Phần 11
Bắt đầu một ngày mới, lại duy trì mọi thứ bình thường như trước, cố gắng ngủ nướng thêm vài tiếng, bớt suy nghĩ đi vài tiếng, và làm thời gian vô nghĩa đi vài tiếng nữa! Vậy mà, chẳng thể nằm co ro trong tấm chăn dầy mà thả hồn vào mơ mộng, tự nhiên mọi thứ khiến đôi mắt tôi trở nên tỉnh táo kỳ lạ!
Trời lạnh, lạnh hơn hôm qua, dặn lòng bình thường lại, và không động chạm gì đó vào cảm xúc, nhưng mà, vừa uống cốc nước để bừng tỉnh sau giấc ngủ ban sáng, cũng là cái lúc trong đầu tôi lại hiện ra hàng vạn mảnh vỡ không rõ hình thù dù rất nhỏ, chúng cào xé, ám ảnh giấc ngủ trong đêm qua của tôi. Khẽ lắc đầu mạnh một cái, gọi là tự mình động viên rằng, phải phấn chấn lên!
Mới có hơn 6 giờ sáng, tôi còn giật mình và dụi dụi đôi mắt khi nhìn vào đồng hồ. Chút gì đó ở mặt tâm lý, làm giờ giấc ăn ngủ của tôi đang thay đổi!
Mở cửa sổ, trời đông vẫn còn nằm đâu đó trong bóng tối, cái màu đen quyện trong hơi lạnh, tích tụ chút sương sớm trắng xóa phía xa con đường trước mặt Tôi lại muốn thả hồn vào cái khung cảnh đấy, nên quyết định đi dạo bộ một mình, trên khung đường phía trước mặt.
Phố xá ngày đông, vẫn cái náo nhiệt thường thấy, chẳng màng thời tiết có lạnh đi, hay nóng lên, chẳng cản trở được sự chuyển động không ngừng giữa những cá nhân bình thường, và ở cả cái xã hội bất bình thường nữa. Hít thở thật sâu cái không khí trong lành trước mặt, chỉ không lâu nữa thôi, chỉ tòan là ô nhiệm, bụi và sự ấm ức.
Mặt trời đợi mãi cũng dần lên, nắng ấm nhè nhẹ xà vào đôi tay tôi đang đưa ra trước mặt, thử cảm giác hứng chọn một vài tia nắng đầu tiên của ngày, thấy cái cuộc sống hiện thời của mình là quá tươi đẹp, chút gì đó thấy mình hơi gượng gạo, giả tạo, nhưng còn tốt hơn cái cánh tôi dầy vò mình trong quá khứ!
…
Chiều, đến lớp sớm hơn mọi khi, chính xác là đứa bước vào lớp đầu tiên. Nhìn sự trống trải trong phòng học, đến tôi còn không nhận ra ngày hôm nay, mình đã bị cái gì sai khiến!
Mở cặp sách, định lấy quyển văn ra nhẩm bài cũ, chợt rơi một chiếc găng thỏ trắng xuống sàn lớp học, ngẫm lại vài giây, ra là tôi vẫn chưa trả chủ nhân của nó, tôi lại càng hiểu cái lý do mà Quỳnh ngập ngừng định nói gì đó, nhưng lại im lặng và rời đi.
– Hết tiết 4, ra sân sau tớ trả Đôi găng nhé! – Tôi nhắn, cái tính cũng ít khi dùng điện thoại ở lớp.
– Nhớ đấy, tớ không chờ cậu ra muộn đâu! ^^ – Trả lời ngay sau đó.
– Lần này tớ sẽ chờ mà. – Tôi thêm cái mặt cười!
Lát, lớp tôi đến đông đủ hơn, cái vẻ ồn ào thường thấy của lớp học lại có, và tôi vẫn cái mặt bàn thân yêu làm gối ngủ, đánh một giấc nhỏ.
– Thế đã nói được chưa thằng Ngu kia? – Nam vừa đến lớp đã đập cả cái cặp vào lưng tôi, đau điếng.
– Mới một ngày không nghe giọng tao mà cái con người bạo lực như mày không có ai cảm hóa à? – Tôi vươn người dậy, tay ôm tấm lưng mỏng manh bị thằng bạn tàn phá.
– Ớ, thế là nói được rồi! – Nó cười khì khì.
Tôi Gật gật…
– Cái mẹ gì nữa vậy, mày gật nữa bố cắt cổ mày.
Gật gật…
Nó được cái miệng, còn lại thì im luôn.
