Phần 117
Buổi tối, Long sau khi tắm rửa sạch sẽ cùng lão già Tiêu Nghệ trong bộ dáng người hầu đi đến Thiên Đường Ẩm Thực là một tòa nhà cao vút trong một bãi đất rộng lớn ở giữa thành phố… là trưởng lão, đãi ngộ của hắn đương nhiên là cực kì lớn, chiếc xe chở hắn là chiếc Limousine mạ vàng, trước mui xe là chiếc cờ Thập Lục Tháp cao quý thể hiện sự quan trọng của người ngồi trong xe.
“Xin chào các vị khách quý đến với Thiên Đường Ẩm Thực”
Vừa bước xuống xe, Long cùng Tiêu Nghệ được một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ sườn xám Trung Hoa bó sát cơ thể cúi đầu nói, thân hình lồi lõm cùng với giọng nói êm dịu làm Long không thể không sững sờ vài giây trước người đẹp, dù gì hắn cũng là thanh niên mới hai mốt tuổi, trước mỹ nhân thế này có một chút rung động cũng là điều dễ hiểu.
“E hèm… ta đến theo lời mời của Đổng gia!” Hơi hơi đỏ mặt xấu hổ thì thất thố, Long hướng cô gái mở miệng, đột nhiên sau lưng hắn có một cánh tay huých nhẹ khiến hắn giật mình… đầu óc nhanh nhạy khiến hắn hiểu ra lão già Tiêu Nghệ ra hiệu, hắn đang là Dâm Ma.
“Xoạt… khà khà… vốn dĩ ta đang định đến bữa tiệc của Đổng gia cơ mà gặp phải người đẹp thế này thì bản trưởng lão sao có thể chịu được chứ… đi… cô em hôm nay phài hầu hạ cậu nhỏ của bản trưởng lão thật tốt nghe chưa?” Long đột nhiên biến đối thành một tên hám gái ngay tức thì vồ tới cô gái trẻ kéo vào lồng ngực, bàn tay hắn không chút nào thành thật đã đặt đến cặp mông tròn bên dưới mà bóp bóp.
“Không!” Cô gái trẻ vốn là tiếp tân của Thiên Đường Ẩm Thực bị hành động của vị khách cao quý bước từ chiếc xe Limousine sang trọng làm cho bất ngờ đứng hình, đến khi bàn tay tà ác kia đang dần luồn lách vào bên dưới chiếc sườn xám của cô để thám hiểm bên trong thì cô mới tỉnh lại hét lên.
“Khốn! Khốn nạn!” Cô gái trẻ vùng vẫy thoát ra khỏi lồng ngực gã ác ma, mặt đỏ ửng xấu hổ chửi thẳng vào mặt Long, làm tiếp tân ở Thiên Đường Ẩm Thực được ba năm rồi cô chưa từng gặp phải ai như vậy, kẻ nào thấy cô kể cả các công tử gia tộc lớn đều chào hỏi tán tỉnh đủ kiểu… còn tên này khác gì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ… nó làm cô tức điên.
“Hộ pháp… Hộ pháp! Có kẻ đến gây rối!” Thấy mình chửi ùm lên mà gã vẫn ung dung khiến cô gái tiếp tân như phát rồ, cô hướng bên trong gọi to… mà thực ra cũng không cần vì tiếng chửi rủa của cô đã khiến đám bảo vệ bên trong bị đánh động, ngay tức thì 5 tên mặc bộ đồ tím, trên ngực là hai chữ Độc Cô màu vàng rực bước ra.
“Yến nhi… có chuyện gì?” Một gã trung niên dường như là thủ lĩnh của đám hộ pháp Thiên Đường Ẩm Thực hướng cô gái trẻ thăm hỏi.
“Lục thúc! Hắn… hắn… hắn sàm sỡ cháu…” Cô gái tiếp tân tên Yến nhìn thấy đám hộ pháp thì không kìm được nước mắt khóc to hướng Long chỉ chỏ.
