Phần 139
Một tuần sau…
Hợp Hoan Phái ngoại môn mở cửa trở lại nhưng cánh cửa nội môn vẫn giới nghiêm toàn phần… ngồi trên ghế chưởng môn nhân ở chính điện lúc này là Hồng Thanh Sương đang cùng hai vị lão tổ cùng các trưởng bối và các vị trưởng lão bàn bạc một số chuyện trong môn phái… về phần Long… sau khi trở thành Cường Giả hắn một mực giam mình trong một căn phòng ở phía sau để hoàn toàn nắm rõ cảnh giới mới.
“Chưởng môn… chưởng môn…” Đột nhiên trong lúc đang bàn bạc công chuyện, Hồng Thanh Sương nhiu mày vì tiếng la thất thanh của một nữ đệ tử đang hướng chính điện chạy tới.
Ít giây sau, một nữ tử xuất hiện ngay cửa chính điện hướng Hồng Thanh Sương.
“Chưởng môn! Chưởng môn! Thanh Nhi… Thanh Nhi… nàng… nàng…” Nữ đệ tử vừa chạy vừa khóc, mặt mày trắng bệch như vừa gặp phải chuyện gì kinh khủng.
“Tuân Dao! Bình tĩnh lại!” Là một chưởng môn nhân, không có Long ở đây Hồng Thành Sương vẻ mặt nghiêm nghị quát, khí thế mạnh mẽ toát ra làm nữ đệ tử tên Tuân Dao đang hốt hoảng lấy lại được vài phần thanh tỉnh, nàng ngẩn người nhớ ra mình đang ở chỗ nào vội quỳ xuống.
“Chuyện gì?” Hồng Thanh Sương hỏi.
“Chưởng môn! Là Thanh Nhi… nàng… nàng chết rồi…” Tuân Dao hai mắt đẫm lệ nói năng đứt quãng.
“Nói rõ?” Hồng Thanh Sương hàng lông mày nhăn lại hỏi, Thanh Nhi và Tuân Dao này đều được tính là đệ tử tinh anh trong nội môn, đâu thể nói chết là chết được.
“Là… là… cấm địa…” Tuân Dao lắp bắp, cả người run lẩy bẩy.
“Hít…”
Toàn bộ nữ nhân trong chính điện nghe thấy đều hít lên một hơi lạnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuân Dao.
“Nói một lần từ đầu đến cuối chuyện gì xảy ra!” Hồng Thanh Sương lạnh giọng tra hỏi.
Dưới lời kể của Tuân Dao, hôm qua là ngày mà nàng cùng Thanh Nhi được phân công đi tuần quanh cửa vào Cấm địa ở phía sau núi, theo lệ hai nàng chia nhau ra hai ngả rồi hẹn sáng sớm gặp lại nhau rồi trở về nhưng sáng nay Tuân Dao lại không thấy Thanh Nhi tới điểm hẹn… đợi mãi nên nàng sốt ruột đi ngược lại kiếm đồng bạn… càng tiến vào sâu nàng lại càng có cảm giác ớn lạnh… đến khi nhìn thấy Thanh Nhi lúc này chỉ còn là một thi thể lạnh tanh nàng hoảng sợ tột độ chạy một hơi về.
“Sư phụ, sư bá… chúng ta đi xem thế nào!” Hồng Thanh Sương sau một hồi suy tính nói với hai lão bà đứng cạnh.
“Cấm địa? Là chuyện gì?” Đúng lúc này, trong chính điện một bóng đen xuất hiện… hắn kéo theo một cái không khí lạnh lẽo đên làm ai nấy thân hình cũng phải run khẽ lên… là Long, hắn xuất quan sau một tuần làm quen với cảnh giới hiện tại.
“Một đệ tử chết ở cửa Cấm địa! Nô gia đang định đi xem, không biết ý tứ chủ nhân thế nào?” Hồng Thanh Sương thấy Long xuất hiện vội hỏi ý kiến.
“Cấm địa? Là nơi nào?” Long tò mò hỏi.
“Là một nơi đã tồn tại rất lâu trước cả khi tổ sư gia thành lập môn phái, nghe nói chính tổ sư gia đã tiến vào sau khi trở về đã ban hành cấm lệnh không cho ai tiến vào!” Hồng Kim Vạn nói.
“Thú vị! Đi!” Long nheo mắt suy nghĩ chốc lát rồi thân hình lóe lên biến mất, theo sau hắn là hai lão bà bà và Hồng Thanh Sương.
Nửa tiếng sau…
Trước một thi thể nữ tử là bốn bóng hình.