Hôm qua tôi thoát kiểm tra miệng hai lần, thì hôm nay tôi lại được gọi lên bảng bấy nhiêu lần, như là chẳng có sự may mắn nào là ngẫu nhiên cả. Cơ mà trong thời gian tự kỷ ở nhà, tôi đã học bài đầy đủ.
Hết tiết 3, Ngó lên góc bảng, nhận ra hôm nay tôi và nhỏ Lan cùng lớp phải trực nhật. Hoảng hồn nhìn lại lớp học, cả cái bảng sạch trơn, sáng loáng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Thầm cảm ơn nhỏ Lan vì đã tình nguyện làm hết phần cho cả tôi luôn.
Đang tự mãn bởi những thứ tươi đẹp mà tôi đang kiểm soát được, thì nghe cái giọng ai đó quen quen ở nơi cửa lớp.
– Lớp trường cho mình hỏi, hôm nay đến phiên bạn nào trực nhật lớp vậy?
– Ờ, là Lan với K. – Nhỏ lớp trưởng trả lời con nhỏ bí thư A12.
– Em xin phép cô cho hai bạn Lan và K ra ngoài em gặp chút. – Nhỏ này xin phép cô dạy toán, cô cũng mỉm cười đồng ý.
Ra ngoài cửa, nhỏ Lam nhìn tôi cười khì, rồi lắc đầu ngao ngán.
– Lớp cậu chưa đi đổ rác này! – Nhỏ chỉ chỉ vào cái thùng rác đầy ụ ngoài cửa lớp, nãy giờ tôi ngủ nên chẳng để ý nữa.
– Ừm, để tớ đi đổ, mà sao trong giờ học mà cậu lại đi kiểm tra vệ sinh thế này – Tôi hỏi, Nhỏ Lan đứng cạnh tôi, mà ú ớ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Bạn vào lớp đi, Để mình với K đi đổ rác là được rồi! – Nhỏ Lam quay sang bảo với Lan. Cô nàng đi vào lớp. Lam mới quay ra kéo tôi đi ra đâu đó.
– Tớ là bí thư đoàn mà, giờ học tớ thấy chán thì cứ lấy lý do thầy giám thị gọi, thế là đi ra ngoài lớp chơi. – Ghế đá sau trường, hai đứa tôi ngồi xuống!
– Thế không phải đi kiểm tra vệ sinh à? – Tôi ngu mặt.
– Phải mờ, nhưng chút nữa cậu tự đi đổ rác đi, giờ thì ở đây nói chuyện với tớ cho đỡ chán. – Lam lại cười, thật hồn nhiên quá mức. Đổi lại, vẫn chỉ nhận được cái nhìn và khuôn mặt lạnh băng từ tôi.
– Tớ đâu có rảnh đâu, đang học mà, cậu thật là! – Tôi làm ra vẻ khó chịu.
– Ừm… Xin lỗi mờ. Ở đây nói chuyện một chút thôi, nhớ!
– Không, nếu như cậu giúp tớ một tay, mang thùng rác đi đổ? – Tôi cười, lợi dụng một chút có sao đâu.
– Tất nhiên, tớ định làm vậy mà. – Nhỏ nói với cái dáng vẻ thích thú.
Mang rác đi đổ, rồi đặt lại chỗ cũ, xong xuôi, tôi lôi nhỏ vào Cantin uống nước, nhỏ hơi bất ngờ!
– Giờ tớ sẽ trốn tiết này, tại cậu cả đấy, giờ vào cantin ăn gì đó, không cứ ở ngoài sân trường thế này, cô hiệu phó nhìn thấy lại phiền.
– Oki…
Cantin, phòng ăn, không gian rộng lớn chỉ có mỗi tôi và cô nàng, cái cảm giác như tôi đã bao trọn nơi đây đế đổi lấy cái vẻ yên tĩnh mà tôi hằng yêu thích.
– Tớ đi chọn đồ uống đồ ăn, cậu ra quầy trả tiền đi. – Lam phân chia nhiệm vụ.
– Ờ, ờ, cậu giỏi đấy! – Tôi khẽ cười.
– Cậu mời mà. ^^
Lát sau, hai cốc sữa đậu lành nóng hổi, cùng hai cái bánh mỳ xúc xích thách thức khứu giác đặt ngay trước mặt tôi. Tôi cũng nhanh chóng ra trả tiền rồi quay lại bàn ăn, hai chị bán hàng ở cantin nhìn tôi bằng con mắt dò sét.
– Mỗi đứa một cái à? – Tôi lên tiếng, định lấy bánh mỳ lên ăn thì.
– Hứ, ai nói, là của tớ tất, cậu chỉ nhìn thôi! – Lam lè lưỡi.
