Phần 9
Mắt em nhắm nghiền, môi trễ xuống, một dòng nước trong chảy qua khóe miệng.
Tay nắm chặt ga giường, người em rung lên sau mỗi cái ra vào.
Mỗi cái chạm vào tận cùng, đầu chim lại giật một cái, từng cơn rung động truyền theo thân qua đốc, lên xương sống và lan tỏa khắp người.
Tôi càng dập nhanh, mạnh.
Em càng rên to hơn, miệng há ra như để hớp thêm không khí, đầu lắc lắc sang hai bên.
Và rồi, em cong người với một tiếng hét và từng vệt đỏ lăn khắp mặt em, từng cơ mặt căng ra, một dòng nước trong trào qua khóe miệng.
Tay nắm ga giường trắng bệch.
Người em cong lại, 2 chân co quắp kéo tôi cong xuống.
Và kèm theo đó, là cú dộng hết sức vào sâu.
Tôi cũng phun, cùng với cơn co thắt từ trong em và một dòng nước trong trào ra từ cửa, đục dần cùng tinh lực của tôi.
Tôi đổ sập xuống người em, mồm há to thở gấp cùng em.
Người em từ từ thả lỏng, và mắt nhắm lại, mặt giãn ra.
Tôi vục đầu vào vú em, cảm nhận sự ấm áp mềm mại.
Và tôi ngủ.
Bỗng cảm giác có ai kéo vai mình, tôi mở mắt ra, một đám nước loang trên ngực em, nơi tôi vừa úp mặt. Em cười, và lại kéo tôi lên. Chân tay tôi mềm nhũn, vô lực, mặc em vần. Cuối cùng tôi cũng lên được giường và vẫn phủ lên em. Tôi lại ngủ.
Khi tôi thức giấc, xung quanh mờ mờ nhờ ánh đèn từ ngoài đường hắt qua cửa sổ. Vẫn nằm trên em, và em đang nhìn tôi cười mỉm.
Chợt một cảm giác thương yêu vô hạn trào lên và nước mắt tôi bắt đầu chảy.
Hẳn là em đã chịu đựng để tôi được ngủ ngon lành trên người em.
Em đưa tay vén tóc tôi, lau giọt nước mắt trên má tôi và em cũng khóc.
Tôi lăn mình xuống, kéo em vào lòng, hôn những giọt nước mắt em.
Chúng tôi cứ nằm ôm như vậy, những giọt nước mắt cứ chảy ra.
Kệ! Chẳng ai nói một lời, chỉ tĩnh lặng cảm nhận từng hơi ấm của nhau, từng hơi thở mơn man trên mặt.
Đưa em về nhà, tôi chẳng thay quần áo, tắm rửa và vật ngay lên giường. Đêm đó, tôi có giấc ngủ rất sâu, không mơ, không mộng.
…
Tay cầm gói bánh rán mặn, với bóng hoa hồng trên tay, hẳn là hình ảnh hết sức tương phản khi bước vào quán nước chè gần cơ quan em. Đón nhận một loạt ánh mắt tò mò. Chị chủ quán nổ phát súng đầu tiên, bằng câu trêu: “Thằng này hẳn đang tán tỉnh em nào mà đi lại đi theo con đường ngắn nhất đến trái tim qua dạ dày”. Tiếng cười rộ lên, tôi kệ. Gọi cốc nước chè, mắt hóng phía cổng cơ quan em. Vừa hút hết điếu thuốc và chén chè nóng, bóng em thấp thoáng bên bên cổng. Quăng vội tờ 1 nghìn tiền chè tiền thuốc, tôi nổ máy, phi sang đón em. Định bụng chạy qua ngôi nhà hạnh phúc, thì em ngập ngừng nói, chiều có cuộc họp quan trọng, phải về sớm.
Thay đổi kế hoạch, chúng tôi đến quán quen. Gọi tô phở và cà phê vừa ăn vừa nói chuyện. Với đầy hùng tâm tráng trí và tương lai tươi sáng của kẻ vừa có giấy tốt nghiệp, tôi bắt đầu thao thao về những ước mơ và dự định của mình. Em im lặng nghe, thỉnh thoảng cổ vũ tôi. Nào là ước muốn được đi khắp nơi, được bước chân ra nhìn ngắm thế giới. Tôi cứ nói, mà không để ý đến nét lo âu trên mặt em và em càng yên lặng để mình tôi nói.
Buổi trưa qua đi, đưa em trở lại cơ quan với bông hoa tôi mua. Tôi phấn chấn về nhà, làm các bộ hồ sơ xin việc và lên danh sách các công ty mong muốn. Tôi gửi các hồ sơ đi và hồi hộp chờ đợi. Hai tuần sau, tôi nhận được giấy gọi phỏng vấn, gọi là phỏng vấn cho oai thứ thực ra đến xem mặt, chẳng ai hỏi gì ngoài những điều tôi khai trong hồ sơ. Và cuối cùng tôi chọn một công ty nhà nước, nhỏ thôi, nhưng tôi ấn tượng là gặp các chuyên gia mắt xanh mũi lõ ở đó. Và chú Giám đốc nói tiếng Anh như gió với lời hứa hẹn tương lai rực rỡ, cơ hội được đi nước ngoài tu nghiệp công tác.
Công việc của tôi cũng không quá phức tạp vừa sức với chuyên môn, tôi làm cho bộ phận QA&QC cho các máy móc mà công ty lắp đặt cho các đối tác. Phòng tôi có 2 chuyên gia nước ngoài, một người chịu trách nhiệm làm kế hoạch và một người làm giám sát kỹ thuật. Với chút tiếng Anh ít ỏi học ở các TT Ngoại ngữ, học ít trốn nhiều, tôi bù đầu với các tài liệu quy trình kỹ thuật và quyết tâm lao vào học Tiếng Anh. Được cái tôi kiên trì và quyết tâm, y như tính bố tôi. Nên tiếng Anh của tôi lên rất nhanh. Chỉ 2 tháng sau tôi đã có thể diễn giải đầy đủ các quy trình ra tiếng Việt. Và bắt đầu được đi công tác các tỉnh.
Do áp lực công việc, muốn khẳng định mình và tính bướng của mình tôi dành hầu hết thời gian cho công việc.
Thời gian dành cho em ít đi, không còn những buổi trưa hàng ngày lao vào nhau như hổ đói, không còn những buổi tôi trốn nhà sau giờ cơm tối để lao vào nhau.
Buổi trưa tôi cũng vội vàng, thỉnh thoảng mới đưa em đi ăn nhanh và cà phê chớp nhoáng rồi về. Buổi tối đánh vật với đống tài liệu, có khi đến chín mười giờ mới về nhà. Tôi chỉ có thể vật ra giường và ngủ. Trước khi tôi đi làm, gần như trưa nào, tối nào chúng tôi cũng tranh thủ lao vào nhau.
Từ khi đi làm, sau hai tháng, chắc đếm hết 2 bàn tay là cùng.
Có chăng là những cuộc điện thoại bàn gọi đến máy chung, chỉ để hỏi thăm sức khỏe, mà chẳng nói được câu riêng tư.