Phần 36
Sang tuần thứ 2 bắt đầu có bạn của bệnh nhân đến, Hương dễ dàng nhận ra một đám trai gái ăn mặc sành điệu, đầu nhuộm xanh đỏ, tóc vuốt ngược, ngồi phía ngoài đùn đẩy nhau:
“Thằng này vào đi! Vào đưa quà rồi ra thôi!”
Tiếng thằng được đưa đẩy đáp lời:
“Mày đi mà vào ghê bỏ con mẹ! Toàn máu với mùi sát trùng! Con Vân vào đi! Chồng mày còn gì?”
Tiếng đứa con gái tru tréo:
“Mày điên ah! Chồng con gì giờ này! Có bay với nhau nữa đéo đâu! Tự dưng bắt tao vào đây theo chúng mày! Đưa quà nhanh rồi còn về! Hãm đéo chịu được”.
Mãi rồi chúng nó cũng đùn đẩy cho một thằng thấp bé nhất vào để vội gói đường sữa lên bàn rồi chạy ngay ra ngoài với đám bạn:
“Ghê vkl! Toàn dây dợ cắm khắp người, đầu thì cạo mất nửa băng bó đầy máu! Thế còn đéo là người! Chả hiểu nó bay kiểu gì mà xòe! Ngu vãi lúa”.
Tiếng mấy đứa con gái ré lên:
“Khiếp! Thôi té đi! Thế là được rồi! Hôm nào xuất viện tính sau! Đéo bik có bay được nữa không!”
Hôm khác Hương lại gặp được 1 cô tiểu thư váy áo xúng xính như công chúa đứng lóng ngóng bịt mũi ngoài cửa phòng bệnh nhân, thấy Hương đi qua liền gọi:
“Cô cho cháu hỏi có phải H nằm trong đây không ạ”.
Hương nhíu mày bởi cái giọng hỏi như ra lệnh “Đúng rồi giường số 2 ấy” rồi định đi tiếp nhưng cô tiểu thư đã níu lại:
“Cháu nhờ cô chuyển cho H cái này nhé!” Rồi đưa túi cam cho Hương không quên dúi vào túi áo Hương 50k, vừa gật đầu định quay vào chợt có thêm một đứa bạn cô bé chạy ra từ khu nhà wc:
“Tởm quá! Chưa thấy cái nhà vệ sinh nào như ở đây! Đi thôi không tao nôn mất!” – Rồi kéo luôn cô bé kia đi ra, chỉ còn vọng lại những từ:
“Khiếp tao cũng ốm vì mùi sát trùng! Chịu không vào đây được lần nữa”.
Hương lắc đầu: “Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã” ăn chơi như thế thì chỉ có bạn kiểu đấy thôi.
Một hôm hương đanh định vào thăm khám cho H thì bỗng có tiếng nhỏ nhẹ đằng sau:
“Bác sĩ ơi! Cho cháu hỏi tí được không ạ”.
Quay lại nhìn Hương thấy một cô bé nhỏ nhắn gương mặt dễ thương nhìn là có thiện cảm, chiếc kính nhỏ xinh trên đôi mắt không che được sự cương nghị và rắn rỏi trong đôi mắt ấy. Hương đáp lời:
“Uhh cháu hỏi gì?”
Cô bé ấp úng:
“Đây có phải là phòng nằm của anh H không ạ”.
Hương đáp lời:
“Đúng rồi! Cháu là người nhà ah?”
Cô bé hơi cắn hàm răng trắng bóc vào đôi môi bé xíu:
“Không ạ! Cháu là bạn ah”.
Hương hơi ngỡ ngàng vì so với cái đám bạn đã đến thăm bệnh nhân thì Hương không nghĩ là cô bé dễ thương hiện dịu này lại là bạn của bệnh nhân nhưng Hương vẫn niềm nở:
“H nằm trong kia! Cháu chờ cô thăm khám xong thì vào cũng được!”
Rồi cất bước đi vào để cô bé ngồi lại ghế chờ trong trạng thái bồn chồn hiện rõ trên gương mặt đẹp dịu dàng nết na. Lúc trở ra chưa kịp cất lời cô bé đã tiến đến Hương hỏi:
“Bác sĩ ơi thế anh ấy bị làm sao ạ! Có nặng không? Liệu có đi học được không ạ”.