Bị dị ứng với kiểu con gái hay lè lưỡi tỏ ra dễ thương, đáng yêu gì đó, lên chẳng có chút vui vẻ bông đùa gì nữa trong câu trả lời của tôi.
– Thế cậu ăn tự nhiên nhé, tớ về lớp.
– Đây, tớ đùa mà, hai đứa chia đôi! Hì. – Tự nhiên lại thấy nhỏ đáng yêu thật!
– Mà K này? – Nhỏ gọi tôi?
– Ừm, đang ăn, à, đang nghe đây, nói đi.
– Cậu biết tên tớ chứ? – Lam nghiêm mặt.
– Thì biết mà, nên mới không hỏi! – Tôi cười.
– Ừm, tớ từng gặp cậu ở lễ hội LH. – Lam gợi chuyện.
– Tớ có đi hội đấy chơi, đơn giản vì đấy là hội làng nhà ngoại tớ! – Tôi chẳng tò mò gì nữa, cũng chẳng quan tâm lý do cô nàng để ý đến mình khi ấy.
– Cậu và tớ là hai đứa duy nhất mặc áo khoác đồng phục trường mình, tớ đang tìm kiếm xem có bắt gặp bạn nào đó cùng trường ở lễ hội này không, thì gặp cậu luôn, nhưng chắc cậu không thấy tớ. – Nhỏ cười buồn.
Tự nhiên làm tôi nhớ lại người con gái khiến vài giây cuộc đời tôi chững lại và bất động, cái hình dáng mà tôi đã tìm kiếm suốt mấy ngày hội đông đúc ồn ào, không thể gặp lại, mà giờ lại chính là cô gái ngồi ngay trước mặt tôi.
– Thế là cái duyên ấy cũng hay ha, mấy hôm sau hai đứa cùng đi học muộn, rồi cùng bị phạt lao động. – Tôi tự nhiên với câu chuyện hơn. Lam phì cười rồi, rồi đưa tay khẽ đánh nhẹ vào vai tôi. Cảm giác trùng lặp với quá khứ lại trỗi dậy, lại làm tôi tổn thương và đau lòng kỳ lạ. Nét mặt tôi khẽ thay đổi.
Lam thấy vậy cũng đỏ mặt, khẽ ngại ngùng thật nhẹ, rồi im lặng theo cái đứa ngồi đối diện. Hai cốc đậu nành nóng hổi cũng vơi dần, hai đứa, hai tính cách, vẫn ngồi cạnh nhau y hai đường thẳng song song đồng điệu nhưng không có điểm chung. Chỉ là hai đường thẳng, kéo dài mãi mà không thấy điểm đầu và cuối của nó!
– Sao không rủ cái bạn hay đi chung với cậu, sao lại là tớ? – Tôi lên tiếng phá vỡ cái vẻ yên tĩnh chán ngắt.
– Cậu nghĩ chúng tớ là người yêu à?
– Ai cũng nghĩ vậy mà. – Tôi đáp lại tỉnh bơ.
– Nhưng không phải đâu. ^^ – Lại thấy nụ cười gượng trên môi cô nàng, chút gì đó cảm thấy mình có lỗi khi nhắc đến chuyện đó.
– Tớ không cố tình hỏi mấy câu đó đâu!
– Tớ rất vui vì cậu đã hỏi mà. – Rồi Lam, cái vẻ nhí nhảnh hồn nhiên lại trở về, sự thay đổi từ cô nàng, thật sự quá là thất thường.
Trống, ra chơi, chúng tôi trở về lớp học của mình, tự nhiên thấy thế gian này sao nhỏ quá, có nhiều điều dễ dàng trùng lặp thật đấy, nghĩ lại cái giây phút tôi chôn chân tiếc hùi hụt vì để mất hình bóng cô nàng vào đám đông ồn ào tại lễ hội, mà lại thấy may mắn vì chả phải chạy đi đâu xa nữa để tìm kiếm, cô nàng đó lại là Lam ngay trước mặt tôi. Cũng lạ hơn, khi mà nghe Lam nói, với người kia không có gì, tôi lại thấy tâm trạng mình chẳng còn muốn xa lánh Lam mỗi khi phải đối diện và chào hỏi nữa!
Phần 12
Tạm biệt Lam, tôi trở lại lớp mình. Bọn bạn thắc mắc vì sao tôi đi đổ rác lâu như vậy, chỉ phì cười, chẳng trả lời ai cả, tìm cái mặt bàn thân yêu mà ngủ một giấc nhỏ.
