Phần 20
“Chú Hải… con hỏi chú chuyện này nhé” Long hỏi một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, thân hình vạm vỡ săn chắc, người xăm kín mít, gã là thầy dạy võ của cậu, trước kia là anh chị có máu mặt trong giang hồ nhưng sau chán cảnh chém giết nên rút về ở ẩn.
“Chuyện gì?” Hải hỏi đệ tử của mình, gã vừa cho cậu nếm không ít đau khổ xong.
“Là thế này… con đối mặt với bọn đánh người thì không sợ chút nào, nhưng mà lúc gặp những kẻ giết người thì con lại sợ lắm… ” Long rất kính trọng những người thầy của mình cho nên với họ cậu sẵn sàng chia sẽ suy nghĩ trong đầu, đây cũng là lý do mà võ công của cậu tiến bộ như vậy.
“Haha… nhóc con… mới tí tuổi đầu đã gặp bọn giết người à… nghe này nhóc… đánh nhau thì là do biết có thua cũng không chết, cùng lắm thì bị gãy chân, gãy tay gì đó thôi… nhưng mà khi gặp những tên giết người, lúc đó nhóc sẽ sợ… chính là sợ chết đấy… haha” Hải cười to nhìn Long nói.
“A… con hiểu rồi… thì ra nỗi sợ của con chính là sợ chết… phù” Long mở to mắt vì hiểu ra,đúng là những người từng trải họ nói một câu là trúng ngay vấn đề.
“Chú Hải… có cách nào để con không sợ chết không?” Long ngây thơ hỏi.
“Cốc… ngu này” Hải nghe Long hỏi cốc ngay vào đầu cậu một cái mạnh.
“Ui da… đau quá… sao chú đánh con” Long xoa đầu hỏi.
“Chỉ có những đứa điên đứa khùng mới không sợ chết… còn lại người bình thường thì ai không sợ chết … hỏi ngu thì bị đánh chứ sao?” Hải cười.
Long nghĩ một hồi cũng cảm thấy mình ngu, cậu gãi đầu tiến lại gần Hải hỏi tiếp:
“Chú Hải… thế có cách nào áp chế nỗi sợ hãi lại ít nhất để đương đầu với chúng không?”
Hải nhìn cậu nhóc đệ tử của mình, đã dạy cậu được vài tháng rồi, gã rất thích thằng đệ tử này, nhanh nhẹn và thông minh, nó còn có chút ngây thơ ngờ nghệch nữa, nghe Thiên kể qua ước muốn cứu mẹ của thằng bé, gã lại cảm động vì con người trọng tình trọng nghĩa như cậu.
“Cũng đến lúc rồi” Hải thì thầm trong miệng như quyết định một thứ gì đó.
“Vào tắm đi, hôm nay tập đến đây thôi, tí nữa cùng chú đi đến một nơi”
“Đi đâu hả chú… ” Long nhanh nhảu hỏi, cậu vẫn hơi bực vì chú chưa trả lời câu hỏi trước của mình.
“Đi đến nơi làm cho con áp chế cơn sợ hãi của mình, con gọi điện về nhà nói 1 tuần nữa con sẽ không về nhà đi, sắp tới sẽ là đợt huấn luyện kinh khủng nhất” Hãi cười nói làm Long ngạc nhiên, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của gã, cậu rùng mình đổ mồ hôi, hình như mình sắp tới một nơi kinh khủng.
…
2 tiếng sau, Hải và Long tiến vào một ngôi nhà bằng gỗ ở rìa ngoại ô thành phố, đây là một xóm vắng vẻ đằng sau một khu công nghiệp.
“Cộc… cộc… ai đấy?” Một giọng đàn ông lên tiếng sau khi Hải gõ cửa vài lần.
“Tôi Hải đây… có việc cần nhờ anh” Hải lên tiếng, nhìn qua Long, gã lại nở nụ cười làm mồ hôi của cậu cứ tuôn ra.
