Phần 102: Thoáng Qua
“Ồ bắt được mũi tên đang bay của ta… ngươi cũng…”
Binh!
Kẻ kia ngạc nhiên khi thấy Thiên tay không bắt tên của mình, đang định khua môi múa mép thì bị Thiên lao đến với tốc độ bàn thờ tung đấm thẳng vào mặt, máu mồm bê bết ngã oạch xuống đỉnh núi.
Kẻ kia vừa tỉnh choáng, định đứng dậy thì Thiên từ trên cao lao xuống đạp thẳng vào đầu gã khiến mặt đất nứt toác một mảng lớn.
Bị áp đảo toàn tập, kẻ kia cố nhấc đầu lên nhưng không thể bởi bàn chân Thiên vẫn đang đạp lên đầu gã, gã nghiến răng: “Khốn khiếp, mày biết tao là ai không?”
“Là ai thì giờ mày cũng đang nằm dưới chân tao!” Thiên lạnh lùng khinh bỉ.
ĐOÀNH… ĐOÀNH… ĐOÀNH!
THIÊN LÔI GIÁNG XUỐNG!
Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc lúc này ngồi thành hình tam giác đều, tay người này nắm tay người kia và ngược lại, những tia sét li ti lan khắp cơ thể các nàng, đau đớn đến cùng cực. Nếu không phải nhờ có sự liều mạng của hai nàng thì giờ Hồng Trúc cũng đã tan xương nát thịt.
Trong lúc Độ Kiếp không thể nói chuyện, chỉ có thể hét lên trong đau đớn.
Thiên đứng quan sát những tia sét lan từ cơ thể Hồng Trúc sang cơ thể hai người em gái của nàng, hắn liền lên tiếng nhắc nhở: “Minh Trúc Thanh Trúc, giải phóng pháp lực đến mức giới hạn đi!”
Tình huống éo le này tưởng có hại nhưng thực ra là có lợi, ngay khi hai nàng lao vào không quản sống chết thì cả ba đã tương thông hòa thành một thể thống nhất. Thiên nhận ra điều này nên đã nhắc hai nàng cũng giải phóng pháp lực phá vỡ giới hạn cùng độ kiếp, nếu thất bại cả ba chỉ bị thương còn nếu thành công thì lần độ kiếp này sẽ đi vào lịch sử.
Độ kiếp tùy vào tu vi, có tổng cộng 4 lần độ kiếp nếu người nào tu luyện đến cảnh giới chí cao. Lần độ kiếp thứ nhất chỉ có một lần thiên lôi giáng xuống gọi là Nhất Trọng lưỡng kiếp, là bước đầu tiên tu luyện giả cần phải vượt qua. Lần độ kiếp thứ hai gồm 3 đạo thiên lôi gọi là Tam Trọng lưỡng kiếp, đạo thiên lôi sau mạnh hơn đạo trước.
Lần độ kiếp thứ ba gồm có 6 đạo thiên lôi gọi là Lục Trọng lưỡng kiếp, lần độ kiếp này người tu luyện sẽ độ cả linh hồn lẫn thể xác lên một đẳng cấp cao hơn.
Lần độ kiếp cuối cùng có tới 9 đạo thiên lôi gọi là Cửu Cửu trọng kiếp, đây là lần độ kiếp kinh khủng nhất và cũng nguy hiểm nhất, thành thì một bước lên tiên, còn bại thì cả linh hồn lẫn thể xác cũng tiêu tan.
Thiên nhấc chân lên sau đó dẫm mạnh xuống đầu kẻ kia, nghiến răng lạnh lùng quát: “Cũng nhờ ơn mày đấy… xúc sinh!”
Bị chà đạp như chó, kẻ kia căm phẫn quát lên: “Nói cho mày nghe tao là thiếu chủ của Xà Thiên Tông – Xà Nhật Quang! Đội của tao ở phía sau sắp đến rồi… mày không thả tao ra thì tao cho mày chết không toàn thây!”
“Câm mồm! Đừng làm phiền người của ta độ kiếp.” Thiên nhấc chân đạp thêm cái nữa vào đầu Xà Nhật Quang khiến đầu tên này chảy be bét máu.
Thiên tỏ ra bình tĩnh như vậy là vì biết Xà Nhật Quang nói láo, ở ngưỡng sức mạnh hiện tại thì hắn không cần phải mở Thông Thiên Địa Đồ để đọc từng chữ mà chỉ cần một ý nghĩ thôi đã đủ nắm bắt thông tin. Quanh đây 200 dặm không hề có sự xuất hiện của một nhóm người lớn nào, Xà Nhật Quang đúng là có dẫn người theo tuy nhiên hắn háo thắng đi trước bỏ rất xa người của mình ở phía sau.
