Phần 17
Có một bài hát, mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nghe, nó nói về một câu chuyện tình buồn trong mưa, nó mang dáng vóc của một gã con trai khờ dại hoài niệm về quá khứ, chờ và đếm từng ngày tình cảm bị nứt vỡ và chai sạn… (Bài It’s Rain của Rhy)
Như tôi bây giờ, và cả hoàn cảnh hiện giờ nữa…
Nhưng…
Không có cơn mưa nào, cũng như chẳng có thằng con trai khờ dại hoài niệm về quá khứ, chỉ có những lúc bật khóc vì tủi thân và cô độc, chỉ là cái đứa trẻ, trở nên ích kỷ sau khi tình cảm trẻ con bị lừa dối… Chỉ là, sự cố chấp hiện thời, chưa cho phép ai đó bước vào cái căn phòng bừa bộn trong tâm chí, sợ ai đó lại – sẽ – phá đi hết những đồ đạc, kiến trúc đang hoàn thiện lại sau lần tan nát trước đó.
Phút giây không dài, chỉ vài giây mà cảm tưởng như muốn kéo dài mãi mãi, tôi chẳng biết mình nên làm gì, phản ứng ra sao… Chỉ im lặng, khẽ run nên, chỉ bối rối, cố gắng thật chậm lại, quay mặt, để biết người sau lưng mình là ai.
Vạt áo bị ai đó níu lại, yên sau xe tôi cũng nặng hơn, và cơ thể tôi chẳng thể lạnh lẽo nổi được nữa…
– Cậu!
– … – Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi mỉm cười thật nhẹ, khẽ nuốt nghẹn cái cảm xúc đang đông đặc lại không tan chảy. Hình như, tôi chẳng thể mở lời, để nói lên điều gì khác.
– Đưa tớ đến nơi mà cậu định đến bây giờ. – Cô nàng ấy nói.
– Ừm. – Không nói gì khác nữa, cố gắng mãi mới nói ra được một câu trả lời ngắn ngủi, có lẽ thế là đủ. Đôi mắt tôi hơi ngấn lệ, chỉ là gần rơi nước mắt…
Đoạn đường thật dài, hoặc là tôi cố tình đi chậm lại, lâu rồi, tôi chẳng để ai ngồi đằng sau xe mình, và đi trên đoạn đường này nữa.
Gió ngày đông, thổi lạnh buốt những cảm xúc buốt giá xuyên suốt không ngừng nghỉ, cây lá ủ rũ một màu buồn, trầm tối, nhưng luôn tươi mới và chẳng muốn tàn úa, chỉ là, đến một cái lúc nào đó, nó cũng phải từ rã một phần nào đó từng gắn bó, và rời bỏ tán cây, bay vô định, bắt đầu một điều mới hơn?
Dòng người đi đường, vẫn cái bộn bệ như vậy, xe đi ngang qua hai đứa tôi, tốc độ chóng mặt, nhiều lúc vẫn lo lắng cho tính mạng, an toàn của mình, mặc dù tôi đã đi chậm lại hết sức. Phải chăng, cái xe đạp nhỏ bé của tôi, vẫn luôn bé nhỏ đúng nghĩa, khi đi trên đoạn đường nhựa, dẫn ra quốc lộ của cuộc đời mỗi người…
Chỉ là… tôi đang có một người đồng hành khác…
Không phải em… của quá khứ!
Cầu XXX, trời càng về trưa, ngày đông, có chút nắng ấm thật nhẹ!
Chiếc xe đỗ lại gần sát thành cầu, hai con người đó im lặng, rời khỏi chiếc xe đạp nhỏ bé kia, rồi cùng nhau ngồi lên thành cầu, kế bên nhau… Tôi cảm nhận, được những hành động thật tự nhiên từ cô nàng đối diện…
– Xe cậu? – Tôi nói, mắt vẫn nhìn xuống dòng sông phía trước, nó bình lặng đến đáng sợ.
– Xe bạn tớ mà, tớ đi xe bus. Và cậu phải đưa tớ về ngày hôm nay! ^^ – Cô ấy cười, hồn nhiên, nhí nhảnh. Tôi không thể mở miệng ra, để nói hai từ Dễ thương được.
– Ừm. – Tôi lại im lặng.
Tẻ nhạt.
Và… Cứ như vậy một lúc lâu, hình như tôi còn chẳng để tâm tới sự hiện diện của người kia bên mình, tự nhiên tôi làm đứa tự kỷ trầm cảm đúng mực, tôi ít nói trong cái không gian bao la thật sự…
Rồi, gió buốt một đợt dài, khẽ rùng mình lại, chợt chạm vào người của một ai đó, mới chợt nhận ra Cô ấy vẫn ngồi đó, ngày càng sát vào tôi hơn. Cái lạnh làm tôi run lên, thì cô ấy, còn cảm thấy lạnh lẽo hơn gấp bội, nếu còn thể hiện nào khác kinh khủng hơn run rẩy.