“Hử!?” Gã hộ pháp nhìn Long tức giận với ý hỏi có phải như cô gái nói không, khí thế của gã đã tăng cao sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Thiên Đường Ẩm Thực! Độc Cô gia! Hắc hắc! Chỉ là một con đàn bà, bản trưởng lão tối nay đã muốn cô em này phục vụ… các ngươi khôn hồn thì biến đi…” Long nhếch khóe miệng cười nói… bộ dáng của hắn lúc này y chang mấy công tử rác rưởi nhà giàu không coi ai ra gì.
“Nhãi ranh? Ngươi nói gì? Ngươi có biết đang đứng trước nơi nào không?” Gã hộ pháp bùng nổ khí thế toàn thân gầm lên ý muốn đè bẹp Long.
“Hửm? Bản trưởng lão không quan tâm, tối nay… cô gái kia… phải phục vụ cậu nhỏ của bản trưởng lão đến khi bản trưởng lão thỏa mãn nếu không… chết!” Long bá đạo nói.
“Một câu trưởng lão, hai câu trưởng lão… ngươi là trưởng lão của cái tổ chức chó má gì mà dám đến Thiên Đường Ẩm Thực làm loạn… mau biến đi!” Gã hộ pháp khinh bỉ nói, hắn thật sự muốn ra tay nhưng mà bớt được một chuyện càng tốt, dù sao Yến chỉ là một cô gái bình thường được Công Tử chú ý một chút thôi chứ không phải tiểu thư cao sang nào nên hắn không cần phải làm thế.
“Không! Lục thúc, đánh hắn… đánh tàn phế hắn… cho hắn biết trước Độc Cô gia thì cái tổ chức rác rưởi gì đó chỉ là đom đóm với ánh sao mà thôi” Yến nãy giờ khóc thút thít gào lên.
“Việc này!” Gã hộ pháp lúng túng, hắn không sợ nhưng không muốn dính vào rắc rối không đáng có.
“Hắc hắc! Hay cho Độc Cô gia… cô gái nhỏ cùng vị tráng hán này nên cẩn thận khi mở miệng một chút… hai người nãy giờ đã xúc phạm đến tổ chức của tôi hơi bị nhiều rồi đấy, thật là làm cho trái tim nhỏ bé này bị tổn thương quá nhiều đi thôi… Nhị trưởng lão ơi, các vị Nguyên lão ơi… đến đây mà xem ngay dưới chân các vị những kẻ phàm phu tục tử này đang xúc phạm đến thứ mà các vị đã dày công xây dựng và gìn giữ…”
Long hướng lên trời cao kêu than khiến lão già Tiêu Nghệ phía sau há hốc mồm, độ vô sĩ của tên này còn tiến bộ nhanh hơn thực lực của hắn mấy trăm lần mất.
“Im mồm, đứng trước cửa Thiên Đường Ẩm Thực còn dám kêu than với trời… đừng nói Nhị trưởng lão hay mấy cái gì gọi là Nguyên lão kia, thậm chí là trời đứng trước Độc Cô gia cũng phải cúi đầu nghe rõ chưa thằng ngu… haha” Tưởng Long bị hù đến phát điên, gã hộ pháp cười to.
“Ngươi… ngươi dám… ta trịnh trọng hỏi ngươi một câu… đây là quan điểm của riêng ngươi hay là của toàn bộ Độc Cô gia?” Long với bộ dáng lắp bắp thất kinh hỏi.
Nhìn thấy tên thanh niên hoảng hốt như sợ hãi khiến hã hộ pháp hưng phấn, không một chút suy nghĩ gã hét to vào mặt Long.
“Nghe cho rõ đây đồ nhà quê… Ở vùng đất này, Độc Cô gia chính là cha của ông trời… bất cứ tổ chức nào trước mặt Độc Cô gia chỉ là rác rưởi trong rác rưởi, Độc Cô giả chủ đại nhân Độc Cô Kim Thiên là siêu cấp cao thủ giang hồ không địch thủ… nghe rõ chưa?”
