Phần 4: Khởi đầu mới
Giữa sa mạc bao la rộng lớn, những cồn cát mấp mô khúc khuỷu, những cơn gió mang trong mình hàng ngàn hạt cát cứ thế mà vần vũ, bay lượn trong không gian bao la, xa vời.
Ánh nắng chói chang mạnh bạo nhảy múa trên đại địa như để thiêu đốt vạn vật. Lọt thỏm giữa những cồn cát nóng bỏng ấy là hai nhân ảnh mỏng manh đang chậm rãi mà lê bước. Trang phục của họ chẳng còn nguyên vẹn sau chuyến hành trình dài, màu sơn của quần áo đã phai đi ít nhiều, những vết rách cũng xuất hiện lỗ chỗ trên cơ thể của họ.
Cả hai cứ thế dựa vào nhau mà bước tiếp, mặc dù đói, khát, mệt mỏi đến cùng cực nhưng chẳng ai trong hai người có ý định bỏ cuộc, bỏ lại người bạn đồng hành của mình.
Đến khi… Người con gái ấy gục ngã trước sự khắc nghiệt của sa mạc. Khụy gối xuống nền cát vì mệt mỏi, đã mấy tuần rồi nàng và chồng của mình không còn giọt nước nào chảy vào miệng. Đến cả một chút linh lực cuối cùng của hai người cũng đã dùng hết để cầm máu và trị thương cho nhau.
Không còn có thể dùng linh lực để tạo ra nước, cũng chẳng còn sức lực để bước tiếp, nàng mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người chồng của mình. Ngạc nhiên khi thấy anh ấy từ lúc nào chẳng hay cũng đã mệt mỏi quỳ xuống trước mặt, dù biết cả hai có thể đối mặt với cái chết thì người đàn ông ấy vẫn nhìn nàng mà cười trìu mến với ánh mắt ôn nhu vô bờ bến.
Dịu dàng ôm lấy tấm thân mảnh mai yếu ớt ấy vào lòng, cảm nhận bờ vai khẽ rung nhẹ của nàng trong lồng ngực hắn:
– Nàng mệt rồi, hãy để ta dìu nàng đi nốt quãng đường còn lại này.
Vừa nói hết câu thì người con gái xinh đẹp ấy liền đẩy anh ta ra mà chối từ:
– Xin chàng cứ bỏ lại thiếp mà bước tiếp, chỉ có như vậy thì chàng mới có thể trở về với thế giới xinh đẹp ngoài kia, có thể trả thù được cho thiếp, có thể thực hiện ước mơ hoài bão của mình… và cả trả thù cho đứa con của hai ta.
Đau đớn đến cùng cực, nỗi đau như cắt vào trong tim gan hắn. Lúc này, hắn chỉ có thể biết tự trách mình vô dụng khi không thể bảo vệ được chính người mình yêu mà phải bỏ chạy đến tận nơi hoang vu, khắc nghiệt như địa ngục này. Lay nhẹ đôi vai gầy kia, Vũ Phi Thiên nói với giọng điệu ấm áp mà không thiếu phần chắc chắn:
– Ta sẽ không bỏ lại nàng, sẽ không chạy trốn một mình. Bởi vì… nàng là cả thế giới đối với ta, ước mơ hoài bão của ta chẳng còn là thành tiên, thành thần. Lúc này, ta chỉ muốn ở bên nàng, được nhìn nàng hạnh phúc, được cùng nàng ngắm nhìn những đứa con của hai ta nô đùa trên bãi cỏ, chúng ta sẽ làm mọi thứ cùng nhau, chắc hẳn sẽ phải vui lắm!
Nhìn hắn với ánh mắt yêu thương cùng hạnh phúc, nàng chỉ có thể e thẹn khẽ nói nhỏ: “Chàng ngốc lắm!”
Chỉ là…
Khi đôi môi xinh đẹp kia vừa khép lại thì cơ thể ấy cũng đổ sập vào lồng ngực hắn, ý thức cũng mất dần theo thời gian.
Cảm xúc đau đớn chực chờ bùng nổ đã lâu của hắn cứ thế mà nổ tung, điên loạn giằng xé cõi lòng. Hắn ôm chặt cơ thể người con gái hắn yêu mà gào thét: “Xin lỗi nàng, xin lỗi nàng, Bích Thủy của ta!”
