Phần 62
Quay lại với chuyện của mình và Linh, cưới nhau được một thời gian. Dù tần suất làm tình của hai đứa không hề ít, nhưng mãi mà nàng vẫn chưa thể có em bé. Lo sợ vì nàng đã từng một lần sẩy thai, sợ bị di chứng ảnh hưởng, Linh đòi đi khám. Kết quả khám cho thấy cả hai đứa đều khỏe mạnh, dù cho tinh trùng của mình có hơi yếu một chút do mình hơi mập nhưng nói chung là không có vấn đề gì hết.
Thêm một thời gian căn chỉnh ngày giờ quan hệ đủ kiểu vẫn chẳng có tác dụng. Mình và nàng quyết định kiểm tra kỹ hơn. Kết quả cuối cùng khiến mình với nàng ngã ngửa. Sở dĩ mình và Linh không thể có em bé vì trong tử cung và trứng của nàng với tinh trùng của mình có chất kháng nhau. Hầu hết tinh trùng của mình bị chết trong tử cung của nàng, một số ít đi được vào ống dẫn trứng thì tinh trùng và noãn trứng cũng có chất kháng nhau. Cho dù người ta đã lấy tinh trùng của mình và trứng của nàng để tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm, kết quả vẫn thất bại. Trứng và tinh trùng kháng nhau không thể tạo được thành phôi thai. Cuối cùng, mình và nàng quyết định chi mạnh để mua trứng của người đi hiến để thụ tinh lấy phôi cấy vào trong tử cung nàng. Kể cả như vậy, tử cung của nàng vẫn kháng lại phôi thai của mình. Mọi cách đều không dùng được. Vì hai đứa giấu chuyện này với bố mẹ nên tất cả chi phí đều thanh toán bằng tiền tiết kiệm của hai đứa, tiêu tốn hết 150 triệu mà chẳng được gì, cả mình và nàng đều mệt mỏi thất vọng.
Mọi thứ thật trớ trêu, dường như nó luôn muốn cho ta hết thử thách này đến thử thách khác. Nàng có thể mang thai được cho ông cụ, nhưng lại không thể mang thai được cho mình, thành phần trong tử cung của nàng có một chất gì đó khiến tinh trùng đi vào trong là chết gần hết, tinh trùng của ông cụ là thuộc dạng hiếm hoi có thể tồn tại bên trong cơ thể nàng. Mình có thể có con với bất kỳ cô gái nào, trừ nàng. Im lặng ngồi trên ghế đá của bệnh viện, Linh hỏi mình:
– Nếu sau này chỉ có hai đứa mình sống với nhau, không có con cái, anh vẫn sẽ chấp nhận chứ?
Kéo nàng tựa vào vai mình nhẹ nhàng:
– Chỉ cần có em là anh mãn nguyện rồi. Cùng lắm là giống bố mẹ em, kiếm một đứa con nuôi cũng được.
Nghe vậy, nàng nắm lấy tay mình cười. Nhưng trong ánh mắt có một sự áy náy, buồn bã. Đầu tháng 7, mình vừa đi làm về thì thấy Linh gọi qua nhà bố mẹ nuôi nàng có việc. Sang bên nhà, thấy bố mẹ nuôi nàng đang ngồi nói chuyện gì đó với nàng. Mình bước vào ngồi cạnh nàng, bố nuôi nàng nói trước:
– Bố nghe nói hai đứa không thể có con được với nhau.
– Sao bố biết được việc này vậy ạ? – Mình hỏi lại.
– Bố bị vô sinh mà. Trước cũng từng chạy chữa khắp nơi nên có quen biết với nhiều bệnh viện và bác sĩ có tiếng. Một trong số họ sau khi đọc hồ sơ của Linh đã báo cho bố. Thế hai đứa đã thử những cách nào rồi?
– Hết mọi cách rồi ạ. Bọn con mua cả trứng của người hiến tặng để thụ tinh rồi cấy phôi mà cuối cùng phôi vẫn chết và bị đào thải. Bọn con xài hết tiền tiết kiệm từ đợt cưới rồi ạ. Giờ đành chịu thôi.
