Phần 20
Đưa em đi nhậu cùng đám bạn nối khố. Thăm thầy cô, bạn học cũ, cùng em vào trường lấy bằng tốt nghiệp.
Cùng em mua đồ cho bố mẹ tôi, mà thằng vô tâm như tôi quên khi về thăm nhà. Tranh cãi xem mua cái gì cho con em gái thèm tiền của tôi.
Tôi ngượng đỏ mặt cùng em chọn lựa đống đồ lót xanh hồng, đống mỹ phẩm lọ nhỏ lọ to mà em mua cho con em gái tôi, mà tôi chẳng biết nó có thích hơn cái màu xanh của tờ tiền.
Và cũng ngoài dự kiến, con em tôi mắt tròn mắt dẹt với đống đồ em chọn và ôm chạy biến vào phòng, em tài thật.
Nhưng mà tôi lại khổ, với hàng đống câu tra khảo tại sao của con em và nó lắc đầu với mọi câu trả lời của tôi.
Mắt hấp háy hay anh có bạn gái rồi?
Và như dự kiến, tôi vẫn mất thêm tiền để dán miệng nó.
Tôi định đưa em về nhà mấy lần, tôi tin rằng bố mẹ tôi sẽ cũng rất yêu em, nhưng em vẫn từ chối với lý do khi nào đến lúc em sẽ ra mắt. Hai tuần trôi qua, em bên tôi, tôi bên em. Tôi cũng mua cho em những bộ quần áo mới mà tôi thấy đẹp, mang xe máy của em đi sửa để em an toàn đi về mỗi ngày, đưa em đi ăn những món em thích. Hai tuần qua, tôi với em vẫn đều quan hệ, vẫn cùng khám phá thân thể của nhau, vẫn đưa em lên đỉnh và cùng đợi em lên lần nữa với tôi. Vẫn những tư thế truyền thống để cảm thụ em nhiều hơn, anh trên em dưới, em trên anh và đôi lần từ đằng sau em.
Ngày tôi đi, cũng nhẹ nhàng hơn, không còn cảm bức bối nghẹt thở như khi tôi đi lần đầu. Em vẫn rạng rỡ, sáng ngời, im lặng bên tôi. Cũng không có nước mắt bịn rịn, khi tôi vẫy tay chào em qua cánh cửa an ninh. Em và tôi tin, mình sẽ có nhau mãi mãi.
Nhưng…
…
Giai đoạn 2 của dự án lớn hơn chúng tôi tưởng, vì sự tự tin của Sếp, ngoài lắp đặt hệ thống phụ trợ thiết yếu như cũ, chúng tôi nhận thêm cả phần làm nền móng cho khu vực thiết bị phụ trợ, công việc mà công ty chưa nhận bao giờ. Công ty điều động thêm 2 tổ và thuê thêm người, chúng tôi có 4 tổ, mỗi tổ có số người gấp đôi so với giai đoạn 1. Tôi vẫn làm tổ trưởng, và lại phải căng người cho công tác nền móng mới mẻ và sắp xếp nhân sự nhiều hơn. Tôi bù đầu suốt ngày, điều chỉnh từng % tiến độ, điều động nhân lực từng giờ… Quay cuồng.
Cũng may, công việc cũng tạm gọi suôn sẻ, khi nền móng chỉ chậm 2 tuần. Trong suốt thời gian này, da tôi xạm lại, đen chũi, người sắt lại, tóc bù xù nhưng rắn rỏi cương nghị hơn. Và đặc biệt, Sếp khen có uy hơn, chỉ huy nhuần nhuyễn hơn. Cũng bõ công phấn đấu.
Tôi vẫn nói chuyện với em hàng ngày, lời thủ thỉ của em ru tôi vào giấc ngủ.
Thiết bị giai đoạn 2 bắt đầu về nhiều, chúng tôi lại như con thiêu thân lao vào công việc. Và rồi chuyện xảy ra…
Tha tấm thân kiệt sức, tôi quang người lên giường, như thói quen thường ngày, tôi bấm nút gọi em. Máy bận chỉ có tiếng tút… tút… vô cảm vang lên. Bấm mấy lần không được mệt quá, tôi thiếp đi. Ngày hôm sau thấy bần thần bứt rứt, thiếu thiếu. Nhưng rồi công việc cuốn đi, tôi qua hết 1 ngày. Đêm về, tôi lại bấm, vẫn tiếng… tút… tút… vô cảm vang lên. Cảm giác bất an trào lên.
