Phần 76
Với một vở kịch do Thiên dàn dựng, Long trở về căn biệt thự sau 5 năm rời đi.
“Cốc… cốc… ” Bên ngoài có tiếng gõ cửa làm Long tỉnh lại trong hồi ức, hắn bước ra mở, chắc chắn là Xuân rồi vì ở cái nhà này thì chả có ai quan tâm đến một thằng con hoang như hắn.
“Mẹ !” Long lên tiếng, nhìn Xuân mặc một cái tạp dề lem luốt, tay bưng một dĩa thịt gà còn nóng hổi mà hắn suýt rơi nước mắt, chắc hẳn mẹ vừa xuống bếp làm món ăn cho hắn.
“Suỵt… mau ăn đi… hôm nay nhà có tiệc nên làm nhiều gà lắm… mẹ giấu riêng cho con một dĩa này… ăn đi nhé ! Mẹ phải quay lại làm tiếp đây” Xuân dúi dĩa thịt gà vào tay Long rồi vội vã đóng cửa rời đi trong sự sững sờ của hắn, đã 5 năm rồi mà mẹ vẫn thế, vẫn coi hắn như đứa trẻ bé bỏng phải dấu riêng thức ăn ngon cho hắn, hai hốc mũi Long cay cay, mắt nhòe đi vì tình thương mà mẹ dành cho mình.
“Nhoàm… nhoàm… ” Dù không đói, Long vẫn ngấu nghiến dĩa thịt gà một cách ngon lành, hắn không ăn thức ăn mà đang hưởng thụ tình yêu của mẹ.
…
Đến tối, căn biệt sáng trưng với những ánh đèn đủ màu sắc, trên lầu hai là phòng tiệc dùng để đãi khách với một chiếc bàn dài, thường lão Khải là người ngồi ở chiếc ghế đầu bàn vì là chủ gia đình nhưng từ khi đám người ZeRo tới làm chỉ dám ngồi xa xa để vị trí đó lại cho Sứ giả.
“Ngài Sứ giả… tôi đại diện cho gia tộc… xin kính ngài một ly… chúc ngài mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức… ” Lão Khải tay cầm ly rươu Vang đứng dậy hướng Sứ giả nói lời chúc, tiếp sau đó là đám con cháu lão ồ ạt đứng theo, dù đa số không biết đám người kia là ai nhưng nếu lão Khải phải làm vậy thì tốt nhất là làm theo.
Buổi tiệc cứ thể diễn ra, Xuân trong lúc đợi tiệc tàn để dọn dẹp thì tranh thủ vào phòng thăm con trai.
“Long… mẹ nhớ con quá !” Mở cửa phòng, Xuân nhào tới ôm chầm lấy Long, 5 năm xa cách hắn làm cô ngày nào cũng ôm ảnh hồi nhỏ của hắn mà khóc thầm, cô biết vì mình mà con chịu khổ nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
“Mẹ!” Được mẹ ôm chặt, cảm nhận mùi hương quen thuộc mà 5 năm qua hắn ngày nào cũng nhớ nhung, Long sao có thể kìm được cảm xúc, hắn vòng tay ôm chặc mẹ, tình cảm mẹ con thật thiêng liêng nhường nào.
“Mẹ ! Mẹ gầy đi đấy !” Sau một hồi xúc động, Long thì thầm vào tai Xuân.
“Do con cả đấy!” Xuân mỉm cười vì lời nói của Long, cô dẩu môi nói lời giận dỗi.
Long nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ, hắn vuốt ve gò má cô rồi đôi môi mềm mại nữa, trong đầu hắn không hề có một ý nghĩ đen tối nào, chỉ là muốn lưu giữ mãi mãi vào trong trí óc những hình ảnh đẹp này.
“Mẹ đẹp không ?” Đột nhiên Xuân hỏi một câu làm Long sững sờ.
“Đẹp ! Mẹ là người đẹp nhất trên trần gian !” Long trả lời không chút chần chờ.
“Hì ! Cái thằng quỷ, ra ngoài học được cách nịnh nọt cơ đấy ! Mẹ phải đi, tối nay nhất định phải kể mẹ nghe con đã đi đâu đó !” Xuân mỉm cười trước câu trả lời của Long, cô bẹo yêu má hắn một cái rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mẹ, Long nở nụ cười hạnh phúc, chỉ với mẹ hắn mới có thể nở nụ cười bất chợt và tự nhiên đến thế.
