Phần 140
Băng qua cánh rừng âm u… theo lời Diêm Siêu chỉ đường, Long rốt cuộc cũng đến được một cửa đá to lớn cao tầm 4 mét…
Ngước đầu nhìn cửa đá cổ xưa, Long tràn đầy hiếu kỳ vì càng tới gần hắn càng cảm nhận được tử khí cho dù là có chút mông manh đến từ đằng sau cánh cửa… áp chế ham muốn khám phá bí mật, hắn nheo mắt nhìn lên phía trên cửa đá, trên đó có khắc một chữ cực lớn nhưng ký tự lạ lẫm khiến hắn không biết nó nghĩa là gì.
“Ngươi biết nó nghĩ là gì không?” Long hướng Diệp Siêu bên cạnh hỏi.
“Nó là một loại ký tử cổ được xài trong thời nhà Thương… có nghĩa là… ‘MA’” Diệp Siêu hít một hơi sâu nói, ban đầu nhìn thấy chữ này hắn không nhịn được mà có chút són trong quần đấy.
“Ma… ma…” Long lẩm bẩm, đột nhiên hắn trừng to mắt như nhớ tới điều gì, hắn vội vã lôi trong người ra một tấm da dê, trên đó phác họa một tấm bản đồ… chính là tấm bản đồ của Trụ Vương để lại chỉ điểm lăng mộ của hắn mà Long nhờ Thiên gửi sang.
“Diệp Siêu… ngươi nhìn vào nơi đây… chỗ có dấu X này là nơi nào?” Tuy ban đầu xác định mộ Trụ Vương là ở Tân Cương nhưng Long nghe thấy Diệp Siêu nhắc đến nhà Thương đột nhiên nhớ tới tấm bản đồ này… dù sao trải qua bao nhiêu năm cùng biến động lịch sử, các vùng miền địa lí thay đổi cũng không ít.
Diệp Siêu nghi hoặc nhìn tấm bản đồ mà Long đưa cho, hắn nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Là nơi nào?” Long vội vàng hỏi.
“Ngươi sẽ thả ta chứ?” Diệp Siêu trái lại không trả lời mà còn hỏi ngược khiến Long trợn mắt.
“Ta sẽ không giết ngươi!” Biết con hàng này đang ra điều kiện nên Long đáp ứng.
“Dấu X… chính là nơi này!” Diệp Siêu thở dài một hơi nói, hắn là khẳng định mười phần.
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Nhận được câu trả lời của Diệp Siêu, Long ban đầu hơi sửng sốt… rồi ít giây sau hắn lại hưng phấn tột độ hướng lên bầu trời cao cuồng tiếu.
“Haha! Ông trời… thật là trêu đùa ta mà… hahaha… !” Long cười điên cuồng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Siêu… thằng điên này tự dưng phát khùng nha.
“Hà hà!” Sau khi cười đã đời, Long bình tĩnh lại… hắn biết cơ duyên của mình là ngay sau tấm cửa đá kia rồi… liếc nhìn Diệp Siêu bên cạnh, Long không nói một câu chụp hắn tới.
“Chó chết! Ngươi… ngươi muốn gì? Định nuốt lời sao?” Diệp Siêu bị chụp tới khiến hắn hoảng sợ gào lên nhưng trả lời hắn chỉ là một luồng khí bạo liệt tiến nhấp não hải.
…
Mười phút trôi qua, Diệp Siêu giờ đây không còn mang hình người nữa… hắn cả thân chả khác nào một gã ăn mày hạng bét nhất vì trông quá thê thảm rồi, cả người trầy xước các vết thương lớn nhỏ… khuôn mặt vặn vẹo gân xanh nổi lên từng đường dữ tợn… hắn giờ lại đang đứng khom người trước Long một cách cung kính nhất có thể.
“Ta cứ ngỡ ngươi sẽ chịu được lâu hơn chút nữa!” Long tùy ý nói làm Diệp Siêu run rẩy, cái tư vị não hải bị ăn mòn từ từ khiến hắn sợ hãi gã nam nhân trước mặt mình tận từ sâu trong linh hồn… cái thứ trong não hắn tuy bây giờ đã an tĩnh lại nhưng hắn biết nó lúc nào cũng có thể ngóc đầu dậy hành hạ mình.
“Đại gia! Tiểu nhân biết sai… mong chủ nhân giơ cao đánh khẽ” Diệp Siêu đầu cúi cao hơn nữa cầu xin.