Cánh cửa gỗ mở ra, Long và Hải đi qua một cái sân nhỏ vào căn nhà ,Long nhìn vào bên trong, toàn là đồ bằng gỗ từ bàn ghế cho đến sàn nhà, tiếp đón 2 người là một cụ già nhỏ con, chỉ đứng tới cổ Long là cùng, nhìn có vẻ ốm yếu, còn phải chống một cây gậy nữa.
“Ai thế?” Cụ già nhìn Long rồi giở giọng ồm ồm ra hỏi Hải.
“Là ’em nuôi’ của Thiên… nó muốn vượt qua nỗi sợ hải của bản thân mình” Hải uống ngụm nước rồi nói.
“Bao nhiêu tuôi? Có sớm quá không?” Cụ già giật mình nói, nhìn Long tuy cao thế nhưng mà gương mặt non nớt của cậu không thể đổi được, chắc chắn là chưa đên 18 tuổi.
“14 gần 15… nó muốn cứu mẹ… ” Hải nhìn lại Long rồi nói.
“14 sao” Cụ già khẽ lẩm bẩm rồi suy ngẫm điều gì đó thật lâu.
Một lát sau, cụ mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Long, gõ cây gậy xuống sàn một cái mạnh rồi nói:
“Này cháu… nếu giữa cái chết và mẹ… cháu sẽ chọn ai?”
Câu hỏi của cụ già làm Long bất ngờ, cậu chưa từng phải suy nghĩ đến chuyện ấy, ‘liệu vì mẹ cậu có sẵn sàng chết không?’ Long chìm vào suy nghĩ.
Hải và cụ già yên lặng đợi Long trả lời, họ đều hiểu đối với một cậu nhóc 14 tuổi thì câu hỏi đó quá khó, ở độ tuổi này thì ngoài xã hội, những cậu bé học sinh đến trường chải chuốc các kiểu chứ nào như cậu phải vật lộn từng ngày để có thực lực cứu mẹ ra khỏi ngôi nhà kia, tất nhiên là có những mảnh đời bất hạnh hơn cậu nhưng mà nghị lực của Long đã làm cho họ khâm phục rồi, nếu Long trả lời ngay thì có lẽ hai người cũng không bằng lòng vì khi ấy cậu chỉ như một đứa trẻ, không biết đối diện với mình là cái gì mà chỉ trả lời đại.
“Có… con sẽ cứu mẹ bằng mọi giá” Long thốt lên chắc chắn, cậu đã nghĩ kĩ rồi, bao nhiêu lần mẹ khóc thầm một mình, rồi bị quở mắng, bị chà đạp và thậm chí là bị đánh đập vì làm phật ý những con người trong cái gia tộc kia, lại nghĩ tới lúc có những món ăn ngon, mẹ đều lén giữ lại một phần đưa cho cậu… Long yêu mẹ, người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Cụ già và Hải nhìn nhau, họ cùng gật đầu nhẹ như quyết định sẽ cho Long làm một việc gì đó.
“Được rồi… cháu với Hải ngồi chơi đi… tí nữa ăn cơm tối xong cháu hãy đi ngủ sớm chuẩn bị tinh thần và thể lực tốt nhất cho ngày mai” Cụ già đứng dậy vỗ vào vai Long vài cái rồi rời đi trong ánh mắt tò mò của cậu.
…
6 giờ sáng hôm sau, ba người đứng trước một nắp hầm, Long nghi hoặc nhìn Hải và cụ già, căn nhà này có một căn hầm nữa ư.
“Nghe này Long… một khi cháu đã xuống dưới đó thì như bước vào cuộc chiến sinh tử đầu tiên của cuộc đời mình… nhớ… lúc nào cũng phải nghĩ đến sống sót… nghĩ đến mẹ… đến lúc không chịu được nữa thì hãy nhấn cái nút đỏ trên tường… nếu đến nó mà cháu cũng không nhấn được thì cháu sẽ chết… và không ai còn nhớ đến cậu nhóc như cháu nữa… mẹ cháu sẽ tiếp tục sống trong chà đạp … nếu không cần dùng đến nó nữa thì cháu đã chiến thắng sợ hãi của bản thân mình hoàn toàn… lúc ấy ông tin là kẻ thủ của cháu sẽ phải run sợ vì cháu đấy” Cụ già nhìn thẳng vào mắt Long nói rồi mở cửa hầm.