– Theo như bác sĩ nói là do hai đứa có chất gì đó kháng lại nhau nên mới không thể có con. Như vậy là con bé vẫn có thể có thai nếu sử dụng tinh trùng của người khác đúng không?
– Vâng, nhưng bác sĩ cũng nói người có tinh trùng không bị kháng lại cũng rất hiếm.
– Linh có kể cho bố mẹ biết là con đã biết hết chuyện trước đây của nhà mình.
– À, vâng… nhưng con không có ý gì đâu ạ. Con nghĩ những chuyện như vậy đã qua thì cũng không nên để nó ám ảnh mình lúc này.
Bố mẹ nuôi nàng quay lại nhìn nhau xong đứng dậy, bố nàng nói:
– Bố mẹ đã trao đổi trước với Linh. Bố mẹ nghĩ nên để con bé cùng con quyết định. Dù con bé xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc của một người phụ nữ trọn vẹn nhưng sau cùng vẫn cần có cả sự quyết định của con. Bố mẹ sẽ để hai đứa nói với nhau cho tiện.
Hai người họ vừa bước ra ngoài sân, mình quay lại hỏi nàng.
– Bố mẹ em nói vậy là sao? Có cách nào khác hả em?
Im lặng một hồi lâu, Linh đưa ra một mảnh giấy, đó là bức thư ông cụ gửi cho nàng trước khi chết. Vì lý do nào đó, bố mẹ nàng đã quyết định giấu lá thư đi và khi biết chuyện hai đứa không thể có con mới quyết định đưa ra. Bức thư viết.
‘Linh, lúc em đọc là thư này thì chắc là anh đang nằm dưới 3 tấc đất rồi. Mấy tháng nay anh thấy trong người yếu đi nhiều. Mỗi lần ở bên em, anh toàn phải dùng đủ thứ bồi bổ mới giữ được phong độ. Chắc là anh cũng sắp đến lúc rồi. Anh không biết liệu anh có thể trụ được cho đến khi mình được chính thức với nhau không nữa.
Một gã cả đời tuổi trẻ chỉ biết phá phách như anh, may nhờ có chút của cải ông bà để lại mà khá lên được, cuối đời được hưởng thụ nốt những năm tháng cuối bên cạnh một người con gái xinh đẹp như em. Các cụ nói có chết cũng được làm người phong lưu.
Hồi vợ chồng con anh nó đưa em về, anh lúc ấy giận nó lắm. Biết nó bị vô sinh không đẻ được, cả nhà phải chịu cảnh tuyệt tự, anh đã giận lắm rồi. Vậy mà sau này lúc chúng nó bế em về, lúc đó em chỉ là đứa bé đỏ hỏn, nhưng chẳng hiểu sao có một điều gì đó khiến anh quên hết mọi nỗi tức giận với thằng con anh. Anh tìm thấy ở em một thứ gì đó mà anh không tài nào hiểu được. Nhìn em lớn lên, được chăm sóc em, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh đã muốn dừng lại ở một người ông tốt, bảo vệ cho em, nhìn em trưởng thành. Chẳng biết từ lúc nào mà anh lại nảy sinh mấy ham muốn thấp hèn ấy với em nữa. Có lẽ vì em quá xinh đẹp, anh đã không thể cưỡng lại được cái con người khốn nạn trong anh mà làm những chuyện có lỗi với em. Em đã phải chịu nhiều tủi nhục, khổ sở cũng vì những ham muốn ích kỷ của anh.
Được chết trong vòng tay của em, anh cũng chẳng phải sợ hãi gì. Chỉ có một điều nuối tiếc, là nhỡ như anh không trụ nổi đến ngày mình được chính thức chung sống, không kịp để lại một đứa con nối dõi, thì đó không chỉ là điều hối tiếc nhất của anh mà còn là cái lỗi nặng đối với tổ tông dòng họ.