…
11 giờ đêm, bữa tiệc đã kết thúc hồi lâu, đám ZeRo rời đi trở về khách sạn gần đó, Xuân và những người hầu dọn đẹp cẩn thận rồi mới được đi nghỉ ngơi.
Trong phòng mình, Long vận tử khí tu luyện, từng sợi tử khí đen kịt cứ quanh quấn khắp người hắn, cái Long cần bây giờ chính là thu phát chúng tự nhiên như nội khí trước kia, mất đi nội khí cũng mang lại một cơ hội cho hắn, không có nội khí khiến hắn trông chả khác nào người bình thường nên sẽ giảm bớt cảnh giác của những cao thủ đối với hắn, may ra chỉ có những cao tăng đắc đạo hay những Quỷ Tu như hắn mới có thể nhận ra tử khí trong cơ thể hắn.
Tuy cơ thể tràn đầy tử khí nhưng Long biết bên trong Quỷ Trảo vẫn còn chứa một lượng tử khí vô cùng… vô cùng lớn, mỗi lúc mang nó vào hắn khá thoải mái vì nó dường như giống như một bộ phận của cơ thể hắn vậy, chẳng qua là không tiện mang theo nên hắn chỉ có thể đặt nó trong ba lô và đem ra sử dụng mỗi khi tu luyện.
Đột nhiên Long thu công, toàn bộ tử khí bên ngoài bị hắn hút vào trong cơ thể, hắn nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà.
Bước chân tiến tới trước cửa phòng Long rồi dừng lại, để tránh bị nghi ngờ hắn cất Quỷ Trảo, nhanh chóng nằm xuống lấy cái chăn cũ đắp lên người như đang ngủ.
“Cạch… ” Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, có người bước vào trong phòng, Long vẫn giả bộ ngủ, hắn muốn xem rốt cuộc kẻ đó muốn gì.
“Cái thằng… bảo đợi mẹ mà đã ngủ rồi… ” Bóng đen lên tiếng hờn dỗi làm Long thở phào, là mẹ.
“Mẹ… con chưa ngủ mà!” Long vùng dậy làm Xuân giật mình.
“Hứ ! Định hù mẹ à ?” Xuân dẩu môi lên trách Long.
Đến giờ Long mới nhìn rõ mẹ qua ánh đèn leo lắt, Xuân mới tắm xong nên da thịt dính chặt vào lớp vải áo ngủ mỏng tan khiến hắn nhìn có thể nhìn thấy phần nào cơ thể tuyệt mỹ của mẹ, hai đầu ti hồng hào nhô ra trước ngực nhanh chóng làm hắn chú ý, mẹ lại còn vén mái tóc dài ướt đẫm sang một bên khiến khuôn mặt xinh đẹp nay còn quyến rũ hơn bội phần, Long không kìm được mà cu ngỏng cao trong quần.
“Ặc… ” Long xấu hộ vội quay đi để tránh mẹ nhìn thấy đũng quần mình nhô cao.
“Sao vậy Long? Con đau ở đâu à?” Xuân thấy Long khác thường vội nhào tới chỗ hắn, cô lo lắng nhìn con trai.
“Không ! Không có gì đâu” Long nào dám nói hắn nứng, hắn toát mồ hôi vì sợ mẹ biết.
“Còn dấu mẹ nữa ! Để mẹ xem nào !” Xuân trừng mắt cầm lấy tay Long giật ra, hắn nào dám vận lực làm cô đau nên chỉ giữ ít sức ghì chặt tay, không ngờ Xuân mạnh mẽ giật mạnh ra khiến hắn quay người lại.
“Á… ” Xuân nhìn thấy đũng quần Long nhô cao, cô kinh hãi lấy tay bịt miệng lại, làm sao mà cô không biết nó là cái gì chứ, không ngờ con trai cô lại thế, mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ.
“Mẹ !” Long cũng đỏ mặt vì tình cảnh éo le này, hắn biết mẹ đẹp nhưng không ngờ nhìn thấy mẹ thế này cơ thể hắn phản ứng lại.
