Phần 11
– Trời nóng quá… ông lại bật dùm tôi cái quạt đi.
– Hay là tụi mình đi tắm sông đi.
Lan quay sang nhìn tôi.
– Ủa, quê mình có sông à.
– Có chứ. Từ nhà mình đi ra rồi xuống sau hàng tre là thấy sông.
– Wow thích nhỉ. Nhưng mà…
– Sao?
– Tui không biết bơi…
Tôi khẽ cười hì hì:
– Anh bơi giỏi lắm, để anh tập cho.
– Thiệt không đó, ông mà biết bơi à.
– Biết chứ sao không. Anh bơi hơi bị giỏi đó.
Lan bĩu môi.
– Nhưng mà sợ mẹ về không thấy ai ở nhà sẽ la đó.
– Không sao đâu, còn sớm mà.
Lan xoay cây bút suy nghĩ rồi quay sang hỏi Trang:
– Trang ơi, em coi nhà nha. Chị đi ra ngoài chơi chút.
Trang quay sang nhìn tôi và Lan.
– Anh chị đi đâu thế, cho em theo với.
Lan quay lại nhìn tôi. Tôi nói.
– Ừ… hay là mình đóng cửa rồi đi xíu về. Không sao đâu.
Sau đó tôi cùng chị em Lan đi xuống bờ sông. Hai chị em như lần đầu thấy sông chạy nhảy la hét rất thích thú trên bãi cát dài trắng mịn. Sông quê tôi ngày đó rất đẹp, nước trong xanh và mát rượi, bình thường xóm tôi ít người nên chỉ khi chủ nhật thì mới có người xuống sông tắm hoặc câu cá. Còn bây giờ thì khá là vắng vẻ và yên tĩnh.
– Lan ơi, cởi đồ xuống tắm nè.
Tôi vừa nói vừa cởi áo mình ra, chỉ còn lại cái quần đùi. Lan nhìn tôi hơi mắc cỡ:
– Tắm thật hả!
– Chứ sao, ra sông mà không tắm thì phí lắm.
– Nhưng tui…
Tôi biết Lan ngại không cởi đồ được nên ghẹo:
– Có sao đâu, cởi đại ra đi ở đây đâu có người ngoài đâu mà sợ hihi.
Lan đá vào chân tôi:
– Mơ đi, tui quýnh ông bây giờ. Thôi ông tắm đi, tui với Trang vọc cát xây tháp chơi.
Trang cũng cười tươi và nói…
– Em với chị Lan không biết bơi mà, với lại em cũng sợ nước lắm.
Tôi cố thuyết phục:
– Không biết bơi thì phải tập chứ, lỡ mai mốt lũ về ngập nhà là chết không ai cứu đâu à. Hay là mặc đồ vậy tắm luôn đi.
Nói rồi tôi nắm tay Lan kéo xuống sông. Lan thì cố níu lại:
– Ông bỏ ra đi, tui không biết bơi đâu.
– Có anh mà sợ gì, với lại nước cạn lắm không sao đâu.
– Thôi tui sợ lắm, Trang ơi cứu chị với.
Trang trên bờ đứng cười haha:
– Hay chị tập bơi đi… mai mốt lũ về cứu em.
Lúc này tôi nắm tay Lan kéo ra đã gần giữa sông.
– Em nhát thật đó, đã nói không sao mà. Có chồng ở đây mà lo gì hihi.
Lúc này Lan cũng tạm tin tôi nhưng vẫn còn rất sợ, cố nắm chặt tay tôi không dám buông ra. Tôi kéo Lan ra thêm chút nữa, lúc này nước đã ngập tới gần cổ. Lan có vẻ rất sợ bám chặt lấy tôi… lúc này trông Lan thật đáng yêu và hơn lúc nào hết Lan đang rất cần tôi bảo vệ.
– Thấy chưa, có sao đâu. Nước mát quá trời.
– Tui… tui thấy ghê ghê sao đó, hay ông dìu tôi vô bờ lại đi.
Tôi nhìn vào bờ và thấy Trang đang ngồi hốt cát xây lâu đài. Tôi quay sang nhìn Lan:
– Đã ra tới đây rồi thì tắm luôn đi.
– Nhưng mà tui sợ…
– Sợ gì… có cá sấu đâu mà sợ.
– Hả… sông này có cá sấu à.
Lan sợ hãi nhìn tôi rồi ôm tôi chặt cứng, tôi cũng khẽ vòng hai tay ra sau ôm lấy Lan. Lúc này hai bầu vú của Lan đã áp chặt vào người tôi. Lan chỉ mặc áo thun mỏng màu trắng nên khi ướt hai vú đã lộ rõ ra nhìn rất hấp dẫn. Lan cũng biết điều đó nên khi thấy tôi nhìn liền lấy tay che lại trông rất đáng yêu.
– Ông… ông kỳ quá đi.
Tôi lấy tay Lan ra và ôm Lan vào. Lan cũng khẽ ôm lại tôi.
– Có cá sấu là ông phải bảo vệ tui đó.
