Phần 137
Một tháng kể từ ngày Lục trưởng lão – Dâm Ma đến Hợp Hoan Phái…
Tình cảnh Hợp Hoan Phái giờ đây quỷ dị… quỷ dị tới cực điểm… Ở ngoại môn không còn những nam thanh nữ tú dạo chơi buông lời ong bướm nữa mà thay vào đó là sự tĩnh lặng lạ thường… việc canh gác ở cổng đại môn và nội môn cũng nghiêm ngặt hơn trước gấp nhiều lần… có thể nói chả khác gì nội bất xuất, ngoại bất nhập…
Tất cả chỉ vì một đạo mệnh lệnh do đích thân Chưởng môn nhân ra lệnh: “Toàn tông phong bế”
Hợp Hoan Phái phong bế… tin tức ngay tức thì làm toàn giang hồ chấn động, cái này Hồng Thanh Sương muốn chơi trò gì mà đem cả một môn phái phong bế trong thời bình, ai cũng không biết… ai cũng không hiểu… chỉ tội cho những gã đệ tử đang trông ngóng may mắn kết duyên với một nữ đệ tử trong Hợp Hoan Phái để sớm song tu tăng cường nội lực…
Bên ngoài đang sôi trào nhưng bên trong chính điện Hợp Hoan Phái lại không một ai quan tâm lắm…
Ngồi trên đài cao, trên chiếc ghế quyền uy tối thượng của Hợp Hoan Phái mà lịch đại tổ tiên môn phái 400 năm đều là nữ nhân thì nay lại do một gã đàn ông thân hình cường tráng chiếm lấy, gã không mặc đồ cứ thế trần truồng không một vải che thân – gã chính là Long hay là Dâm Ma.
Long ngồi trên ghế chưởng môn nhân, hai mắt lim dim không hiểu đang suy nghĩ đến việc gì, cả người hắn cơ bắp căng đầy lại bố trí cực cân đối khiến bất cứ nữ nhân nào nhìn vào cũng không thể rời mắt… cơ mà đáng sợ là quanh người hắn giờ đây là hắc vụ tràn đầy, tử khí trong người hắn cứ vậy mà cuồng loạn lan tỏa ra xung quanh tạo thành một làn khói đen làm hắn chẳng khác nào ma thần.
Ở hai bên tả hữu Long là hai bóng đen, chính xác là hai người nhưng lại bị hai bộ đồ màu đen bao trùm từ đầu đến chân… nếu có lão quái giang hồ nào sống lâu mà nhìn thầy mặt hai người lúc này thì sẽ giật mình vì đó chính là Hồng Túy Hoa và Hồng Kinh Vạn – hai lão bà hơn trăm tuổi và cũng là lão tổ của Hợp Hoan Phái, thực lực cực cường nổi danh giang hồ, cả hai tuy chưa đạt được tầng thứ mười Hợp Hoan Vô Cực nhưng đều đã đạt được đến tầng thứ chín – Hợp Hoan Ngũ Bạo khiến nội lực bản thân đều hết sức hùng hậu.
Tuy là lão bà bà sống trên trăm tuổi nhưng Hồng Túy Hoa và Hồng Kinh Vạn khuôn mặt vẫn chưa già nua chỉ là có ít nếp nhăn cùng làn da không còn được tươi trắng mịn màn như thiếu nữ, tất cả đều nhờ vào việc đột phá đến tầng thứ tám – Hợp Hoan Niên Sắc của Hợp Hoan Công, đây cũng là một trong những lý do trí mệnh khiến các đời nữ tữ Hợp Hoan Phái dốc lòng tu luyện Hợp Hoan Công, là nữ tử ai lại không muốn mình thanh xuân vĩnh trú cơ chứ.