Hương thầm nghĩ “Đúng là khác một trời một vực, đám bạn đầu thì lo có bay được không, cô bé này thì lại lo có học được không” nhưng vẫn điềm đạm trả lời:
“Bị tụ máu não, hôn mê sâu, đang điều trị chưa rõ khi nào tỉnh nên học hành thì cũng chịu thôi”.
Ánh mắt cô bé ấy có gì đó thảng thốt giọng run run hỏi:
“Liệu có vấn đề gì không bác sĩ”.
Nhìn ánh mắt lo lắng sợ hãi Hương không đành lòng liền động viên:
“Ca này cũng nhẹ thôi hy vọng là vài tháng sẽ tỉnh”.
Cô bé chào Hương rồi đi vào phòng bệnh nhân đặt chiếc túi cam lên bàn và kéo ghế ngồi cạnh đưa ánh mắt lặng lẽ nhìn bệnh nhân.
Từ hôm ấy cứ 2 – 3 ngày Hương lại gặp cô bé 1 lần, đôi mắt rắn rỏi lúc vào phòng khi nào đi ra cũng mọng nước, cứ ngồi gần giường là nắm chặt tay bệnh nhân bờ vai rung lên từng đợt bởi tiếng khóc câm lặng. Hẳn là cô bé ấy phải có một tình cảm nào đó sâu đậm lắm, ở đời thật trái ngược, những thằng con trai như này mà vẫn có được tình cảm chân thành đến vậy kể cũng lạ. Cũng có hôm cô bé gặp được mẹ nạn nhân bà như nhận ra cô bé ấy cầm lấy tay mà nức nở:
“Sao chúng mày lại bỏ nhau! Từ ngày cháu không đến nhà nữa nó đổ đốn ra thế! Không đêm nào chịu ở nhà! Hôm qua cô lên trường xin tạm dừng cho nó người ta báo nó lưu ban và học kỳ vừa rồi trượt gần hết có khả năng bị đuổi học! Sao mà cô khổ thế này”.
Người con gái hàng ngày vẫn rung bờ vai lên bên bệnh nhân chợt rắn rỏi lạ thường:
“Không sao đâu bác! Anh ấy khỏe lại cháu và bạn bè sẽ động viên anh ấy học! Vẫn còn kịp để trả nợ các môn và học tiếp mà! Cháu tính rồi bác đừng sợ”.
Sau những lời an ủi Hương lại thấy cô bé ấy đứng cuối hành lang mà ôm mặt khóc dường như không muốn ai thấy bờ vai nhỏ nhắn ấy đang rung lên từng đợt mãnh liệt.
Một buổi sáng Hương gặp lại cô bé ấy ở hành lang, dường như cô bé ấy cố ý chờ Hương để nói chuyện, vừa mỉm cười chào cô bé thì Hương đã thấy cô bé lên tiếng:
“Bác sĩ ơi! Cháu nhờ bác sĩ một việc được không ạ?”
Hương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lời:
“Uhh cháu nói đi! Có việc gì vậy”.
Cô bé lấy hơi rồi trả lời: “Cháu có việc trong 2 tuần tới không vào được với anh H, nếu anh ấy có chuyển biến gì cô điện cho cháu nhé” rồi đưa cho tôi một mảnh giấy ghi họ tên và số điện thoại.
“Một cái tên thật đẹp” hương thầm nghĩ và trả lời:
“Uhh được cô sẽ điện cho”.
Nhưng Hương đã không thể điện được cho cô bé ấy vì cái mảnh giấy Hương làm thất lạc ngay sau đó và một biến cố mới xảy ra.
Bệnh nhân H đã dần khá lên các kết quả chụp cắt lớp cho thấy các vết tụ máu đã giảm đi đáng kể, bác sĩ trưởng khoa cũng đánh giá “tiến triển tốt, chắc sẽ hồi tỉnh sớm” và chỉ sau 3 ngày kể từ khi có cái đánh giá đấy H đã tỉnh dần, tri giác cũng hồi phục chỉ có cơ thể là vẫn yếu do nằm im một chỗ và duy trì bằng truyền nước và chất bổ. Bác sĩ triển khoa tiến hành khám trực tiếp các phản xạ và tri giác thì thấy khá tốt trí nhớ không bị ảnh hưởng các giác quan bình thường chỉ có thị giác hơi kém một chút, phản xạ cơ tay chân và phản xạ đau tốt. Bác sĩ trưởng khoa gật gù:
“Thế là tốt rồi! Điều trị thêm và không để quá kích động là được”.