“Thằng khốn… mày đánh tao, còn chứa chấp ba con đĩ mọi rợ kia… thù này tao sẽ trả.” Xà Nhật Quang căm phẫn nghiến răng ken két, thân là thiếu chủ Xà Thiên Tông lừng lẫy lại bị một thằng không quen biết đánh cho như chó, bảo sao hắn không cay cho được.
Ngồi bên trong Bát Quái Độ Kiếp Trận, Hồng Trúc, Minh Trúc Thanh Trúc đang kêu gào thảm thiết, thân xác các nàng đang bị bóc tách do sự phá hoại của thiên lôi. Vết thương trên vai Hồng Trúc đang chảy máu nghiêm trọng thì nay đã ngừng chảy, cả ba nàng lúc này đang trải qua cảm giác thoát thai hoán cốt vừa đau đớn vừa thư sướng.
Những cấp độ tu luyện các nàng đã trải qua chỉ là bước đầu trên con đường tu luyện khắc nghiệt phía trước, cảnh giới tiếp theo mà các nàng sắp bước vào mới thực sự chân chính là cường giả.
Sau một hồi điên cuồng đánh xuống, thiên lôi đã ngưng lại nhưng cự long vẫn gầm gừ trên trời chưa chịu đi bởi nó cảm nhận được sự bất thường bên dưới, thay vì một sinh vật sống lại có tới 3, nó giáng xuống một tia thiên lôi mạnh gấp đôi tia ban nãy xuống, xé toạc không gian ầm ầm như thác lũ.
PHÀNH PHÀNH!
Những tưởng đã kết thúc nhưng thiên lôi lại giáng xuống, lần này còn mạnh hơn lần trước khiến Hồng Trúc, Thanh Trúc và Minh Trúc không chịu nổi miệng hộc máu tươi.
Thiên bắt đầu lo lắng nhưng hắn không thể can thiệp bởi chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng khiến cả đám vong mạng.
“Thả tao ra… thả tao ra!” Xà Nhật Quang vùng vẫy dưới gót chân Thiên.
Thiên hết sức kiên nhẫn với thằng này liền đá vào mỏ gã khiến Xà Nhật Quang bất tỉnh sau đó thì vô tình nhìn thấy lọ gì đó lăn ra từ người tên này sau cú đá.
Nhặt lọ thủy tinh nhỏ có chứa dịch lỏng màu vàng bên trong lên, Thiên nhíu mày thử đoán xem nó là thứ gì thì đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng vui sướng kỳ lạ, cảm giác này làm hắn cực kỳ thoải mái.
“Cảm giác này giống như…” Thiên mường tượng đến hình bóng một người, một người mà hắn rất xem trọng.
Trên bầu trời một đốm sáng đỏ hồng bay xuống xuất hiện trước mặt Thiên, trong đốm sáng làm một cô bé chừng 5 – 6 tuổi, mắt to da trắng tóc thắt bím nơ hồng, mặc bộ váy kết từ hoa sen lung linh huyền ảo.
Thấy Thiên há hốc mồm nhìn mình, cô bé chớp chớp đôi mắt đẹp cất giọng như trẻ con: “Nhóc con! Thấy sư phụ không chào sao?”
Thiên vẫn đang há hốc mồm, Tiểu Hồng…
Không có thời gian ngắm biểu cảm như lìn của hắn liền nói: “Đưa lọ nước đó cho ta!”
“Lọ nước…”
Tiểu Hồng giải thích trước sự ngơ ngác của Thiên: “Đây là Linh Dịch cấp Kim Cang, là do cường giả Kim Cang cảnh tu luyện tạo ra dùng để độ kiếp lên Kim Cang cảnh giới… tên thiếu chủ Xà Thiên Tông kia không ngờ lại có nó.”
Chẳng cần Thiên phải đồng ý hay không, lọ thủy tinh trên tay hắn tự động bay đến bàn tay múp míp nhỏ nhắn của Tiểu Hồng.
Nàng liền chu môi thổi một làn khói hồng vào lọ nước sau đó ném nó về phía tia thiên lôi đang giáng xuống một cách điên cuồng. Như phản ứng hóa học, thiên lôi vặn vẹo rồi thu nhỏ lại sau đó biến mất hẳn.
Thiên vẫn chưa tin vào mắt mình, hắn dụi mắt rồi nhìn chăm chăm vào Tiểu Hồng xinh xắn bay lơ lửng trước mặt hỏi một cách si ngốc: “Người thực sự là Tiểu Hồng?”
Tiểu Hồng mỉm cười rạng rỡ, nàng bay đến chạm trán mình vào trán Thiên, hai tay nàng đặt lên má hắn, lúc này cả cơ thể Thiên có cảm giác sung sướng thoải mái chưa từng có.