Tôi cười và nói:
– Vợ yêu yên tâm, chồng có chết cũng không để vợ bị cá ăn thịt đâu.
Lan lại nhéo tôi một cái:
– Ai vợ ông hả.
– Vậy anh buông ra nha, Lan tự đứng đi.
Nói rồi tôi buông Lan ra. Lan hốt hoảng nắm chặt lấy tay tôi và bám vào.
– Ông làm gì vậy hả…
Nhìn Lan hốt hoảng tôi không nhịn được cười:
– Ai biểu…
– Biểu gì!
– Từ nay Lan không được gọi anh là ông nữa.
– Chứ sao?
– Phải gọi là anh hoặc là chồng.
– Xí, còn lâu.
Tôi đẩy Lan ra khỏi tay tôi, Lan hét lên. Tôi vội ôm Lan lại và thì thầm:
– Gọi chồng đi vợ iu. Không gọi là bỏ ra nữa à.
Lan lí nhí trong miệng:
– Chồ… n… g…
– To lên xíu nữa.
– CHỒNG ÁC ĐỘC!!!
Tôi cười hihi và đẩy nhẹ Lan ra. Tôi lấy tay vén nhẹ vài sợi tóc ra khỏi khuôn mặt xinh xắn của cô gái mà tôi yêu thương. Lan nhìn tôi ngại ngùng và khẽ cúi mặt xuống. Tôi dùng tay nâng cằm Lan lên và hôn nhẹ lên môi nàng. Lan nhắm mắt lại nhưng cũng bắt đầu hôn lại tôi. Biết Lan cũng đang bị kích thích tôi khẽ đưa tay lên bóp nhẹ vào vú Lan, cuối cùng thì mong ước bấy lâu nay đã thành sự thật. Vú Lan to tròn và săn chắc bóp rất đã tay. Tôi cho tay xuống và luồng vào áo Lan. Lan lấy tay mình cầm lại và đẩy ra nhưng tôi vẫn cố và cuối cùng tay tôi đã bóp trọn lấy bầu vú mát rượi. Lan rùng mình nhả môi tôi ra và ôm chặt lấy tôi thỏ thẻ:
– Đừng… chồng. Bé Trang thấy bây giờ.
– Không thấy đâu. Trang đang bận nhỏ cát xây tháp. Với lại nước ngập che hết mà.
Nói rồi tôi bắt đầu xoa vú Lan mạnh hơn, miệng tôi áp sát vào liếm nhẹ vành tai làm Lan rung lên thở hổn hển.
– Chồng… đừng… đừng mà… vợ nhột.
Xoa vú một hồi tôi bỏ ra và thả tay xuống xoa lấy hai bờ mông mềm mại. Do Lan mặc váy nên chiếc váy đã nổi lên chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng và mềm. Tôi đưa tay ra trước vừa chạm nhẹ vào lồn tính xoa thì Lan gạt tay tôi ra và nhìn tôi nghiêm túc:
– Không được… chồng đừng không sờ ở đó được hông.
– Sao vậy vợ, cho chồng sờ xíu thôi.
Vừa nói tôi vừa đưa tay bóp nhẹ lên mu lồn Lan. Lan lại gạt tay tôi ra.
– Hông! Vợ giận đó.
Thấy Lan có vẻ bắt đầu hơi giận nên tôi không dám nói gì thêm chỉ ôm Lan vào lòng:
– Chồng xin lỗi mà, đừng giận chồng nha.
Lan không nói gì tôi thấy không khí hơi căng thẳng rồi bèn buông Lan ra và nói:
– Chồng đi đây, bái bai. (Tạm biệt)
Nói xong tôi lặn sâu xuống nước. Sau đó tôi mở mắt ra nhìn chân Lan xem phản ứng thế nào. Tôi thấy Lan dậm dậm chân xuống cát, tôi chắc cô nàng đang sợ lắm đây. Và như một món quà trời cho. Bướm Lan đang lộ rõ trước mắt tôi. Do lớp váy đã nổi lên chỉ còn lại chiếc quần lót hồng hồng mỏng manh che lấy cái bướm mũm mĩm đang ngập trong nước. Dù không thấy rõ được lồn Lan thế nào nhưng qua lớp quần lót mỏng tôi thấy cái mu nhô lên khá cao, cao hơn mu lồn của bé Trang nhiều. Tôi cứ nhìn mê say không chớp mắt, đùi Lan trắng bóc và thon gọn càng tôn thêm vẻ đẹp mỹ mãn của một vùng kín còn non nớt. Chợt thấy Lan đập hai tay xuống mặt nước, có lẽ lúc này Lan đang sợ lắm vì không biết tôi đã biến đi đâu. Hơi cũng đã hết tôi dẫm hai chân xuống cát và phóng lên khỏi mặt nữa.
– Hù… chồng nè.
Chết cha, nhìn Lan như đang khóc thì phải. Đôi mắt đỏ au làm tôi thấy hối hận kinh khủng. Có lẽ nãy giờ Lan sợ lắm.