Anh có quen biết với một ông bác sĩ, ông ấy khuyên anh nên tích trữ tinh trùng đông lạnh. Nếu sau này già không còn làm ăn gì được, hay có vấn đề gì thì vẫn có thể có cơ hội cho gia đình phấn đấu một đứa nối dõi tông đường. Biết sức anh chẳng trụ mãi được, anh đã bán một phần đất ở quê để mở một tài khoản ngân hàng để làm chi phí và đi tích trữ tinh trùng phong nếu có gì xảy ra, anh chỉ hy vọng em sẽ hiểu cho ước nguyện của lão già này. Anh sẽ gửi lại bức thư này cho con trai anh, hy vọng nó sẽ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của anh, trao nó lại cho em vào lúc phù hợp. Anh biết mong muốn của anh là rất ích kỷ, nên anh đã viết giấy để lại số tiền trong tài khoản cho em để em có thể trang trải cho cuộc sống sau này. Mong em hãy tha thứ cho lỗi lầm mà lão già này đã gây ra cho em. Anh yêu em.’
Đọc xong lá thư của ông cụ để lại cho Linh, mình hỏi nàng:
– Vậy giờ em tính sao?
– Em cũng chưa biết. Bố mẹ ban đầu muốn em cứ im lặng mà làm và nói dối anh như thể có phép màu xảy ra. Nhưng em nghĩ làm vậy chẳng thể nào nói dối mãi được, kiểu gì rồi sau này anh cũng phát hiện nên muốn cùng anh quyết định.
– Bố mẹ em muốn em làm theo ý nguyện ông cụ?
– Bố mẹ em ban đầu muốn giữ kín bức thư này để em có thể tìm kiếm cuộc sống mới, nhưng khi họ biết mình cũng không thể có con với nhau. Họ nói chẳng nhẽ em cứ sống như vậy đến già. Mẹ em nói con gái sinh ra mục đích là để trở thành mẹ, một người con gái không có con thì coi như là một người con gái chưa trọn vẹn. Mẹ em đã phải trải qua cuộc sống đó nên không muốn em cũng phải chịu đựng như bà. Họ nói, ông nội để lại một tài khoản hơn 1 tỷ. Nếu mình quyết định làm theo di nguyện của ông, họ sẽ chuyển toàn bộ số tiền đó lại cho em.
– Haizz… Ông cụ cũng hào phóng nhỉ.
Ngồi im lặng suy nghỉ một lúc lâu, mình đứng dậy bước ra ngoài sân đứng ngắm bể cá cảnh của nhà bố mẹ nuôi nàng. Thấy mình bước ra, bố nuôi nàng đến đứng cạnh mạnh mình.
– Hai đứa con quyết định sao?
– Bọn con vẫn chưa quyết. Nói thực thì con chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi cảnh này.
– Bố cũng vậy. Chẳng ai biết được cuộc sống sẽ đối xử với mình như thế nào nữa. Hồi xưa lúc mới biết mình bị vô sinh, bố cũng than thân trách phận lắm. Cuối cùng rồi cũng chẳng làm được gì. Sau này nhận nuôi cái Linh, mặc dù có con bé nhưng cái cảm giác không được thực sự trở thành một người mẹ đúng nghĩa nó ám ảnh mẹ vợ con nhiều lắm. Với phụ nữ, cái lúc mang nặng đẻ đau, được dứt ruột sinh ra một đứa trẻ, nó vừa khó nhọc, vừa quý giá, vừa là trách nhiệm, vừa là một món quà. Linh đã từng có thai một lần, có lẽ con bé biết điều đó. Có điều, bố nghĩ nó yêu con hơn tất cả. Nó thà chịu đựng sự dằn vặt đó còn hơn làm tổn thương con. – Mình và ông ấy cùng quay lại nhìn vào trong nhà, Linh đang ngồi cúi gằm mặt suy nghĩ, nhìn nàng thật mong manh và cô độc. – Nó sẽ không làm gì nếu như không có sự đồng ý của con…
Gật đầu với ông, mình bước lại vào trong nhà và ngồi cạnh nàng. Nắm lấy bàn tay Linh, mình ngẫm nghĩ đằng nào thì ông cụ cũng đứt bóng rồi, mình và nàng thì không thể có con với nhau, thôi thì coi như đây là điều tốt nhất mà mình có thể làm cho nàng.