Lớp học đằng sau cái vẻ ồn ào, khi vào tiết lại trở nên ảm đạm kỳ lạ, là cái đứa thích sự yên tĩnh, nên cái ảm đạm ấy là hoàn toàn phù hợp. Cô giáo vào lớp, chỉ kịp đứng dậy chào cô, xong lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp, thằng Nam thấy tôi như vậy chỉ nhìn chằm chằm, không nói gì.
Trời Hà Nội lạnh thật, gió ngoài cửa sổ đưa vào chút gì đó mơ màng, mùi hoa sữa vốn tàn, giờ chẳng còn đậm nữa…
…
– Hương nghỉ rồi học rồi mày biết chưa? – Thằng Nam cố sốc cổ áo tôi dậy, vẻ mặt ủ rũ của tôi, là cái bộ mặt vô hồn nhìn nó.
– Tao biết rồi!
– Tao tưởng chúng mày yêu nhau, sao tự nhiên nó nghỉ? – Nam hùng hổ với tôi, bởi cô nàng cũng là người mà nó thích. Nhưng mà, thật xấu hổ khi nói ra cái lý do khiến Hương phải nghỉ học ở nhà.
– Chỉ là yêu thôi, có gì quá to tát đâu! Hờ. – Tôi cười nhếch mép, bỏ tay thằng Nam ra khỏi cổ áo mình. Bỏ khỏi cái lớp học ảm đạm và chán nản!
Tự nhiên lại đủ can đảm trốn học cả một buổi trời, đạp xe ra cầu XXX chơi, cũng là để chút bỏ mọi phiền muội trong đầu.
Bật khóc, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, với cái xác được thời gian vun vén suốt 16 năm, và cô ấy, cũng là một cái xác 16 năm như tôi, vậy mà chẳng phải một đứa trẻ nữa.
Hà Nội, cái lạnh buốt năm lớp 10 trong tâm chí tôi còn nhớ mãi, cái mối tình đầu mới kéo dài 3 tháng trời, lặng lẽ chấm dứt, có thể là mãi mãi tôi chẳng thể gặp được cô ấy!
Có ghê tởm, có mất niềm tin, nhưng đổi lại, tôi chẳng biết đứa con gái 16 tuổi như cô ấy có trở thành một bà mẹ tốt, một cô vợ hoàn hảo, còn quá nhỏ mà.
Chỉ vài tuần trước, mọi thứ vẫn bình thường.
– Chút tan học đi ăn nhé Hương? – Tôi đi ra bàn cô nàng và ngồi xuống, đang cúi đầu viết viết gì đó rồi ngẩng đầu nhìn tôi cười.
– Ừm, lạnh quá nhỉ K.
– Lạnh gì đâu, tớ ngồi cạnh rồi mà! Hà hà. – Tôi cười, thời khắc ấy vẫn còn sến súa mơ mộng nhiều lắm.
– Tớ đang đan khăn cho cậu đấy!
– Tớ sẽ chờ, chắc là trô nó thảm hại lắm đây! – Vờ suy nghĩ, bị cô nàng véo mạnh vào bắp tay, đau kinh hồn.
– Xấu thì vẫn phải quàng nó trước mặt tớ nhé! – Hương cười!
Trước cái hôm tôi nhận được cái khăn đó, buổi tối. Đạp xe ra nhà sách tìm vài quyển truyện tranh mới phát hành. Cái lạnh lan tỏa khắp nơi, khiến tôi co ro, chỉ quan tâm tiến thẳng về phía trước. Ánh đèn đủ màu, từ nhà bên đường, từ đèn đường, cả xe cộ xen lẫn vào nhau, thứ màu sắc chẳng tự nhiên gì cả, tuy nó lộng lẫy, nhưng đầy bất an, sợ hãi…
Hoa sữa còn nở… Cái mùi đặc trưng lan trong gió, màn đêm hiện rõ, nhưng bị lu mờ bởi quá nhiều ánh đèn… dòng xe vẫn vội vã đi ngang qua một đứa trẻ như tôi…
Tự nhiên thấy bóng hình ai đó quen thuộc đang đi ngang qua trước mặt mình, đang ôm chặt đứa con trai xa lạ tóc vàng chóe. Cố gắng đạp xe thật nhanh, trước một chiếc xe máy đi từ từ trước mặt, mà lòng cầu mong đó không phải là Hương, cảm giác vụn vỡ chực chào nơi đáy mắt, chỉ chút nữa thôi, là sẽ có dòng nước nào đó chiếm ngự. Gió cay xè đôi mắt tôi, chiếc xe máy tiến vào cây xăng, gã thanh niên tóc vàng dừng xe, cô gái trên xe quay mặt nhìn về phía tôi, và đó là Hương.
