Phần 43
Tôi vẫn chưa đạt trạng thái đỉnh, bướm chị bao phủ trơn trượt, rộng rãi. Tôi đẩy chân chị lên cạo, đặt lên hai vai, đè xuống để bướm chị ngỏng lên cao hơn, chim vào sâu hơn sát hơn. Chi điên cuồng đập tay, đầu lắc dữ dội, âm thanh phát ra đã không còn rõ tiếng. Con chim được ma sát nhiều hơn, đã chạm vào tận phía trong chị, nhưng cơn sướng khoái rùng rùng kéo về. Tôi vẫn dập nhanh mạnh, đi vào tận cùng. Tay chị thôi không đập, tóm chặt ga giường chắc bệch, mặt căng lên đỏ lựng, mắt nhắm chặt, người căng cứng.
– A… A… A… c… h… ị… r… a… a.
Chị hét lên, rồi người rung lên, từng luồng nước ấm nóng ộc ra, kích thích chim. Tôi cũng ra, tôi ép mạnh chim vào tận trong chị và căng người phóng hết vào trong chị.
– Chị… sướng… quá.
Chị nằm im, chỉ còn những tiếng ngắt quãng. Tôi rơi xuống cạnh chị, thở hổn hển lấy lại sức lực. Tay đặt trên ngực chị vuốt ve cái vú no đủ của chị đang tràn sang hai bên.
Chị nghiêng người đặt tay lên ngực tôi vuốt ve, rồi lần xuống nắm lấy chim tôi vuốt vuốt. Tôi nằm yên hưởng thụ cảm giác sướng khoái vẫn rần rật trong máy, tận hưởng từng khoái cảm thấm đẫm đến từng lỗ chân lông.
– Cảm ơn em, chị sướng quá.
Nằm nghiêng ôm tôi, hai cặp vú của chị trùm lên tay tôi ấm áp, tay chị vẫn nghịch nghịch chim tôi, chị nói.
– Em cũng sướng mà. Tí thì không theo kịp chị.
– Chị cũng đạt khoái cảm. Cám ơn em.
Chị phóng khoáng hơn, cởi mở hơn, ồn ào hơn trong quan hệ. Em đến luôn dịu dàng mỗi lần chúng tôi đến với tôi, em lặng yên đón nhận và dâng tặng khoái cảm cho tôi.
– Em làm người tình của chị nhé.
Chị đột nhiên nói. Sự thẳng thắn của chị làm tôi hơi bất ngờ. Quan hệ của tôi và chị phát sinh từ bản năng nguyên thủy, từ sự hấp dẫn của giống nòi, không vì gì khác. Tôi cũng không muốn tôi rơi vào khuôn khổ của những mối quan hệ ràng buộc.
– Tùy duyên thôi chị. Em cũng rất thích chị, thích sự thẳng thắn của chị, sự đằm thắm từng trải của chị, có vẻ đẹp và sự hấp dẫn rất riêng. Em cũng không dám hứa một mối quan hệ lâu dài.
– Chị cũng chỉ muốn, khi có thể, chị em mình lại quan hệ với nhau, vô tư và không vì lý do gì khác.
– Vâng chị. Lúc nào cũng được, bất cứ khi nào em có thể và chị muốn.
Tôi khẳng định, làm chị thỏa mãn. Chị khẽ rướn người, gắn cho tôi một nụ hôn phớt qua và nhắm mắt lại. Sau cơn sướng khoái, cơn buồn ngủ kéo về, với tay tắt đèn, chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Trời đã sáng, âm thanh ồn ào ngoài phố rộn ràng. Tôi mở mắt, chị đã thức, tay vẫn trên chim, mắt chị đang nhìn tôi.
– Chị xin lỗi… hôm qua say quá.
– Không chị, lỗi gì đâu. Hôm qua vui mà.
Tôi nhìn chị, đưa bàn tay xoa má chị. Rồi đặt tay lên bầu ngực chị, vẽ những đường tròn quanh đầu ti.
– Chị có già không?
– Không, chị vẫn đẹp lắm, vẫn hấp dẫn lắm. Chị không biết, bao nhiêu ánh mắt đàn ông ghen tị khi chị em mình đi trên phố à. Em cũng có cưỡng được đâu.