Dặn bà mẹ thêm mấy câu nữa rồi bác sĩ ra ngoài.
Bệnh nhân H hồi phục sức khỏe khá nhanh đã có thể ngồi dậy vận động tuy chưa đi lại được, nói năng đã lưu loát hơn. H chủ yếu hỏi tôi về Lan cô bé vào viện cùng nhưng tôi không có thông tin gì cũng chỉ nói là Lan đã vào viện khác có chuyên môn hơn. Cũng có tối đi qua tôi thấy H hỏi mẹ:
“Lan thế nào rồi mẹ! Đã khỏe hơn chưa”.
Tiếng người mẹ đáp lời:
“Nó vẫn bó bột chưa đi lại được con cứ khỏe hẳn đi rồi qua thăm nó”.
Một buổi sáng hội chuẩn bác sĩ thông báo H đã có thể về nhà điều trị tại nhà vì mọi thứ đã ổn định chỉ về nhà và uống thuốc, các vết máu tụ cũng tan gần hết chỉ cần tích cực nghỉ ngơi không bị kích động sẽ có thể bình thường sau 2 tháng nữa. Hương thông báo cho người mẹ để bà nghỉ việc về sớm sửa soạn cho H về. Buổi chiều H tạt qua để thăm khám lần cuối và chào bệnh nhân thì nghe tiếng 2 mẹ con nói chuyện:
“Con đã khỏe hẳn rồi bây giờ con bắt taxi qua chỗ Lan trước! Mẹ đưa đồ về nhà rồi con về sau”.
Tiếng người mẹ khẩn khoản:
“Thôi để khi khác giờ về đã”.
Tiếng H lại vang lên quyết liệt:
“Không! Con không đi về giờ đâu! Mẹ bảo chờ bác sĩ cho về mới cho qua thăm! Giờ con phải qua thăm! Không không bao giờ về đâu”.
Người mẹ vẫn nài nì:
“Thôi cứ về đi! Để cho nó nghỉ ngơi đã rồi sang thăm sau”.
Nhưng H đã cất giọng giận dỗi:
“Không! Mẹ ở đây cho tên con bệnh viện con đi trước! Tối con về sau” rồi phăm phăm bước xuống giường.
Tiếng người mẹ nức nở gào lên:
“Đi đâu nữa! Nó đi rồi con ơi! Lan nó đi rồi! Hôm nay là 49 ngày nó rồi con ơi”.
Có 1 khoảng tĩnh lặng gần 1 phút trước khi có tiếng gào lên thảm thiết của H:
“Không! Mẹ nói dối! Lan của con! Lan của con! Không thể nào chết! Mẹ nói dối”.
Tiếng người đàn bà vẫn nức nở:
“Nó đi ngay đêm hôm đấy rồi con ơi! Bình tĩnh lại đi! Dù sao cũng là cái số! Do tai nạn thôi không phải do con”.
H vẫn gào lên như một con thú dữ mất con: “Không! Là do con! Là do tôi! Lan chết tại con! Con đã ép Lan chết” và tiếng khóc lóc gào thét đập phá vọng ra.
Hương chạy vội vào nhìn cảnh tượng người mẹ đang cố gắng níu người con gương mặt đang méo mó một cách khủng khiếp, cái miệng gào hết cỡ trong những dòng nước mắt lăn dài trên mặt, quần áo xộc xệch vì bị giữ lại, giường như H đang cố nhảy khỏi cửa sổ, tay chân đánh liên tục vào mẹ:
“Không các người nói dối, chúng mày nói dối tao! Lan không chết”.
Tôi chạy vội vào giữ lại nhưng những cánh tay chân của H liên tục đánh ra làm tôi lảo đảo, phải thêm vài người nữa xông vào giữ cùng với Hương mới yên được, nhưng cái miệng H méo mó không ngừng chửi bới gào thét. Không còn cách nào Hương bắt buộc phải tiêm cho H một mũi thuốc mê để những tiếng gào thét ấy nín lại nhưng khuôn mặt H vẫn méo mó đến dị dạng thể hiện một nỗi đau cực kỳ lớn.
Từ hôm ấy cứ tỉnh là H gào thét chửi bới, không còn nhận ra ai, ai vào cũng đòi trả lại Lan, ai vào cũng bảo quân lừa đảo. Và thêm một lần hội chuẩn nữa H đã được chuyển qua khoa tâm thần để điều trị và Hương đã không gặp lại H thêm một lần nào nữa…