Hắn càng gào thét, lại càng đau lòng, nước mắt của một người đàn ông cứ thế mà trào ra…
Nàng – Bích Thủy, là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Năm ấy, khi hắn: Vũ Phi Thiên vẫn là một chàng thiếu niên non trẻ, mang trong mình một khát khao, hoài bão lớn lao được cưỡi mây, đạp gió, sống chu du tự tại đi khắp thế gian hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng cũng với bản tính ngạo mạn, chủ quan của mình mà hắn không hề kiêng nể, e dè mà bước vào siêu lục địa của tinh linh tộc: “Đại Ngàn”.
Ở nơi đây, đúng với cái tên của mình: “Đại Ngàn”. Xâm chiếm hầu hết siêu lục địa này là một mảnh rừng xanh rộng lớn với những đại thụ trên nghìn năm tuổi, những độc vật to lớn, mang trong mình một nguồn sức mạnh dồi dào. Sự đa dạng sinh học ở đây là không thể bàn cãi.
Phấn khích đến tột cùng khi đến một vùng đất mới, hắn chạy thật nhanh với khuôn mặt háo hức vào thảm thực vật to lớn phía trước mà không hề suy nghĩ.
Dồn linh lực vào đôi chân cường tráng, khẽ dùng chút sức hắn đã có thể dễ dàng bật lên một cành cây to lớn. Nhảy lên, với tay bắt lấy những cọng dây leo chằng chịt trong không gian mà đánh đu từ nơi này đến nơi khác. Hắn không ngừng gào rú: “Zàaaa húuuuu” như một con khỉ để thể hiện sự háo hức.
Càng vào sâu trong lục địa thì thảm thực vật càng dày đặc, hắn đã bắt gặp không ít động vật nguy hiểm mà trước đây hắn còn chưa từng nghe qua bao giờ. Chỉ mới cách đây ít phút thôi hắn vừa mới chạm chán với một con thằn lằn khổng lồ còn to hơn cả một con trâu nước, cũng may mà hắn nhanh nhẹn tránh được cú táp của nó không thì giờ cũng chẳng còn có thể ung dung mà ngồi nướng thịt thằn lằn rồi.
Mùi thịt thằn lằn nướng thơm phức, lan tỏa khắp một vùng rừng núi, thu hút không ít động vật gần đó nhòm ngó mà tiến đến.
Bọc một lớp linh lực vào tay, xé một miếng thịt thằn lằn nóng hổi còn đang nghi ngút khói mà cho vào miệng. Nhai ngấu nghiến miếng thịt cho thỏa cơn thèm muốn, dù sao thì cũng mấy tháng rồi lênh đênh trên biển hắn chỉ toàn ăn cá sống qua ngày.
Miệng còn đang nhai nhồm nhoàm miếng thịt thì tay hắn đã xé toạc một cái chân to chà bá của con thằn lằn mà gặm ngấu nghiến. Vừa đưa cái chân thằn lằn lên miệng thì lưng hắn chợt cảm nhận được cơn đau buốt tê dại truyền lên đại não, cơ thể bắn thẳng về phía trước, xuyên qua đống lửa sắp tắt, cả thân hình đập mạnh lên thân cây phía trước. Lực va chạm mạnh đến nỗi thân đại thụ 5 người ôm không hết cũng phải nứt toác rồi ầm ầm đổ xuống. Cũng may mà hắn kịp thời vận linh lực bảo vệ quanh thân không thì giờ này đã là đống thịt bầy nhầy rồi!
Mặc dù vậy thì vẫn đau thấy mẹ! Nằm dưới gốc cây to đùng đã gãy, bấy giờ hắn mới thấy một con thằn lằn khổng lồ cao 5 mét, với chiều dài kinh khủng, cái đuôi uốn lượn đằng sau đang ngoe nguẩy vẫn còn đang dính một chút mảnh vải của áo hắn. Nhìn bộ hàm răng nhọn hoắt đầy uy tín của nó với chiếc lưỡi dài kia thì bị nhai một phát là xác định.
Cố đứng dậy từ đống đổ nát, cơ thể hắn căng cứng vì đau: “Phải chạy thôi, con này ghê quá” là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn.
Vội dồn toàn bộ linh lực mà hắn có vào chân, Phi Thiên lao đi về phía sau lưng nhanh như một cơn gió, chỉ để lại tàn ảnh phía sau. Nhưng đã lỡ ăn thịt con cháu của con thằn lằn khổng lồ kia rồi, liệu nó có dễ dàng bỏ qua trong cơn giận dữ cho hắn như vậy không? Đương nhiên là không rồi!