Bình tĩnh để cơn mưa nước bọt bay tới mặt mình, Long rút ra một chiếc khăn lau đi những vết nước bọt trên mặt rồi hướng ra sau lên hỏi:
“Xong chưa?”
“Đã thu lại đầy đủ!” Lão già Tiêu Nghệ cười nói, toàn bộ cuộc đối thoại của Long cùng gã hộ pháp đều được lão thu âm lại, âm thanh stereo chất lượng cao rõ từng từ một.
Đúng lúc này hai chiếc RollRoyce rà tới trước cửa Thiên Đường Ẩm Thực rồi dừng lại, xuống xe là mười tên hắc y mang mặt nạ đen kịt che đi bộ mặt thật, nhưng dấu hiệu tòa tháp cao mười sáu tầng xăm chính giữa trán chúng đã biểu thị cho thân phận của chúng… chúng chính là mười hộ pháp của Thập Lục Tháp.
“Bái kiến Lục trưởng lão!” Mười tên hắc y hướng Long cúi đầu hô to.
Chưa hết giật mình vì mười tên hộ pháp của Thập Lục Tháp đột nhiên xuất hiện thì gã ‘Lục thúc’ biến sắc mặt khi nghe họ cúi đầu trước gã điên này, theo cách gọi của chúng thì hắn chính là Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp… tất cả những gì khi nãy hắn nói chả phải là… nghĩ đến thế gã ‘Lục thúc’ đổ mồ lạnh ướt đẫm người.
“Khà khà… các ngươi đến đúng lúc lắm, vừa rồi có người nói tổ chức của chúng ta trong mắt họ chỉ là rác rưởi… còn cái gì…” Long nhìn gã ‘Lục thúc’ đang run rẩy sợ hãi mà nhếch khóe môi định kể cho mười tên hộ pháp nghe thì đúng lúc này…
“Haha… Lục trưởng lão cao quý đến đây sao không báo trước để Thiên Đường Ẩm Thực chúng tôi đây đón tiếp, thật thất lễ, thất lễ…” Một thanh niên ăn mặt sang trọng trong bộ vest tây âu cùng đôi giày hàng hiệu bóng loáng từ bên trong bước ra hô to cắt ngang lời Long cùng với một nụ cười không thể tươi hơn được trên khóe môi.
“Hử!?” Long nhíu mày vì bị cắt ngang, hắn đưa mắt nhìn thanh niên kia đi tới… nhìn thái độ cung kính của một bọn người đi sau mà theo trang phục cùng gã ‘Lục thúc’ này đồng dạng thì có lẽ địa vị của thanh niên này trong Độc Cô gia không hề thấp, tuổi đời gã cũng còn khá trẻ… có lẽ cũng xêm xêm tuổi hắn mà thôi.
“Bái kiến công tử!” Vừa thấy gã thanh niên xuất hiện, ngay tức thì năm tên hộ pháp của Độc Cô gia tộc trong đó có gã ‘Lục thúc’ quỳ một chân xuống cúi đầu hô trịnh trọng.
“Hắn là ai?” Long hướng về một gã hộ pháp ở phía sau hỏi nhỏ.
“Là đại công tử của Độc Cô gia… chỉ duy nhất mình hắn ở Độc Cô mới được xưng danh công tử bởi vì hắn là con trai độc nhất của Độc Cô gia chủ – Độc Cô Kim Thiên… hắn tựa là Độc Cô Kim Viêm” Một gã hộ pháp ghé đầu nói nhỏ vào tai Long báo cáo.
Long gật gù, thì ra là công tử con trai độc nhất của gia chủ, địa vị cao thế thảo nào bọn hộ pháp Độc Cô gia nhìn thấy hắn là đã giống như một bầy chó ngoan.
