Nhà của Tử Yên là căn nhà lớn nhất, cha nàng là tộc trưởng của tộc A Tu La, một bộ tộc thần bí.
Trong căn nhà gỗ, Tử Yên quỳ dưới đất, phía trên cha nàng La Bố đang ngồi nghiêm nghị trên ghế tộc trưởng nhíu mày chất vấn: “Ta quả thực không dạy nổi con.”
Tử Yên ấm ức: “Nhưng mà thưa cha người không thể ép con như vậy… con không muốn.”
La Bố chừng mắt: “Tại sao? Ta gả con cho hắn vì ta thấy hai con xứng với nhau.”
Tử Yên lắc đầu: “Cha ơi con không yêu hắn… con có người mình thích rồi! Cha mà ép con lấy kẻ đó con sẽ tự sát cho cha vừa lòng.”
“Con… thật là.”
La Bố tức giận nhưng không lỡ nói nặng lời với con gái, hắn nhìn về phía Thiên đang ngồi trong lồng sắt rồi khinh bỉ mắng: “Con nói con thích tên què cụt kia? Nhìn hắn xem ngoại hình thì xấu xí, không lành lặn làm sao con yêu hắn được?”
Đối với tộc A Tu La, tất cả tộc khác đều xấu vì không có da màu tím. Tử Yên thân là con gái tộc trưởng, xinh đẹp giỏng giang, dam dang chu đáo, được rất nhiều nam nhân của tộc theo đuổi tuy nhiên nàng lại không ưng ai cả.
Cho đến khi cha nàng La Bố quyết định gả nàng cho con trai tộc trưởng nhánh khác của A Tu La tộc có tên La Khan. La Khan trời sinh cao to vạm vỡ, tuấn tú bất phàm, nhưng lại có sở thích hay đánh đập người khác. Mà điều này làm hắn mất điểm trong lòng Tử Yên nên nàng quyết không gả cho hắn.
La Khan cay cú, hễ có nam nhân nào bén mảng đến gần Tử Yên là hắn sẽ đánh cho nhừ tử. Từ đó không nam nhân nào dám đến gần Tử Yên, nàng không gả cho hắn sẽ ế cả đời.
Tử Yên không phục, nam nhân trong tộc không ai dám đến gần nàng thì nàng tự đi tìm, tìm một tên nam nhân không sợ La Khan về làm chồng.
Trong khi lang thang ở Hắc Vực thì nàng cứu được Thiên, tuy tên này nhìn xấu xí vì không có da màu tím nhưng lại toát nên vẻ cuốn hút kỳ lạ, nàng hy vọng hắn sẽ không sợ La Khan.
Tử Yên bào chữa: “Nhưng hắn không sợ La Khan, hắn là đàn ông đích thực.”
Rồi nàng quay sang nháy mắt với Thiên ra ám hiệu. Vì trong quá trình về làng Tử Yên đã nhờ vả Thiên rồi và hắn đã đồng ý, thấy nàng nháy mắt với mình Thiên cười nhạt nói: “Tộc Trưởng… ngài thực sự không muốn thấy con mình hạnh phúc sao?”
La Bố nghiến răng: “Ai cho mày lên tiếng! Thứ xấu xí què cụt như mày đòi yêu con gái tao? Cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương à ranh con.”
Thiên không hề tức giận khi bị nhục mạ, hắn cười thê lương: “Hazzz! Buồn cho một cô gái xinh đẹp… biết thế nào là tình yêu.”
Tử Yên nghe Thiên nói mơ hồ, nàng cũng chưa hiểu mô tê gì. Thiên bắt gặp ánh mắt nàng, hắn bèn kể: “Thực ra ta không phải người ở bên kia Hắc Vực… mà là bên trên.”
“Bên trên?” La Bố cùng Tử Yên đều thốt lên.
“Ý ngươi là ngươi ở trên Hắc Vực?” La Bố khó tin hỏi.