Cơ mà mang tiếng lão tổ những Hồng Túy Hoa và Hồng Kinh Vạn lúc này lại không thể hiện ra uy vọng của một trưởng bối mà lại giống với… người hầu hơn, cả hai đều đứng khom lưng bên cạnh Long… thân hình có chút run rẩy lại thỉnh thoảng đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn sang gã nam nhân đang ngồi trên ghế như trong linh hồn đã bị gã khắc vào những thước phim đáng sợ nhất cuộc đời mình.
“Hừm! Chỉ còn thiếu một chút!” Long bất chợt lên tiếng làm trong chính điện mọi người run nhẹ một cái.
“Chủ… chủ nhân… hay là ta trảo tới một vài đệ tử ngoại môn cho ngài…” Hồng Túy Hoa đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng.
“Hừ! Vô tác dụng, dưới Hợp Hoan tầng năm đã không còn có tác dụng!” Long tức giận gầm lên, tử khí trong người hắn điên cuồng trào ra khiến hắc vụ mãnh liệt bành trướng ra xung quanh làm tất cả nữ nhân có mặt biến sắc.
“Chủ nhân bớt giận… chủ nhân bớt giận… chỉ cần đợi tới ngày mai lão nô nhất định sẽ khiến chủ nhân hài lòng …” Hồng Kinh Vạn thân người run rẩy lên tiếng.
“Hừm! Các ngươi hai lão tổ tu luyện hơn trăm năm mà chỉ có như thế Hợp Hoan Khí… nếu không phải ta tận mắt thấy huyết tinh lúc lần đầu giao hoan thì chắc hẳn đã suy nghĩ các ngươi mất đi nguyên âm cho kẻ khác rồi…” Long gầm gừ, cả người hắn tử khí bạo liệt khiến hắn khó chịu… cực độ khó chịu, chỉ cần một chút… một chút Hợp Hoan Khí nữa thôi hắn sẽ chính thức đủ phá tan cánh gông xiền đang kiềm chế bản thân mình để hắn chính thức bước vào cảnh giới mới – áp súc tử khí đến 11 lần.
“Là lão nô vô dụng!” Cả Hồng Túy Hoa và Hồng Kinh Vạn sắc mặt trắng bệnh vội quỳ gối gập người, cả hai lão bà khuôn mặt trắng bệch như sợ hãi chuyện gì… cơ mà nếu ai hiểu bị một gã nam nhân thập phần bá đạo hành hạ liên tục trong vòng ba ngày ba đêm không dừng thì mới biết hai lão bà bà này tại sao lại như thế… có khi Hồng Tuy Hoa và Hồng Kinh Vạn nghĩ đến ngày đó nếu bản thân Hợp Hoan Khí triệt để không bị dung hợp hết thì có lẽ hắn sẽ vẫn còn tiếp tục… cứ nghĩ đến đó mà cả hai lại sợ đến lạnh toát người.
“Đứng dậy đi! Mang Hồng Nguyệt đến đây!” Long liếc mắt qua hai lão bà dưới chân mình nói, chơi đùa xong Châu Tấn cùng Phạm Băng Băng, hắn nghĩ đến kiếm mục tiêu khác… nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ trái nghĩ phải hắn quyết định đánh chủ ý đến hai lão tổ… vì sao? Vì chỉ cần thu phục được hai lão bà này thì những mỹ nhân khác còn chạy đi đâu được? Nghĩ thế Long lệnh cho Hồng Thanh Sương hạ thuốc mê hai lão tổ còn hắn… chỉ cần tẩm bổ đầy đủ để chinh chiến ba trăm hiệp rồi… sau một tuần, chính là sau một tuần đụ đéo hắn đã thành công… thành công nắm giữ hai lão tổ của Hợp Hoan Phái bằng dâm uy vô thượng của bản thân.
“Băng Băng, Châu Tấn còn đợi gì? Mau tới phục vụ chủ nhân!” Quay lại vị trí, Hồng Kinh Vạn liếc mắt hai nữ tử đang đứng bên dưới ra lệnh, ở bên cạnh Long hơn hai tuần, bà biết hắn muốn gì.