– Ơ… sao vậy? – Tôi thật sự bối rối.
Khi mà, người con gái bên cạnh mình đang bật khóc, tiếng nấc thật nhẹ kề bên vai tôi, nhiều lần phân vân muốn tựa vào, nhưng cái tảng băng trong tôi, nó khiến cô ấy lạnh hơn cả, cái nỗi lòng mà chính cô đang có…
Càng khóc lớn hơn, và tôi nghe rõ tiếng nấc… Tự nhiên mềm lòng bởi cảnh tượng ấy, sợ hãi chứng kiến một người con gái nào đó rơi nước mắt trước mặt mình…
Em… của quá khứ! Từng rơi nước mắt đến gặp tôi… trong khi đang mang dòng máu của thằng khác trong cơ thể mình! Nó thật đáng sợ…
– Tớ mượn vai được không? – Nước mắt tèm lem, chẳng giống cái vẻ hồn nhiên trẻ con kia chút nào… tôi mới nhận ra, ánh mắt cô ấy còn buồn hơn cả tôi… cái đôi mắt mà tôi thể hiện cái tâm thức mà mình đang chịu đựng.
– Không! – Lạnh nhạt đáp!
– …
Quỳnh… chẳng cần biết tôi trả lời thế nào, vẫn cứ tựa đầu vào vai tôi mà khóc ngon ơ. Phía sau, cái dòng xe đi trên cầu vẫn tạo ra những âm thanh ầm ầm, và cảm giác nhanh vội, bon chen đầy ngột ngạt.
Tự nhiên tôi để mặc mọi thứ như vậy? Và…
– Tôi cảm nhận được chứ, nỗi buồn mà cậu đang mang. Chỉ là Tôi trách vòng tay mình không đủ rộng lớn để ôm lấy nỗi buồn của cậu, vì tôi cũng đang bận ôm lấy một nỗi buồn khác – nỗi buồn của chính tôi.
Quỳnh thôi khóc, chỉ là nghẹn lại, đưa đôi mắt đen tròn xoe nhìn tôi, không chớp mắt, tôi cũng vậy, nhưng chỉ kèm thêm nụ cười mờ nhạt trên đôi môi đầy lời mật ngọt.
– Tớ muốn nói với cậu điều này!
– Ừ… – Tôi trả lời.
– Tớ hình như đang cảm nắng cậu!
– Cậu nhầm lẫn cảm xúc của mình rồi.
– Không.
– Tớ không có cái gì đáng để một cô bé nổi bật như cậu cảm nắng cả.
– Vì cậu không nổi bật.
– Vậy sao?
– Nhưng cậu làm tớ cảm thấy mình phát điên lên, không biết nữa, tớ cứ muốn cậu chú ý đến, khi nghĩ đến cậu tớ cứ cười, như vậy…
Lại khóc…
– Cậu nín đi nào. Như là tớ đã làm gì cậu vậy!
– Không đúng à, đồ ăn cắp. – Cô nàng lừ mắt nhìn tôi.
– Ăn cắp cái gì?
– Tâm chí tớ! – Giờ lại cười.
– Ừm…
Quỳnh làm vẻ mặt giận dỗi, rời khỏi thành cầu, quay lưng, chạy thật xa cái nơi tôi đang hiện diện… chẳng có chuyện tôi sẽ đuổi theo đâu… Tôi đã không còn thích cái sến súa trẻ con ấy từ khi…
Nói vậy, nhưng mà… tay tôi lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo mình, bấm cái số máy ấy…
Giọng Quỳnh lạc đi, không… chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít và hơi thở không đều bên kia đầu dây.
– Xem như tớ đồng ý làm của để dành của cậu đi, quay lại đây, chúng ta sẽ đi ăn vài món. – Nói rồi tôi cúp máy luôn, khẽ cười một chút…
“Ôi bao nhiêu buồn phiền giờ đây đã qua đi.
Khi có em trong tay anh chẳng muốn rời xa… ”
Vậy là… Tôi đã chấp nhận để Quỳnh bước vào cuộc sống của mình!
Vậy là… Tôi đang bắt đầu… nhưng điều mới mẻ khác, đang chờ đón mình phía trước…
Niềm tin là thứ… để đem đi thử mà…
…
Chúng tôi, hai đứa đi chơi cả ngày hôm đó, ăn vài món ăn thật nóng và cả những que kem lạnh đến kinh hồn nữa… Tôi như đã cởi cái vẻ mặt lạnh bơ của mình, và làm cái đứa trẻ con hờn dỗi nhanh chóng tươi cười trở lại.