Nhìn vào bên trong căn hầm tối tăm, Long cố gắng căng mắt ra nhưng vẫn là một màu đen chết chóc, không khí bên dưới như đây là cánh cửa bước vào địa ngục vậy làm cậu lạnh run sau gáy, nỗi sợ hãi lại tràn lên.
“Đây là thuốc kháng sinh, nếu bị thương cháu hãy cố gắng rắc lên miệng vết thương tránh nhiễm trùng … nhớ… hãy sống sót trở về” Hải đưa cho Long lọ thuốc rồi vỗ vai động viên cậu.
Hai chân Long run lên vì sợ khi nghe Hải nói, cái gì ở dưới đó vậy.
“Cháu có thể không cần xuống” Nhìn cả người Long run lên vì sợ, cụ già thở dài tiến tới định đóng cửa hầm, haizzz cuối cùng cũng chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi thôi.
“Không… ” nhìn cửa hầm gần đóng, Long cắn răn, cậu muốn vượt qua nổi sợ hãi bản thân mình, không biết cậu lấy từ đâu sức mạnh mà chạy nhanh nhảy vào căn hầm ấy.
Cụ già và Hải khá sửng sốt khi chứng kiến cậu nhóc nhảy vào bất ngờ, hai người nhìn nhau rồi lại lại nhìn về phía căn hầm, nắp hầm nhanh chóng được đóng lại.
Bên trong căn hầm, chỉ là một màu đen chết chóc, trên tường xa xa làm một cái nút bấm màu đỏ phát sáng nhưng ánh sáng từ nó chỉ đủ để Long thấy được cái đèn ấy mà thôi.
Đột nhiên cậu giật mình vì nghe thấy tiếng gì đó, hình như là tiếng bước chân và gầm gừ.
…
Đã qua 3 ngày, vì căn hầm cách âm nên không thể nghe thấy tiếng động dưới căn hầm kia, Hải và cụ già đang đánh cờ tướng trên bàn.
“Thầy nói nó sẽ ở dưới đó mấy ngày… ” Hải vừa đi xong nước cờ hỏi cụ già, thì ra là thầy của gã.
“Cứ mỗi ngày sẽ thêm 2 con lần lượt, và hai ngày cuối cùng là kinh khủng nhất vì hai con ra một lúc… ” Cụ già trả lời học trò rồi nghiên cứu nước cờ của mình.
“Mong rằng nó có thể chịu được tới ngày thứ 5” Hải thì thào, trước kia gã cũng chịu được tới ngày thứ 5 thôi vì đên ngày thứ 6 thì chúng quá kinh khủng làm gã chỉ có cách bấm nút.
…
Ngày thứ 6 kể từ khi Long bước xuống căn hầm kia, vẫn không có chút tín hiệu nào, cụ già và Hải đã chuẩn bị sẵn nếu có tín hiệu báo lên lúc Long bấm nút, họ sẻ mở cửa cứu cậu ra nhưng mà đợi mãi vẫn không thấy.
“Sao nó chưa bấm nút?” Hải nghi hoặc nhìn cụ già.
“Không biết… có thể đã… ” Cụ già thở dài một hơi, cụ cũng không tin một thằng nhóc 14 tuổi có thể ở lâu đến ngày thứ 6, trước kia Hải một thân võ nghệ tinh thông cùng với kinh nghiệm đối kháng dày dặn mới chịu được trong đó đến hết 5 ngày mà thôi.
“Haizzzz… biết ăn nói với Thiên thế nào đây… có lẽ là con đã quá vội khi đưa nó đến đây” Hải nhìn về phía cửa hầm buồn bã.
“Cứ để hết ngày mai rồi vào xem… biết đâu kỳ tích xuất hiện” Cụ già nói với Hải rồi kéo gã đi uống rượu, sống chết có số cả.