“Đồ đệ ngốc… xem ngươi trưởng thành thế nào rồi kìa!” Tiểu Hồng thương yêu xoa má Thiên rồi bất ngờ tát hắn một cái tối tăm mặt mũi.
“Đau quá!” Thiên bị tát bất ngờ không chuẩn bị, chỉ có thể chịu trận.
Tuy nhiên Tiểu Hồng chỉ tát yêu một cái như vậy thôi, nàng nhìn về phía ba cô bé rồi nói với Thiên: “Bọn họ độ kiếp thành công rồi tuy nhiên vẫn còn phải đợi.”
“Đợi cái gì?” Thiên khó hiểu.
Ngay sau câu nói của Thiên, vị trí Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc ngồi bất ngờ phát ra một luồng sáng kinh khủng bắn thẳng lên bầu trời, cự long nhìn thấy liền quay đầu lẩn trong mây, điều đó có nghĩa độ kiếp thành công.
Cột sáng kia đưa ba nàng bay lơ lửng giữa không trung, pháp lực trong cơ thể bùng phát mạnh mẽ ra bên ngoài, pháp lực đẳng cấp hoàn toàn khác co với lúc nãy.
Lần lượt cả ba cùng mở mắt, Tiểu Hồng lập tức ẩn mình chỉ để cho Thiên nhìn thấu bản thân. Nàng thấy việc đã xong liền từ biệt: “Ta đi đây!”
“Người đi đâu?” Thiên lưu luyến.
“Ta hết thời gian rồi… hẹn gặp lại!” Tiểu Hồng không nỡ rời đi nhanh như vậy nhưng nàng không thể ở lâu, nàng từ từ bay lên trời hóa thành đốm sáng rồi tan đi.
“Sư phụ! Ta có rất nhiều chuyện chưa nói với người.” Thiên đưa tay định bắt lấy hình bóng của Tiểu Hồng.
Giọng nói nàng vọng lại: “Sư phụ đợi ngươi mạnh mẽ hơn.”
Thiên luyến tiếc nhìn theo, hắn hiểu rằng nếu muốn gặp được sư phụ lần nữa thì bản thân phải mạnh hơn nữa.
“Nhất định ngày đó sẽ đến!”
Lúc này Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc vừa đột phá lên Kim Cang cảnh, các nàng có thể bay.
Hồng Trúc dùng ánh nhìn tha thiết trao cho Thiên, nàng bay xuống tựa một làn gió ùa vào lòng hắn không ngừng nói lời cảm ơn: “Tông Chủ… cảm ơn người!”
Minh Trúc và Thanh Trúc cũng vậy, cả ba nàng ôm hắn đến nghẹt thở.
Sau khi độ kiếp, nhan sắc của các nàng lộng lẫy hơn rất nhiều mặc dù không cao thêm tý nào, vẫn là loli đáng yêu.
Minh Trúc nhìn Xà Nhật Quang nằm bất tỉnh dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nói: “Là hắn bắn bị thương tỷ tỷ? Ta giết.”
“Khoan!” Thiên can ngăn.
“Tại sao?”
“Chúng ta còn cần dùng hắn!” Thiên giải thích, sau đó dùng dây trói gã lại.
Thiên cũng nhổ hết thanh thép và xóa sạch dấu vết của Bát Quái Độ Kiếp Trận.
Hồng Trúc lúc này trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng nói: “Chúng ta về thôi!”
Do các nàng giờ đã có thể bay nên việc đi lại đơn giản hơn rất nhiều, Hồng Trúc và Thanh Trúc tạo ra một tấm ván bằng pháp lực của mình cho Thiên ngồi, còn Xà Nhật Quang được Minh Trúc đem theo.
Sau khi trở về Vạn Hợp Tông, Thiên đem Xà Nhật Quang nhốt vào ngục ngày ngày tra khảo. Bắt hắn nói ra những gì hắn biết, nếu hắn không chịu nói thì dùng cực hình để ép cung.
Vạn Hợp Tông bác bỏ luật chỉ tuyển nữ nhân, Thiên muốn thu nhận tất cả những ai có ý chí, có mục đích để phấn đấu.
Vài ngày sau…
Thiên ngồi chễm chệ trên ghế Tông Chủ ở phòng khách rộng thênh thang, phía dưới là bốn người đang đứng thành hàng ngang đầu hơi khẽ cúi trước hắn.
Thiên hỏi: “Việc kinh doanh đến đâu rồi?”
Minh Trúc đáp: “Thưa Tông Chủ, hai cửa hàng của chúng ta làm ăn rất phát triển dù mới thành lập, hơn nữa cũng là một nơi hoàn hảo để nghe ngóng thông tin… ngoài ra tiền số tiền kiếm được lần này nhiều gấp đôi so với lần trước.”