– Linh…
– Vâng.
– Mình cùng đến cái bệnh viện đó đi.
– Ý anh là…
– Mình sẽ làm theo cách của ông cụ xem sao.
Hai dòng lệ trào ra chảy dọc xuống má, nàng ôm chầm lấy mình như cảm ơn. Trong lòng mình lúc này, mặc dù rối tung rối mù, nhưng mình cũng biết là chẳng nên chấp vặt làm gì với một người đã chết. Dù sao thì cũng phải nói một điều, ông cụ này tính xa thật.
Sáng hôm sau, mình xin nghỉ để cùng gia đình nàng đến bệnh viện nơi ông cụ đang tích trữ tinh trùng đông lạnh. Ngồi nghe tay bác sĩ tư vấn về việc sinh con qua tinh trùng để đông lạnh, mình hỏi:
– Tinh trùng đã trữ lạnh được gần 8 năm rồi, liệu có còn hoạt động được nữa không?
– Anh yên tâm, tinh trùng được bảo quản ở nhiệt độ âm 196 độ C, quá trình này được thực hiện qua nhiều công đoạn và quy trình nghiêm ngặt. Có những báo cáo cho thấy đã có trẻ em được sinh ra với tinh trùng trữ lạnh đã được 28 năm. Cũng theo nghiên cứu cho thấy không có sự khác biệt gì về cân nặng của trẻ lúc mới sinh, sinh non, chết khi sinh, tỷ lệ giới tính nam – nữ, bất thường của nhiễm sắc thể và dị tật bẩm sinh kể cả sức khỏe trẻ sơ sinh… nói chung là anh chị có thể yên tâm về chất lượng tinh trùng lẫn sức khỏe đứa bé sau này.
– Vậy việc thụ thai thành công có xác suất là bao nhiêu vậy bác sĩ – mẹ nuôi nàng hỏi.
– Cái này còn tùy vào chất lượng tinh trùng của người hiến. Theo hồ sơ, người hiến tinh trùng tuy đã lớn tuổi nhưng các mẫu tinh trùng đều rất khỏe mạnh và có số lượng lớn. Thông thường một người bình thường xuất tinh sẽ cho ra khoảng 2 đến 3 triệu tinh trùng, nhưng người hiến tặng có thể xuất ra số lượng tinh trùng gấp đôi bình thường tức là vào khoảng 6 triệu tinh trùng mỗi lần xuất tinh. Các tinh trùng cũng được ghi nhận rất khỏe mạnh. Người hiến đã hiến lượng mẫu đủ cho 20 lần thụ thai nếu có nhu cầu hoặc xảy ra vấn đề.
Nghe vị bác sĩ nói, mình thấy Linh bỗng đỏ mặt quay đi cười tủm tỉm, nàng lẩm bẩm một mình khe khẽ nhưng mình vẫn nghe thấy được:
– Những 6 triệu tinh trùng mỗi lần cơ à? Vậy là mỗi lần làm anh ấy ra đến từng đó bên trong mình? Thật là tham lam quá đi mất.
Nói lai rai thêm một lúc, cuối cùng họ cũng đưa Linh đi bắt đầu quá trình thụ tinh. Đầu tiên, họ khám sức khỏe cho nàng xong cho nàng uống một liều kích thích rụng trứng rồi hẹn một tuần sau quay lại. Một tuần sau sau, sau khi tiến hành khám các chỉ số gì đó, họ thông báo nàng đã rụng trứng và chuẩn bị cho quá trình bơm tinh trùng vào tử cung. Lấy ra một ống tinh dịch của ông cụ từ tủ đông, người ta tiến hành ra đông tinh dịch rồi sau đó bơm vào bên trong Linh bằng một cái dụng cụ như xi lanh dài đâm xuyên thấu vào trong tử cung nàng. Sau hơn 7 năm, một lần nữa, tử cung nàng lại ngập tràn tinh dịch của ông cụ.