“Xem ra trước khí chết Thanh Nhi đã rất hoảng sợ!” Hồng Thanh Sương đau lòng khi chứng kiến thảm trạng của nữ đệ tử, gương mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng lồi ra như biểu hiện trước khi chết nàng đã hoảng sợ đến nhường nào.
“Hừm!” Nhìn chằm chằm thi thể, Long nhíu mày vì hắn cảm nhận được một thứ… một thứ khá quen thuộc từ thi thể nữ tử.
“Phốc!”
Nghĩ ngợi chốc lát, bàn tay Long xòe ra chụp vào thi thể Thanh Nhi trong ánh mắt ngạc nhiên của ba nữ nhân bên cạnh, đến khi từ trong thi thể nữ tử… một sợi khí đen kịt bay ra rồi nằm gọn trong lòng bàn tay Long thì cả ba sắc mặt biến đổi… là tử khí.
“Chủ nhân!” Hồng Thanh Sương nghi vấn hỏi, chẳng lẽ là do hắn làm?
“Không phải ta! Ta là lần đầu tiên tới nơi này, sợi tử khí này cũng không phải là của ta!” Long trầm mặc, sợi tử khí trong tay hắn chính xác không phải của hắn vì nó yếu ớt hơn và ở nó một ‘mùi vị’ xa lạ.
Nghe được câu trả lời, Hồng Thanh Sương cùng hai lão bà bà thở dài một hơi… nếu hắn làm thì quả thật quá nguy cấp cho Hợp Hoan Phái rồi, vị Cường Giả này vừa có sở thích dâm loạn vừa thích giết người mua vui thì hỏng bét.
“Thanh Sương! Nơi này đã có tình huống đệ tử chết như thế này lần nào chưa?” Đột nhiên Long lên tiếng.
“Chưa nha! Nô gia nhớ là từ khi lên làm Chưởng môn chưa hề có chuyện này? Sư Phụ, còn người thì sao?” Hồng Thanh Sương trả lời quả quyết rồi quay sang Hồng Túy Hoa nghi vấn.
“Ta…”
“Con chuột nhắt ở đâu tới quấy phá!” Hồng Tuy Hoa chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng gầm của Long làm giật mình, bà và Hồng Kinh Vạn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bóng hình Long bên cạnh đã tiêu thất tử lúc nào không hay.
…
Trong rừng…
“Ra đây!” Tay Long biến thành trảo đánh về phía một gốc cây cổ thụ to… tử khí bạo liệt xé toang không gian tạo thành một tàn ảnh tối tăm cắt ngang qua thân cây.
“Oanh!”
“Vù… vù”
Thân cây bị phá nát, trong tầm mắt của Long… một bóng đen cứ thế thoát ra mà bay vút ra sau như trốn chạy.
“Hắc! Chạy? Đã đến thì ở lại đi!” Đối phương chạy làm Long có phần thất vọng, cứ ngỡ gặp phải cao thủ ai ngờ lại gặp một kẻ tham sống sợ chết… tay trảo hắn lại biến thành nắm đấm, bước chân khẽ động đuổi theo…
“Diệt Quyền!” Quyền kình cùng tử khí như thiểm điện đánh vào lưng bóng đen.
“Oanh!”
“Hự! Rầm! Rầm!”
Là tiếng thụ thương, sau một quyền của Long, một nam nhân như quả cầu thịt bị đánh bay đụng gãy mấy thân cây mới rơi xuống đất với dáng vẻ chật vật vô cùng.
“Vù…”
Long tới như một cơn gió trước mặt gã, hắn có chút bất ngờ vì đối phương giống như chỉ bị nội thương trước cú đấm Diệt Quyền của mình… cứ nghĩ sử dụng một phần ba sức mạnh thì đối phuơng đã thành một đống thịt nhảo rồi chứ.
“Hốc! Phụt… phụt…” Phun ra mấy búng máu to đen ngòm, gã nam nhân vẻ mặt hoảng sợ ngước nhìn Long.
“Ngươi là Quỷ Tu?” Nhìn mấy búng máu đen của đối phương trên mặt đất, Long bất ngờ hỏi.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Là nam nhân thì hãy cho ta một cái thống khoái đi!” Gã áo đen dù sợ nhưng vẫn cắn răng xin chết.
“Hắc! Còn rất ngoan cường… cơ mà… ngươi lại ngoan cường với sai người rồi…” Long nheo mắt lại, tay hắn biến trảo đâm thẳng vào ngực gã rồi trong ánh mắt kinh hãi của gã nắm lấy trái tim của gã bóp mạnh.