Có điều Thiên không biết, ở Bình Nguyên Vô Tận có vài bộ tộc sinh sống bao gồm cả A Tu La tộc, bọn họ chỉ biết vùng đất mình đang sống được tạo ra từ mảnh vỡ của một vị diện. Họ từ khi sinh ra đã được dạy rằng chỉ có Bình Nguyên Vô Tận là có người sống và lối đi duy nhất rời khỏi nơi này chính là Hắc Vực. Muốn rời khỏi đây nhất định phải vượt qua Hắc Vực, nhưng là đi về phía trước chứ không phải trèo lên trên bởi không ai có thể trèo lên Hắc Vực.
Lúc đầu Tử Yên tưởng rằng Thiên đến từ bên kia Hắc Vực nên mới có màu da kỳ lạ như vậy nhưng không ngờ hắn là người trên rơi xuống.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của La Bố, Thiên ho khan: “Hừm… ngồi trong cái lồng này chật chội quá.”
La Bố nhíu mày nhìn Thiên, sau đó cho người thả hắn ra. Được thả, Thiên ngồi bệt xuống đất mệt mỏi kể: “Bên trên tuyệt lắm… các người phải lên đó một lần.”
Thế là La Bố cùng Tử Yên hóng Thiên kể về mọi thứ, được nhiên đều là một tay Thiên thêu dệt lên cho nó hấp dẫn, mục đích cuối vẫn là nhờ họ giúp hắn lên khỏi Hắc Vực.
Bị thông não, La Bố nói: “Hay lắm… để ta kêu gọi cả tộc đi một thể, để xem rốt cuộc bên trên đẹp như thế nào.”
Thiên vội can ngăn: “Ấy ngài đừng nói cho nhiều người… bên trên tuy đẹp nhưng chỉ số ít người được lên bởi vì khá nguy hiểm, vách núi treo leo, có cả thú hoang nữa.”
Tử Yên chen ngang: “Nguy hiểm ta không sợ.”
Thiên dụ dỗ: “Nếu ta có thể lên lại đó, người nhà ta sẽ hậu ta các người thật chu đáo.”
Nói đoạn, Thiên nhỏ giọng: “Xin hỏi ở đây có thứ gì liên quan đến pháp lực không?”
Nghe hai từ phép thuật, Tử Yên ánh mắt nghi ngờ nhìn Thiên, La Bố mặt đang cười bỗng hăm lên: “Khoan đã… sao ngươi biết về hai từ đó? Nói thật đi.”
“Hai từ đó thì sao?” Thiên băn khoăn.
“Từ đời ông cố nội ta đã truyền lại, hễ là ai nhắc đến hai từ pháp lực thì liền bẻ cổ ngay… nhưng vì ngươi đến từ nơi khác nên tạm tha.” La Bố vừa nói vừa tiến đến trước mặt Thiên, nhìn hắn chằm chằm.
Thiên cảm nhận được điều chẳng lành, nhưng ngay lúc đó La Bố đã một chiêu đánh ngất Thiên.
Do trong mình mang thương thế nên Thiên không kịp phản ứng, trực tiếp ăn một chiêu của La Bố rồi lăn ra bất tỉnh.
“Cha… sao người lại đánh hắn như thế!” Tử Yên ủy khuất hỏi.
La Bố đáp: “Cái tên này nãy giờ bốc phét hơi nhiều, để ta đem hắn đi thông não cho hết chỗ keo chó hắn hít.”
Rồi La Bố nắm đầu Thiên lôi ra ngoài sau đó tới một quả đồi, ở đó có một hang đá.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tay-du.html
Lúc này trong Không Gian Yêu Hoa!
Một thiếu nữ đứng nhìn về phía biển, mái tóc nàng xõa ra như thác.
Hòn đảo hiện giờ kích thước đã phát triển to gấp 10 lần ban đầu, một ngọn núi cao vài trăm mét đã xuất hiện, một thác nước nhỏ từ trên núi chảy xuống hồ, cá bơi lội tung tăng. Một mảng rừng đã tồn tại, có vài loài thú và chim nhỏ đã xuất hiện.