“Tốt lắm!” Thiên gật đầu, hắn hỏi sang việc khác: ” Vậy còn việc thu nạp thêm người thì thế nào?”
Long Thư đáp: “Hiện tại vẫn đang trong quá trình sàng lọc thưa Tông Chủ, có vài cái tên nổi bật mà ta nghĩ ngài sẽ chú ý!”
Long Thư kể: “Là Diệu Minh Vương, tên này thiên phú hơn người, học hỏi vô cùng nhanh, lại thông minh rất thích hợp để làm tình báo và nội gián… ngoài ra còn có chị em họ Như, tuy không xuất chúng như Diệu Minh Vương nhưng rất chăm chỉ rất thích hợp làm hầu cận của người trong lúc rời khỏi Tông môn.”
Thiên nhìn sang Hồng Trúc, hỏi: “Chiều nay ngươi cùng ta thực chiến, đã chuẩn bị đủ cả chứ?”
“Đã xong thưa Tông Chủ!” Hồng Trúc đáp.
Mọi việc hôm nay coi như đã xong, Thiên ngoắc tay gọi Thanh Trúc, nàng nhanh nhẹn tiến lại gần, hắn nói nhỏ: “Lát nữa ta muốn ăn vịt quay cả con! Loại bự ấy.”
Thanh Trúc gật đầu: “Ta sẽ làm ngay!”
Minh Trúc hỏi một vấn đề liên quan đến sự an nguy của nơi này: “Tông Chủ… tên thiếu chủ Xà Thiên Tông người tính thế nào? Chúng ta đã moi được không ít thông tin của hắn rồi.”
Thiên xoa cằm tính toán: “Hắn là con chốt quan trọng, có hắn trong tay việc Xà Thiên Tông đánh tới Vạn Hợp Tông chúng ta sẽ dễ bề giải quyết hơn, tạm thời không tra tấn hắn nữa.”
Cuộc họp buổi cuối tuần đến đây là kết thúc, ai đi làm việc của người đấy. Chỉ có Long Thư là nán lại, Thiên bèn hỏi: “Sao ngươi chưa đi?”
Long Thư đáp: “Ngươi giờ là Tông Chủ rồi, bận việc đến mức quên luôn rồi!”
Thiên nhíu mày suy nghĩ xem hắn thất hứa gì với nàng, sau một hồi đoán mò hắn liền nhớ ra: “Quên thế nào được, hôm nay ta đã hứa cùng nàng đến một nơi.”
“Xem như ngươi không nuốt lời, đi thôi.” Long Thư nói rồi quay ngoắt đi.
Thiên đuổi theo, cả hai tới một thị trấn nhỏ cách tông môn nửa giờ dùng khinh công. Là một thị trấn giáp con sông lớn nhất cả nước, mọi người ở đây chủ yếu sinh sống bằng nghề chài lưới, nuôi trồng thủy sản.
Thiên thấy không có gì bất thường, hắn nói: “Có gì lạ đâu!”
“Ngươi đợi một lát đi.” Long Thư nói, quả nhiên một lát sau có một nhóm người tụ tập lại làm lễ, nhảy múa, hát hò như đưa đám.
Trong đám đông Thiên thấy nổi bật lên một cô gái ăn mặc đẹp nhất, lộng lẫy nhất được những người đàn ông cao to khiêng đi trên một chiếc thuyền độc mộc, hắn nhìn là đoán ra bọn họ sẽ làm gì với cô gái.
Long Thư vừa quan sát vừa nói: “Thị trấn này có một con Yêu Quái hoành hành, nếu dân ở đây muốn yên ổn thì cứ đầu tháng là lại phải cống nộp cho nó một cô gái trẻ đẹp, bọn họ đang làm lễ để chuẩn bị hiến tế cô gái đó.”
Thiên xoa cằm, hắn đang thầm nghĩ xem mình có nên tìm một ngôi làng nào đó rồi giả thần giả quỷ để chịch dạo hay không! Nghĩ thôi mà hắn đã nóng mặt.
Thấy Thiên đơ ra không nói gì, Long Thư bực mình: “Ngươi đang suy nghĩ đen tối gì đó… ta nhờ ngươi đến đây để giúp ta bắt con Yêu Quái đó.”
“Để cứu người dân?” Thiên hỏi.
“Không… vì nó rất giống bọn Quỷ Ngư!”
Cả hai im lặng nhìn nhau, Thiên nhớ lại cảnh Bắc Hải Long Cung suýt nữa thất thủ trước đám quỷ ngư hung hãn khát máu, cho đến nay mọi thứ về chúng đều rất bí ẩn, Long Thư muốn nhờ Thiên bắt sống nó vì biết đâu sẽ có phát hiện lớn.