Phần 79
Đêm tối, Long đang đả tọa thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Hắn thu công bước ra mở cửa, còn ai khác là mẹ hắn trong bộ đồ ngủ đang đứng ngoài cửa nữa.
Trên giường, nằm cạnh mẹ, ngửi thấy hương thơm từ cơ thể mẹ mà Long nao nao vì hương thơm đầy quyến rũ ấy.
“Mẹ thơm quá !” Long không kìm được khen một tiếng.
“Đồ quỷ, ngủ đi” Xuân hắn giọng, không hiểu sao nằm với con trai mà cô cảm giác là lạ, không còn như năm năm trước nữa, có một cái gì đó đã thay đổi.
“Con ôm mẹ nhé!” Long nhớ lại thuở nhỏ nên lên tiếng.
“Cái thằng này, ôm đi” Xuân hừ giọng nhưng vẫn đồng ý để con trai ôm.
“Yêu mẹ nhất!” Long hưng phấn ôm chầm lấy mẹ, cảm giác ấm áp từ thuở nhỏ lại ùa về làm hắn hạnh phúc vô cùng, nhưng vài phút sau, xúc cảm từ bàn tay đang ôm mẹ làm hắn giật mình, không ngờ hắn vô ý đặt tay lên bầu vú của mẹ, một lần nữa sự co giãn tuyệt vời ấy khiến hắn không kìm được mà dục cảm tăng cao.
Xuân ban đầu cũng không để ý khi Long ôm, nhưng mà cô chợt nhận ra ngực mình bị tay con trai đè lên, đã bao lâu rồi cô không gần gũi đàn ông nên khá nhạy cảm với chuyện bị đụng chạm, cô cũng không thể lấy tay gạt tay Long đi vì như thế khác nào cô thừa nhận mình có cảm giác khác thường với con trai, Long cũng không dám động vì hắn sợ mẹ nghĩ xấu về mình, cả hai cứ thế trải qua một đêm trằn trọc đầy mờ ám.
…
Ngày hôm sau mưa to như trút nước, một cơn bão sắp sửa quét qua miền Nam nên sấm sét cứ giật ầm ầm trên bầu trời.
Đến chiều, lão Tuấn về nhà với người ngợm ướt sũng và gương mặt hằm hằm như mới bị ai đánh, trong cơn giận dữ lão lao đến ngăn tủ nốc trọn một chai rượu mạnh.
“Mẹ nó chứ! Bọn mày xem tao chả khác gì một con chó” Lão Tuấn say rượu quát ầm cả lên, Long tò mò cũng vội giỏng tai lên nghe.
“Địt mẹ bọn khốn nạn! Tao mà có cơ hội thì sẽ cho bọn mày cảm giác bị đàn con của tao ăn thịt là như thế nào… hahaha” Lão Tuấn điên cuồng cười như thằng điên.
Đột nhiên Xuân đang lau nhà đi ngang qua, cô cũng không phải lần đầu chứng kiến lão Tuấn say nên cũng không bất ngờ lắm mà tiếp tục công việc của mình, nhưng lần này khác.
“Mẹ nó, con điếm… mày xem thường tao?” Nhìn thấy Xuân đang lau nhà, lão Tuấn gào lên vì tưởng cô khinh thường mình, trong cơn say lão không còn lí trí nữa, ngay lập tức lão nhào tới nắm lấy đầu cô lôi đi xềnh xệch. Long ở đằng xa thất kinh vội lao tới, hắn dù có bại lộ sức mạnh cũng quyết không để mẹ bị thằng khốn kia hành hạ.
“Làm gì thế… mau đưa nó đi… còn ra thể thống gì nữa… ” Trong lúc Long sắp động thì ở cầu thang, lão Khải không biết từ khi nào xuất hiện hét lên khiến Long khựng lại, ngay tức thì có vài ba người hầu vội chạy tới dìu lão Tuấn ra khiêng lên lầu.
Long nhào tới chỗ mẹ, đầu tóc cô bù xù vì vừa bị lão Tuấn nắm mà kéo đi, đau đớn và tủi nhục khiến Xuân nức nở.