Để nàng nằm theo tư thế dang hai chân và dốc đầu thấp hơn hạ thể để tinh dịch không thể trào ra. Họ dặn nàng nằm yên như vậy 15 – 20 phút để tăng tốc cho tinh trùng bơi vào trong ống dẫn trứng rồi mở cửa cho mình vào nói chuyện với nàng. Ngồi cạnh giường nắm lấy tay nàng, mình nhẹ nhàng:
– Em cảm thấy sao rồi?
– Lạ lắm, nó hơi lành lạnh. Em có thể cảm thấy nó đang chảy vào sâu trong em. – Quay lại nhìn mình, nàng nắm lấy tay mình chặt hơn – Anh sẽ chấp nhận em và đứa bé này chứ?
Xoa mái tóc của nàng, mình mỉm cười:
– Đứa bé này sinh ra bởi quyết định của anh thì nó là con anh.
Nghe vậy nàng mỉm cười rồi nhắm mắt lim dim như đang cảm nhận dòng tinh dịch kia đang ngày một đi sâu vào trong tử cung nàng. Sau khi mình và nàng từ bệnh viện trở về, hai đứa phải kiêng không dám làm tình mất hơn một tuần vì sợ làm ảnh hưởng đến tinh trùng của ông cụ bên trong cơ thể nàng. Khoảng hơn hai tuần khi Linh đi thụ tinh ở bệnh viện, nàng bị một cơn bốc hỏa, nóng bừng hết cơ thể lên trong 15 phút. Vội đến bệnh viện để kiểm tra, cô ý tá xem xong kết quả mỉm cười nói:
– Chúc mừng anh chị, cơn bốc hỏa vừa nãy là dấu hiệu của việc trứng đã được thụ tinh vừa bám vào thành tử cung. Việc trứng bám vào tử cung và bắt đầu kết nối giống như lúc hạt giống bắt đầu nảy mầm mọc rễ, làm kích ứng cơ thể tăng hormone đột ngột gây bốc hỏa. Việc này chỉ xảy ra một lần thôi. Sau khi bám vào thành tử cung, trứng sẽ bắt đầu phát triển thành phôi thai. Như vậy có thể nói là chị nhà vừa bắt đầu có thai rồi. Chúc mừng hai người.
Nghe xong, cả mình là Linh cùng mừng rỡ. Có vẻ như tinh trùng của ông cụ tỏ ra hiệu quả với nàng đến lạ, chỉ cần một lần thôi là đã có thể làm nàng “dính” bầu ngay lập tức. Dắt nhau về nhà, khoảng 1 tháng sau chắc chắn rồi mình mới thông báo tin vui cho hai bên bố mẹ. Tất nhiên chỉ có bố mẹ nuôi nàng biết được hết sự thật. Về phần bố mẹ mình, nghe báo con dâu có tin mừng thì họ sung sướng còn hơn bắt được vàng vậy. Mở cỗ mời mấy người họ hàng qua nhà chiêu đãi, bố mẹ mình khoe tờ giấy báo kết khám thai quả nói “mong mãi hai đứa nó mới chịu chiều lòng cho hai ông bà, con trai hay con gái không quan trọng, cứ miễn là cháu mình là vui rồi”. Nói xong, mọi người đều cười ồ lên. Ông chú mình trêu:
– Một đứa đã là gì, sau này hai đứa phải phấn đấu cho hai ông bà 3 đứa để ông bà bồng bế ý chứ.
Nghe vậy, Linh ái ngại quay sang nhìn mình. Mỉm cười với nàng, mình nói lại với mọi người:
– 3 Đứa cũng không thành vấn đề.
Tàn bữa cỗ, nhân lúc chỉ có hai đứa dọn bát đĩa trong bếp, Linh nói:
– Bố mẹ em vừa chuyển khoản số tiền ông cụ để lại cho em. Hơn 1 tỷ 1 trăm 32 triệu. Hay là, em chuyển nó sang tên cho anh nhé.