Chỉ thấy thế thôi là quá đủ, Hương không thấy tôi, nhưng tôi thấy hết, đôi môi cố gắng cười nhạt nhưng không nổi, cảm giác bị lừa dối đầy phũ phàng, đeo bám suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ như tôi.
Bạn trai cô không nên là một đứa bằng tuổi còn ăn bám gia đình, và ngồi chung một lớp học. Bạn trai cô là cái thằng đã không còn đi học, tự do, ăn chơi, tiền nong chẳng lo nghĩ, có nhiều thời gian bên cô, mua những thứ cô thích, đưa cô đi chơi những nơi cô muốn!
Chẳng còn tâm trạng đi mua những cuốn truyện trẻ con, chẳng còn muốn nhắc đến cảm giác yêu là như thế nào, chỉ nghĩ rằng, cái đứa trẻ bị phụ bạc sẽ òa khóc khi chẳng có được thứ mình muốn… chờ được dỗ dành, nhưng không.
Cả đêm tôi chìm trong mớ hoang tưởng trong đầu óc, còn chưa nói lời chia tay, tôi còn chưa bị đá, mà bóng đêm làm tôi tệ hại quá thể.
Hôm sau, đến lớp có nhìn thấy nhau, Hương vẫn vậy, còn tôi thì ít nói kỳ lạ, tôi cố gắng phớt lờ mọi thứ, ngay cả người tôi yêu nhất còn lừa dối, thì tôi còn có thể tin ai nữa mà mở lòng nữa?
– Cậu sao vậy! – Tan học ngày hôm đấy!
– Tớ chả sao cả. – Cứ cúi đầu bước ra nhà xe.
– Tặng cậu này. – Hương chìa một gói quà gì đó cho tôi, là khăn à?
– Cảm ơn.
Tôi nhận và cứ biết tiếp, chẳng nhận ra Hương đã dừng lại ở phía sau và cảm thấy như thế nào, tôi sẽ yên lặng chấm dứt mọi thứ.
Một tuần sau, cái số điện thoại rất lâu rồi tôi không liên lạc lại nhắn tới, đã cố gắng chuyển sang số mới rồi mà.
– K ơi, tớ phải nghỉ học rồi!
– Tớ biết, theo cái anh kia của cậu mà? – Tự nhiên trả lời khinh khỉnh. Lòng đau xót đến chạnh lòng. Giowf thì cô nàng đã biết lý do tôi biến mất và xa lánh cô ấy rồi chứ, khốn nạn.
– Ừ. Cậu biết rồi à, tớ cũng yêu cậu mà…
– Làm ơn, tránh xa tôi ra! Xin cô! – Tôi nhắn thật rõ ràng, tự tay quệt đi nước mắt đang làm mặn trên đôi má.
– Cậu… đừng ghê tởm tớ mà, tớ và anh ấy có con rồi, nên tớ sẽ lấy anh ấy! Tớ không biết làm thế nào.
Cảm tưởng khi nghe xong câu nói đó, làm sao tôi hình dung cái vẻ ngây thơ của cô bé 16 tuổi trước mặt tôi đã làm ra những gì, tôi là một đứa trẻ, tôi sợ người lớn, tôi yêu cô ấy, và giờ tôi phải sợ chính người mình yêu thương. Đơn điệu thật, ít ra còn thông báo với tôi điều này như một câu tạm biệt. Mãi mãi.
Mối tình đầu của tôi lên xe hoa lúc 16 tuổi khi đang còn là người yêu của tôi, người con trai bên cô ấy là một gã không nghề nghiệp, ăn bám gia đình, nhưng mà, chẳng phải quá bận tâm đến chuyện tiền bạc. Người tôi yêu đã làm mẹ, và là vợ của người ta.
…
Tự nhiên lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như thể thời tiết đang rất nóng nực, mở mắt nhìn đồng hồ lớp học, và cái bài giảng của cô gáo còn đang viết dở. Tôi nhận ra mình vừa ngủ gật suốt khỏang thời gian vừa rồi, giấc mơ đã đưa tôi trời lại khoảng thời gian của một năm trước!
Thằng Nam quay sang nhìn tôi, nó như lo lắng bởi cái vẻ mặt thất thần từ tôi.
– Sao vậy? Tỉnh ngủ rồi à, sắp hết mẹ tiết này rồi, sướng nhé!
– Tao vừa bị mơ đến con kia. – Tôi thú thật với nó, dù sao nó cũng biết tôi từng trải qua thứ gì, khiến tôi sợ con gái đến vậy!
– Đờ, mày im cho tao, tao với mày cấm nhau nhắc đến nó rồi mà.