Hòn đảo này sẽ ngày càng phát triển, việc trở thành một Giới mới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Việc Như Sương ở đây góp một phần không nhỏ trong công cuộc kiến tạo hòn đảo, nàng đã tìm nhặt những hạt giống đem về trồng, sau đó lại mang ra trồng xuống nơi nàng muốn nó phát triển.
Hơn một năm thời gian, Như Sương đã chạm ngưỡng Luyện Khí tầng 10 chuẩn bị đột phá Kết Đan cảnh. Chừng đó thời gian nàng ngày ngày tu luyện, chán thì đi dạo hái hoa bắt bướm, đói thì bắt cá trong ao, sống một mình như vậy cũng thành quen.
“Tông chủ… ngài quên ta thật rồi sao!” Đứng trước biển cả, Như Sương tự hỏi, nàng ngày nào cũng ngóng Thiên tới để đưa nàng ra khỏi nơi này, nàng rất cô đơn.
Một chú sóc chuột đang ăn hạt trên cây, nó như thấu hiểu sự cô đơn của người thiếu nữ liền cẩn thận bò xuống kêu chin chít.
Như Sương thở dài, nàng đưa bàn tay trắng nõn lên đón lấy chú sóc, chú sóc nhảy lên tay nàng.
Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày này cứ một tháng xảy ra một lần, ngày mà hòn đảo rộng ra.
Vị trí nó rộng ra tùy thuộc vào vị trí đứng của Như Sương và hôm nay nàng quyết định lấn biển về phía đông.
Hòn đảo rung nhẹ, từ dưới mặt biển một mảng đá ngầm rộng ngang một sân bóng bắt đầu trồi lên, sau khi nước rút đi thì đất sẽ tự xuất hiện, vài ngày sau sẽ là cỏ cây hoa lá.
Một điều nữ mà chỉ Không Gian Yêu Hoa mới có, đó chính là nơi tập trung nhiều thiên địa linh khí nhất sẽ tích tụ lại và đản sinh ra một viên ngọc được gọi là Linh Châu.
Linh Châu là kết tinh từ thiên địa linh khí, bên dưới đáy hồ nước kế ngôi nhà Như Sương ở, có một mỏm đá hình tam giác nhô ra 3 phần nhọn, ở vị trí trung tâm có một viên ngọc lấp lánh, đây chính là Linh Châu. Theo như thiên địa pháp tắc thì Linh Châu cần phải được trông coi cẩn thận, chỉ có những người hoặc những vật xứng đáng với Linh Châu mới được quyền có được nó, tuy nhiên nơi này không có cái gọi là thiên địa pháp tắc, chỉ cần là có duyên thì sẽ có được Linh Châu.
Một năm qua nơi đáy hồ này không ngừng bồi tụ kết tinh ra viên linh châu kia, tuy chỉ là linh châu cấp thấp nhất nhưng nếu để nó lọt ra bên ngoài thì có hàng trăm người sẵn sàng cướp đoạt. Linh Châu kết tinh 1 năm tương đương với 1 năm tu luyện của một người có thiên phú trung bình, nếu có cơ may nuốt được 1 viên thì sẽ ngay lập bằng người khác tu luyện 1 năm, loại kỳ vật này đáng để tranh đoạt.
Một chú cá chép đen chưa lớn hơn hai ngón tay trong hồ đang bơi lội tìm kiếm thức ăn, khi đang gặm tảo dưới đáy hồ nó vô tình đụng phải Linh Châu khiến viên linh châu rơi khỏi vị trí, cá chép đen thấy có vật lấp lánh theo bản năng phóng tới đớp lấy nuốt vào bụng.
Từ trên nhìn xuống, mặt hồ như phát ra ánh sáng trong vài giây rồi vụt tắt.