– Cũng không cần thiết lắm. Cứ để đấy để dùng làm tiền chuẩn bị cho đứa bé và dự phòng sau này.
Sau bữa liên hoan, cả nhà mình đã bắt đầu sắm đủ thứ để chuẩn bị cho đứa bé và để Linh dưỡng thai. Có đứa bé trong bụng, cơ thể Linh cũng bắt đầu có thay đổi dù mới chỉ bước sang tháng thứ 2. Thỉnh thoảng nàng lại kêu bị chuột rút ở vùng bụng dưới, hay đau ngực. Nhưng dù sao thì đây cũng là lần thứ 2 nàng mang thai nên nàng cũng có vẻ không đến nỗi quá bỡ ngỡ với mấy thứ triệu chứng đó. Buổi tối, sau khi Linh đã ngủ say, mình ngồi lặng lẽ nhìn cơ thể trần trụi tuyệt mỹ của nàng lúc này đang mang bên trong giọt máu của người đàn ông khác. Đôi lúc lòng ghen tuông lại nổi lên vu vơ nhưng sau cùng mình vẫn chấp nhận gạt bỏ hết đi vì tất của những gì mình và nàng đang làm đều là vì hạnh phúc của hai đứa. Trở mình nằm ngửa ra, Linh mở mắt hỏi mình:
– Anh không ngủ à?
– Anh chưa buồn ngủ. Sao vậy em?
– Em hơi khát.
Lấy nước cho nàng uống. Linh uống nước xong, mình liền lấy chăn đắp cho nàng vì sợ hơi gió từ điều hòa làm nàng lạnh.
– Ngủ sớm đi anh.
Mình gật đầu lấy tay xoa xoa lên bụng nàng. Nhìn mình, nàng hỏi:
– Em mang thai đứa bé của người khác, anh có ghen không?
Mình chỉ lắc đầu. Thấy vậy, nàng nhìn lên trần nhà nói vu vơ:
– Hồi xưa ông cụ từng hỏi em “hãy đẻ con cho ông, chỉ được đẻ con cho ông thôi”. Lúc ấy trong lúc mê man, em đã trả lời “vâng”. – Nàng xoay người nằm nghiêng, nhắm mắt miệng lẩm bẩm – Có lẽ ông cụ đang bắt em thực hiện lời hứa đó.
Mấy hôm sau đi khám lại, bác sĩ nói nhiều khả năng nàng đang mang thai đôi. Hôm đó, dường như sau khi uống kiều kích thích rụng trứng, Linh đã rụng liền một lúc hai quả trứng và cả hai quả đều đã được tinh trùng của ông cụ thụ thai cho không sót quả nào. Quả là một ông cụ tham lam, đến tinh trùng cũng tham lam như người tạo ra chúng vậy…
Cuối tháng 9, tức là cách đây mới hơn 1 tuần, bố nuôi nàng có nhờ mình với Linh qua giúp dọn bớt đống đồ cũ của nàng từ phòng nàng xuống cái phòng để đồ mà trước đây là phòng của ông cụ dưới tầng 1 để mua thêm cho con bé Linh “nhỏ” cái tủ để đồ riêng. Bế đồng đồ cũ của nàng xuống phòng ông cụ ngày xưa, chiếc giường mà trước đây nàng và ông cụ đã trải qua bao trận làm tình cuồng loạn cùng đống đồ đạc của ông cụ đã được dọn hết. Giờ căn phòng ngổn ngang toàn là đồ đạc cũ, gần như lúc nào cũng khóa chặt. Để nàng xếp lại đống đồ dưới đó, mình lên phòng bê đồ của nàng xuống tiếp. Xuống đến cửa phòng, mình thấy Linh đang đứng lặng người ngắm nhìn xấp ảnh kỷ niệm cũ chụp nàng và ông cụ đợt đi chơi Đà Nẵng năm 2010. Nhẹ nhàng đến bên rồi đặt tay lên vai nàng, nàng quay lại nhìn mình bằng ánh mắt buồn man mác. Đặt ngón tay vuốt lên gương mặt ông cụ trong bức ảnh như muốn nói lời tạm biệt, nàng bỏ đống ảnh lại vào trong chiếc hộp nhỏ và xếp nó vào trong một góc trước khi cả hai bước ra ngoài và đóng cánh cửa phòng lại.