Ngày hôm sau như người mất hồn, tôi vẫn làm việc, nhưng thẫn thờ cả ngày. Vừa hết giờ tôi lại bấm gọi em, vẫn tút tút. Điên cuồng, tôi gọi cho thằng bạn, hỏi tình hình em thế nào. Nó không nói gì, nói chắc do điện thoại hỏng, hoặc em đi công tác và khuyên tôi bình tĩnh. Tôi gầm nên trong điện thoại bắt nó sang nhà em, nó ậm ừ ậm ừ rồi bảo tôi chờ.
Hàng ngày tôi vẫn làm việc, nhưng sự bất an ngày càng tăng, tôi liên tục gọi thằng bạn, vẫn chờ với muôn vàn lý do tao đang đi công tác, chưa sang được, hoặc bên nhà không có ai… Tôi biết chắc chắn xảy ra việc, sự bất an thường trực. Tôi nghĩ đủ tình huống xảy ra rồi lại lắc đầu phủ nhận, tôi biết dù bất cứ tình huống gì xảy ra với em, tôi sẽ là người em thông báo đầu tiên.
Sau một tuần, với nỗi bất an ngày một lớn, tôi rạc đi, hốc hác, mắt trũng xuống, râu mọc tua tủa. Tôi quyết định xin Sếp nghỉ mấy ngày về thăm nhà. Lấy lý do, nhà có việc, thấy Sếp ậm ừ, tôi nghĩ cũng an tâm vì chỉ nghỉ mấy ngày. Tôi quay lại làm việc. Hết giờ, về chuẩn bị đồ đặc, chạy lên phòng thư ký để lấy giấy nghỉ phép, thì em thư ký thông báo Sếp đi công tác đột xuất chưa ký. Ôm bụng hoài nghi tôi về. Lại gọi điện tra tấn thằng bạn. Nó cũng bắt đầu bực với tôi, gắt lên.
– Nam nhi trai tráng đại trượng phu, trời sập cũng phải bất động, ông làm gì mà cứ nhắng lên vậy. Có gì tôi sẽ gọi báo cho ông.
Cay thằng bạn, cùng với nỗi bất an, nỗi hoài nghi. Tôi bắt đầu giận em, giận em bội bạc vô tình, đổ mọi tội lỗi lên em. Và tự nhiên thấy nhẹ nhàng hơn dù còn cay đắng, tôi quyết định quên em và cắt hẳn liên lạc với thằng bạn thôi, tôi cũng giận nó rồi. Tôi hùng hục lao vào công việc. Và tất nhiên người vui nhất là Sếp tôi, vì tổ tôi luôn hoàn thành công việc vượt mức và còn sang giúp các tổ khác. Lại mấy tháng trôi qua, tôi cũng nguôi ngoai dần, đỡ vấn vương về em hơn, dù đêm về em vẫn hiện trong những cơn mơ. Giai đoạn 2 cũng sắp hoàn thành, lại vào dịp cuối năm, Sếp cho anh em xả hơi liên hoan. Được Sếp khen tại bàn nhậu, tôi nhận không biết bao lời chúc, cùng những ly rượu.
Chuếnh choáng hơi men, tôi ra ngoài hút thuốc.
Vừa loạng choạng bước ra sân, một bóng trắng lao sầm vào tôi.
Do rượu say, không giữ được, như phản xạ tôi tóm lấy bóng trắng và ngã rầm ra đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng hét Á… Á… rất to.
Tôi đập đầu xuống sân đau điếng, tay vẫn tóm chặt bóng trắng.
Bóng trắng vùng ra, nhưng chắc do sợ hoặc tôi tóm chặt quá, mất đà đổ ập lên người tôi.
Như phản xạ tôi giơ tay kia ra tóm, tóm chặt.
Một cảm giác mềm mềm ấm ấm truyền đến và tôi bóp.
Kệ bóng trắng dãy dụa ú ớ, tôi cứ nhào nặn hưởng thụ, cảm giác áp suất máu tăng lên cộng với rượu.
Tôi bất kể, tôi vật bóng trắng xuống, mà tôi đã biết là giống cái, chồm lên và đè lên bụng, hai tay điên cuồng bóp xé nhào nặn.
Tiếng vải rách, tiếng ú ớ uất nghẹn, sự dãy dụa bên dưới, càng làm con thú tôi tăng lên, tôi đè người lên bóng trắng, và điên cuồng hôn cắn.
Cảm giác đau trên môi truyền đến, ngày một mạnh, tôi dằng ra và thấy vị mặn trong mồm.
Và bốp, má tôi bỏng rát, lại thêm vị mặn trào ra, mắt tôi hoa lên, cảm giác đau từ môi và má giúp tôi dần dần tỉnh táo lại.
Tôi nhìn bóng trắng, giật thót mình… em thư ký của Sếp tôi.
Tự nhiên tôi hết cảm giác say rượu, đầu trống rỗng, ngu ngơ.