“Được rồi! Ta tin ngươi biết mình phải làm gì, tin ta đi… theo ta chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời ngươi!” Long cười khẽ nói, hắn bước lại gần tới cửa đá nhằm thăm dò lối vào… đương nhiên Diệp Siêu chẳng khác nào cái bóng của hắn theo sát đằng sau.
“U… u…”
Đứng sát cánh cửa đá, bằng thính lực kinh người sau khi cải tạo cơ thể… Long có thể nghe rõ tiếng di động của dòng khí bên trong, hắn đưa ánh mắt lên quan sát kỹ càng cánh cửa cổ xưa để không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
“Hử?”
Đột nhiên hai mắt Long sáng lên, hắn đưa tay gạt đi lớp rêu phủ bên ngoài cánh cửa… một ký tự đặc biệt được khắc ngay chính giữa cánh cửa hiện ra trong mắt hắn… nó hình bầu dục, lại tròn tròn.
“Là Long Chi Huyết…” Long lẩm bẩm, hắn đoán tám chín phần thì hình vẽ này là Long Chi Huyết.
“Trụ Vương… đại gia đến rồi đây!” Xác định đây chính là mộ địa mà Trụ Vương nhắc tới, Long gầm lên… hắn tung một quyền cực mạnh mang theo kình lực khổng lồ cùng tử khí ào ạt đập vào cánh cửa.
“Oanh! Oanh! Ầm! Rắc… Rắc!”
Ăn một quyền cực mạnh của Long, cánh cửa lắc lư… đứng bên cạnh mà Diệp Siêu lạnh người không dám phát ra bất cứ âm thanh nào… trong đầu hắn là mường tượng đến cú đấm kia đánh vào người mình sẽ như thế nào.
Nheo mắt nhìn cánh cửa vẫn không có động tĩnh, Long đang định tiếp tục tung một quyền thì bỗng dưng có động tĩnh.
“Rầm!” Cánh cửa đá sụp xuống, đột nhiên Long mặt hơi biến sắc đưa tay núm lấy Diệp Siêu quăng mạnh ra một bên.
“Vù… vù… vù…”
Ngay lúc này đây, một luồng khí cực mạnh từ bên trong bắn ra mạnh mẽ đập vào người Long… không nao núng, hắn vận tử khí thành một lớp bên ngoài cơ thể mình.
“Xèo… xèo…”
Long mặt mày triệt để biến sắc, cái khí tức kì lạ kia thế mà ăn mòn tử khí của hắn lại còn bắt đầu ăn mòn cơ thể hắn… chúng lại ăn mòn với tốc độ nhanh kinh khủng, lớp da hắn thế mà chỉ trong nháy mắt bị lột ra… đầu óc hắn xoay chuyển vội dùng ý niệm đưa lớp vảy dưới da lên che chắn.
“Xì… xì…” Quả nhiên cái khí tức kia bị chặn lại.
Nhìn lớp vảy của mình có thể chống lại sự ăn mòn đáng sợ, Long thở dài một hơi… hắn đoán không sai, Long Chi Huyết chính là điều kiện để hắn có thể tiến vào.
…
Mười mấy phút sau… khí tức quỷ dị biến mất… Long xác định không còn gì nguy hiểm mới hướng Diệp Siêu ra hiệu xong không ngại ngần bước vào bên trong.
“U… u… u…”
Bên trong, một lối đi tối tăm âm u xuất hiện trong mặt Long… hắn nheo mắt vận lực toàn thân mười phần đề phòng bất cứ tình huống nào bất ngờ xảy ra, ai biết thằng điên Trụ Vương này còn có trò gì.
“Xoạt!” Diệp Siêu cẩn trọng theo sau lưng Long, gã lại chuyên nghiệp hơn Long nhiều, ngay tức thì móc trong người ra một chiếc đèn pin chiều sáng phía trước rồi đưa mắt hội ý với Long, cả hai cẩn thận bước xuống lối đi dẫn xuống lòng đất.
“Cộp… cộp… cộp…”
Bước chân của hai gã nam nhân rõ mồn một trong cái không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Tử khí… là tử khí…” Đang bước xuống bỗng Diệp Siêu hưng phấn reo lên, càng xuống sâu hắn càng cảm nhận được dấu hiệu của tử khí càng lúc càng rõ rệt… nó khác biệt với Long vì nó là thứ hắn đang tìm… tử khí của người chết.
Long trái lại không vui mừng như thằng ngốc bên cạnh mình, hắn chỉ biết một điều ‘có tử khí nghĩa là có cái chết’… phải cần đến dạng gì tử khí có thể tồn tại trong thời gian dài cả nghìn năm như vậy?