– Tao xin lỗi.
Dặn lòng xoa dịu chút yên lặng, tự nhiên cứ bị ám ảnh bởi những sự quan tâm gần đây, của những đứa con gái mới xuất hiện trong cuộc sống tôi! Lại nhớ về Hương!
Mối tình đầu đáng ghét!
Phần 13
“Nỗi đau âm ỉ nhất thế gian vượt qua cả những ngưỡng đo vật lý. Hơn nữa, không có bất cứ nỗi đau tinh thần nào khác ngoài sự phản bội của người mà bạn tin.”
Vuốt lại những đám mây đen vô hình trên khuôn mặt, tôi đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, tiết 4 của ngày hôm đấy, sự ảm đạm của nó thật đáng sợ.
Trống đánh, không thể quên cái hẹn với Quỳnh, liền lấy đôi găng trong cặp dảo bước thật nhanh ra phía sân sau trường. Tôi sẽ chờ, ít ra là thử một lần có cái cảm giác chờ một ai đó.
Gió lạnh, mọi thứ đều khô khốc, đôi môi tôi cũng cảm nhận được cái đau rát rất nhẹ. Môi tôi chảy máu và cảm tưởng như đang nứt toác ra, tôi cố nuốt cái vị mặn của máu vào sâu trọng cổ họng, nhưng mà, cái vị tanh của nó, làm tôi không thể chịu nổi.
– Hù.
Quay mặt lại, đôi tay vẫn để trên môi, vẫn cố làm cho máu ngừng chảy. Cảm giác bị Nẻ thật khó chịu.
Hai đứa nhìn nhau, mở to đôi mắt tròn xoe, tôi không lên tiếng, nhưng thấy nét gì đó lo lắng trên khuôn mặt cô ấy!
– Cậu, bị sao vậy? – Quỳnh cố lấy tay gạt tay tôi ra khỏi miệng mình! Tôi liền tránh người sang một bên, cố che đi cái vệt máu đáng ghét đó.
– Tớ không sao.
– Cậu bỏ ra nào. Tớ xem.
Thế là tôi liền hạ đôi tay xuống, máu có cảm giác đã thôi chảy rồi.
– Cậu, bị chảy máu này! – Cô nàng ngập ngừng.
– Còn nói nữa, thì chả bị chảy máu thì bị gì. – Tôi làu bàu.
– Tại cậu cứ thích mặc phong phanh thế này mà.
– Kệ tớ. – Tôi nói.
– Ừm, kệ cậu! – Quỳnh chẳng thèm nhìn tôi nữa, tự nhiên lại gây ra cái khoảng im lặng không nên có.
– Đi theo tớ. – Chỉ biết là sau đó, Cô nàng kéo tay tôi đi. Tôi cũng chẳng phản ứng gì, như một đồ vật di động, chỉ đi theo và không băn khoăn cái nơi mình sẽ đến.
Phòng y tế! Tôi trững lại, định quay mặt đi, thì thấy cô nàng kéo mạnh mình hơn, rồi lừ mắt, thế là tự nhiên ngoan ngoãn đi vào trong.
– Hai em… Chết sao môi nẻ thế kia, ra đây cô xem nào! – Cô y tế thấy hai đứa, định nói gì đó, nhưng rồi cũng tinh mắt phát hiện ra đứa bệnh nhân cần giúp đỡ.
Tôi được cô rửa vết thương, rồi bôi thứ gì đó, cảm giác muốn mím môi và nuốt thứ đó, vị của nó thật lạ! Cô nàng cứ đứng khoanh tay nhìn tôi, rồi quay ra cười với cô y tế. Tôi vẫn mặt lạnh, chẳng muốn có cảm xúc gì.
Rời khỏi phòng y tế, Quỳnh im lặng, cứ níu ríu đi bên tôi, tôi khẽ nhìn sang cái đứa con gái đi bên cạnh, chỉ cao đến vai mình mà lại chẳng dám mở miệng, cảm thấy mình, hơi có chút gì đó không phải với cô ấy, muốn xin lỗi, mà…
– Găng tay của cậu này! – Tôi chìa sang, mà chẳng dám nhìn nữa.
– Ừm… Mà…
– Tớ xin lỗi nhé, vừa rồi cư xử trẻ con quá! – Tôi giờ mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô nàng, tự nhiên muốn nở một nụ cười.