“Haha! Lục trưởng lão đại nhân đến Thiên Đường Ẩm Thực thật là vinh hạnh cho bổn tiệm… mong ngài giơ cao đánh khẽ với bọn kẻ dưới không biết phép tắc lễ nghĩa này” Độc Cô Kim Viêm tiến tới trước mặt Long chắp tay nói nhưng đầu hắn lại không hề cúi xuống một chút nào ý nhận lỗi mà lại là vẻ mặt cao cao tại thượng.
“Hắc! Nào dám, nào dám… Viêm công tử đừng nói thế cả tôi đây tổn thọ mất, vừa rồi có nghe nói Độc Cô gia là cái gì đó mà tôi quên mất… cái gì nhỉ… à… à… là cha… cha của…” Long ngẩng đầu như đang cố gắng lại nhớ một cái gì đó, trông bộ dáng bỉ ổi hết mức.
“Haha! Lục trưởng lão đại nhân trăm công nghìn việc nên có quên một vài thứ cũng là chuyện bình thường, cái gì quên thì cứ bỏ qua… hôm nay ngài tới Thiên Đường Ẩm Thực thực là một vinh hạnh to lớn cho chúng tôi… tôi xin hứa hôm nay Thiên Đường Ẩm Thực sẽ để cho ngài thỏa mãn… vô cùng thỏa mãn…”
Độc Cô Kim Viêm cười nói như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong thâm tâm hắn thì ngọn lửa giận dữ đã bùng phát dữ dội, nghe danh Dâm Ma bỉ ổi vô liêm sĩ xem ra là còn chưa đúng, phải nói là cực độ vô liêm sỉ mới đúng… nghe hắn nói thì ai chả hiểu hắn đang đe dọa điều gì, lời nói của tên ngu ngốc kia một khi lọt vào tai hội đồng trưởng lão thì cho dù không ai dám làm gì trước mặt Độc Cô gia vì có Đại trưởng lão ở đó nhưng sau lưng thì thế nào… sĩ nhục Thập Lục Tháp chả khác nào sĩ nhục các trưởng lão, những kẻ coi danh dự còn hơn cả mạng sống của mình.
“Vậy sao?” Long cười cười không nói gì, nhưng ánh mắt háo sắc của hắn nhìn chằm chằm vào cô gái tiếp tân tên Yến đã nói rõ điều hắn muốn trước tiên là gì.
“Khốn kiêp!” Không bị mù và còn là một cao thủ nên Độc Cô Kim Viêm sao có thể không thấy ánh mắt dâm tà của Dâm Ma, hắn đã thích cô gái này lâu rồi và vài ngày nữa định thu vào trong hậu cung của mình không ngờ hôm nay lại gặp phải tên điên này, trong nội tâm của hắn đã mắng mười tám đời tổ tông của Dâm Ma cả nghìn lần rồi.
“A… bỗng dưng ta lại nhớ ra cái gì đó nha… trời… hình như cái gì đó liên quan đến trời thì phải…” Long thấy Độc Cô Kim Viêm chần chừ thì vỗ vỗ đầu hô to.
“Yên nhi… còn không mau qua đây hầu hạ Lục trưởng lão…” Đến giờ thì Độc Cô Kim Viêm hết cách, hắn nghiến răng nghiến lợi hướng nữ nhân xinh đẹp đang núp sau lưng gã ‘Lục thúc’ gầm lên.
“Công… công tử…” Núp sau lưng ‘Lục thúc’ nghe cuộc đối thoại của công tử và gã háo sắc kia mà đầu Yến ong ong như sa vào sương mù vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra… công tử hào hoa đầy quyền uy hàng ngay trong mắt ả lại đang nói chuyện hay nói đúng hơn là thỏa thuận gì đó với gã khốn nạn kia… dù sao ả chỉ là một nữ nhân bình thường nên làm sao hiểu được.
“Ta nói ngươi có nghe không?” Độc Cô Kim Viêm thấy nữ nhân không nghe lời mình thì nheo mắt nói, khí thế mạnh mẽ từ người hắn tỏa ra làm Yến biến sắc mặt, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của công tử khi gã giết một kẻ dám lỡ tay chạm vào nữ nhân của gã.