…
“Đến giờ chưa?” Cụ già hỏi Hải, hai người chuẩn bị mở cửa hầm.
Nhìn đồng hồ, Hải thầm tính toán rồi nói:
“Đúng 7 ngày rôi, mở thôi thầy”
Cụ già gạt cầu giao, mở chốt rồi cùng Hải kéo cửa hầm lên, vì lần này gạt cầu giao điện nên bên trong hầm sáng trưng.
Hải và Cụ già bước xuống, họ há hốc mồm trợn to mắt nhìn căn hầm, khắp nơi là máu và các mảnh thi thể của những con chó to lớn, từ Becgie, Pit Bull và kinh khủng nhất là xác 4 con chó Ngao Tây Tạng to hơn cả sư tử đang nằm khắp nơi và tất nhiên là cơ thể không còn nguyên vẹn.
“Chết hết… tất cả đều chết… ”
Hải lầm bầm vô thức, không còn một con nào còn sống, gã không lạ gì với hình thức huấn luyện địa ngục này vì đã từng trải qua nó, ngày đầu tiên đến ngày thứ ba là cứ 2 con Becgie mỗi ngày, ngày thứ tư và thứ năm là hai con Pit Bull mỗi ngày và hai ngày cuối cùng là 2 con Ngao Tây Tạng to lớn và điên dại, nhưng mà hai ngày cuối cùng là kinh khủng nhất vì hai con sẽ được thả cùng một lúc chứ không chia ra một sáng, một tối như những ngày trước.
“Long… Long… Long… ” Cụ già minh mẫn hơi Hải, nhanh chóng lên tiếng gọi Long, họ không thấy hình bóng của cậu đâu.
Không có tiếng trả lời, hai người nhìn nhau rồi xắn tay áo tìm kiếm, một lát sau họ cuối cùng cũng tìm thấy Long đang nằm dưới xác của một con Ngao to nhất, cổ cậu còn đáng găm chặc vào cổ con chó kia.
“Còn thở… mau đưa nó lên” Đưa tay lên mũi của Long, cụ già nhận thấy cậu vẫn còn hơi thở dù yếu ớt, hai người nhanh chóng kéo xác con chó ra đưa Long lên trên, người cậu khắp nơi là máu và những vết cắn xé, nhìn qua là biết bị thương rất nặng.
…
Một giờ sau, Long nằm trên giường bệnh ở một phòng khám tư, hơi thở cậu đã ổn định lại khi được tiêm thuốc và truyền dịch.
“Nó không sao chứ?” Cụ già lên tiếng hỏi bác sĩ, là người quen của ông.
“Đã bình thường… để đây theo dõi… nếu chuyển biến xấu thì cần chuyển vô bệnh viện gấp… mà nhìn cậu ta như bị một bầy thú dữ cắn xé vậy… khắp cơ thể là những vết cào cấu và cắn xé sâu tới tận xương… ” gã bác sĩ đổ mồ hôi nói chuyện với cụ già nhưng không nhận được câu trả lời, thở dài một hơi gã rời đi vì biết họ sẽ không nói, dù sao làm tốt việc của mình rồi nhận tiền là quan trọng nhất.
Hải nhìn vào chiếc giường, cả người Long bị băng khó không chừa một chỗ nào, may là khuôn mặt điển trai của cậu chỉ có vài vếc xước nhỏ, có khi nào thằng nhóc này sợ xấu trai nên cứ đưa lưng ra đỡ không nhỉ, khi này lúc băng bó thì gã nhìn cái lưng nhầy nhụa của Long mà gã suýt nôn vì quá kinh khủng, quả thật gã đã đoán đúng, Long lúc nào cũng bảo vệ khuôn mặt trước tiên mà đem các bộ phận cơ thể khác ra đỡ đòn vì sợ mẹ hay Hoa nhận không ra mình, đó cũng là một trong những lý do cậu sống được đến hết 7 ngày bên trong căn phòng địa ngục kia.