– Tớ không bận tâm đâu mà. ^^
– …
– …
Cứ dảo bước mà chẳng biết nói gì, hai đứa im lặng, rất lâu. Tự nhiên nghĩ ra hàng ngàn câu chuyện định nói, hàng vạn câu pha trò thật hài hước, mà không hiểu sao, cứ nghĩ mình đang thể hiện nó bằng hàng vạn cách, nhưng trong sự im lặng, cứ nghĩ và làm như chắc chắn Quỳnh cũng đang suy nghĩ giống mình.
Sau đó thì cái im lặng nó khiến tôi ngột ngạt.
– Vậy tớ về lớp nhé! – Cô nàng và tôi có chút gì đó chần chừ, nhưng rồi người nở nụ cười và trở lại dáng vẻ tinh nghịch vẫn là cô ấy!
– Bye, chào cậu nhé! Tạm biệt! – Cô nàng đưa tay ra vẫy vẫy chào tôi, rồi lặng lẽ rẽ sang dãy phòng học của mình, tôi đứng lại nhìn theo hình dáng ấy, cho đến khi cô nàng quay mặt lại, thì khi ấy tôi mới quay mặt đi, vờ không bận tâm, không để ý, mà sâu trong tiềm thức, tôi biết và cô ấy cũng biết tôi đã có hành động như thế nào. Chắc trông tôi khù khờ lắm đây!
…
Buổi tối, trời lạnh quá, cũng chẳng muốn đi dạo đâu đó cho khuây khỏa, cứ nằm co ro trên giường, sau bữa tối ảm đạm quá thể.
Lôi vài quyển truyện cũ kỹ tôi từng quăng quật khắp nơi trong phòng sau cái lần tan vỡ kia. Tự nhiên lại nghĩ về cái hình ảnh người mình yêu ôm hôn đứa khác, mà miệng vẫn nói yêu mình, tự nhiên nhớ đến cái vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu, cùng hàng vạn những cử chỉ quan tâm tôi ngày ấy, mà tôi lại cảm thấy lạnh hơn cả cái thời tiết hiện giờ.
Thở dài, quăng cuốn truyện lần nữa, khẽ nhắm mắt, cảm nhận.
Điện thoại rung lên, tin nhắn. Lật tấm chăn xem chiếc điện thoại của tôi đang lạc ở nơi đâu trên giường, rồi mở khóa.
– SunShine! :”)
– Thôi dùng cái từ ngữ kinh tởm ấy đi! – Tôi trả lời tin nhắn, không ai khác, đó là Quỳnh.
– Tớ bảo tớ sẽ gọi cậu như vậy mà.
– Cậu vẫn còn cay cú tớ cái vụ vẽ mặt trời lên nhật ký của cậu à?
– Hẳn rồi đấy, tớ rất rất cay cú.
– Trẻ con.
– :”)) SunShine.
– Thôi nào, tớ đấm đấy! – Tôi trở mình lại, rồi nằm sấp xuống giường, bắt đầu biết nói đùa.
– Cậu dám.
– Ờ ờ, không dám, thế tự nhiên có chuyện gì cần đến tớ à? – Tôi chẳng ngần ngần mà nhắn câu đấy.
– Có, tờ nhờ cậu vài tiếng đấy!
– Chuyện gì?
– Nhắn tin với tớ. ^^, Nghe tớ nói linh tinh.
– Tớ cần được trả lương.
– Mai tớ sẽ mang cho cậu uống thử chút trà đào mà tớ pha. :”) Ngon cực.
– Vậy thì tớ sẽ tốt bụng, nói chuyện với cậu. – Tôi cười.
Hai đứa, có lẽ là nằm cuộn tròn trong tấm chăn mà nhắn tin với nhau, lâu rồi tôi mới nói chuyện với một đứa con gái quá 10 tin nhắn. Cái ý nghĩ về niềm tin và con gái chợt biến mất với tôi, trong thời gian đấy! Đầu óc thư giãn và thật sự thoải mái.
– Cậu rảnh đến mức chụp ảnh tớ trong những lần đấy cơ à? – Tôi nói về khỏang thời gian, mình chăm đi nhà sách hơn để tìm lại chủ nhân của cuốn nhật ký.
– Tớ biết cậu giữ nó mà, vì có một quyển sổ nhỏ mới tinh, hình như của cậu, bị lẫn vào đống sách của tớ. Cũng không nghĩ sẽ gặp cậu, cứ nghĩ sẽ mất nhật ký rồi mà, hôm sau thử quay lại nhà sách thấy cái đứa ngố ngố ấy ở đó!
– Ai ngố hả hả con mụ độc ác kia. – Tôi vờ như tức tối.