– Chị già rồi.
Chị nói, giọng hơi buồn và ưu tư. Tôi cũng hơi bâng khuâng, sau em, những người phụ nữ tôi quan hệ đều hơn tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ lấn cấn về nó, các mối quan hệ đều cởi mở, chân thành và phóng khoáng cho cả hai phía.
– Chị tin em đi. Chị chưa già. Chị đang ở giai đoạn chín mọng nhất. Giai đoạn đẹp nhất của người phụ nữ.
Tôi nhớ đến câu nói hay xuất hiện trong tiểu thuyết. Thực tế, chị vẫn còn rất hấp dẫn, dù không còn vẻ trơn láng, mịn màng của những cô gái đôi mươi, nhưng sự chín chắn, đầy đặn và từng trải lại là hương vị gia tăng cho vẻ đẹp của chị. Chị như là trái cây chín mọng, chứa trong mình nó là giọt mật ngọt ngào, phô bày màu sắc rực rỡ nhất, tỏa mùi thơm hấp dẫn nhất mời gọi sự thưởng thức.
Có vẻ chị vẫn không thoát khỏi sự ưu tư, vết chân chim hững hờ trên khóe mắt, vết nhăn tròn bên khóe môi ngăn trở nụ cười của chị. Tôi đưa hai tay kéo má chị thành nụ cười:
– Cười tươi lên chị. Chị mà thế này em không cưỡng được, lại ăn chị đấy. Rồi bác lại trách em không đưa chị vào thăm đúng giờ.
Giờ cũng đã hơi muộn so với giờ thăm, không muốn chú mong, tôi kiên quyết ra khỏi giường. Chị cũng ngồi dậy, quấn cái khăn trải giường quanh người và quả quyết ra khỏi giường.
Rời khách sạn, chúng tôi đi sang bệnh viện, chỉ còn khoảng nửa tiếng là hết giờ thăm sáng. Chú đang ngồi đọc báo, chị thì sắp xếp lại đồ đạc cá nhân của chú. Tôi với chú ngồi nói chuyện công việc, chú bảo sẽ về công trường với chúng tôi cho tới khi nghiệm thu xong, không muốn ra Hà Nội vì đỡ phải đi lại và chú cũng chỉ ở Hà Nội một mình, chị cũng đi làm suốt ngày. Vợ chú mất sớm, chú có hai cô con gái, cô em lấy chồng nước ngoài, chú hiện ở với chị.
– Chú không bắt chị lấy chồng để có cháu bé?
Tôi cũng chỉ biết chị chưa lấy chồng, nhưng cũng không tìm hiểu nguyên nhân. Chú quay sang nhìn chị đang lúi húi dọn đồ giả vờ không nghe thấy, rồi thở dài.
– Chú giục nhiều chứ, mà chị ấy không muốn.
Ngồi trong quán cafe ăn sáng sau khi rời bệnh viện, trông chị có vẻ tâm sự, hầu như im lặng, tôi cũng ái ngại mà chẳng biết làm sao, ngoài những câu đùa để hy vọng chị dứt khỏi tâm trạng. Như không muốn nhìn thấy tôi cố gắng trong vô vọng. Chị khe khẽ mở lời.
– Chắc em cũng thắc mắc tại sao chị lại chưa lấy chồng? Chuyện dài lắm và chị cũng sợ.
Tôi ngồi yên, chăm chú lắng nghe chị kể chuyện. Chị cũng như bao cô gái khác, cũng có tuổi mộng mơ, cũng có mối tình đầu rất đẹp. Rồi chị đi du học, cũng có những rất nhiều người theo đuổi, chị cũng có những rung động và tình yêu. Chị cũng đã từng hơn một lần dự định lên xe hoa, nhưng cuối cùng cũng không vượt qua được khoảng cách địa lý.