“Vâng lão tổ!” Phạm Băng Băng, Châu Tấn nghe thế vội bước ra khỏi hàng, xiêm y khai mở để lộ thân hình kiều diễm, cả hai ngoan ngoãn như hai chú chó nhỏ nhanh quỳ dưới hai chân Long… môi hống hé mở phục vụ dương căn cùng hai hòn dái đen láy của con cặc kinh khủng đang dựng đứng.
Năm phút sau, một nữ nhân trung niên được hai nữ đệ tử dìu vào trong chính điện… nữ nhân tuy rằng đầu tóc có chút rối bời, khóe miệng tràn tơ máu cùng thân thể có nhiều vết thương nhưng vẫn không thể nào làm dịu bớt vẻ đẹp mặn mà khêu gợi mê người của mình.
“Dâm Ma – đồ súc sinh, có giỏi thì ngươi giết ta đi… đừng mơ để lão nương hầu hạ một kẻ như ngươi!” Nữ nhân vừa vào chính điện nhìn thấy Long thì gào lên, hai mắt oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Long đang hưởng thụ hai nữ minh tinh hầu hạ nghe thấy tiếng chửi mình thì khóe môi cong lên, nữ nhân này còn rất cường… cả Hợp Hoan Phái nội môn phải nói là bị hắn chính phục qua, chỉ còn lại nữ nhân này sống chết phong bế Hợp Hoan Khí làm hắn song tu nhiều lần cũng không có tác dụng gì, nếu là đệ tử thông thường thì hắn không quan tâm lắm, cơ mà nữ nhân khêu gợi này lại là tông chủ đời trước, sư phụ của Hồng Thanh Sương – Hồng Nguyệt, Hợp Hoan Công tầng thứ 7 đỉnh.
“Câm miệng! Hồng Nguyệt ngươi thân là tiền chưởng môn nhân chẳng lẽ không nhìn thấy tương lai của Hợp Hoan Phái sẽ phát triển thế nào dưới tay chủ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi muốn môn phái vĩnh viễn sống dưới cái tên ‘Làm đĩ cho thiên hạ’?” Hồng Túy Hoa hét lên làm Hồng Nguyệt run rẩy.
Long tới, tuy bá đạo cường thế hãm hiếp nhưng Hồng Túy Hoa và Hồng Kinh Vạn sau khi giao hoán với hắn đều cuồng hỉ nhận ra Hợp Hoan Công của mình lại có chỗ tịnh tiến sau bao nhiêu năm ùn ứ… hăn dâm loạn đấy, hắn bạo lực đấy nhưng trên hết… hắn mang lại một tương lai tươi sáng cho môn phái, nữ nhân giao hoan với hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công thậm chí lại còn tiến nhanh hơn… vậy thì ngại gì? Ở trước mắt hai người giờ đây là một Hợp Hoan Phái nổi danh giang hồ về thực lực võ công chứ không phải suốt ngày đợi người ta tới thỉnh cầu hay chèn ép lấy nữ đệ tử về phục vụ.
“Sư… sư phụ… người tỉnh… người tỉnh lại… hắn là ác ma… hắn dâm loàn không chừa một ai… sư phụ…” Hồng Nguyệt gào khóc, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh nhưng đáp lại cho cô chỉ là những ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc… giờ đây trong tâm trí mọi người, Long là thần… là chủ nhân có thể ban cho họ sức mạnh cùng thanh xuân vĩnh trú.
“Hồng Nguyệt! Ta và sư bá ngươi hoàn toàn thanh tĩnh, hắn chủ nhân sẽ mang đến cho môn phái ta hào quang vô thượng mà chúng ta đã đánh mất hơn mấy trăm năm qua kể từ khi tổ sư gia khuất núi… ngươi hãy mau mau giao ra Hợp Hoan Khí của bản thân hỗ trợ chủ nhân tu luyện, đổi lại ngươi sẽ nhanh chóng đạt được tầng thứ 8 Hợp Hoan Công để có thanh xuân vĩnh trú… chẳng lẽ ngươi không muốn?” Hồng Túy Hoa dịu giọng khuyên bảo đệ tử mình.