Một lúc sau, bố mẹ nuôi nàng mang chiếc tủ mới về cho con bé Linh “nhỏ”, con bé còn đang ở trường nên mọi người muốn dành bất ngờ cho nó. Mang chiếc tư lên phòng, mình và bố nàng xuống phòng khách ngồi nói chuyện trong khi Linh và mẹ nuôi nàng dọn dẹp trên nhà.
– Tình hình hai đứa vẫn ổn cả chứ?
– Vâng, dạo này Linh hay thấy khó chịu trong người. Nhưng không nghiêm trọng lắm nên cũng không đáng ngại ạ.
– Ừm, để đến mức này cũng thiệt thòi cho con rồi.
– Không sao đâu ạ. Con với Linh không thể có con, nó là do số rồi. Bây giờ chỉ cần làm gì có thể để em ấy hạnh phúc con cũng làm.
– Haizz… nói thật bố mẹ cũng không muốn lợi dụng gì hai đứa. Nhưng con biết đấy, bố chỉ có cái Linh là đứa con nuôi duy nhất. Sau này cơ nghiệp của bố mẹ coi như để lại cho hai đứa. Lúc bấy giờ bố mong điều đó sẽ giúp bù đắp lại những gì mà gia đình này nợ hai đứa.
– Vâng. Con có thể hỏi bố một điều được không?
– Con cứ nói đi.
– Khi bố chăm sóc và nuôi dưỡng một đứa trẻ không phải là con của mình, có rất nhiều vấn đề xảy ra. Làm thế nào để bố có thể chấp nhận vượt qua hết được vậy?
– Kể ra thì việc gì cũng có hai mặt của nó. Con biết chuyện ông già mất ngựa chứ?
– Vâng, một ông già bị mất ngựa, hàng xóm qua an ủi, ông nói “mất ngựa chưa biết là phúc hay họa”. Mấy hôm sau con ngựa về dẫn theo một con ngựa cái, hàng xóm qua chúc mừng, ông nói “được ngựa chưa biết là phúc hay họa”. Thằng con ông leo lên con ngựa cái bị ngã gãy chân, hàng xóm qua an ủi, ông nói “gãy chân chưa biết là phúc hay họa”. Đất nước có chiến tranh, thanh niên bị bắt đi lính chết sạch, con ông bị què nên không phải đi, đã thế, là thằng thanh niên duy nhất còn lại, nó nghiễm nhiên cưới được cô gái đẹp nhất vùng về làm vợ, hàng xóm qua chúc mừng, ông nói “có con dâu đẹp nhất vùng chưa biết là phúc hay họa”… Cuộc sống chẳng biết đường nào mà lần.