Càng chạy, Phi Thiên càng thấy đau. Thảm thực vật cũng dày hơn do hắn đang đi sâu vào trong rừng, đường rừng càng lúc càng khó đi, hắn buộc phải chia nhỏ một phần linh lực đến đôi bàn tay, linh lực trên tay hắn tạo thành hai con dao sắc nhọn trong suốt. Vừa dốc sức chạy, vừa kìm nén cơn đau từ những chiếc xương sườn đã gãy, bây giờ lại còn phải dùng linh lực để chặt đứt bụi cây, dây leo chằng chịt phía trước để mở đường chạy. Những điều ấy khiến hắn ngày càng chậm, con thằn lằn cũng cách hắn không còn xa.
Ngay khi chỉ còn cách Phi Thiên 10m, cái lưỡi dài của con thằn lằn uốn lượn mà lao như tên bắn đến chỗ hắn. Chẳng kịp phản ứng, hắn trơ mắt nhìn cơ thể mình bị cái lưỡi to khỏe ấy quấn chặt, dù hoảng sợ nhưng hắn thậm chí còn chẳng thể gào thét. Bởi những chiếc xương sườn đã gãy kia không thể chịu được lực siết khủng khiếp của con thằn lằn, do đó mà phổi của hắn bị nhấn chặt, chẳng thể thở nổi.
Mặt hắn tái mét, xám xịt khi con thằn lằn thu cái lưỡi cùng cơ thể hắn vào miệng. Nhìn bộ răng nhọn hoắt, vừa to vừa dài dần lao về phía mình hắn mới thấy hối hận, hối tiếc cho cuộc đời còn bao dang dở của mình.
Khi những hy vọng cuối cùng dần vụt tắt thì một tia sáng lại vụt lên. Ánh hào quang mỹ lệ, xanh thẳm như vẻ đẹp của đại dương lướt qua, để lại một đường kiếm sắc bén cắt xuyên qua cổ của con thằn lằn. Tiếp đến là liên tục những đường kiếm nhanh và mảnh cắt nhỏ cái đầu to vài mét kia thành nhiều mảnh nhỏ. Dù nhanh, nhưng cũng rất chính xác, chẳng đường kiếm nào làm hắn bị thương cả.
Khi cái đầu to lớn của con thằn lằn ầm ầm đổ xuống thì nó cũng bị chia tách thành nhiều mảnh nhỏ với máu xương và thịt trộn lẫn vào nhau như nước ép dưa hấu. Chỉ để lại Phi Thiên với bản mặt ngơ ngác nằm sõng soài dưới đất cùng đống bầy nhầy.
Lúc này, đứng trước mặt hắn là một người con gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp cùng bộ váy thướt tha màu xanh da trời. Thanh kiếm như làm bằng nước mắt của biển xanh long lanh, lấp lánh, dần tan biến sau khi nàng chìa tay về phía hắn.
Ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta. Đôi mắt ấy hiền dịu, ôn nhu như mặt nước mùa thu mà khẽ cất lời trong veo như gieo vào tim từng đường mật: “Ngươi không sao chứ, vết thương có nghiêm trọng không?”
Nàng thật đẹp, vẻ đẹp thật hiền dịu. Đôi tai cũng thật lạ, nó dài và nhọn hơn người thường một chút: “Nàng là tinh linh sao? Cảm… m… cảm ơn đã cứu ta!” Hắn nói một cách lắp bắp trong khi đôi mắt vẫn còn đó sự ngơ ngác cùng sợ hãi.
Nhìn hắn bằng con mắt tò mò cùng lạ lẫm, đây là lần đầu nàng gặp con người, còn là đàn ông nữa. Trước giờ, nàng chỉ được nghe những câu chuyện về sự độc ác và sự xấu tính của con người. Họ luôn đi gây chiến khắp nơi để thỏa mãn tham vọng của mình. Nhưng những lời nói của trưởng lão trong làng liệu có đúng không nhỉ? Bọn họ yếu ớt thế kia cơ mà?
Cố gắng gượng dậy để có thể bắt lấy bàn tay mềm mại kia, nhưng chẳng kịp nữa rồi, cơ thể hắn mệt mỏi ngã thẳng xuống đất. “Mệt quá!” Hai con mắt dần dần khép lại, ý thức cũng mất dần đi…
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, Phi Thiên yếu ớt dần mơ hồ lấy lại ý thức. Hai con mắt vừa mở ra một cách yếu ớt thì bắt gặp ngay một đôi mắt khác cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Giật mình, hắn bật dậy vội vàng nép mình vào góc giường rồi nhìn ngó xung quanh…
…
Còn tiếp…