“Nô… nô tì không dám…” Yến sợ hãi ngay tức thì chạy tới chỗ Long rồi luống cuống tay chân không biết làm gì tiếp theo.
“Hắc hắc! Cô em… có phải bị vẻ đẹp của bản trưởng lão mê hoặc đến nỗi không chịu được chạy tới đây phải không?” Không để cô gái bé nhỏ hoảng sợ lâu, Long cười tà đưa tay ôm người đẹp vào lòng vỗ về khiến mọi người buồn nôn, cái gì mà mê hoặc bởi sắc đẹp của gã chứ.
“Tôi… tôi…” Yến sắc mặt ửng đỏ vì bị khí tức nam nhân mạnh mẽ xông thẳng vào đầu óc, cánh tay tà ác kia lại một lần nữa đã men theo vòng eo nhỏ bé của cô mà thám hiểm đến cặp mông đầy đặn bên dưới.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì… không mau đưa Lục trưởng lão lên phòng… hôm nay nếu kẻ nào làm Lục trưởng lão đây không hài lòng thì hãy đợi hình phạt từ tộc quy đi…” Không chịu được cảnh tượng nữ nhân của mình bị tên điên sàm sỡ, Độc Cô Kim Viêm hướng bọn hộ pháp quát.
“Hảo… hảo… vậy bản trưởng lão cảm ơn Viêm công tử lần này vậy… haha… cơm ngon, rượu say… lại còn có người đẹp ở bên cạnh phục vụ cậu em nhỏ… thật đúng là Thiên Đường Ẩm Thực mà… hahaha” Long cuồng tiếu cười ôm người đẹp bước theo đám hộ pháp dẫn đường phía trước.
Đứng phía sau, dõi theo hình bóng của Dâm Ma mà vẻ mặt của Độc Cô Kim Viêm dần dần biến đổi, nào đâu vẻ tươi cười niềm nở đón khách mà giờ đây là khuôn mặt vặn vẹo tức giận điên cuồng hết mức, từ khi cha sinh mẹ đến giờ hắn mới phải chịu một sự sĩ nhục to lớn đến vậy… hắn liếc qua gã hộ pháp ‘Lục thúc’ với ánh mắt sắc lạnh… chính thằng ngu này là kẻ khiến hắn phải xuống nước với Dâm Ma.
“Bịch! Công tử… tha cho tôi một mạng… tôi còn mẹ già con côi… công tử… bộp… bộp… bộp…”
Nhận thấy ánh mắt của Độc Cô Kim Viêm, gã hộ pháp ‘Lục thúc’ sao có thể không hiểu chuyện gì, gã vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục cầu xin tha thứ, cùng mang họ Độc Cô nhưng địa vị của gã trong gia tộc so với Độc Cô Kim Viêm lại như thái tử và dân thường, chỉ một ý niệm của hắn là gã và cả nhà sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này, ai biểu hắn được sinh ra làm con của ai đó chứ.
“Chết!” Nghe đủ lời cầu xin của gã hộ pháp nhưng sắc mặt của Độc Cô Kim Viêm vẫn lạnh tanh như nghe tiếng sủa một con cẩu không hơn không kém, mà đã là cẩu thì trong mắt hắn không cần phải tha thứ, hắn nhìn qua bọn hộ pháp đang run rẩy bên cạnh nói một tiếng rồi quay đầu đi.
“Không! Không! Công tử, ông tôi trước đây là thân vệ của lão gia chủ… công tử… công tử… Phập!” Gã hộ pháp điên cuồng hướng bóng lưng của Độc Cô Kim Viêm gào lên nhưng một lưỡi kiếm lạnh lùng từ phía sau đã kết thúc đi tính mạng của gã, ở Độc Cô gia thì ngoài dòng chính của gia chủ ra thì tất cả chỉ là những con chó mà thôi.