“K… h… ô… n… g…” Gã nam nhân hét thảm, hắn đau… đau đến tột độ… nhưng hắn không chết… Long không để cho hắn chết… hắn không chế lực đạo không để trái tim trong tay mình nổ tung… điều đó làm gã nam nhân được trải qua những giây phút kinh hoàng nhất trong đời mình.
“Hừm! Ngươi là Quỷ Tu?” Rút bàn tay nhuộm đầy máu đen từ lồng ngực gã nam nhân ra, Long quay lại câu hỏi cũ.
“Phải… phải!” Gã Quỷ Tu rùng mính gấp giọng.
“Tên?”
“Diệp Siêu.”
“Nữ tử bên ngoài là do ngươi giết?”
“Phải?”
“Vì sao?”
“Vì nàng thấy những thứ không nên thấy!”
…
Sau vài phút thẩm vấn sơ bộ, Long đại khái biết được tên Quỷ Tu này là người Diệp gia, đến đây truy tìm tử khí để tu luyện… không may cho Thanh Nhi lúc gã vừa mới xâm nhập lại bị nàng bắt gặp khiến gã không thể nào không ra tay… lại không may cho gã thế mà gặp phải vị ác thần này đang ở Hợp Hoan Phái nếu không với trình độ ẩn nập cao minh của gã thì Hồng Túy Hoa hay Hồng Kinh Vạn cũng chỉ có thể chào thua mà thôi.
“Nói điểm chính! Tại sao ngươi lại cho rằng nơi đây có tử khí?” Long truy vấn.
“Phụt! Cái này là do ta vô tình trong lúc thu dọn di vật của một vị trưởng lão lâu đời phát hiện ra quyển sổ tay chép lại các địa điểm mà lão mô tả, không ngờ lão đường đường là một vị trưởng lão ở Diệp gia lại có sở thích trộm mộ các vị tiền nhân… theo như lão ghi chép thì vùng núi sau lưng Hợp Hoan Phái này khá bí ẩn, rất có thể là mộ đạo của một vị không tầm thường người… cơ mà cái khí tức quỷ dị ở cửa vào làm lão phải dừng chân lại… ta nghi ngờ đó là tử khí vì lão mô tả cái khí tức đó giống với tử khí tám chín phần.” Lại sau khi phun ra một búng máu, gã Quỷ Tu tiếp tục khai, mấy cái này cũng không có gì bí mật để hắn phải che dấu.
“Ngươi ắt hẳn đã thăm dò?”
“Tất nhiên! Chính là tử khí dù rất mong manh… nhưng dù mong manh ta vẫn hy vọng, ngươi cũng hiểu tử khí thời đại này khan hiêm đến mức nào!” Diệp Siêu kích động gào lên nhưng nét mặt lại thể hiện vẻ không cam lòng, hắn là bất đắc dĩ mới trở thành Quỷ tu nếu không có chết hắn cũng không theo con đường này… thời đại này đã không còn thích hợp cho việc chém chém giết giết nữa rồi… thật ra Long nếu không nhờ Hấp Tinh Đại Pháp, Long Chi Huyết, Long Nhủ, Long Thạch các loại thì hắn giờ cũng đang ngấp nghé làm một Quỷ tu bình thường mà thôi.
Nghĩ ngợi một hồi trong lời nói của Diệp Siêu, Long có nghi hoặc… nơi này đã trải qua thời gian dài đằng đẵng vẫn có thể bảo lưu tử khí ắt hẳn phải có bí mật gì đó… hắn là tò mò rồi.
“Có thể xác định được nơi đây là gì không?” Long hỏi.
“Ta không biết! Có thể là mộ, cũng có thể là động phủ của một Quỷ Tu cường đại.” Diệp Siêu chán nản trả lời.
Long rơi vào trầm mặc, hắn thập phần tò mò nhưng lại nghĩ đến lỡ đâu trêu chọc vị Cường Giả siêu cấp thì chẳng phải là ngại mình sống đủ lâu hay sao… hắn đi tới đi lui đắn đo quyết định.
“Hừ! Thăm dò trước rồi tính sau! Hai ngươi ở lại đây đi, mọi chuyện đều đợi ta trở về giải quyết!” Long cắn răng quyết định, hắn lệnh Hồng Túy Hoa và Hồng Kim Vạn lúc này đã theo tới đang đứng bên cạnh rồi quắp lấy Diêm Siêu lao vào chỗ sâu trong rừng.