“Khóc cái gì mà khóc… xem lại thân phận mình ở cái nhà này đi… ” Lão Khải khó chịu vì Xuân khóc trước mặt người hầu nên gằn giọng.
“Vâng! Con biết rồi” Xuân mím môi lại nói.
“Hừ… ” Lão Khải hừ lạnh quay người bước lên lầu, đối với lão đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, chỉ là chút ít mặt mũi trước kẻ hầu người ở mà thôi.
Nhưng nếu lão Khải để ý kĩ một chút có thể nhìn ra được ở người thanh niên bên cạnh Xuân lúc này đây lại toát ra một vài tia khí đen kịt vặn vẹo, Long đã cố gắng kìm chế hết mức có thể nếu không hắn sợ sẽ ra tay giết toàn bộ những kẻ kia mất, chưa phải lúc… hắn phải nhẫn một chút nữa… một chút nữa thôi.
“Phốc… ” Long bế Xuân lên đi về phía phòng hắn, nhìn gương mặt tái xanh vì sợ hãi và tủi nhục của mẹ mà hắn thương mẹ vô cùng.
Nằm trên giường, cảm nhận hơi ấm từ con trai, Xuân vùi đầu vào ngực Long khóc, với cô bây giờ chỉ có hắn là người mà cô có thể dựa vào nhất, dù mang tiếng là có hai đứa con trai nhưng Lợi chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ mình một chút nào, thậm chí hắn coi Xuân chẳng khác nào con ở trong nhà, năm tháng được ông nội và cha giáo dục đã biến hắn thành một tên cặn bã.
Sau một hồi, Xuân nín khóc, nước mắt cô ướt đẫm ngực Long, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được một lồng ngực đàn ông đến vậy, nó vừa rắn chắc, vừa ấm áp, Xuân tham lam hít lấy những khí tức ấy.
“Mẹ! Có con đây, mẹ đừng sợ!” Long an ủi.
“Ừm ! Cảm ơn con trai!” Xuân ngẩng đầu lên nhìn gương mặt điển trai của Long vui vẻ cười, may sao cô còn có một đứa con trai như thế này để có thể dựa vào.
Nhìn gương mặt mẹ sưng húp vì khóc, Long tiếc thương đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, hắn không muốn thấy cảnh này lần nào nữa và thề kẻ nào làm mẹ khóc sẽ phải hứng chịu cái chết khủng khiếp nhất dưới tay hắn.
“Mẹ xấu không?” Xuân hỏi con trai.
“Không, mẹ lúc nào cũng đẹp nhất” Long yêu thương nói, gương mặt xinh đẹp không tì vết kia làm sao có thể xấu đi được… chiếc mũi cao, đôi mắt to, đường lông mày cong, đôi môi chúm chím… tất cả hòa quyện tạo nên một gương mặt như tiên nữ hạ phàm trong mắt Long.
“Thằng Quỷ!” Xuân mỉm cười vì lời khen của Long, chỉ cấn hắn khen là đủ rồi.
Đột nhiên Long không kìm được, hắn làm một việc điên rồ, hắn cúi xuống đặt vào môi Xuân một nụ hôn trong sự ngỡ ngàng của cô, đến khi cảm nhận sự ngọt ngào từ đôi môi mêm mại ấy, hắn còn tham lam mút mạnh, chiếc lưỡi hắn như một thói quen tách hàm răng trắng ngà của cô ra để tiến vào bên trong.
Xuân như bị đứng hình, đến khi cảm giác lưỡi mình bị một thứ ẩm ướt quấn chặt cô mới bừng tỉnh, cô trợn mắt đầy Long ra.
“Bốp ! Con làm gì vậy?” Xuân giận dữ giáng cho Long một bạt tai rồi quát lên.
“Ách… con xin lỗi… do mẹ đẹp quá!” Long cũng tỉnh lại sau chuyện điên rồ hắn vừa làm, khi nãy hắn triệt để bị vẻ đẹp và cái hương vị thần thánh từ đôi môi mẹ làm cho si mê.
“Hừ!” Xuân đỏ mặt hừ lạnh, cô cảm thấy xấu hổ khi để con trai hôn một lúc lâu như thế, trong cơn giận dữ cô xoay người rời đi, suốt hôm ấy cô không hề nói một lời nào với hắn.