“Ahhhh… thật khó chịu… Kinh Vạn, lại đây!” Long khó chịu, cặc cương cứng hết sức do Băng Băng cùng Châu Tấn hết mực hầu hạ, hắn cần một huyệt động ngay lúc này để em trai giải tỏa.
“Vâng chủ nhân!” Hồng Kinh Vạn lão bà bà nhìn liếc qua Hồng Nguyệt một cái rồi phi thân lên, áo choàng đen tung bay rồi phủ xuống dưới che kin hai chân Long làm người bên ngoài không thấy được cảnh xuân sắc bên trong… dù gì cũng là lão tổ nên Long cũng để hai lão bà này chút ít thể diện khi giao hoan.
“Ót !” Cặc nhập động, Hồng Kinh Vạn hai tay ma mị vòng qua cổ Long làm điểm tựa cho thân dưới nhấp nhô, trong người một ít Hợp Hoan Khí vừa mới sinh ra cũng ngay tức thì phối hợp với tử khí của hắn đang tràn vào… cơ mà sung sướng nhục dục vẫn rất quan trọng, Hồng Kinh Vạn nhanh chóng hơi thở nặng nề, ánh mắt có chút đờ đẫn…
“Chủ nhân… nô gia sướng… cặc chủ nhân khiến nô gia không chịu nổi… hơ… hơ… chủ nhân…” Đắm chìm trong dục cảm, Hồng Kinh Vạn lão bà rên rỉ trong ngực Long… hai hông lắc lư càng lúc càng mãnh liệt.
“Chỉ có ít Hợp Hoan Khí như vậy! Hừ hừ, ta hôm nay nhất định phải đạt được tử khí áp súc 11 lần, dẫn Viên Kim đến đây!” Long nhìn xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồng Kinh Vạn, khóe miệng kéo lên vẻ khinh bỉ… hà hà, ngày đầu bị hắn hiếp còn chửi rủa, đến ngày thứ hai vẫn chửi và rồi đến ngày thứ ba tuy khuất nhục những vẫn còn ánh mắt căm thù… còn giờ, ánh mắt kia lại đê mê ướt át của chẳng khác nào một nữ nhân khát tình… nghĩ đến thế hắn hưng phấn nắm lấy cặp mông tròn trong chiếc áo choàng mà dập mạnh xuống khiến Hồng Kinh Vạn há hốc mồm chịu trận.
Mệnh lệnh vừa ra, ngay tức thì có hai nữ đệ tử bước ra ngoài… ở dưới chính điện, Hồng Nguyệt gào thét:
“Cầm thú, một đứa trẻ mới mười bốn tuổi ngươi cũng không buông tha! Ngươi sẽ gặp báo ứng, báo ứng!”
“Hắc hắc, muốn ta buông tha cho cô bé cũng rất đơn giản, chì cần ngươi thế chỗ là được? Ngươi thấy sao?” Long cười to, hắn nhấc người Hồng Kinh Vạn ra kéo lão bà Hồng Túy Hoa lại vén cao váy rồi từ phía sau nhập động mà nắc… địt hai lão tổ Hợp Hoan Phái đối với hắn còn dễ hơn ăn kẹo.
Thấy sư phụ mình cứ thế mà tùy ý để một nam nhân lăng nhục mà Hồng Nguyệt hai mắt đẫm lệ, bà thế mà còn gắng hẩy mông cao, eo nhỏ lắt lư để mong gã hài lòng nữa… Hồng Nguyệt nhắm nghiền hai mắt cố gắng rặn ra từng từ:
“Tha… tha cho con bé… ta… ta đến… ”