Cuối cùng rồi chị cũng tìm được người mà chị cho rằng có thể gửi gắm cuộc đời và an tâm làm vợ. Nhưng, lại nhưng… chị phát hiện anh ấy đã có vợ, và che dấu chị trong suốt quá trình yêu nhau, mặc dù chị vẫn khẳng định tình cảm anh ấy dành cho chị là sâu đậm. Nhưng không vượt qua được cảm giác bị lừa dối và trở thành kẻ phá hoại, chị quyết định rút lui. Sau cú sốc đó, chị không có thêm được các mối quan hệ nghiêm túc khác đến tận bây giờ. Câu chuyện của chị làm tôi cũng buồn lây, cuộc đời đúng là có nhiều biến số, chẳng ai biết được kết quả tới tận khi nó xảy ra. Chẳng biết an ủi chị như thế nào, ngoài câu khích lệ nhạt nhẽo.
– Rồi chị sẽ tìm được người chị có thể tin cậy và trao gửi cuộc đời. Em tin và chị cũng phải tin như vậy.
Kể xong câu chuyện, chị có vẻ đỡ tâm trạng hơn, đã nở nụ cười và vẻ tươi tắn dần trên mặt.
– Em kể chuyện của em cho chị nghe đi!
– Chuyện của em có gì đâu mà kể. Học xong ra trường, vào đây làm ở công ty, ở dí dưới công trường tít dưới đó. Nếu không có chị, em cũng chẳng biết Sài Gòn có đèn xanh đèn đỏ.
– Em có người yêu chưa? Đừng giấu, em mà không có người yêu, chị đi đầu xuống đất.
– Em chưa có thật mà. Nếu tính chị là bạn gái, thì vâng.
– Không dám, bạn gái gì chị. Chị già rồi, làm chị gái thôi. Kể thật đi, kể chị nghe chuyện của em đi. Bạn gái em thế nào?
Chị chống tay tay đỡ cằm, nhìn tôi hứng thú và tò mò. Nghĩ đến giống, tôi hơi áy náy, mấy hôm nay ngày nào giống cũng gọi điện than thở tôi đi lâu quá.
– Em chưa có người yêu thật mà. Nhưng bạn gái thì có.
– Người yêu khác với bạn gái thế nào?
– Người yêu là người mà người mà em yêu cả thể xác và tinh thần. Bạn gái, đầu tiên phải là bạn đã, quan hệ thể xác dựa trên tinh thần bình đẳng, tin cậy và tôn trọng lẫn nhau.
– Có gì khác?
– Khác chứ chị, người yêu và bạn gái là hai từ khác nhau hoàn toàn mà.
Tôi nói đại khái, mơ hồ. Tôi đúng là chịu thật, sự khác biệt chắc chỉ do bản thân cảm nhận. Vì sự rung động của tình yêu nó rất khó mô tả rạch ròi.
– Thế kể về bạn gái của em đi!
– Cô ấy làm cùng em chị ạ.
– Xinh không?
– Với em thì xinh.
– Cô ấy bao nhiêu tuổi?
– Cô ấy cũng là chị gái, chị ạ.
Chị chợt phá lên cười, cười ngặt nghẽo, cười to đến nỗi mọi đều quay sang nhìn, cười chảy cả nước mắt. Chẳng hiểu câu nói của tôi có gì buồn cười?
– Thế em định có thêm mấy chị gái nữa?
– Tùy duyên thôi chị. Như chị với em cũng là có duyên đấy.
Câu này hay phết, ai biết được chữ duyên phỏng?
Chờ chị cười xong, có vẻ những tâm trạng đã được phát tiết hết, ánh mắt lại long lanh, nét chân chim lại linh động càng tăng vẻ hấp dẫn gợi tình. Chị gái như chị, đâu ai chê nhiều ít?
– Này… mai em về công trường một ngày nhé. Chị chịu khó trông bác một mình. Tối mai hoặc sáng ngày kia em sẽ đánh xe lên, để tiện để đưa chú về công trường khi ra viện.
– Chị gái lại gọi à?
– Vâng. Còn một số việc cần giải quyết, em đi cũng gần một tuần rồi.
– Ok em. Cứ về đi, nhưng cố thu xếp tối mai lên đi. Chị ngại ở một mình lắm.
– Vâng. Em sẽ cố gắng thu xếp.
Rút điếu thuốc châm lửa, rồi đưa sang châm cho chị. Uống cạn ly cà phê, hai chị em bước ra đường.
– Giờ chị muốn đi đâu không?
– Mình về khách sạn đi em. Về phòng chị nhé.
Chị nói nhỏ và tránh ánh mắt tôi khi tôi nhìn chị.