– Cậu hát đi. – Quỳnh vừa hà hà, vì cái lạnh của kem tan trong miệng, vừa cười cười thích thú nhìn sang cái đứa ăn ngon lành bên cạnh là tôi.
Ghế đá… một góc nhỏ bên hồ… gần nhà tôi!
– Trời chưa đủ lạnh sao? Mà kêu tôi hát? – Tôi cười.
– Đi mà SunShine…
– Thôi nào… su su cái gì… – Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nàng bí xị, bĩu môi, rồi cúi mặt xuống giận dỗi… Tôi vờ làm ngơ, nhưng rồi vẫn phải ghé sang, làm cái hành động.
– Tớ hát nhé!
– Yes, tớ muốn nghe! Ầy, kem lạnh quáááá! – Cô nàng tinh nghịch, lại không giận dỗi nữa, bởi có lẽ, cũng sợ tôi không ưa cái tính đó mà rút lại quyết định của mình.
“… Dẫu nắng gắt đường dài nặng chân bước đi về đâu, luôn có em trong tay anh chẳng muốn rời xa… ”
Dù bây giờ cho đến mãi sau này đi nữa, có thể hai đứa sẽ chẳng có thể bên nhau như một người bạn… nhưng mà… vẫn sẽ cảm ơn cậu, cảm ơn cái người mang đến cho tôi những tia nắng đã vỡ sau những lần vỡ nát.
“Nếu tớ với cậu là một đôi, liệu sau này lỡ có lìa xa, chúng ta liệu có thể làm bạn? Vẫn đưa mắt tìm hình bóng cậu trên sân trường hay bất cứ đâu… hình như chỉ cần ngắm nhìn cậu từ xa và tìm thấy cậu trong đám đông kia đã một điều hạnh phúc. Cứ thế… cậu nhé, hãy cho tớ ở bên cậu dù… chỉ trong thầm lặng! Tớ chỉ lạnh lùng như thế thôi! ”
” Sau cơn mưa trời lại sáng… ”
Vẫn hát, tôi vẫn hòa mình vào cái lời hát ấy, lời lẽ tuy không quá đặc biệt, nhưng sự đơn giản của nó, nó ngọt ngào và thực tế hơn vạn lần những câu từ hoa mỹ…
Tôi hát, và tôi thấy thứ gì đó hạnh phúc, long lanh trong đôi mắt ấy!
Người con gái mà tôi đang yêu!
…
Nhanh chóng, chúng tôi không quá phô trương tình cảm của mình, và còn làm mới nó hơn bằng những cách thật cổ điển, cô ấy hay làm những loại bánh điểm tâm mà học được trên mạng, hoặc ai đó bày ra, mang đến cho tôi ăn.
Pha những loại trà tốt cho sức khỏe, hay cái họng mỏng manh dễ tổn thương của tôi.
Vẽ những hình mặt trời trông như sư tử vào khẩu trang, và mang nó đi học…
Gặp tôi là lại hét ầm Lên hai từ SunShine cho dù tôi chỉ đi ngang qua lớp học cô ấy, làm tôi chẳng biết trốn đâu, khi mà, chúng bạn của người tôi yêu cứ thắc mắc thằng Sunshine là đứa nào chứ?
Còn cả những lá thư tay, trong cái thời đại mà tin nhắn thay thế mọi cách thể hiện tình cảm qua lời nói từ miệng…
Tôi chỉ nhớ.
Một buổi chiều học tập bình thường ở trường vào cái ngày ấy!
Cái ngày giữa mùa đông… nhưng thời tiết hơi bức bối…
Sáng sớm hôm đó!
6H00… Điện thoại tôi kêu.
Lờ mờ sờ cái báo thức, rồi làm động tác tắt đồng hồ quen thuộc… Quái sao nó vẫn kêu nhỉ? Định thần mới nhớ là tiếng chuông điện thoại… giọng ngái ngủ nghe máy.
– Alo…
6 Giây vẫn chưa có ai trả lời, hơi bực… thói quen của tôi là chẳng nhìn Xem ai đang gọi cho mình, đơn giản vì tôi chẳng bao giờ lưu tên ai cả.
– Không nói gì hả? Vậy ngủ tiếp đây. – Tính cúp máy. Nhìn lại số mới hoảng hồn…
– Ơ… Quỳnh hả? Gọi gì vậy? Tớ đây!
– Cậu đi ngủ đi, đi chết luôn đi!
Tự nhiên bị dập máy ngược, mới sáng ra đã ngu mặt vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.