“Cộp”
Sau hàng nghìn bước thang vòng vèo xuống lòng đất, Long cùng Diệp Siêu rốt cuộc cũng đến được một lối đi bằng phẳng hướng sâu vào bên trong… cả hai mắt sáng rực lên nhìn về phía lối đi trước mặt vì sự xa hoa đến cùng cực của nó… trên tường… cứ cách tầm vài mét lại khảm một viên ngọc sáng lấp lánh chiếu rọi không gian, cần đến giàu có bậc nào mới có thể chơi được trò này.
“Dạ minh châu… thật nhiều Dạ minh châu…” Diệp Siêu không áp chế được kích động hét lên.
“Vù…”
Đúng lúc này một tia khí lạnh lẽo phía sau áp tới… Long hừ lạnh giật cùi chỏ mạnh mẽ ra sau.
“Oanh!” Bóng đen ăn nguyên cú cùi chỏ bay ngược ra sau đập mạnh vào tường.
“Rầm!” Diệp Siêu không có bản lĩnh như thế, hắn bị một bóng đen khác đánh bay về phía trước… trên lưng lõm vào hình nắm đấm của đối phương.
“Kẻ nào?” Thấy hình dạng đối phương vừa đến… Long có chút kinh hoàng tiến về phía trước tránh xa khu vực chúng vừa xuất hiện.
Kẻ vừa đến thế mà cả người gầy gòm còn hơn cả da bọc xương, khuôn mặt trắng bệch không có biểu cảm… ở giữa hai kẻ răng là từng tia khói trắng đang không ngừng lẩn quẩn.
“Phụt… phụt… cương thi… là cương thi…” Dù sao cũng là Quỷ Tu nên Diệp Siêu không dễ chết thế, hắn quay đầu kinh hãi nhìn vào kẻ vừa xuất hiện la lên.
“Cương thi?” Long nheo mắt nhìn đối phương bởi vì bóng đen hắn vừa đánh bay cứ thế mà từng bước đứng dậy rồi… giống hệt kẻ đánh bay Diệp Siêu… là một cương thi.
“U… u…”
Diệp Siêu và Long khẽ run khi thấy liên tục có thêm tám bóng đen hiện ra sau đó… Long cảm thấy không ổn đang định cắp Diệp Siêu tiến về phía trong nhưng đã muộn vì…
“U… u…” Lại thêm mười bóng đen hiện ra trước mặt hai người, hai mươi tên cương thi gương mặt lãnh lẽo chắn ở hai đầu lối đi.
“Đại gia… đại gia… cứu… cứu tiểu nhân…” Diệp Siêu sợ hãi thật rồi, hắn nhào tới ôm lấy một chân Long gào khóc.
“Câm mồm! Nói rõ ngươi biết gì về cương thi cho ta…” Long gầm lên.
“Là… là xác chết… chúng là xác chết bị đạo sĩ luyện hóa… chúng không có ý thức mà chỉ biết tấn công sự sống bên cạnh… chúng không biết đau hay sợ hãi… thân thể chúng có thể gọi là bất tử bất diệt…” Diệp Siêu run rẩy lắp bắp.
“Bất tử? Bất diệt? Lão tử không tin!” Long gào lên, tử khí cuồng bạo hất văng Diệp Siêu ra một bên… đoạn hắn phi thân tới mười tên cương thi trước mặt.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Tung liền ba cú đấm đánh nát ba gã cương thi thành xương vụn, Long quét mắt bảy tên còn lại rồi tay đấm biến thành trảo một đường trảo mãnh liệt hái xuống bảy cái đầu trong ánh mắt sùng bái của Diệp Siêu.
“Bộp! Bộp!… Bộp!” Bảy cái đầu lăn lông lốc trên đất nhưng Long không vui vẻ vì hắn có thể thấy rõ những con mắt trên bảy cái đầu lâu thế mà vẫn nhìn hắn chằm chằm không rời… để rồi bảy thân thể không đầu tiến tới hai tay lơ quơ nắm lấy đầu lâu ráp lên lại.
“Lách cách! Lách cách! Lách cách!”
Ba đống xương vụn cũng dần dần lắp ráp lại trong sự kinh ngạc của Long.
“Cạch… cạch…” Diệp Siêu tận mắt thấy sự kinh dị trước mắt sợ đến hai hàm răng lặp cặp đập vào nhau, dưới quần hắn đã ướt thành một mảng lớn rồi.