Nhưng hành động tiếp theo của Xuân lại làm Long trợn mắt há mồm, cô thò một bàn tay vào quần hắn nắm lấy con cặc đang cương cứng của hắn làm Long giật mình.
“Chà ! Đã lớn thế này rồi cơ à ! “ Xuân cảm nhận kích cỡ thằng em của Long qua bàn tay mà thầm than một tiếng khiến hắn mặt đỏ như gấc vì xấu hổ vô cùng nhưng mà tự nhiên bị mẹ cầm lấy thằng em mình vuốt vuốt mà hắn nứng đến kinh khủng, cặc hắn muốn nổ tung ra vì sướng khoái.
“Nhớ ngày nào tôi còn phải cho anh bú, rửa đít, rửa khu cho anh mà anh xem giờ anh thế này rồi !”
“Ặc… ” Câu tiếp theo của Xuân làm Long trợn mắt, thằng em hắn nhanh chóng ỉu xìu xuống.
“Sao thế ? Anh giỏi lắm cơ mà, bỏ đi không nói lời nào ? Anh có còn coi tôi là mẹ không?” Xuân bóp chặt thằng em Long trong tay gằn giọng giận dữ.
“Mẹ! Con xin lỗi, mẹ bỏ tay ra đã” Long đổ mồ hôi vì mẹ, hắn chưa từng thấy mẹ giận dữ thế này, thật là đáng sợ nha.
“Hừ… nói đi ! Anh dám làm thế nữa không?” Xuân vận lực làm Long đau điếng hét lên, người hắn toàn là tử khí nên chỉ cần một chút lỡ tay thì mẹ bị thương mất, Long chỉ còn cách dùng da thịt chịu đòn.
“Ặc ! Con không dám ! Không dám nữa mà!” Long nhăn mặt cầu xin, hắn đau thật đấy.
“Hừ ! Nói ! Nói cho tôi biết 5 năm qua anh đi đâu, làm gì ?” Tạm tha cho Long vì thấy hắn đau đớn thật, Xuân tra hỏi.
“Con được một đại ca giang hồ nhận nuôi nha ! Hắn đối xử với con rất tốt, hằng ngày con chỉ chạy theo làm mấy việc linh tinh cho hắn !” Long nào dám nói thật, mẹ mà biết hắn làm đại ca giang hồ, đánh nhau, giết người… cái gì cũng đã làm qua thì không biết ra sao nữa.
“Xem anh kìa… anh tưởng thế là giỏi hay sao mà mặt anh phởn lên thế kia hả?” Xuân hai tay cầm lấy tai Long vặn một trăm tám mươi độ khi thấy mặt hắn trông có vẻ rất vui vẻ khi kể về chuyện rời đi.
“Mẹ ! Đau quá !” Long ôm hai cái tai đáng thương khóc ròng, mẹ hắn đáng sợ đến vậy mà giờ hắn mới biết sao.
“Hừm ! Thế giờ anh định làm gì?”
“Mẹ ! Con giờ muốn được ở gần mẹ thôi, mẹ nói ‘bà’ cho con làm ở nhà bếp với mẹ nhé!” Long đã suy nghĩ nhiều về cách tiếp cận ZeRo rồi, phòng ăn là cách tốt nhất.
“Bếp à? Cũng được, dù sao thời gian này hình như có việc gì mà thấy dượng con cũng chạy tới chạy lui liên tục làm mẹ không mở miệng xin cho con đi học nghề được !” Xuân vuốt ve mặt con trai nói.
“Cảm ơn mẹ!” Long vui mừng nhào vào lòng Xuân như đứa trẻ, nhưng hắn không ngờ mặt mình lại ép lên hai bầu vú căng của cô khiến hắn có thể cảm giác được độ co giãn tuyệt vời của chúng, cơn nứng lại bùng phát trở lại.
Xuân thì không nghĩ nhiều như thế, cô vuốt ve đầu con trai vì nhớ nhung và yêu thương, hai mẹ con ôm nhau hồi lâu Xuân mới lưu luyến về phòng ngủ để lại thằng con mặt mày nhăn nhó như đít khỉ.
Thế là Long chính thức trở thành một tên phụ bếp trong căn nhà bếp gia tộc họ Trần, vì là một gia tộc lớn nên công việc nấu ăn cũng khá là vất vả.