– Thế là, tớ không lấy lại nhật ký vội, mà tớ cũng không muốn thấy lại nó nữa, tớ cần tập trung hơn cho kỳ thi cấp 3, nên tớ đã để cậu giữ nó, hằng tuần thấy cậu vẫn đến nhà sách là tớ nghĩ, vẫn còn có thể liên lạc và lấy lại nó mà. Ai ngờ, sau đó được một khoảng thời gian, chẳng thấy cậu nữa…
– Đồ hâm.
– SunShine. :”))
– Nhắc đến Sun sai hay su su nữa thì đừng có nói chuyện với tớ.
– SunShine.
– Ok. Tớ đi ngủ đây, bye!
Tôi định nói đùa như vậy, mà để ý đồng hồ đã điểm sang số 1, vậy là cuộc nói chuyện đã kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ, tự nhiên tôi nghĩ mình nên là đứa chấm dứt nó.
– Ơ… Ừm, bye, ngủ ngon nhé! ^^
Khóa máy điện thoại, màn hình chính sáng đèn, rồi vụt tắt sau đó, thứ ánh sáng duy nhất ấy qua đi, chỉ còn lại bóng tối, căn phòng ngày đông, vẫn cái sự cô độc thường thấy, tôi vẫn có những giấc ngủ thật sâu, bất chấp trong mơ tôi đã trải qua những gì.
Đôi khi, phải đối mặt với những giấc mơ còn khó khăn hơn việc, không thể nhắm mắt lại và ngủ được! Có những giấc mơ mang dáng vóc quá khứ mà thường ngày không nghĩ đến, hoặc không nuốn nghĩ đến, trong mơ lại hiện rõ mồn một, lại làm đôi mắt chẳng thể hong khô nổi.
…
Sáng, mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi định hình lại cảm xúc trong vài giây, ngó sang đồng hồ bên cạnh, 8h sáng. Là một giờ giấc hợp lý của mùa đông, chứ chẳng phải tôi ngủ dậy muộn.
Xuống dưới nhà uống cốc nước, lại nhìn vào cái đồng hồ điện tử dưới phòng khách, giật mình khi nhận ra vài hôm nữa là 20 tháng 11. Mọi thứ về ngày nhà giáo mọi năm rất sôi động, vậy mà với tôi của năm nay, chẳng thấy chút không khí nào cả. Phân vân xem việc định làm tiếp theo là gì thì lại hoảng hồn hơn nữa, khi nhận ra hôm nay là chủ nhật, suýt chút nữa là lại ngồi vào bàn học để học bài cho buổi chiều khi mọi khi.
Kiếm chút gì đó ăn trong tủ lạnh, cho cái bụng căng đã, rồi nghĩ xem ngày hôm nay lên thư giãn và chơi những trò gì, cổng lại vang lên những tiếng gọi ý ới.
– K ơi, nhà có chó không? – Giọng đặc sệt của thằng Huân, hôm nay nó ăn gì mà vào tận nhà mình nhỉ? Tôi liền chạy hết tốc lực ra mở cổng.
Cả một đoàn quân ở ngoài cổng, đến cả nửa lớp tôi.
– Nhà tao nghèo lắm, không có gì đâu mà chúng mày rủ nhau vào cướp. – Tôi hoảng hồn nhìn chúng bạn đang nhăn nhở cười.
– Đi tập văn nghệ, tập nhà ông mà. – Thằng Chính cười.
– Cái gì thế này? Sao tao không biết giừ nhỉ? – Tôi ngu mặt. Chúng bạn cản tôi ra, rồi phóng xe như bay vào nhà.
Nói thì mới biết hôm qua do tôi đi khỏi lớp suốt một thời gian dài, cộng với thời gian tôi ở lại lớp thì toàn ngủ, nên chúng nó bảo nhau dồn cái nơi để tập văn nghệ chào mừng ngày 20 – 11 ở nhà tôi. Tôi biết thằng đầu têu việc này là thằng Nam mà, nên cứ lừ mắt nó suốt, nó thì cười cười. Tôi đến là điên mất!
– Sân nhà mày rộng thật đấy, đúng là nơi tập văn nghệ lý tưởng! – Thằng Huân nháy mắt với bọn kia.
– Ờ, thôi nào, có gì uống hay ăn mang hết ra đây đi chứ K. – Thằng Chính cười cười.
– Thôi chúng mày cứ tự nhiên nhé tao nên phòng ngủ đây! – Tôi bình tĩnh lắm mới không nổi điên lên, nhưng mà, vẫn vào nhà lấy gói bánh kem xốp ra cho chúng nó, cùng chai coca trong tủ lạnh. Xong xuôi thì được thả lên phòng.
Cơ mà mọi thứ của ngày hôm đấy đâu chỉ dừng lại đơn giản như vậy!