Phần 12
Anh chủ nhà ra mời tíu tít, kéo ngay vào bàn nhậu.
Người miền Nam thật gần, vào mâm chào hỏi tíu tít, tôi ít tuổi nhất, nên được gọi là út.
Và với cái mã trắng trẻo, dễ nhìn, khỏe mạnh, mác người Hà Nội.
Tôi được ưu tiên chào hỏi liên tục, mỗi câu chào là một ly.
Rượu trong Nam không nặng như rượu ngoài bắc, ly uống rượu cũng bé bé, xinh xinh.
Tôi uống cũng vào dạng được được trong đám bạn.
Nên tự tin, gần như uống hết.
Rượu miền Nam dễ uống, nhưng ngấm sâu, sau khoảng hơn chục vòng, tôi bắt đầu đỏ lựng, và trời bắt đầu nghiêng.
Rồi gục lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng, mùi giường chiếu thơm thơm, chiếc gối được bọc màu hồng, phòng có che ri đô hoa.
Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, bò ra khỏi giường, ra ngoài nhà uống nước.
Cuộc rượu vẫn còn, các anh các chú thi nhau chế giễu trêu đùa.
Tôi nghe loáng thoáng, Út ngủ trên giường của chị Hai nhé, khéo bén duyên, ở lại làm rể chú Tư đi.
Tôi chỉ cười, rót cho mình một cốc trà đá to bự, ngửa cổ uống một hơi.
Cái lạnh của nước đá làm tôi tỉnh táo lại, xin phép các chú tôi đi dạo quanh ngắm nhà.
Tha thẩn trong vườn một lúc, tôi chán lần ra ngõ và ra đường cái. Hầu hết dãy quán đóng cửa, nhưng ở phía đầu dãy có quán cà phê, có mấy chị em đang ra vào. Tôi liền tiến thẳng đến. Có 2 bàn có người, khoảng 6 – 7 chị, lớn bé đủ cả. Tôi lên tiếng chào và chúc Tết mọi người như vẫn quen tác phong ngoài Bắc.
Tiếng cười oanh oanh cất lên, em làm sao vô đây? Có sợ bị bắt con làm rể không? Vvv. Tôi chỉ cười và nói em qua nhà chú Tư chơi, quán chị có mở không? Thế em uống gì chị làm cho. Tôi gọi ngay một ly đen đá và chọn bàn phía ngoài để ngồi. Giở cuốn truyện “Babylon, người tù khổ sai” đang đọc dở, mà tâm trí không tập trung được, chẳng chữ nào vào đầu. Đành gấp sách lại. Chị chủ quán mang ra ly nước, tôi đã ngờ ngợ, hỏi lại.
Chị bảo ly đá chanh, tôi mới ngớ ra giải thích, em gọi đen đá mà. Thế là chị hỏi lại, đen đá là gì? À… tại quen mồm ngoài Bắc, giải thích là đen đá là cà phê đen đá ngoài Bắc hay gọi vậy. Chị cười ngặt nghẽo, vậy là chị học được từ mới. Thôi chị vào pha cà phê cho em nhé. Tôi ái ngại, bảo thôi, em thử đá chanh xem sao, em chưa thử bao giờ. Vị chanh trong Nam gắt hơn ngoài Bắc, nhưng vị thơm dễ nhớ, uống rồi vẫn thơm trong miệng.
Tôi ngồi uống hết ly chanh đá, lắng nghe các chị nói chuyện, tiếng con gái miền Nam nghe ríu rít như chim hót, êm tai, mặc dù tôi không hiểu mấy.
Đứng dậy, gọi thanh toán, chị chủ quán không lấy tiền nói mừng tuổi em. Tôi vẫn đưa tiền, nói mừng tuổi chị, chúc chị làm ăn phát đạt, không nhận là dông cả năm đấy. Tôi chẳng hiểu chị có hiểu từ dông không, nhưng chị vẫn nhận và nói cám ơn em trai. Lững thững đi về, đi được một đoạn, nghe tiếng guốc gõ đều đều, nhẹ nhàng trên mặt đá, tôi quay lại. Một người con gái, cao cao, dáng thanh mảnh, nuột nà, mặc bộ bà ba áo hồng quần đen. Tôi gật đầu chào chị, định quay người đi. Chị vẫy tay nói “Chờ tui với!”. Hơi ngẩn người, nhưng tôi vẫn chờ chị. Bắt kịp tôi, chị cười, nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Chị hỏi:
– Em về nhà chú Tư hả?
– Vâng chị.
– Chị cũng về nhà chú Tư này. Chị là chị Hai…
Tôi chợt liên tưởng đến mùi thơm phảng phất trên giường và cái gối bọc màu hồng.