– Phải. Lúc đầu, mọi thứ cũng khó khăn. Cả bố và mẹ đều chẳng biết chăm sóc trẻ con. Lúc cái Linh nó đói nó khóc, nó đi vệ sinh ra tã nó cũng khóc, nóng lạnh hay khó chịu trong người nó cũng khóc, mà nhất là nửa đêm nó lại càng hay khóc. Nhiều lúc mệt mỏi lắm, ảnh hưởng đến cả sức làm việc. Khi đứa bé là con của mình, mang trong nó dòng máu của mình thì mình có thể sẵn sàng bỏ ra mọi thứ vì nó, nhưng khi đó là một đứa bé do mình đưa về, trước đó hoàn toàn không có máu mủ gì với mình, cảm giác mệt mỏi, chán nản tăng lên gấp bội. Được tháng đầu, bố còn tưởng có khi phải mang con bé đi gửi trả lại trại trẻ mồ côi vì không nuôi nổi. Nhưng dần dần, mỗi khi đi làm về được nhìn thấy con bé, ngắm cảnh mẹ con bồng con bé trên tay hát ru, bố lại thấy quý giá hơn cái khung cảnh hạnh phúc đó. Tình thương của bố mẹ dành cho con bé cứ như vậy mà lớn dần lên, cuối cùng bố mẹ coi nó chẳng khác gì đứa con ruột do bố mẹ đẻ ra. Dù sau đó có rất nhiều chuyện khiến bố mẹ phải suy nghĩ, nhưng cuối cùng bố mẹ vẫn tiếp tục ở bên con bé chứ không bao giờ từ bỏ nó. Tìm kiếm được sự hạnh phúc đã là một chuyện, giữ lấy nó còn khó hơn nhiều. Nhiều kẻ đang có được hạnh phúc trong tay mà không biết gìn giữ, quý trọng, đến lúc mất nó đi rồi mới hối tiếc chẳng được…
Vỗ vai mình, ông bước lên nhà xem hai mẹ con trên tầng dọn dẹp đến đâu rồi, để lại mình ngồi suy tư dưới phòng khách. Sau khi xong việc, mình quyết định lấy xe máy đèo Linh đi dạo long vòng cho thư thái. Ngồi cùng nhau ở chiếc ghế đá quen thuộc cạnh con sông phía trước cổng trường cấp 3 cũ của nàng, cảm giác quen thuộc lại dâng lên trong lòng cả hai đứa. Nơi đây, mình và nàng đã ngồi cạnh nhau cùng tán phét đủ thứ chuyện suốt những năm tháng học cấp 3 mơ mộng. Cũng nơi đây, mình và nàng, khi đó là hai con người đang chơi vơi lạc lối trong cuộc sống, một lần nữa được gặp lại nhau đã quyết định đến với nhau để tìm kiếm một chỗ dựa. Hôm nay, mình và nàng giờ đã là vợ chồng lại ngồi trên chiếc ghế này nhìn ngắm cuộc sống vẫn đang trôi đi vội vã.
Ngồi im lặng, cả mình và Linh đều đang có mỗi người một dòng hồi tưởng riêng về cuộc đời của hai đứa vậy. Trong cả triệu con người đang hối hả nơi đây, câu chuyện của mình và nàng cũng chỉ là một góc nhỏ trong cả triệu câu chuyện về số phận của mỗi con người, tất cả cùng đan xen với nhau, hợp lại thành một tấn trò đời, bi có, hài có, hạnh phúc có.
Đang ngồi ngắm phố xá, bỗng có giọng nói lanh lảnh quen thuộc của một cô bé mới lớn:
– Đi nhanh lên nào, cậu mà cứ đi chậm vậy mà lỡ xe buýt là lần tới tớ không về chung với cậu nữa đâu.
Ngoảnh lại phía sau, cô nhóc Linh “nhỏ” đang vẫy tay giục một cậu nhóc mập mập nhìn cứ hệt như phiên bản hồi cấp 3 của mình vậy. Hai tay xách hai chiếc cặp, một của cậu nhóc, một của con bé Linh, cậu nhóc chạy ì ạch đuổi theo cái dáng nhanh như sóc của con bé nhìn đến tội. Do mình và nàng ngồi quay lưng về phía cổng trường nên con bé không để ý thấy hai đứa mình. Nhìn theo tụi nó cho đến khi chúng khuất hẳn phía sau lối rẽ ra trạm xe buýt, mình quay lại hỏi Linh:
– Không biết liệu thằng nhóc kia có bị con bé cho vào list Friendzone không nhỉ?
Nheo mắt, nàng ngẫm nghĩ rồi nói:
– Nếu mà cứ ì ạch giống ai đó vậy thì cũng có thể đấy. Hi hi…
Bật cười, mình kéo nàng tựa đầu vào vai mình. Cả hai ngắm nhìn mặt trời đang lặn dần phía sau từng dãy nhà, trong lòng háo hức tin vào cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ hai đứa. Sau tất cả, mình và nàng đã cùng nhau có được hạnh phúc. Điều duy nhất cần phải ghi nhớ, là khi đã có được hạnh phúc thì không bao giờ được buông tay.