Phần 21
Và tôi cười, cười thật to, cười như muốn phát tiết tất cả kìm nén bực bội trong lòng.
Cười kệ em thư ký đang chuyển từ trạng thái giận dữ sang trạng thái ngu ngơ khó hiểu, mồm em há ra, mắt mở trừng trừng nhìn tôi như quái vật.
Cười một lúc, thấy thoải mái lại, tôi cũng chẳng cảm giác gì, cúi xuống hôn lên môi nó, mẹ ơi, nó đau.
Tôi trở mình đứng dậy, thản nhiên nói “Xin lỗi!” Ráo hoảnh và giơ tay để kéo em Thư ký lên.
Em nằm bất động, rồi cũng giơ tay để tôi kéo.
Kéo em đứng dậy, tối mới thấy hàng cúc trước ngực đã bong ra 2 chiến, vạt áo bị xé toạc xuống quá nửa, chiếc áo nịt ngực đen lộ ra, 2 bầu ngực trắng nhễ nhại nhô cao vều lên trên bầu áo ngực.
Nhìn em, chẳng thấy nói gì. Tôi quay lưng đi vào hướng căng tin.
Mới được vài bước, tôi thấy rầm rầm túi bụi sau lưng.
Tôi nghiêng người lé, em thư ký điên cuồng vung cánh tay túi bụi vào tôi, mắt long lên sòng sọc, tóc xổ tung ra.
Tôi né, tôi tránh càng làm cơn điên bùng lên, em lao vào như muốn xé tôi ra từng mảnh.
Và tôi bắt đầu sợ, sợ mọi người ra ngoài, sợ cơn điên của thư ký không ngừng được.
Tôi lao vào khóa chặt 2 tay, nhấc bổng thư ký lên.
Nhưng mà thật sai lầm, cơn điên của đàn bà bùng phát chẳng có kết thúc.
Thư ký bắt đầu đạp chân, vào chân tôi, tôi trân người chịu trận, chỉ cố bước lùi.
Thư ký càng giãy dụa mạnh hơn, tôi càng thít tay chặt hơn quanh vòng eo, ép tay thư ký vào ngực, để hạn chế khả năng tấn công.
Thấy chân không hiệu quả, thư ký bắt đầu dùng răng.
Do bị tôi bê lên, đầu thư ký ngang trán tôi.
Và tóc tôi bị nhổ, tê rần cả da đầu.
Thư ký cắn tóc tôi, và hất đầu ra đằng sau, mỗi cái hất, tóc tôi đứt vài sợi.
Không còn chỗ lui, cơn giận tôi bùng lên.
Thôi thả tay ném thư ký ra xa.
Thư ký lại như con chó điên lao vào tôi.
Cơn điên tôi cũng bùng lên, tôi dang thẳng tay và tát bốp vào má thư ký. Thư ký sựng lại, ngơ ngác và bắt đầu ôm mặt khóc.
Bất lực tôi đứng nhìn thư ký khóc.
Một lúc vẫn không ngừng, tôi rút thuốc ra, ngồi bệt xuống và bắt đầu rít.
Bỗng nhiên, cảm giác chán chường ùa về, tôi như người đứng giữa đêm đen, cô đơn lạc lõng.
Và nước mắt chảy ra, chảy xuống mặt, dập tắt điếu thuốc trên môi.
Khóc không có tiếng, nhưng nước mắt cứ tràn ra.
Một bàn tay trắng giơ ra trước mặt tôi, xoa lên đầu tôi như an ủi. Bàn tay ấy nắm lấy tay tôi, kéo dậy. Và rồi bàn tay ấy không buông ra, mà tiếp tục kéo tôi về phía khu nhà ở. Tôi bước theo vô thức, mắt nhòe đi nước mắt. Bàn tay dẫn tôi đi, mở cửa phòng, kéo tôi vào. Tôi vô thức tiến về bóng trắng to to góc phòng, mà tôi cho là giường, đổ người xuống. Một mùi thơm xộc vào mũi làm giảm đi sự bức bối trong tôi và cơn buồn ngủ ập đến.
Chợt choàng dậy sau cơn ác mộng. Mồ hôi toát ra đầm đìa, miệng khô khốc. Tôi nhoài người với lên cái tủ đầu giường quen thuộc. Khoảng không. Khửu tay truyền đến cảm giác ấm mềm mại. Tôi dụi mắt nhìn sang, dưới ánh sáng mờ mờ, tôi thấy một bóng cũng trắng nằm cạnh tôi. Đầu óc chuếnh choáng lâng lâng. Tôi nhổm dậy. Bóng trắng, cựa quậy và cũng nhổm dậy. Tiếng tôi khàn khàn, khô rít phát ra:
– Nước.
Bóng trắng đứng hẳn dậy đi về phía góc phòng, tôi nghe tiếng rót nước. Một bàn tay mát lạnh, cầm tay tôi và dúi cốc nước vào. Tôi ngửa cổ uống một hơi, dòng nước mát chảy qua cổ họng, mang cho tôi một chút cảm giác thoải mái và tỉnh táo. Đưa trả lại cốc, tiếng tôi khàn khàn phát ra từ cuống họng:
– Cám ơn.