– Chẳng biết các ổng nhậu xong chưa biết? Nhậu từ sáng tới giờ.
Tôi cười:
– Tết mà chị.
– Nhậu có gì ngon, mà nhậu sáng tối. Lát lại say cả đám. Em đừng có bắt trước nhé.
Tôi chỉ cười trừ. Đi bên chị rẽ vào ngõ về nhà. Mùi thơm trong phòng thoang thoảng đâu đây. Tôi nghiêng đầu nhìn Chị. Nước da hơi ngăm, nhưng khỏe mạnh, bàn tay thuôn dài với các ngón tay búp măng. Ngực vồng lên trên tấm áo bà ba lụa, không cao lắm, nhưng có có vẻ săn chắc. Mông vồng lên cong vòng xuống đôi chân thẳng tắp, uyển chuyển mỗi bước đi phất phơ ống quần bà ba. Đôi môi hơi mỏng, gò má cao, khuôn mặt hơi dài duyên dáng, đặc biệt khi cười. Không thật sự xinh, nhưng duyên. Đặc biệt đôi mắt, đen to, tròn màu sắc phân minh. Mỗi khi cười, nó linh động, cùng với cái nhướn trên trán, tỏ rõ sự kiên định.
Về gần đến nhà, tiếng cụng ly vẫn vang lên, nhưng giọng nói đã không phân biệt được ai với ai. Hai ông anh đi cùng, đã gục bên chiếu, ngáy khò khò. Các chú còn lại, thì cũng đã gối co gập lên đỡ mặt, tay buông thõng, giọng nhựa nhựa vô thức.
Chị Hai nói như ra lệnh:
– Ba và các chú thôi uống đi. Vô nhà nằm ngủ.
Chú Tư khật khưỡng đứng dậy xiêu vẹo, kéo ông bạn già bên cạnh đứng lên và đi vào nhà. Chỉ nghe tiếng rầm đổ xuống giường. Bốn năm chú hàng xóm, thì bá vai bá cổ đứng dậy đi ra ngoài ngõ. Tôi ái ngại nhìn chị Hai.
– Kệ đi. Các Ổng ngày nào chẳng vậy, đều say quắc về nhà không biết ấy.
Ngôi nhà trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng ngáy cao thấp vang lên. Tôi kéo 2 anh đi cùng lên tấm chiếu chị Hai vừa trải trong nhà, cạnh giường chú Tư. Đắp chăn, kê gối xong, tôi bước ra ngoài.
Chị Hai đang lúi húi dọn bát đũa vào chậu, tối xán lại giúp chị một tay. Chị nhìn tôi:
– Để đấy chị dọn, đấy đâu việc của đàn ông. Em ngồi bàn uống nước đi.
Tôi kệ. Cứ dọn, ở nhà mẹ bắt tôi làm suốt có sao đâu. Nhoáng một cái, bát đũa đã bê hết ra giếng. Tôi đẩy cần bơm nước đầy các chậu, và ngồi xuống rửa. Chị thu dọn chiếu, quét sân. Một lát sau, tôi nghe không nghe thấy tiếng động, hơi lạ, bèn quay lại. Giật nảy mình, thấy chị đứng bất động sau lưng và nhìn tôi chừng chừng từ khi nào. Thấy tôi quay lại, chị cũng ngồi xuống cạnh tôi.
– Con trai Bắc ai cũng chăm vậy hả?
– Vâng. Em cũng không rõ nữa. Nhưng nhà em, ai cũng phải làm. Mẹ em nghiêm lắm.
– Mẹ em nhiêu tuổi? Làm gì?
– Mẹ em 48 tuổi, làm giáo viên.
– Xời… Thảo nào ngoan và chăm.
Chị cười. Tôi hơi bẽn lẽn, kể ra nhiều khi tôi làm do thói quen, mẹ tôi thường nói, việc nhỏ không làm được, thì sao làm việc lớn.
Ngồi cạnh chị, nghe chị kể xấu con trai miền Nam, nào lười, nào hay nhậu. Tôi chỉ cười, có vẻ chưa phục lắm. Con trai Nam tôi thấy thật và cởi mở, làm việc cũng nghiêm túc.
Rồi sang chuyện trai gái của tôi. Tôi dấu biệt, bảo em làm gì đã có bạn gái, giờ đi làm còn chưa đủ nuôi thân. Còn chị, tôi hỏi. Chị chợt im lặng.
– Anh ấy đi sang Mỹ đoàn tụ rồi.
– Thì chị theo anh ấy sang bên đó.
– Hai năm rồi, chị có nhận được tin anh ấy đâu.